Tiêu Nhiên Mộng

Chương 17: Bỏ trốn

Tiêu Dật

02/01/2014

Edit: Imadoki

Tôi vùi đầu trong lòng Kì Nhiên, hít vào mùi hương cơ thể riêng biệt của hắn mà nghẹn ngào:"Chúng ta vẫn là bằng hữu đúng không? Chúng ta. Mãi sẽ là bằng hữu nhé?"

Cánh tay vòng quanh người tôi siết lại chặt đến nỗi khiến tôi dường như nghẹn thở. Trầm mặc thật lâu, hắn đè thấp giọng mình như đang kiềm chế nói với tôi:"Là bởi vì thân phận của ta ư? Ta đã nói, ta có thể..."

"Không phải, không phải vậy đâu.." Tôi cố sức đẩy hắn nhưng dường như cơ thể ấy chẳng lay chuyển một chút nào, "Nguyên nhân là ở muội."

"Thật xin lỗi!" Hai tay tôi vò chặt vạt áo hắn, nước mắt rơi không ngừng, "Muội không thể trở thành thê tử của huynh được! Thật sự là không thể nào!"

"Mọi người trong thế gian này đều có thể, duy chỉ mình muội không có tư cách để yêu!"

Cánh tay Kì Nhiên chống lên tường, vây tôi lại trong khoảng không nhỏ hẹp của riêng hắn, đáy mắt ánh lên vẻ khổ sở và đau thương. Cái nhìn ấy khiến tôi không cách nào né tránh được. Giọng hắn vẫn êm dịu như vậy nhưng lại nhuốm đầy u buồn:"Có phải chỉ cần vẫn là bằng hữu, muội sẽ ở lại với ta"

Tôi sững người trước câu nói của hắn, đôi mắt nhòe nước nhìn hắn không chớp lấy một cái.

Ánh mắt hắn khóa chặt gương mặt tôi, bàn tay ở hai bên người tôi đã cuộn chặt, màu xanh trong đôi mắt sẫm lại, hệt như muốn nhìn thấu toàn bộ con người tôi vậy.

"Ta chỉ muốn giữ muội lại bên mình." Hắn nhàn nhạt nói, sự yếu ớt, bất lực trong đáy mắt hắn chậm rãi rót vào lòng tôi rồi dần dần tràn ngập, "Như thế cũng không được sao?"

Tôi không thể thốt lên được bất cứ lời nào. Giờ khắc này, cha, anh trai, Tiểu Vũ, cả cái thế giới kia nữa đều tan biến, trong ý thức của tôi chỉ còn đọng lại hình ảnh của ánh mắt đau buồn xanh thẫm màu trời kia.

Tôi trịnh trọng gật đầu như đang thừa nhận trước một lời thề kéo dài vĩnh viễn cả đời người.

Nhưng tôi chưa từng nghĩ rằng giây phút tôi gật đầu đồng ý tại đây đã cuốn tôi vào vòng xoáy của thế giới này. Nếu tôi một lần nữa có một cơ hội để lựa chọn, liệu tôi có còn dứt khoát rời đi không?

Có lẽ là vẫn không thể nào, vì cuối cùng khi đối mặt với thời khắc này, Kì tựa như một thiên thần tuyệt mỹ, đồng thời lại giống một thiếu niên yếu ớt như đứa trẻ sắp buông tay.

--

Tôi ngồi đối mặt với Kì Nhiên trong xe ngựa xóc nảy, Bộ Sát vẫn yên lặng đánh xe bên ngoài. Bây giờ đã là nửa đêm, trời tối mù, bốn phía đều vô cùng tĩnh lặng, xe ngựa thì càng tệ rồi.

Tôi ho khan một cái, cố gắng xua tan đi bầu không khí kì dị này, hỏi:"Kì Nhiên, lúc đầu huynh bảo là muốn đi đâu?"

Kì Nhiên liếc nhìn tôi một cách lạ lùng:"Chẳng phải muội bảo là không muốn biết mà?"



Tôi xấu hổ, cười hì hì mấy cái, giả vờ giận dỗi:"Khi đó là khi đó, huynh cuối cùng là có nói hay không đây?"

Không biết vì sao, từ khi lấy thân phận bằng hữu mà cùng nhau du ngoạn, lòng tôi lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Kì thật, tôi cũng không có mưu cầu gì xa xôi cả, chỉ cần có thể ở lại cạnh bên hắn là tốt lắm rồi.

"Chính là để tìm kiếm hoàng huynh của ta."

"Hả?" Tôi ngớ người, ngắt lời hắn bằng vấn đề mà tôi vẫn canh cánh trong lòng, "Băng quốc thật sự là một quốc gia sao? Không phải Kì quốc mới là quốc gia cường đại nhất hiện giờ ư? Thế nào lại thành Băng quốc rồi?"

Kì Nhiên cũng lộ ra vẻ mặt giống Bộ Sát, cái nhìn và nét mặt giống đang liếc một kẻ dở hơi, lại hệt như muốn nói: muội thật không biết hay là giả vờ không biết. Bắt gặp cái trừng mắt của tôi thì mới cười nhẹ giải thích:

"Nghiêm túc mà nói thì Băng quốc cũng không thật sự là một quốc gia, có thể hiểu là một bang phái vì nó không có lãnh thổ cố định hay người dân gì cả. Chỉ là tính đến thời Kì quốc, Thược quốc thành lập thì Băng quốc cũng đã tồn tại được mấy trăm năm rồi."

"Mấy trăm năm?" Tôi kinh ngạc thốt lên, "Quốc vương mỗi triều đại lại cho phép một tổ chức có uy hiếp lớn như vậy quang minh chính đại mà tồn tại ư?"

"Đương nhiên là bọn họ không cho phép rồi. Cũng từng có một quốc gia cường thịnh lúc bấy giờ muốn thâu tóm Băng quốc, nhưng không đến ba năm sau thì thay vua đổi chúa, mai danh ẩn tích."

"Tài lực của Băng quốc to lớn đến mức ngoại nhân cũng không thể nào tưởng tượng nỗi. Trong hơn mười quốc gia hiện nay, không đâu là không dựa vào lương thực, vũ khí Băng quốc để tồn tại cả. Một khi mất nguồn cung cấp của Băng quốc thì toàn bộ quốc gia ấy sẽ sụp đổ!"

"Khó trách," Tôi líu lưỡi, "Người ta thường nói đánh rắn phải đánh bảy tấc (1), Băng quốc nắm trong tay điểm yếu của kẻ khác, quả là rất thâm độc."

"Đúng rồi, huynh nói là đi tìm hoàng huynh sao? Khó hiểu thật, huynh là nhi tử thứ mấy của Băng vương thế?"

Kì Nhiên dở khóc dở cười nói:"Con nối dòng chính thống hay không chính thống của phụ hoàng ta đều nhiều vô số kể, ta chỉ biết là không dưới hai mươi người, rất nhiều gương mặt ngay cả ta cũng chưa từng nhìn thấy thì làm sao mà có lòng đi đếm xem mình đứng thứ mấy?"

"Ấy, Kì, thế sao phụ hoàng lại cương quyết đưa một người không ham muốn quyền thế như huynh lên làm người kế thừa vương vị?"

Kì Nhiên hơi nhíu mày, nói:"Có thể mẫu hậu ta là phi tử người sủng ái nhất, lại còn là hoàng hậu nữa."

"Vậy hoàng huynh của huynh là huynh đệ thân thiết nhất sao?"

Kì Nhiên nở nụ cười đầy kính trọng hiếm thấy:"Phải, huynh ấy sinh trước ta ba năm. Mẫu hậu thường nói rằng dù huynh ấy không thông minh bằng ta nhưng lại hiểu biết một số việc hơn ta mấy lần. Bên ngoài tuy rằng rất dịu dàng, bù lại tính tình rất cương trực, làm việc quyết đoán, thật sự là người kế vị thích hợp."

Tôi cười vui vẻ nói:"Nhìn thần sắc huynh khi nói đến người ấy rạng rỡ như vậy, hẳn là lúc trước bám đuôi người ta không ít lần rồi nhỉ?"



Sắc mặt Kì Nhiên đỏ lên, dù dưới ánh trăng mờ tỏ cũng có thể thấy được vẻ xấu hổ trên dung mạo tuấn tú ấy.

Nay nghĩ đến việc Kì Nhiên dường như không hề kiêng kị mà cởi mặt nạ trước mặt tôi và Bộ Sát, tôi tò mò buột miệng hỏi:" Kì Nhiên, huynh từng nói chán ghét dung mạo đẹp đẽ của mình, vì sao vậy?"

Sắc mặt Kì Nhiên biến đổi, bàn tay thon dài từ từ che ngực lại, gương mặt tái nhợt. Tôi nghĩ rằng cổ độc lại tái phát, cuống quít đỡ hắn, thúc giục hỏi:"Sao thế? Bệnh phát tán nữa ư?"

Xe ngựa ngừng lại một lát, tôi nghĩ là Bộ Sát bên ngoài hẳn đã nghe thấy câu nói của tôi rồi.

Kì Nhiên khoát tay bỏ qua, gương mặt khôi phục lại như bình thường, cười gượng gạo nói:"Ta không sao, chỉ là nghĩ tới chút chuyện cũ không vui thôi."

"Thật xin lỗi." Nhìn bộ dáng đau khổ của hắn, lòng tôi lại buồn buồn. Xe ngựa vẫn tiếp tục vững vàng đi tới.

"Nói cái gì ngốc nghếch đấy? Vốn không phải là chuyện của muội mà." Kì Nhiên vừa cười vừa xoa đầu tôi, sự ấm áp trong âm thanh trong trẻo ấy làm lòng tôi mềm lại.

Hắn trở lại nói đến việc chính:"Tự(tên) hoàng huynh ta là Kì Hiên. Phụ hoàng coi trọng huynh ấy từ khi còn nhỏ, vừa sinh ra đã lập thành thái tử. Nhưng năm năm trước, không rõ nguyên do gì lại bỏ trốn, từ đó bặt âm vô tín."

"Chẳng lẽ huynh ấy cũng giống huynh, đều không muốn kế thừa vương vị nên mới rời đi à?"

"Phụ hoàng và mẫu hậu ta cũng nói như vậy, nhưng ta biết chắc chắn không phải như thế. Ta còn nhớ khi mình mười hai tuổi, huynh ấy đã từng bảo rằng:’Kì Nhiên, nam tử hán trong thiên hạ đều cần phải dựng nên một đại nghiệp oanh liệt, tạo phúc cho dân chúng, để ân huệ tỏa khắp chúng sinh. Thuận theo điều đó mới không hổ với những con người cùng khổ trong thiên hạ.’”

" 'Có thể nói rằng ta là một người rất may mắn, sinh ra đã nắm trong tay thiên hạ, tương lai kế thừa sự nghiệp của phụ thân. Ta nhất định sẽ không phụ phần ân huệ này của ông trời đâu. Kì Nhiên, ta biết đệ không thích tham gia cái chính trị tranh quyền đoạt lợi này, nhưng cũng hi vọng một ngày nào đó đệ có thể mở rộng lòng mình, tạo nên một cuộc đời rực rỡ sắc màu cho bản thân.' "

Thời điểm Kì Nhiên thốt lên câu nói này, đôi mắt xanh xinh đẹp ấy chợt ánh lên khi mờ khi tỏ, trong veo tựa như thạch anh, lại tỏa ra tia sáng sáng chói. Chỉ là tia sáng kia thoáng hiện lên rồi lại nhạt đi, thay vào đó là một nỗi sầu muộn vô cùng.

"Chỉ tiếc là ta đã phụ mất kỳ vọng của huynh ấy. Huynh ấy đi rồi, nhiều việc xảy ra, cuộc sống như bị rạn ra một khe hở, nghi kị, ám sát, phản bội, mọi thứ cứ như vậy mà châm ngòi bùng nổ, kéo đến làm ta không thể nào thở được."

"Ta mất đi bằng hữu, thậm chí là cả người thân mà mình tín nhiệm nhất, lại không biết rằng hoàng huynh đã ngăn cản cho mình biết bao thương tổn."

"Ta bấy giờ vẫn còn nhỏ, không muốn phụ hoàng và mẫu hậu đau buồn thêm ngày nào vì đại hoàng huynh đã đi mất, cũng chẳng muốn hai người họ lại không yên lòng, thất vọng nên đã đáp ứng vị trí thái tử kia. Ta còn nghĩ rằng, nếu ngày sau hoàng huynh trở về, ta sẽ nhường lại ngôi thái tử cho huynh ấy. Còn nếu không, ta sẽ yên vị ngôi Băng vương trong vài thập niên, không cầu lập công, chỉ cầu không phạm lỗi."

"Nhưng ta lại không nghĩ rằng một năm trước lại xảy ra biến cố. Ta.. quen biết Bộ Sát, dẫn huyết cổ khỏi cơ thể hắn để rồi thân thể bị biến đổi. Ta biết nếu để phụ hoàng phát hiện, Bộ Sát nhất định sẽ không thể sống được, vậy nên, ta không thể không làm theo hoàng huynh, bỏ trốn khỏi nơi đó."

"Kì Nhiên, cả đời huynh." Ngữ điệu tôi nhẹ nhàng êm dịu, nhưng đâu đó trong tâm can lại cảm thấy đau đớn vô cùng, "Sống như vậy, sống vì kẻ khác, sống với quá khứ như thế, huynh không biết mệt mỏi ư?"

Kì Nhiên giật mình, trong mắt đầy hoang mang và ngoài dự đoán, thật lâu sau đó mới nhẹ giọng đáp:"Mọi thứ của quá khứ, dù là mộng nhưng đã cuốn lấy ta quá sâu rồi, không thể nào thoát được nữa. Ta nên sớm quên đi giấc mộng mà hoàng huynh đã dệt cho mình mới phải, càng sớm càng tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tiêu Nhiên Mộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook