Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc

Chương 77: Chương 72.2

Loạn Nha

14/10/2016

Vô Tà ra khỏi đại điện liền vội vàng tăng tốc độc của bước chân, đuổi theo Tần Yến QUy cùng Tần Thương đi ở đằng trước.

Tần Thương thấy Vô Tà dĩ nhiên là nhiệt tình, thậm chí còn có chút hiếu kỳ: "Tiểu Vô Tà, ta nghe ngươi nói tới chuyện của thanh lâu. Ngươi đã từng đi tới nơi đó rồi sao?"

Vô Tà mặt không đổi sắc, lắc đầu một cái: "Ngày khác ngươi có thể đi cùng ta để mở rộng vốn hiểu biết, cũng coi như đi qua rồi."

Lời này nói xong ngược lại khiến cho gò má Tần Thương đỏ bừng lên, ngón tay chỉ vào Vô Tà run cầm cập, thật lâu sau mới bớt giận: "Ngươi cố ý trêu cợt ta."

Hai người Vô Tà cùng Tần Thương nói chuyện, Tần Yến Quy lại tựa như không có nghe được, vẻ mặt lạnh nhạt, giống như tất cả mọi thứ xung quanh đều không có quan hệ với hắn. Hắn một thân một mình bước từng bước thật chậm rãi.

Tần Thương không biết Vô Tà là nữ nhi, nghe Kiến đế muốn tìm nữ tử tốt gả cho Vô Tà gả lúc tự nhiên không gấp gáp, nhưng Tần Yến Quy sao có thể không biết, nhưng chút die#@nd@anl0equ8y&d9on phiền toái nho nhỏ này hắn hiển nhiên không có ý tứ muốn nhúng tay vào. Nếu ngay cả chút chuyện nhỏ này Tần Vô Tà cũng không giải quyết được, ngược lại chính là sự châm chọc vô cùng lớn đối với công lao hắn hết lòng dạy bảo nàng trong những năm này.

Tần Thương còn muốn nói them cùng Vô Tà vài câu nữa nhưng Tần Yến Quy đã đi được một khoảng chợt nhàn nhạt bỏ lại một câu: "Lão Tứ."

Tần Thương bất đắc dĩ, vội đáp lại Tam ca của hắn mấy tiếng, vừa nhìn về phía Vô Tà, nghi hoặc nói: "Tiểu Vô Tà, ngươi rốt cuộc chọc giận Tam ca ta chuyện gì rồi, gần đây Tam ca giống như không thèm để ý tới ngươi..."

Vô Tà không đáp: "Tính tình Tuyên vương bình thường không phải là như vậy sao?"

Tần Thương vừa nghĩ cảm thấy cũng đúng liền không hề nghi ngờ nữa. Thấy Tam ca của hắn đã đi xa, Tần Thương vội vàng dặn dò Vô Tà một tiếng, đợi lúc nàng dọn tới phủ mới, hắn nhất định sẽ mang theo hậu lễ chúc mừng, đến lúc đó sẽ chú tâm lĩnh giáo chuyện "Thanh lâu" cùng nàng. Nói xong chính mình liền vội vã bỏ lại Vô Tà, đuổi theo Tần Yến Quy.

...

Không tới mấy ngày, thánh chỉ phong vương cho Vô Tà đã được truyền xuống, phủ đệ cũng cũng đã được bố trí thỏa đáng. Thừa tước tiểu vương gia, lại thêm tin vui được thăng quan, hôm đó ở trong triều đình, mặc dù Vô Tà khiến không ít đại thần không vui, nhưng ngại vì lễ nghĩa, đông đảo vương công quý tộc cùng đại thần trong triều cũng không thể không mang theo lễ vật tới chúc mừng.

Thượng chủ mẫu trong vương phủ, Vô Tà lại từng tôn Ôn Thiển Nguyệt là mẫu phi trước mặt mọi người. Vả lại từ lúc chính phi của lão Tĩnh vương chết đi ngay sau khi sinh hạ Vô Tà, trong vương phủ này cũng chỉ có Ôn trắc phi có thể tính là đương gia lão chủ mẫu. Lần này vương phủ mở tiệc, dĩ nhiên cũng chỉ có Ôn Thiển Nguyệt đích thân lo liệu.

Lúc trước Vô Tà còn có chút lo lắng, dù sao Ôn Thiên Nguyệt cũng đã không tham gia vào việc nhà vài chục năm, chưa chắc nàng đã nguyện ý trông nom những công việc tầm thường này, mà dù nàng nguyện ý, Vô Tà cũng có chút lo lắng. Tính tình sư phụ nàng lạnh lùng không dính khói bụi trần gian như vậy sợ là chưa từng đã làm những việc của người phàm tục có nhiều hạn chế này.

Sự thật chứng minh, là do Vô Tà quá lo lắng. Bằng vào những năm này, tình nghĩa của Ôn Thiển Nguyệt đối với Vô Tà đã sớm xem nàng giống như con ruột của chính mình, vả lại dù sao Ôn Thiển Nguyệt cũng là trắc phi của Tần Tĩnh, lo liệu chuyện nhỏ bậc này cũng không thể làm khó được nàng.

Vô Tà đang đổi áo, nghe nói tân khách đã tới, đang muốn đến trước phủ nở mày nở mặt, lại thấy Dung Hề luôn luôn làm việc trầm ổn sắc mặt có chút hốt hoảng chợt bước nhanh trở lại gặp Vô Tà từ trong đi ra, hai người suýt nữa đụng nhau.

Sắc mặt Dung Hề khác với thường ngày. Ngoại trừ mỗi lần mình bị thương có thể khiến Dung Hề đổi sắc mặt, Vô Tà thật đúng là cực ít thấy những chuyện có thể làm Dung Hề cảm thấy hốt hoảng. Vô Tà khẽ cau mày: "Dung Hề tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?"

Sắc mặt Dung Hề trắng bệch, tựa như gặp phải vật gì đó rất đáng sợ . Đợi đến khi Vô Tà lên tiếng, nàng mới bình ổn hơi thở của mình , nhỏ giọng nói : "Thế… Vương gia, hắn đến rồi "

Vô Tà không hiểu ý nàng, hỏi lại : "Ai tới?”



Sắc mặt Dung Hề càng trắng hơn: "Tóc trắng."

Nam tử có mái tóc màu trắng, cách làm việc đầy quái dị, cho đến ngày hôm nay, nàng vẫn có chút sợ hãi. Người nọ không chút kiêng kị có thể xuất hiện trong hoàng cung, thậm chí còn mang chủ tử của nàng đi một cách dễ dàng ngay dưới mắt nàng. Còn Dung Hề, ngay cả một chút sức bảo vệ chủ nhân cũng không có, chỉ trơ mắt nhìn bóng dáng Vô Tà biến mất. Những ngày qua, nàng đã phái người điều tra vô số lần nhưng hoàn toàn không nhận được nửa phần tin tức, mặc dù những ám vệ trong tay nàng không phải là những kẻ tầm thường.

Vô Tà hơi hé mắt, hình như đã nhớ ra cái gì đó. Nam tử này đã từng cùng mình uống rượu. Hắn quả thật là một đầu đầy tóc trắng, đẹp đến mê người. Hắn từng cuồng ngôn mà nói rằng không người nào uống rượu của hắn mà không say. Hắn cũng từng D*Đ%L3Q&7Đ nói qua, nếu nàng muốn gặp hắn chỉ cần chôn một vò rượu ngon dưới gốc cây già ở cung Trường Sinh. Dĩ nhiên, sau nhiều lần kiểm chứng, sự thật là hắn cũng có thời điểm bịa chuyện.

Vô Tà biết tình tình của người này, tự nhiên cũng chưa từng nói qua thân phận của hắn với bất kỳ ai, vì thế Dung Hề nuôi dưỡng địch ý đối với hắn cũng chẳng có gì là lạ.

Ít năm không gặp, Vô Tà hiển nhiên đã quên mình đã có duyên gặp mặt người nọ một lần, cũng không biết hôm nay tại sao hắn lại tới Vương phủ tìm nàng?

"Người tới là khách, Dung Hề tỷ tỷ, ngươi cũng không cần kinh ngạc như thế." Vô Tà vẻ mặt ung dung, cũng không nửa phần hoảng hốt, đáy mắt như có như không thoáng qua một chút ý cười : "Khách nhân ở đâu?”

Tần Lâm Uyên tự nhiên sẽ không vào cửa chính, mở lời chúc mừng ở trước phủ cùng những thực khách kia. Cho dù hắn chịu được, nàng cũng sợ những thứ kia sẽ làm hư hắn. Vừa tới nơi, Vô Tà quả nhiên thấy hắn đang hăng hái uống rượu, tựa d8ie4nd#an@le$qu(y=d+on) người vào thân cây. Nơi hắn đang đứng là vườn của Vô Tà, người khác không được đi vào, cho dù là vô cùng thân thiết cũng không thể vào được. Vì thế khi thấy vị khách không mời mà đến xuất hiện ở nơi đó, nàng cũng không thể giấu nổi kinh ngạc.

Nhìn Dung Hề chật vật, may mắn là y phục vẫn chỉnh tề. Đông thủ cùng Tần Lâm Uyên đúng là không tự lượng sức mình, thất bại mà thu tay về. Vô Tà khẽ cười, nếu Tần Lâm Uyên không muốn để cho ai nhìn thấy hắn thì chắc chắn hắn sẽ không bị phát hiện. Hắn bị phát hiện như bây giờ chắc chắn là do cố ý. Coi như là hắn biết điều, đã để lại cho nàng mấy phần mặt mũi, không thương tổn tới Dung Hề.

"Hề tỷ tỷ, ta mời vị này đến phủ làm khách quý, phiền tỷ tỷ nói với mẫu phi một tiếng, ta sẽ tới sau.”

Vô Tà vừa nói vừa nói vừa quay đầu, Dung Hề cảm thấy không yên tâm, liền muốn tự mình đuổi theo, Vô Tà lại cười, lắc đầu một cái: “Tỷ tỷ quay về đi, hắn cũng không có địch ý.”

Thấy Vô Tà nói vậy, Dung Hề đành phải rời đi, chỉ là vẫn không an tâm, lệnh cho ám vệ trong phủ đi theo

Không lâu sau, nàng kiền thấy người nọ đứng trên cây, bản lĩnh thật là cao, mái tóc trắng không câu nệ tiểu tiết mà dùng một dải gấm tùy ý thắt gọn, bên cạnh là áo bào đỏ tươi bắt mắt, trên người hắn lúc này là sự tự do tự tại, dẫu có muốn bắt cũng không bắt được hắn.

Vô Tà đã nhiều năm chưa gặp lại hắn, nhịn không được nhớ lại lần gặp trước cửa cung đổ nát, hơi giật mình, sau đó cười nhẹ : "Lâm Uyên huynh thật nhàn hạ thoải mái, nhiều năm không thấy vẫn còn nhớ rõ ta."

Trong mắt Tần Lâm Uyên hiện lên nụ cười, thấy Vô Tà đi tới cũng không khách khí nói với nàng: “Phủ đệ của ngươi thật không tệ. Bạn cũ được phong vương, xây lại nhà mới, ta tự nhiên phải dâng lên hai bầu rượu tới chúc mừng, chỉ tiếc vi huynh thanh liêm, cô độc, không có đồ tốt, cũng chỉ còn lại hai vò rượu ngon, huynh đệ, ngươi đừng ghét bỏ "

Vô Tà gọi hắn một tiếng "Lâm uyên huynh", hắn thật đúng là đánh rắn tùy gậy (hùa theo), tự xưng là "Vi huynh". Về phần hai vò rượu này, ánh mắt Vô Tà nhìn lướt qua, tức giận nói: "Rượu này là do ta chon vào mấy năm trước."

Tần Lâm Uyên cười khẽ, nụ cười này phóng khoáng ngông ngênh, lại thoáng chốc giống như tiếng ngọc rơi xuống, chân mày khóe mắt thong dong phong độ rất có khí phái của quý công tử: "Rượu ngon cùng quân cùng hưởng, ngươi cũng có thể coi như ta là người tri âm."

Vô Tà liền cũng không so đo cùng hắn, nhận lấy một vò rượu Tần Lâm Uyên ném tới, ngửi một cái, quả thật rượu được chôn sẽ có mùi thơm đậm đà hơn.

Vô Tà không hỏi mục đích tới của Tần Lâm Uyên, nghĩ đến hắn là loại người tùy tính như gió, không giống nàng, làm cái gì cũng chứa ý định mục đích, nếu nàng hỏi hắn, ngược lại là cũng làm nhục Tần Lâm Uyên tự do tự tại, không câu chấp không ràng buộc.

Vô Tà không có hỏi, Tần Lâm Uyên lại tự mình mở miệng trước: "Ta nghe nói ngươi phải lấy vợ?"



Vô Tà thuận miệng mà hỏi: "Sao ngươi biết?"

"Đó là đề tài nổi bật của dân chúng kinh thành lúc rảnh rỗi, vi huynh muốn không biết cũng khó khăn." Con ngươi đen nhánh của Tần Lâm Uyên nhộn nhạo nụ cười đùa giỡn, nháy mắt một cái nhìn Vô Tà: "Thế gian này có loại nữ tử nào mới xứng được với tiểu vương gia tôn quý?"

Vô Tà biết hắn là đang trêu cợt nàng, cũng không giận: "Đương nhiên phải là nữ tử tuyệt sắc."

Tần Lâm Uyên cười ha ha: "Ta lại nghe nghe thấy, ngươi muốn khiến đại gia khuê tú kinh thành noi theo cuộc so tài hoa khôi của gái lầu xanh chọn một người có tài năng cùng dung mạo tốt nhất?"

Vô Tà giương mắt nhìn hắn: "Thông tin của Lâm Uyên thật nhạy."

Tần Lâm Uyên khẽ mỉm cười, vẻ mặt tự tin tràn ra từ chân mày, giống như tản ra ánh sáng: "Ta và ngươi giống như tri kỷ, tự nhiên tâm ý tương thông, hôm nay vi huynh liền tặng ngươi một thứ." Dừng một chút, Tần Lâm Uyên tiếp tục nói: "Ngươi muốn chọn ai làm chính phi của ngươi? Chi bằng người này là người ngươi có thể tin di*en$da^nl3eq8 uy%do&n tưởng, còn phải tài trí hơn người, tướng mạo đẹp kinh người, khiến tất cả mọi người đều kinh diễm. Nhưng nhân tài trên thế gian xuất hiện lớp lớp, trong những tiểu thư khuê tú kia khó có thể chắc chắn rằng sẽ có một hai người xuất chúng nổi bật. Thế gian này thật sự là có dạng người này, có thể khiến cho nữ tử trong thiên hạ đều ảm đạm phai mờ, không thể so với nàng? Ngươi vốn là mỹ nhân, nếu là ngươi, thật sự là không cần sợ hãi rồi, nếu như ngươi mang trang sức màu đỏ, sợ là dưới gầm trời này sẽ là người đẹp kinh diễm nhất."

Ngươi vốn là mĩ nhân...

Trong lòng Vô Tà giật mình, ý tứ trong lời nói của Tần Lâm Uyên này... hiển nhiên là bí mật thân phận của nàng, nhưng ánh mắt Tần Lâm Uyên nhìn nàng lại rất chân thành, thật giống như thật sự là đang suy nghĩ vì nàng, Vô Tà ngẩn người, chỉ chốc lát sau, ngược lại bình thường trở lại, vẫn là câu nói kia: "Thông tin của Lâm Uyên huynh thật nhạy."

Tần Lâm Uyên thấy Vô Tà phản ứng trấn định, hiển nhiên là lấy chân thành để đối đãi, trong lòng liền cũng tán thưởng vài phần: "Năm đó báo tục danh cho ngươi là do vi huynh cố ý thử dò xét, mà không phải chỉ là tiết lộ đôi câu vài lời thì có thể khiến vi huynh thật sự xem người là tri kỷ bạn tốt, là người có thể tin. Vi huynh tự nhiên sẽ không cô phụ lòng thành tâm đối đãi của ngươi năm đó, ngươi cũng nên yên tâm."

Vô Tà nhếch khóe miệng cười cười: "Thông tin của Lâm Uyên huynh thật nhạy…"

Tần Lâm Uyên bất đắc dĩ, nha đầu này lấy tới lấy lui, làm sao lại vẫn trúng vào câu này, không khỏi trách mắng: "Thật ra người là tới gạt ta thay cho người khác."

Mặc dù ngoài miệng hắn nói lời trách cứ nhưng trong mắt vẫn là nụ cười nhộn nhạo phóng khoáng ngôn nghênh, không có một tia tức giận nào.

Vô Tà bị hắn nói, không khỏi cũng nở nụ cười: "Lâm Uyên huynh nói đúng lắm, ta cũng chỉ là có chút thất bại thôi..."

"Cũng không phải là ngươi thất bại." Tần Lâm Uyên tốt bụng an ủi nàng: "Nếu không phải ngày xưa ngươi say rượu, ta thật đúng là không đoán được trên bí mật về thân thế của ngươi, nhưng hôm nay ngươi đã trở thành một thiếu niên, không lâu nữa sợ là người khác cũng sẽ nhìn ra."

Tần Lâm Uyên nói xong liền lấy ra một bọc nhỏ từ trong tay áo, ném cho Vô Tà: "Vi huynh rất hợp ý với ngươi, vật này liền tặng cho ngươi."

Vô Tà không mở ra: "Đây là cái gì?"

Tần Lâm Uyên cười nói: "Thiếu niên lớn lên tự nhiên sẽ khác rất nhiều. Ngày thường ngươi vốn là da mịn thịt mềm, lại mi thanh mục tú, hôm nay vẫn còn được, mấy năm tiếp theo mà vẫn mang bộ dáng này sẽ không khỏi làm cho người ta sinh lòng nghi ngờ. Mặc dù ta hời hợt trên thiên hạ, nhưng cũng làm quen không ít người, vật này có thể làm giả hầu kết, dược vật có thể thanh đổi chất giọng. Nếu như một ngày nào đó ngươi nghĩ thông suốt, muốn làm nữ nhi, chỉ cần không dùng thuốc nữa, không tới một tháng liền có thể khôi phục như trước, không làm tổn thương tới giọng nói."

Là đồ tốt.

Vô Tà không khách khí thu vào, Tần Lâm Uyên cũng rất thoải mái mà để lại hai vò rượu cho Vô Tà, cười như không cười nói: "Để báo đáp lại, qua ít ngày nữa, vào lúc ngươi chọn phi, vi huynh rất là mong đợi một ngày ngươi rước được mỹ nhân hoa thơm cỏ lạ đó, nhưng ngàn vạn lần đừng khiến ta thất vọng, cũng không uổng phí công sức ta bỏ ra để vượt ngàn dặm xa xôi mà trở lại Kinh Thành, tự mình đến trong phủ của ngươi chúc mừng rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook