Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 39: Diện Mạo Nam Nhân

Thụy Tiểu Ngốc

16/10/2016

"Được! Giờ nói nghiêm túc, Tuyết cô nương, ngài là người ở đâu?" Bạch Thánh Vũ trợn mắt nhìn Mộ Lê một cái, tiếp tục cười híp mắt nhìn Hoa Khấp Tuyết, muốn nàng cho hắn biết nơi ở, dáng vẻ đầy mong chờ.

"Mang sơn." Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn hắn, lạnh lẽo nói ra hai chữ.

"Hả?" Ánh mắt cùng dáng vẻ của Bạch Thánh Vũ liền cứng đờ, Đỉnh Mang sơn?

"Ngươi không có nghe lầm, hoàng thẩm là đồ đệ của Vô Cực lão nhân." Mộ Lê khinh bỉ nhìn hắn, từ sau lưng Cảnh Duệ đi ra.

"Không trách được võ công cường đại như thế. . . . . ." Bạch Thánh Vũ thổn thức không dứt, đột nhiên cảm thấy sợ, ở "Nhàn Thự cư" , nếu không phải Cảnh Duệ tới kịp thời, vậy mạng nhỏ của mình có thể xong đời. . . . . .

"Trên Mang sơn chỉ có A Noãn là nữ nhân ." Mộ Lương địa nhìn hắn một cái, "Chẳng lẽ ngươi muốn cưới một con thỏ về nhà?"

"Cút đi, Mộ Lương ngươi đừng chê cười ta!" Bạch Thánh Vũ tức giận nhìn chằm chằm vào hắn, trong lòng thầm than mình đúng là không có phúc phận kiếm được Mỹ Nhân rồi.

"Đông Phương Vũ nhìn cũng rất đẹp, nếu không ngươi theo đuổi nàng, như vậy hoàng thúc sẽ bớt phiền toái." Mộ Lê chống cằm cười chăm chọc.

"Đi đi đi, ta muốn không phải là xinh đẹp, mà là khí chất ngươi hiểu sao?" Bạch Thánh Vũ đi tới bên cạnh Hoa Khấp Tuyết, vừa sờ cằm vừa quan sát, "Nhìn trên người cô nương, có nhiều linh khí."

Mắt Mộ Lương liền lạnh lẻo, đồng thời có một đạo lực đánh về phía Bạch Thanh Vũ.

Bạch Thánh Vũ chật vật tránh né, u oán nhìn hắn, "Huynh đệ, không cần nghiêm túc như vậy chứ." Này người a, ham muốn chiếm giữ thậtmạnh!

"Bạch Thánh Vũ, ngươi cũng có cơ hội." Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn hắn, đột nhiên lên tiếng.

“Hả?” lời này vừa nói ra, hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người, chẳng lẽ còn có một nữ nhân nữa? Vậy bọn họ phải chuẩn bị tốt.

“Sắc lang.” Lưu Nguyệt đang ngồi bóc hạt sen thấy họ như vậy, mặt liền khinh bỉ.

“Ta không có như vậy.” Cảnh Duệ theo bản năng giải thích với nàng, ngay cả hắn cũng không biết tại sao mình lại như vậy.

Nhưng Lưu Nguyệt đã quay đầu đi, không thèm nhìn hắn.

Thấy vậy mắt Hoa Khấp Tuyết liền hứng thú, ngay sau đó nhàn nhạt nhìn Mộ Lê cùng Bạch Thánh Vũ, lạnh nhạt nói “Ta có một sư huynh, hắn nhìn rất phong độ.”

“...” khoé miệng Bạch Thánh Vũ liền co rút, “Ta muốn chính là nữ nhân!”

Ngay từ lúc Mộ Lê nghe được lời phía sau của Hoa Khấp Tuyết, liền lặng lẽ lui xuống, màn kia ở Linh Việt cung một tháng trước, hắn còn chưa có quên, Hoàng Thẩm vốn là một người rất gian ác.

"Hắn thích nam nhân." Hoa Khấp Tuyết nói lời kinh người chết không nghỉ.



"Nhưng ta thích nữ nhân!" Bạch Thánh Vũ vỗ bàn, lại bị Mộ Lương lạnh lùng nhìn, nộ khí toàn thần liền tiêu tán.

Vì vậy, hình tượng Hoa Trảm Lãng phong lưu phóng khoán, hiện tại bị Hoa Khấp Tuyết nói như vậy, coi như toàn bộ bị phá huỷ.

“A Noãn, thật ra không cần phiền phức như vậy, trực tiếp giết cho nhanh.” Mộ Lương mỉm cười nhìn Hoa Khấp Tuyết, thưởng thức bàn tay nhỏ bé của nàng, mặt không đeo mặt nạ nhìn dễ chịu hơn.

“Đùa giỡn xong rồi giết.” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn hắn.

Bạch Thánh Vũ đang uống trà chút nữa đã bị sặc, với tính Mộ Lương xem chuyện giết người là chuyện bình thường cũng được đi, vậy mà Hoa Khấp Tuyết khi nói chuyện đó sắc mặt như là chuyện đương nhiên hơn!

"Nhưng mà A Noãn. . . . . ." Mộ lạnh bĩu môi, ủy khuất nhìn nàng, "Như vậy nàng sẽ có ít thời gian bên cạnh ta a."

Hoa Khấp Tuyết liền cuối xuống không nói gì, đây là phương pháp tốt nhất đối phó Mộ Lương, lúc không nên nhìn liền không nhìn.

"Tiểu thư, hôm nay nếu không phải do công chúa lột mặt nạ của người ra, không lẽ ngài vẫn sẽ gạt em?" Lưu Nguyệt bóc hết hạt sen, khẽ nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện đang rất không vui.

Nàng nha đầu thân cận của tiểu thư nha, mà cũng không biết tiểu thư trông như thế nào.

“Sẽ không.” Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn nàng, thầm nghĩ tiểu nha đầu đoán chừng đang đau lòng, liền hạ giọng nói, "Ta biết rõ hôm nay nàng sẽ giúp ta vạch trần."

"A Noãn biết trước nàng ta muốn đánh nàng." mắt Mộ lạnh híp lại đầy nguy hiểm, hắn nhớ người kia đã đồng ý với hắn, sẽ không để bản thân mình gặp nguy hiểm. . . . . .

"Ta có thể tránh." Hoa Khấp Tuyết mím môi, nàng biết rằng dù Đông Phương Vũ ảo thuật rất nhanh nhẹ đã đạt tầng sáu võ thuật, nàng cũng không thể gây tổn thương được mình.

"Ngộ nhỡ có chuyện đó thì sao?" Mắt đen của Mộ Lương vì giận tái mà đi, nói thế nào nàng cũng không nghe!

"Sẽ không có chuyện ngộ nhỡ." lời nói của Hoa Khấp Tuyết rất phách lối, nhưng khi Mộ Lương nghe vào trong tai lại cực kỳ hài lòng, nhẹ nhàng lườm nàng một cái, "Đừng quá tự tin."

Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nhìn hắn, sau đó quay đầu nhìn Lưu Nguyệt, "Hạt sen ở đâu có?"

"Bạch công tử mới cầm tới ." Lưu Nguyệt chỉ qua Bạch Thánh Vũ.

"Ah, mới vừa rồi ta đi xem tiểu muội, nàng chê ta phiền liền đưa một rổ hạt sen cho ta, bảo ta không bóc hết không cho phép gặp nàng." Bạch Thánh Vũ liếc rổ hạt sen rồi hừ nhẹ.

"Có món ăn mới ?" Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, Thánh Dao đã hai ngày không hề ra khỏi phòng bếp.

"Ai biết được, dù sao ở trong mắt nàng thân đại ca ta đây luôn không có địa vị." Bạch Thánh Vũ nhún nhún vai.

"Ngươi nói muội tử của ngươi đang nấu ăn ở chỗ Hoàng Thúc ?" tinh thần Mộ Lê đột nhiên tỉnh táo, "Bộ có món ăn mới, có phần của ta không?"



"Tham ăn, ngự trù của ngươi bộ làm cho người ăn không no?" Bạch Thánh Vũ cảm thấy quái dị liền nhìn hắn , "Thánh Dao do cảm phục tài nấu nướng của Tuyết cô nương, nên cam nguyện tới vương phủ làm việc vặt!"

"Hoàng thẩm sao người không tự mình xuống bếp?" Mộ Lê trợn mắt, vội vàng hỏi.

"Bảy ngày một lần, những ngày khác Thánh Dao tay cầm muôi." Hoa Khấp Tuyết uống một hớp trà, khẽ cau mày, trà sữa này có hương vị rất ngon, phải nghĩ cách bắt nàng ra khỏi phòng bếp, Thánh Dao sống ở phòng bếp không chịu ra, nàng sẽ không uống được.

"Hoàng thẩm không chê nàng ta nấu ăn khó ăn?" mặt Mộ Lê đầy kinh ngạc, ngay cả ngự trù của hắn hoàng thẩm cũng ghét bỏ đấy!

"Ngươi có thể đừng kinh sợ như vậy được không? Muội tử ta làm sao lại phải ghét bỏ được nha?" Bạch Thánh Vũ liền xếp quạt đồng thời gõ lên đầu hắn một cái, giận dữ nhìn hắn, hắn ta là người rất bao che, hắn khi dễ tiểu muội hắn cũng được đi, nhưng người khác thì không được.

"Bạch Thánh Vũ ngươi đừng quá phận, đừng nghĩ ta sẽ đánh không lại ngươi!" Mộ lê bắt đầu xắn tay áo, dầu gì hắn võ công hắn cũng đạt tầng tám trung cấp, tại sao phải sợ hắn ta chứ? Vừa rồi Hắn cũng chỉ là nói đùa mà thôi, có cần phải đánh hắn như vậy? Chỉ là suy nghĩ một chút, hình như đã lâu rồi hắn chưa thưởng thức lại tay nghề của Thánh Dao, hắn cảm thấy nhớ, trước kia nha đầu kia luôn bưng cho hắn những món ăn hắn thích nhất, sau đó cười híp mắt đứng ở trước mặt mình. . . . . .

"Đi, đi ra ngoài đánh!" Bạch Thánh Vũ cũng vung áo bào lên, cái gì mà hình tượng Quý công tử tất cả đều không cần.

"Đây là Thánh vương phủ." Mộ Lương híp mắt lại, giọng nói nguy hiểm, hai người kia coi như hắn không tồn tại?

"Thánh vương phủ thì thế nào, ta. . . . . ." Mộ Lê giọng điệu phách lối, đột nhiên ý thức được cái gì không đúng, vội vàng ngậm miệng lại nhìn về phía Mộ Lương , "Hoàng thúc, ta sai rồi. . . . . ."

"Ngươi không để Thánh vương phủ trong mắt, vậy chủ nhân Thánh vương phủ tất nhiên cũng không thể vào được mắt ngươi, Lê nhi, A Noãn bảy ngày xuống bếp một lần, ngươi cũng không cần phải tới."

Mộ Lương cười như không cười nhìn hắn, hừ nhẹ.

"Hoàng thúc. . . . . . Ta sai rồi, ngài đại nhân đại lượng tha thứ cho ta đi!" Mộ lê vừa nghe, liền gục mặt xuống, hắn ngàn lần mong mỏi luôn muốn một bũa ăn này.

"Mộ Lương." Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn Mộ Lê, đột nhiên lên tiếng.

" n?" Mộ lạnh liền thay khuôn mặt tươi cười đầy dịu dàng, quay đầu đi nhìn nàng.

"Ta đói rồi." Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, nhẹ nhàng vuốt bụng.

"Bạch Thánh Vũ, lăn đi phòng bếp gọi muội muội ngươi nhanh nấu cơm, nếu không thì trực tiếp liền mang nàng cút đi chỗ khác ." Mộ lạnh đấm ra một cái, liền đẩy hắn ra cạnh cửa, đụng vỡ cửa chính, ngã ra ngoài.

"Mộ lạnh, ngươi Trọng Sắc Khinh Bạn!" Bạch Thánh Vũ giận dữ rống to.

" Bổn sắc nam nhân." Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nói, làm kinh ngạc cả một nhóm người.

Chỉ có Mộ Lương khẽ cười, A Noãn, bổn sắc nam nhân, là nàng nói nha. . . . . .

(Nam nhân bổn sắc: là nói nam nhân vốn dĩ là phải như vậy… tại thấy câu này hay nên mình không dịch lại)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook