Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc

Chương 96: Chọc giận Yến Quy

Loạn Nha

08/12/2016

Hai thị vệ giữ cửa ngục vô cùng cảnh giác, bởi vì bây giờ trong ngục đang nhốt là Tuyên vương điện hạ, Tuyên vương Tần Yến Quy là nhân vật gì, bọn họ không dám không biết. Mặc dù hôm nay hắn chật vật không chịu nổi bị trói treo lên không thể động đậy nhưng hắn căn bản không cần làm gì cũng đủ để cho bọn họ cả người phải đề phòng, không dám lơ là.

Đây chính là chuyện khổ sai mà, thân phận Tuyên vương tôn quý lại còn là người có uy danh, mặc dù những năm nay Tuyên vương không để ý tới triều chính nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được, cục diện triều đình phong vân khó lường, cũng không thể trách được ngay cả Kiến đế cũng không thể không kiêng kỵ hắn. Với tình hình rối loạn trước mắt, đầu tiên là thái tử bị Kiến đế hạ lệnh giam cầm tự suy xét, Tuyên vương lại chịu hình phạt, rốt cuộc hoàng thất xảy ra chuyện gì, người ngoài đều không biết nhưng dù cho Kiến đế có giữ bí mật không truyền ra bên ngoài thì triều đình vẫn xảy ra biến động nhỏ, suy đoán nổi lên không dứt, lòng người đều bất an.

Hai tên thị vệ cũng không dám lơ là với Tần Yến Quy, cũng không dám mạo phạm hắn, chuyện có thể làm là tập trung toàn bộ tinh thần từng phút từng giây canh chừng, chỉ mong đợi đến khi trời sáng Kiến đế sẽ triệu kiến Tuyên vương, đừng giống như lúc nãy dưới cơn nóng giận cho người dụng hình với Tuyên vương rồi tức giận phất tay áo bỏ đi.

Điều này với bọn họ mà nói thì tựa như một cơn ác mộng, từng giây từng phút đều trở nên hết sức khó khăn, chỉ vì nam tử trước mắt này thật sự lạnh nhạt đến mức làm bọn họ - những người đã nhìn quen cảnh này trái tim cũng cảm thấy rét lạnh, chưa từng có ai dưới tình huống này mà giữ được vẻ mặt lạnh nhạt, ngay cả chân mày đều chưa từng nhăn lại một cái, mặc dù bị treo ngược lên, bộ dạng chật vật nhưng vẫn tuấn tú lạnh nhạt, sắc mặt không buồn không vui, bình tĩnh như người bị thương không phải là hắn...

Cũng may cơn ác mộng này kéo dài không lâu lắm, ở nơi tốm tăm ẩm ướt và đầy mùi vị khó ngửi này chợt có một cơn gió thổi tới, hai tên thị vệ lập tức thay đổi sắc mặt, nhưng không đợi bọn họ có phản ứng thì đã có thứ gì đó từ phía sau đánh xuống, lực đạo mạnh, chính xác làm cho bọn họ cảm thấy bóng tối như thủy triều đang vọt tới chỗ bọn họ, không cần tốn nhiều sức đã làm hai người ngã xuống hôn mê bất tỉnh.

Biến cố bất thình lình xảy ra làm cho nam tử không có phản ứng trong ngục có chút động tĩnh, bộ quần áo màu xanh thêu hình kỳ lân vương uy nghiêm trên người đã sớm xốc xếch không chịu nổi, mái tóc đen rối loạn dính đầy mồ hôi dán lên khuôn mặt tuấn tú, nhưng ánh mắt hắn vẫn thờ ơ, thong dong bình tĩnh, giống như mọi chuyện xung quanh không có quan hệ gì với hắn.

Dù sao thì Tuyên vương Tần Yến Quy cao cao tại thượng cũng chưa bao giờ có lúc chật vật như lúc này đây?

Nhưng cho dù dưới tình huống này thì vẫn làm cho người ta mở mang tầm mắt, chỉ cảm thấy gương mặt tuấn mỹ này của hắn, đường nét lạnh nhạt cương nghị, khóe môi chứa ý cười ưu nhã lại có chút khinh thường như có như không cho dù chật vật cũng không che giấu được phong thái tao nhã tỏa ra từ trong xương và khí phách vương giả quân lâm thiên hạ.

Hắn khẽ nâng mắt, đôi mắt thâm thúy sâu thẳm kia như có ngọn lửa bị băng tuyết bao phủ bỗng nhiên chuyển động chất chứa mũi nhọn, lại không có chút gợn sóng.

Là Tần Thương dựa vào bóng tối mà đánh úp hai tên thị vệ kia, còn người chậm rãi đi ra từ phía sau hắn, không phải Vô Tà thì còn là ai được nữa?

Thấy ánh mắt Tam ca quét tới, Tần Thương lập tức cảm thấy chột dạ luống cuống, ánh mắt Tần Yến Quy u tối liếc nhìn Tần Thương một cái, sau đó tầm mắt làm người ta không chỗ lẩn trốn lại rơi lên người Vô Tà đi theo Tần Thương vào, không hề có chút ngoài ý muốn, bỗng nhiên hắn nở nụ cười nhợt nhạt, làm như đùa cợt, làm như khinh thường lại tựa như đang nhìn một người ngu ngốc nhất trên đời.

Nếu hắn lạnh lùng nghiêm nghị thì cũng còn được nhưng nụ cười của hắn lúc này lại làm cho người ta không nhịn được mà hô hấp cũng trở nên chậm lại, chỉ cảm thấy không khí ở đây bị đè nén, không, không chỉ là đè nén mà như muốn đông lại, làm người ta không thở được.

"Tam ca..." Tần Thương biến sắc, hắn thật sự có chút sợ Tam ca, người khác không nhìn ra nhưng hắn còn có thể không nhìn ra sao? Tam ca có chỗ nào là cười, Tần Thương chỉ cảm thấy hơi thở vô cùng nguy hiểm đang đang ùn ùn kéo đến, rõ ràng là... Tam ca đang tức giận!

Độ cong của khóe môi như một lưỡi câu nguy hiểm muốn kéo thứ gì đó ra ngoài, đó như một núi băng dưới lòng biển sâu thẳm, như dung nham núi lửa đang dâng trào, Tần Thương còn phải hoài nghi chính mình hoa mắt, Tam ca thật sự tức giận, hắn chưa từng thấy qua... Một Tam ca lạnh lùng nguy hiểm làm người ta sợ hãi như vậy...

Tần Thương muốn mở miệng vì Vô Tà giải thích mấy câu nhưng lại bị Tần Yến Quy nhàn nhạt cắt đứt: "Lão Tứ, ngươi đi ra ngoài."

Tần Thương sửng sốt, lời còn chưa nói ra khỏi miệng đã bị ngăn ở cổ họng, hắn nhìn sang Vô Tà, chỉ thấy Vô Tà cũng nghiêm mặt nhưng lại làm người ta nhìn không ra một chút biểu tình trên mặt nàng, lqd không biết từ khi nào thì ngay cả Vô Tà cũng thay đổi, trở nên sâu xa khó đoán, Tần Thương lại nhìn Tần Yến Quy, chỉ thấy trên mặt Tam ca dù có chút mệt mỏi nhưng vẫn còn nét uy nghiêm làm người khác khó có thể chống lại, Tần Thương ngơ ngác, có chút do dự nhưng vẫn đi ra ngoài lưu lại không gian cho Tam ca và tiểu Vô Tà.

Sau khi Tần Thương rời đi, nơi này chỉ còn sót lại Tần Yến Quy và Vô Tà, Vô Tà đứng ở bên ngoài cửa ngục, cách hắn chỉ có mấy bước chân, nơi vắng lạnh tịch mịch làm cho người ta nghĩ đến tử vong này thoáng chốc trở nên càng thêm vắng lặng, lúc này trên mặt hắn không có chút cảm xúc, đôi mắt đen sâu thẳm.



Vô Tà hé miệng, nhìn thẳng hắn, chợt nói một câu không hài hòa: "Ngươi đã nói đợi quả hạnh chín, ngươi nuốt lời, còn bỏ lại một mình ta."

Đó thật giống như một cô nương đang tố cáo ủy khuất và bất mãn của mình.

Tần Yến Quy giận dữ bật cười, nhưng rõ ràng nụ cười kia không chạm đến đáy mắt hắn: "Vô Tà, ngươi biết ta là có ý gì. Ngươi cho rằng, ngươi lấy thân phận gì nói chuyện với ta?"

Tư thái làm nũng như vậy, tố cáo bất mãn như vậy, ẩn chứa tình ý mất mác như vậy.

Thân phận gì?

Tiểu hoàng thúc? Một con cờ? Một đứa nhỏ được hắn nuôi lớn? Một huyết mạch hoàng thất được hắn hết lòng dạy dỗ?

Đúng vậy, dù là thân phận nào, nàng cũng không có tư cách dùng tư thái của nữ nhi để nói với hắn những thứ này, nàng và hắn cái gì cũng đều không phải, mấy ngày kia chỉ như một giấc mộng hoàng lương, tỉnh rồi, hắn lại là Tuyên vương lý trí thanh tỉnh, mà hãm vào quá sâu chỉ có mình nàng?

Chợt Vô Tà nở nụ cười, rực rỡ vô cùng: "Nhắc tới cũng đúng, ta cũng muốn hỏi một chút, quan hệ giữa Tuyên vương và ta là loại quan hệ gì? Ngày xưa ngươi đặt tên cho ta là Vô Tà vì mong ta một đời không buồn không lo? Mong ước này vô cùng tốt đẹp, nhưng ngươi đối với ta làm sao còn là mong ước tốt đẹp đó..."

Cho tới bây giờ hắn đều xem nàng như một quân cờ, năm đó hắn lần đầu tiên ôm nàng lúc nàng còn trong tã lót thì cũng chỉ như đang ôm một quân cờ sống mà thôi, cũng có lẽ như một sủng vật mặc hắn sai khiến? Hắn nếu vui vẻ, hiếm khi lòng dạ từ bi mà ban thưởng cho nàng một cái tên, cho phép nàng một người không buồn không lo thiên chân vô tà?

Tần Yến Quy nghe xong cũng chỉ cười giễu: "Vô Tà... Là một cái tên rất hay."

Hắn cao hứng thì cho phép nàng một người không buồn không lo, che chở nàng bảo vệ nàng, mất hứng sẽ ném nàng ra ngoài dãi gió dầm mưa, thiên đao vạn quả cũng không có chút quan hệ nào với hắn, cũng chỉ có nàng ngây thơ ngu ngốc đi hỏi hắn vì sao bỏ nàng.

"Ngươi cũng từng hứa với ta, cho ta một đời không buồn không lo thiên chân vô tà, hôm nay lại đột nhiên nuốt lời, bỏ ta, đây là có ý gì?" Đáy mắt Vô Tà hiện lên khát khao học hỏi giống như một học sinh chăm chỉ hiếu học, muốn tìm một cái đáp án từ hắn.

"Ta có thể cho phép ngươi một đời thiên chân vô tà, nhưng cuối cùng ngươi lại không có gì cả." Nhiệt độ trong mắt Tần Yến Quy trở nên rét lạnh, nụ cười ở khóe môi vẫn là xem thường nàng: "Cái tên ta ban cho ngươi cũng không tệ, bất quá là tùy ý lựa chọn mà thôi, ngươi cho là ta có tâm tư gì?"

"Ngươi nói lời châm chọc phản bác lại lời của ta đến tột cùng là vì cái gì đây." Vô Tà thở dài, vuốt tay, vô cùng bất đắc dĩ, nhưng vẻ mặt giống như một hài tử bướng bỉnh, không hề bị lời nói của hắn đả kích, giọng điệu thoải mái, thậm chí còn chứa chút giảo hoạt, to gan lớn mật: "Ngươi đã vứt bỏ ta, không muốn nhìn thấy ta, không bằng về sau ngươi đừng xen vào chuyện của ta nữa?"

Hắn cho là hắn bỏ nàng là vì tốt cho nàng, là hắn thật tâm muốn cho nàng tự do bình an, vậy thì vì cái gì mà chính hắn giờ phút này đang chịu khổ đây? Đường đường là Tuyên vương ưu nhã không nhiễm hạt bụi nào, hắn vì ai mà biến thành như vậy! Cả người bị thương, còn để người ta lăng nhục hắn, treo ngược hắn lên!

Hắn nói nhiều như vậy là muốn nàng đi càng xa càng tốt, nếu là không tồn tại tâm tư gì, hắn cần gì phải đối xử với nàng như vậy?



Hắn đang tự lừa mình hay là đang lừa gạt nàng đây? Mâu thuẫn như vậy mà hắn còn cho là nàng là đứa trẻ ba tuổi dễ lừa gạt? Nàng lại càng không để hắn như nguyện.

Lời nói lúc này của Vô Tà làm Tần Yến Quy nhíu mày, trong mắt có tức giận, cũng có bất đắc dĩ: "Vô Tà, không cho phép càn quấy!"

Ai, hắn đúng là hiểu rõ nàng, không uổng công hắn tự mình nuôi dạy nàng , ngay cả tính tình của nàng cũng hiểu rõ, Vô Tà nhìn hắn, ánh mắt của nàng chuyển đến vết thương trên người hắn, nàng biết Tần Yến Quy bị thương nặng như thế nào, xương đùi bị gãy, thậm chí còn lộ rõ xương bên trong, xương sườn gãy lìa còn chưa tốt, vì cứu nàng ra khỏi lăng mộ đế vương mà hao tổn chân khí chống đỡ đến khi bị dòng nước đẩy ra ngoài, tâm địa của hắn phải sắt đá đến đâu mới có thể đối với bản thân ngoan như vậy?

Ánh mắt Vô Tà không dám dừng lại ở trên vết thương của Tần Yến Quy quá lâu, chỉ cảm thấy nó làm đau mắt nàng đau lòng nàng, làm nàng bận tâm, chỉ sợ không kiềm chế được mà cứng rắn nhắm chặt hai mắt, Vô Tà cắn cắn môi, cuối cùng cũng mềm giọng không chọc giận hắn nữa: "Tần Yến Quy, ngươi không muốn chân của mình nữa sao?"

Nàng tất nhiên biết Tần Yến sẽ trả lời là phải, hắn xem tính mạng như chuyện vặt vãnh, thân thể ở trong mắt hắn không phải là thứ gì quan trọng, hắn chắc chắn sẽ không quan tâm, Vô Tà cười khổ lắc đầu, xoay người sang chỗ khác: "Tần Yến Quy, ta không biết ngươi đến tột cùng là có tính toán gì, ngươi biết ta luôn luôn ngu ngốc, ngươi có dạy ta ra sao thì ta vẫn thua kém ngươi, ngươi đường đường là Tuyên vương, từ trước đến nay không có gì không làm được, ngươi muốn đạt tới mục đích gì đều có vô số phương pháp, vô số phán đoán, vô số thủ đoạn, những thứ này ta cũng kém xa ngươi. Thậm chí có lúc ngươi nói dối, ta cũng không thể phân biệt được là thật hay giả. Nhưng bản thân ta cũng có chuyện muốn làm, ta mặc kệ sau này ngươi có tính toán gì, cũng thật sự đoán không được, nhưng ta không thể để ngươi tiếp tục ở chỗ này, thân thể ngươi ngươi không để vào mắt, ta để vào trong mắt."

"Hồ đồ!" Tần Yến Quy cau mày, gần như là quát lên.

Bỗng nhiên Vô Tà có chút buồn cười, khóe miệng không tự chủ được mà giương lên thật cao, ngay cả ngườ ưu nhã lạnh nhạt hiếm khi tức giận như Tần Yến Quy cũng chưa bao giờ trách cứ nàng như vậy, lúc này hắn giận đến mức có được thái độ bình thường, đây chính là quan tâm... Rồi tự mình rối loạn sao?

"Ngươi đừng quan tâm ta muốn làm cái gì, ta nhất định để cho hoàng huynh tự mình đón ngươi ra ngoài, vì ngươi trị thương, cho ngươi thứ ngươi muốn. Mặc dù những thứ này, bằng thủ đoạn của ngươi, đều là chuyện sớm hay muộn, ngươi cũng chưa chắc hiếm lạ..." Vô Tà vừa dứt lời, cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài, nàng không dám ở nơi này quá lâu, sợ lưu lại thêm chút nữa sẽ không muốn đi, làm lỡ chính sự cũng không hay, như vậy càng chọc Tần Yến Quy thêm tức giận, bản thân lại dạy ra một phế vật không làm được việc gì?

...

Đi ra thiên lao, Tần Thương đã sớm chờ ở bên ngoài, trong lòng hắn thật sự lo lắng, lúc này thấy Vô Tà đi ra thì lập tức nghênh đón: "Tiểu Vô Tà, ngươi không sao chứ? Tam ca có giáo huấn ngươi không? Ngươi đừng để ý, thật ra Tam ca rất thương ngươi, ngươi..."

Tần Thương thấy Vô Tà hoàn hảo đi ra, vẻ mặt nhìn cũng không phải bị ủy khuất quá lớn, bộ dạng của tiểu hồ ly này còn giống như có chút dương dương đắc ý, điều này làm cho Tần Thương có chút buồn bực?

Hắn còn tưởng là sự yên lặng trước bão táp, Tam ca nhất định sẽ khiển trách Vô Tà nặng hơn, nhưng gần đây hắn cảm thấy bản thân càng ngày càng đoán không đúng? Nhìn tâm tình lúc này của tiểu Vô Tà cũng không giống như vừa mới bị khiển trách, ngược lại giống như vừa mới dạy dỗ Tam ca một phen...

Nghĩ tới đây Tần Thương cũng bị ý nghĩ của mình làm cho hắn sợ hết hồn, bây giờ hắn khó mà tưởng tượng được cảnh Tam ca yếu thế trước mặt Vô Tà?

Vô Tà đến gần Tần Thương vẫn còn đang trong run sợ, cười cười: "Tần Thương, chúng ta đi thôi."

Lúc này Tần Thương mới phục hồi lại tinh thần, gật đầu một cái, không ngờ hắn vừa mở miệng, bên ngoài thiên lao đang vắng lặng bỗng trở nên náo nhiệt, tiếng binh khí va chạm vào áo giáp phát ra, còn có tiếng bước chân đang nhanh chóng tiến tới chỗ này, Tần Thương lập tức thay đổi sắc mặt, nhíu mi, trong nháy mắt trở nên lạnh lùng giống như lúc dùng trường thương đánh úp về phía Vô Tà, khí thế hiên ngang, cảnh giác, chỉ có mình Vô Tà vẫn bình tĩnh ngoảnh mặt làm ngơ...

"Tiểu Vô Tà, chúng ta đi mau." Tần Thương quyết định thật nhanh, nơi đây không thể ở lâu, nếu hắn một người thì không sao nhưng tiểu Vô Tà vẫn còn ở này, xảy ra chuyện gì thì Tam ca nhất định sẽ không buông tha hắn.

"Đi? Lão Tứ, ngươi còn muốn chạy đi đâu?" Bất chợt một giọng nói chế nhạo âm u mang theo khí lạnh từ trong bóng tối vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook