Tiên Nghịch

Quyển 2 - Chương 145: Kết đan (2)

Nhĩ Căn

03/04/2013



Tam đan hợp nhất, một khi đan phôi đã thành thì bước tiếp theo chính là

dung hợp với thân thể. Nếu không sinh ra bài xích thì có thể sử dụng

linh lực để công kích, thần thức nuôi dưỡng, kết thành Kim Đan, tiến vào

Kết Đan kỳ.

Linh lực tấn công cần thiên ly đan gia tăng xác suất thành công, Vương

Lâm bỗng nhiên mở ra hai mắt, thân thể hắn từ hạ bộ bỗng nhiên xuất hiện

một vết rách. Vết rách này càng lúc càng lớn, rồi nhanh chóng trở nên

dày đặc toàn thân.

Theo từng cử động của thân thể hắn, vết rách này lan ra với tốc độ càng

lúc càng nhanh, có mấy chỗ bong ra từng mảng. Vương Lâm chậm rãi đứng

lên, toàn thân run lên mãnh liệt, những vết rách nhỏ như bị trận gió lớn

cuốn qua rơi xuống ào ào.

Quần áo trên người hắn cũng bong ra, hóa thành tro bụi tiên tan không

còn, chỉ để lại giao long nội giáp có chút tàn phá trên người.

Vương Lâm lẳng lặng đứng tại chỗ, lại nhắm hai mắt. Một lúc sau mở ra,

hai đạo hàn mang xuất hiện, hai tay bất giác nắm chặt. mặc dù tam đan

hợp nhất mới chỉ coi như tiến một chân vào Kết Đan kỳ nhưng Hoàng Tuyền

Thăng Khiếu Quyết của hắn đã đại thành.

Một đoàn ngọn lửa màu xanh lam theo đan phôi tản ra theo kinh mạch chảy

xuống đầu ngón tay phải. Lúc này lam hỏa tầm ba tấc vô thanh vô tức xuất

hiện đầu ngón tay, lặng lẽ thiêu đốt.

Nó tản mát ra không phải là nhiệt lượng mà là hàn khí! Đoàn lam sắc băng

diễm này chính là tinh túy của Hoàng Tuyền Thăng Khiếu Quyết – Hoàng

tuyền chi viêm!

Hoàng tuyền băng diễm vừa xuất hiện, một tầng tinh thể màu lam rất dày

dưới chân Vương Lâm tản mát ra bạch khí, có dấu hiệu tan ra. Tay phải

Vương Lâm huy động, băng diễm lập tức biến mất, bạch khí cũng tiêu tán.

Lúc này lam tinh đã lộ ra một điểm lõm xuống.

Uy lực của băng diễm làm Vương Lâm thất kinh, nhìn qua xung quanh, từ

túi trữ vật lấy ra một bộ quần áo thay vào. Hăn nhìn vào đống xương cốt

của linh thú một lúc, rơi vào trầm tư. Một nén nhang sau, hắn khoanh

chân ngồi xuống, vỗ túi trữ vật, đầu của con giao long từ bên trong bay

ra.

Ánh mắt Vương Lâm chớp động nhìn cái đầu giao long, hắn sắp tới muốn đến

Nam Đẩu thành để đổi lấy lò luyện đan để khiến cho Lý Mộ Uyển luyện chế

thiên ly đan. Tuy 3 năm nhoáng cái mà qua nhưng dựa vào một tia liên hệ

với hồn huyết, Vương Lâm biết Lý Mộ Uyển cũng không có gì nguy hiểm.

Tuy nhiên, nhìn thấy vô số thú cốt bị đóng băng xung quanh, ý tưởng của

Vương Lâm có chút thay đổi. Luyện khí thuật của Chiến thần điện yêu cầu

trọng yếu nhất chính là phiên ưng lô.

Lần đó sau khi thất bại, trong tay hắn cũng không có thêm đầu của con

linh thú nào nữa. Lúc trước hắn để Lý Mộ Uyển giữ lại đầu giao long cũng

là tính toán để luyện chế phiên ưng lô, chẳng qua giữa chừng lại vì sự

việc tam đan hợp nhất mà trì hoãn. Hơn nữa tâm lý của Vương Lâm cũng

không nắm chắc, nếu thất bại thì phải tìm kiếm linh thú đầu lâu khác để

luyện chế, qua lãng phí sức lực.

Nhưng hiện tại hắn đã phát hiện ra cốt hải này rồi, ý tưởng đó lại xuất

hiện trở lại. Hắn hít một hơi thật sâu, trong đầu nhớ lại luyện khí ngọc

giản viết về phương pháp chế tác phản ứng lô. Một lúc sau hắn xuất ra

ngọc giản nhìn lại một lần.

Hắn vỗ nhẹ hai tay với nhau, sau đó duỗi ra thì trong lòng bàn tay đã

dần xuất hiện ba đường linh tuyến. Gương mặt Vương Lâm lộ vẻ ngưng

trọng, hai tay đồng thời hướng về phía trước vẩy ra, linh tuyến lập tức

bay lên.

Hai mắt hắn nhìn không chớp, hai tay lại tạo thành chữ thập, cứ liên

hoàn vòng đi vòng lại, Dần dần, linh tuyến trước người ngày càng nhiều,

càng dày đặc, cuối cùng hình thành một đạo linh trù, phát ra từng đạo

ánh sáng trong suốt.

Làm xong hết thảy, Vương Lâm thở ra một hơi nhẹ nhõm. Bước đầu tiên kéo

tơ làm kén để chế tác phiên ưng lô đã hoàn thành. Hiện tại cần khảo

nghiệm xem lô phôi có thể hay không chịu đựng được linh tơ luyện chế.

Hắn điểm vào đầu giao long, linh tơ hóa thành một dải lụa nhanh chóng

quấn vào đầu giao long. Vương Lâmngưng thần tĩnh khí quan sát thật kỹ

những biến hóa xảy ra. Chỉ thấy linh trù chậm rãi thâm nhập vào bên

trong đầu lâu, làm cho màu tím của đầu giao long dần nhạt đi.

Nhưng chỉ một lát sau, từ bên trong chiếc đầu lâu giao long đột nhiên

phát ra âm thanh “ca ca”, tiếp theo tại nơi linh trù đang bọc lấy nó

xuất hiện các vết rách. Cuối cùng toàn vộ nó vỡ ra hóa thành các mẩu

xương, chỉ để lại linh trù gữa không trung, phát ra từng trận linh lực

dao động.

Vương Lâm than thầm một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ không cam lòng. Ánh

mắt hắn đảo qua, nhảy lên giữa không trung, bắt lấy linh trù, nhanh

chóng lao vào một chỗ thật nhiều thú cốt. Thú cốt ở đây có cái dài đến

năm, sáu mươi trượng, xương cốt tản mát màu trắng xám, đầu lâu của nó

cũng rất lớn, so với cái đầu lâu của giao long vừa bị hắn làm hỏng thì

cũng tương đương.

Trong nháy mắt, linh trù dung nhập đã xuyên qua thú cốt. Vương Lâm ngẩn

ra, lại nếm thử 1 phen, linh trù không bị ngăn trở, xuyên hẳn qua thú

cốt.

Vương Lâm nhìn chằm chằm vào thú cốt, ánh mắt lóe lên, thú cốt này bị

một tầng băng tuyết màu lâm bao lấy, nhìn qua giống như là thủy tinh.

Tay phải hắn xuất ra một trảo, niết trên xương nó, hơi dùng sức, bên

trong xương phát ra tiếng ca ca nhưng vẫn không gãy.

Vương Lâm trầm ngâm một chút, vung tay lên, hoàng tuyền băng diễm theo

ngón tay tràn ra. Vừa mới tiến nhập vào trong thú cốt, từng đợt bạch khí

đã phát tán ra. Băng diễm càng đến gần thì bạch khí thoát ra càng

nhiều, bao vây lấy màu lam tinh thể, sau đó chúng nhanh chóng tiêu tan

với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, cuối cùng toàn bộ biến mất,

lộ ra bạch cốt thú bên trong.

Vương Lâm không cần nghĩ ngợi, cầm lấy linh trù ấn xuống phía dưới. Lúc này linh trù đã trực tiếp quấn lấy đầu lâu.

Nhưng chừng thời gian đốt nửa nén nhang qua đi, màu sắc của thú cốt đã

biến đổi ba lần rồi nổ tung, vỡ thành tro tàn. Linh trù thoát ra, sợi tơ

cũng ít hơn trước, linh lực cũng dần yếu nhược.

Hai hang lông mày của Vương Lâm nhăn lại, chế tác phiên ưng lô khó khăn

nhiều hơn so với tưởng tượng của hắn. Người nắm giữ luyện khí thuật của

Chiến Thần điện thật rất ít, là bởi vì liên quan trực tiếp đến phiên ưng

lô này.

Người bên ngoài chỉ sợ là muốn có một linh thú đầu lâu đã phải là cực kỳ

may mắn rồi, nhưng chế tác phản ứng lô điều kiện cần là có linh thú đầu

lâu, điều kiện đủ là phải có đầu lâu cứng rắn của linh thú. Nếu linh

thú chết đã lâu, dùng đầu lâu của nó thì tỷ lệ thành công sẽ giảm đi.

Đương nhiên nếu có được hoang thú đầu lâu, mặc cho đã chết lâu hay mới, tỷ lệ thành công liền tăng lên rất nhiều.

Bởi vậy, khó khăn cũng tăng lên. Khi giao long vừa chết, Vương Lâm tự

tin nếu là lập tức luyện chế thì xác suất thành công sẽ lớn hơn một

chút, nhưng lúc ấy tâm tư của hắn lại không đặt vào việc luyện khí, chỉ

nghĩ mau chóng kết đan.

Vương Lâm hừ nhẹ một tiếng. Mắt nhìn cốt hải vô tận, nơi này có bao nhiêu linh thú xương cốt thì hắn cũng không tính ra được.

- Ta không tin nhiều như thế này linh thú cốt cũng luyện chế không được một phản ứng lô!

Vương Lâm ánh mắt lóe lên, hai tay kết thành chữ thập, luyện ra linh tơ.

Sau khi bổ sung vào linh trù, lại khống chế nó đặt lên một thú cốt

khác.



Một nén nhang sau, thú cốt lại vỡ vụn.

Liên tiếp như vậy, chính Vương Lâm cũng không biết được hắn đã phá nát

bao nhiêu thú cốt. Chỉ biết rằng hắn đã hơn trăm lần bô sung linh trù.

Khuôn mặt hắn càng lúc càng nặng. Cuối cùng, Vương Lâm nhảy lên, đứng ở

giữa không trung, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua, sau đó đem linh trù bỏ ra.

Linh trù liên hóa thành một trận quyển phong, chuyển động bên ngoài thân

thể Vương Lâm.

Hai tay hắn không ngừng kết ấn thành chữ thập, vung ra. Mỗi lần như thế

sẽ có một ít linh tơ xuất hiện, dung nhập vào bên trong linh trù. Sau

đó, theo tốc độ ngày càng nhanh cua Vương Lâm, linh tơ dung nhập liên

tục vào trong linh trù, làm nó nhanh chóng phát triển.

Bên ngoài thân thể hắn, linh trù cũng xoay càng lúc càng nhanh, hình

thành một đại quyển phong. Vương Lâm vẫn không dừng tay, sử dụng toàn

thân linh lực luyện hóa ra linh tơ, sau đó uống vào mấy ngụm linh khí

dịch thể, lại luyện hóa tiếp.

Thời gian dần trôi qua, bên ngoài thân thể hắn, linh trù quyển phong

càng lúc càng lớn, đã khuếch tán đến hơn trăm trượng bên ngoài.

- Chắc vẫn chưa đủ!

-

Vương Lâm nhìn vào phạm vi của cốt hải, thầm nhủ, lại uống thêm linh

dịch, tiếp tục chuyển hóa. Cứ thế, quyển phong đã hóa thành một đại

quyển phong rộng ngàn trượng. Vương Lâm hít sâu một hơi, khẽ quát một

tiếng, hai tay nâng lên, thần thức buông ra khống chế linh trù quyển hạ

xuống phía dưới. Cùng lúc đó băng diễm lại tùy ý phóng ra.

Chỉ nghe thấy tiếng rầm rầm liên tục. Trong phạm vi nghìn trượng lấy hắn

làm trung tâm, thú cốt như thủy triều, hất lên tầng tầng tro cốt. Tro

cốt liên miên không dứt, không có xương cốt nào có thể chống lại, tất cả

đều hóa thành tro bụi, gia nhập vào trong cốt lãng.

Bên trong đó còn chứa vô số bạch khí, theo thời gian tích tụ, cực kỳ đồ

sộ. Sau khi bạch khí tán đi, trong vòng nghìn trượng trống rỗng, không

còn vật gì! Hắn lại cắn răng, lấy ra linh dịch, lại luyện chế ra nghìn

trượng linh trù, hướng về một phía khác hướng đến.

Cốt lãng quay cuồng, bạch khí lãng đi, đồng tử trong mắt Vương Lâm co

lại, chỉ thấy một tiểu thú cốt ở trong phạm vi nghìn trượng này.

Vương Lâm lộ ra thần sắc vui mừng, thân mình trầm xuống, lập tức phóng

đến bên cạnh tiểu thú cốt, ngưng thần nhìn qua. Đây là một khối thú cốt

bình thường, nhìn cũng không ra có gì thần kỳ.

Thú cốt này có màu bạc, khá tinh tế, nhìn qua trông cực kỳ bình thường.

Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, tay phải đưa lên, linh trù như bị một

bàn tay vô hình bắt lấy, hướng về tiểu thú đầu lâu hạ xuống.

Màu sắc của đầu lâu này lập tức biến hóa, một lần, hai lần, bà lần… Sau

khi biến đổi đến chín lần, đầu lâu rắc một tiếng, tách ra khỏi xương

sống, phiêu phù khỏi mặt đất.

Linh trù đã hoàn toàn dung nhập vào trong nó. Sau khi biến hóa nhan sắc 9

lần, nó biến thành dạng một cái bát, từng trận linh lực dao động từ bên

trong thoát ra.

Vương Lam hút đến tay, bắt đầu nhìn kỹ. Luyện khí thuật của Chiến Thần

Điện có lai lịch rất thần bí. Nghe đồn là tổ tiên của Chiến Thần Điện

cũng là người phát hiện Thiên Đạo thuật. Hậu nhân sau này tách riêng ra

tu luyện, hao phí rất nhiều tâm tư để nghiên cứu luyện khí thuật, lúc

này mới chỉnh lý, đem phiên ưng lô trong luyện khí thuật chia làm thập

phẩm.

Phẩm bậc càng cao thì hiệu quả càng tốt. Phẩm bậc khác nhau thì phương

pháp cũng khác nhau. Tại khi chế luyện ra phiên ưng lô thì nhan sắc của

nó biến hóa mấy lần là đại biểu cho cấp bậc của nó!

- Cửu phẩm!

Vương Lâm thì thào tự nói, đáy lòng có chút tiếc nuối. Tốn hao nhiều khí

lực như thế, lại sử dụng cả thần bí cốt hải này nữa, không ngờ không

thể luyện chế ra thập phẩm phiên ưng lô.

Tuy nhiên, cửu phẩm còn hơn là không luyện chế ra được. Vương Lâm lại xuất ra luyện khí ngọc giản, ngưng thần xem xét.

Vương Lâm cũng không biết dù là điện chủ hiện tại của Luyện khí điện

thuộc Chiến Thần Điện với tu vị Nguyên Anh kỳ cũng chỉ có một phiên ưng

lô lục cấp mà thôi, còn lại chỉ có thêm vài cái dưới tam phẩm.

Sở dĩ cái của Vương Lâm là cửu phẩm và vì có liên quan trực tiếp đến thú

cốt nhìn như bình thường kia. Đó là một khối hoang thú thú cốt cực kỳ

hiếm thấy trong cốt hải.

Sau khi hoang thú tử vong, xương cốt của nó so với các linh thú khác

cũng không có gì khác biệt. Nếu không phải có nghiên cứu thì không dễ

dàng phân biệt được.

Tâm thần của Vương Lâm theo ngọc giản thu hồi. Hắn ngưng thần trầm tư

một lát, luyện khí thuật của chiến thần điện chú ý ba quá trình. Phân

biệt là: điều, dung, hợp.

Vương Lâm ngưng thần tĩnh khí, mắt cũng không chớp một cái, lấy từ trong

túi trữ vật ra một ít tài liệu, lần lượt ném vào trong phiên ưng lô.

Những tài liệu này đều được ghi trong ngọc giản, Vương Lâm trước đó đã

nhớ kỹ. Cũng chính là tìm thấy trong túi trữ vật: Kê Huyết thạch dưới sự

thúc dục của linh lực đã tạo ra nhiệt độ rất cao.

Tử Nguyệt đằng, là một loại thực vật, cùng với Thiên Cương mộc dưới sự tác dụng của linh lực sẽ phân giải ra.

Thiên Cương mộc, một loại tài liệu có mộc thuộc tính, có tác dụng ăn mòn.

Ba loại tài liệu này, tuy số lượng không nhiều lắm nhưng trong túi trữ

vật hắn vẫn có, đủ dùng cho luyện khí. Khi hắn vẫn chưa có luyện khí

ngọc giản, những tài liệu lấy được từ Vực Ngoại chiến trường này hắn

cũng không biết để làm gì. Nhưng hiện tại, hắn đã hiểu đây là những tài

liệu luyện khí cơ bản, cũng hiểu biết thêm một chút về chúng.

Đem Tử Nguyệt đằng ném vào trong phản ứng lô từng đoạn một, hắn đều dùng

thú cốt bên trong phá toái, đồng thời sử dụng linh lực thâm nhập, dung

hợp vào nó. Theo tử nguyệt đằng cho vào mỗi luc một nhiều, một cỗ niêm

trù tử sắc dịch thể dần dần tích lũy ở trong phản ứng lô.

Nhìn chằm chằm vào phiên ưng lô, Vương Lâm lẩm bẩm, dường như đang tính

toán cái gì đó. Một lúc sau, ánh mắt hắn lóe lên, bắn một giọt máu của

mình thả vào trong lô.

Trong nháy mắt, trong phản ứng lô thoát ra một vài bọt khí. Vương Lâm

không chút hoang mang phát ra một chút thần thức, ngưng tụ trên phản ứng

lô, linh lực nhẹ nhàng rót vào.

Trong ngọc giản đã tỉ mỉ giới thiệu về tác dụng của phiên ưng lô rằng

loại thủ pháp luyện khí này là kiếm tẩu thiên phong, dùng phiên ưng lô

làm vật dẫn, thông qua nó, luyện khí sư có thể khống chế, thay đổi tài

liệu bên trong.

Vương Lâm thở sâu, do dự một chút nhanh chóng xuất ra thiên cương mộc, nhẹ nhàng bóp nát rồi thả vào trong phản ứng lô.

Tử sắc dịch thể liền thoát ra một đám bọt khí, tản ra một mùi hương gay

gay mũi. Sau đó Vương Lâm xuất ra khối kê huyết thạch ném vào trong lô.

Làm xong hết thảy, khuôn mặt hắn trở nên ngưng trọng, bấm tay niệm chú,

phóng ra vài đạo linh quang, dần cùng dịch thể trong lô ngưng kết thành

một thể, hình thành một tử sắc viên cầu.

Vương Lâm trầm ngâm một chút, tay phải vung lên, viên cầu phân làm hai nửa, một nửa nổi lên, một nửa chìm vào trong phản ứng lô.

Dưới sự khống chế của Vương Lâm, nửa viên cầu bên trên chậm rãi bay lên

cao. Vương Lâm trầm ngâm một lát, đặt hai tay lên mi tâm và ngực, hơi

dùng sức, một ngụm tử phủ linh khí trong cơ thể bị bức ra, bắn vào trong

viên cầu.

Bước đầu tiên của Luyện khí thuật Chiến Thần Điện đến đây coi như hoàn thành. Bước thứ hai là dung.

Bước dung này cần có khí phôi. Vương Lâm vỗ vỗ túi trữ vật, đem một loạt



thanh phi kiếm to nhỏ phóng ra. Tổng cộng là có ba mươi lăm thanh,

chúng đồng thời lơ lửng ở giữa không trung trong không trung.

Vương Lâm chỉ vào một thanh phi kiếm trong số đó, nó lập tức bắn ra, đâm

vào viên cầu. Mũi kiếm chậm rãi hoài tan, cuối cùng cả thanh phi kiếm

đều bị dung vào.

Kế tiếp, ba mươi tư thanh phi kiếm, dưới sự khống chế của Vương Lâm cũng

lần lượt dung vào trong viên cầu. Cuối cùng viên cầu phát ra ánh sáng

bảy màu chói mắt.

Toàn bộ quá trình này tiêu tốn khoảng hai canh giờ. Trong thời gian này,

Vương Lâm vẫn hết sức chăm chú. Lúc này hắn không những không thả lòng,

ngược lại càng thêm ngưng trọng. Nhìn chăm chú vào viên cầu, tù túi trữ

vật hắn lại đem ra một thanh hắc sắc phi kiếm.

Có thể nói thanh phi kiếm này đã luôn cùng chung hoạn nạn với Vương Lâm.

Từ lúc đạt được đã uống máu Đằng Lệ, rồi cùng hắn quyết chiến Quyết

Minh cốc, đến khi thần thức tan biến bị Tư Đồ Nam mang đi, thân kiếm

cũng bị phá toái, chỉ có kiếm linh vì được Vương Lâm huyết luyện nên mới

có thể tồn tại trong thần thức của hắn.

Sau đó, Vương Lâm tìm cho nó một số phôi thể nhưng hiệu quả đều không

được tốt. Phôi thể hiện tại của nó, dưới vài lần thuấn di tiến công đã

có một chỗ bị lõm xuống, nhìn rất chật vật, sắp chịu không được nữa.

Tay phải Vương Lâm bắt lấy phi kiếm, bàn tay vuốt nhẹ trên thân kiếm.

Một tiếng kiếm minh từ trong thân kiếm truyền ra, sau đó một đạo hư ảnh

bóng kiếm chậm rãi phiêu khởi trên thân kiếm, lơ lửng trước người Vương

Lâm. Cùng lúc đó, ma đầu ở trong phi kiếm cũng lao ra, phiêu phù một

bên, ngơ ngác nhìn bốn phía, cũng không biết đang nghĩ cái gì?!

Vương Lâm thở thật sâu, bàn tay mở ra, viên cầu kia lập tức phi đến.

Hắn cắn chặt răng, tâm niệm vừa động, hư ảnh trên phi kiếm lập tức lao

vào trong viên cầu.

Thần thức của Vương Lâm nháy mắt tràn ra, bao lấy viên cầu. Bước cuối

cùng của luyện khí thuật - hợp - đã được hắn bắt đầu triển khai.

Thời gian chậm rãi trôi qua, viên cầu chậm rãi bị kéo dãn ra, dần dần

đọng lại. Không biết trải qua bao lâu, chỉ nghe một tiếng rồng ngâm từ

bên trong nó phát ra. Một luồn ánh sáng trong suốt phát ra, lưu quang

bốn phía thủy tinh phi kiếm, chậm rãi biến ảo trước mặt Vương Lâm.

Phi kiếm này vừa hiện, một đạo linh lực lốc xoáy cũng lập tức xuất hiện,

bên người Vương Lâm vòng vo một lúc rồi nhập vào trong phi kiếm. Nhìn

thủy tinh phi kiếm hồi lâu, Vương Lâm lại há miệng ra. Thủy tinh phi

kiếm hóa thành một đạo thủy tinh hào quang bay vào trong miệng hắn.

Ma đầu ngẩn ra, xoa tay cười nói:

- Này… Ngươi nuốt nó vào thì ta biết ngụ ở đâu?

Vương Lâm ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái, hữu thủ vung lên, giao long

cân từ trong túi trữ vật bay ra. Hắn hướng về phản ứng lô vẫy tay, nửa

viên cầu đang chìm trong đó lao ra, ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Long cân

lập tức bay vào trong viên cầu.

Sau khi tế luyện, viên cầu này ngày càng nhỏ lại, cuối cùng hóa thành

long cân. Chẳng qua lúc này long cân đã biến thành kim hoàng sắc. Vương

Lâm nhìn ma đầu một cái, ma đầu lập tức chui vào trong long cân này.

Tay phải thu lại long cân, Vương Lâm ngưng thần nhìn một chút rồi cất

vào trong túi trữ vật. Hắn ngẩng đầu lên nhìn vách động màu lam tinh,

tay phải vung lên, hoàng tuyền băng diễm xuất hiện, chân hắn đạp mạnh,

thân mình nhanh chóng bay đi.

Với thế như chẻ tre, từ mấy ngàn trượng dưới lòng đất phóng lên. Tốc độ

của hắn quá nhanh, lại có lực phá hoại kinh khủng của hoàng tuyền băng

diễm, làm cho toàn bộ mặt đất rung động. Một số tu sỹ đang ở trong cốc

tìm thú cốt sắc mặt đại biến, kinh hoàng vội bay khỏi nơi này. Mặt đất

càng lúc càng chấn động mãnh liệt.

Có mấy tu sỹ tinh mắt lập tức nhìn a ở phương hướng đệ thập tứ cốc

truyền ra một trận nổ vang, một bóng đen bắn lên cao, nháy mắt bay vào

mê vụ phía trên, biến mất không thấy.

Hồi lâu sau những tu sỹ này vẫn nghi hoặc nhìn về phía đó, đủ loại phán

đoán chậm rãi truyền ra. Thậm chí có tin đồn trong thi cốc có một khối

vạn năm thi thể. Khối thi thể này lúc đó đột nhiên thức tỉnh mới khiến

cho thi cốc kịch liệt rung động. Bóng đen phá không bay lên kia thực

chất chính là khối thi thể này đã hóa thành tinh.

Sau khi bắn ra, Vương Lâm vẫn không dừng lại, nhanh chóng hướng về

phương nam bay đi. Dựa theo tin tức thu được từ Tang Mộc Nhai, Nam Đấu

Thành nằm ở phía nam, cách Thi Cốc chừng ba mươi vạn dặm.

Vương Lâm biết mình luyện khí đã tiêu hao mất một ít thời gian, cho nên

hắn tăng nhanh tốc độ. Trong lòng hắn bây giờ chỉ có một ý niệm đó là

nhanh chóng kiếm được lò luyện đan để nhanh luyện chế thiên ly đan.

Hai ngày hai đêm sau, trong ánh mắt của Vương Lâm xuất hiện một tòa

thành trì thật lớn màu đen. Tòa thành này rất lớn, từ xa nhìn lại cũng

không thể thấy hết giới hạn. Đây là Nam Đẩu thành, một trong chín trăm

chin mươi tám tòa thành lớn của Tu Ma hải.

Sở dĩ nó có tên là Nam Đẩu thành là vì chủ thành tên là Nam Đẩu, có tu

vị Nguyên Anh kỳ, dưới trướng cao thủ vô số. Có thể nói hắn là nhất

phương bá chủ.

Trên cơ bản, trong tu ma hải nội, nếu có được một tòa thành tức là đại

biểu cho một thân phận nhất định. Thành chủ chắc chắn là một nhân vật

hiển hách. Dưới thành chủ có nhiều môn phái lớn nho. Những môn phái này

có thực lực không đồng nhất nhưng đều kém xa uy nghiêm của thành chủ.

Cũng may là Nam Đẩu thành chủ từ năm trăm năm trước đã mất tích, trong

phạm vi trăm vạn dặm giống như quần long vô chủ, khiến cho các môn phái

lớn nhỏ có điều kiện phát triển, nên mới có thể hình thành nên những môn

phái lớn như Đấu Tà phái.

Nam Đẩu thành trở thành một thành vô chủ trong Tu Ma hải, bị mấy môn

phái lớn cùng nhau quản lý. Tuy nhiên, Nam Đẩu thành thuộc một vùng hẻo

lánh, tài nguyên cằn cỗi, linh mạch khuyết thiếu nằm ở rìa của Tu Ma

hải. Nguyên Anh kỳ tu sĩ thường sẽ không đến những nơi này. Do đó đây là

nơi không có Nguyên Anh kỳ tu sĩ trong vòng trăm vạn dặm xung quanh.

Còn Kết Đan tu sĩ thì nơi này có rất nhiều.

Từng có người đoán rằng, nếu nơi này có thể xuất hiện một vị Nguyên Anh

kỳ thì đương nhiên sẽ trở thành chủ nhân mới của Nam Đẩu thành.

Trong năm trăm năm qua, nơi này cũng không phải không có Nguyên Anh kỳ

tu sĩ muốn chiếm cứ. Nhưng được một thời gian thì không chịu được cảnh

linh khí thiếu thốn và hoàn cảnh cằn cỗi nơi này mà buông tha rời đi.

Dần dần, nơi này cũng không có Nguyên Anh kỳ lai vãng đến. Dù sao Tu Ma

hải có đến gần một ngàn thành trì, làm sao mà phải ở cái nơi khỉ ho cò

gáy như Nam Đẩu thành này.

Lúc này đây, Nam Đẩu thành bị Tru Thiên giáo, Diệt Hồn môn cùng với

Thiên Nhất đạo giáo liên hợp quản lý. Đấu Tà phái dù có tư cách nhập chủ

nhưng dưới sự liên hợp của ba nhà cũng khiến môn phái này không thể

tiến vào nửa bước.

Dù sao tam phái quản lý và tứ phái quản lý cũng có sự khác biệt rất lớn.

Cũng không ai thiển cận ngồi nhìn Đấu Tà phái tiêu diệt một môn phái

khác để thế chỗ. Ở điểm này, ba phái kia vẫn luôn thống nhất với nhau.

Sau khi giao nộp mười khối hạ phẩm linh thạch để có được lệnh bài nhập

thành, Vương Lâm vội vàng đi vào Nam Đẩu Thành. Mục tiêu của hắn là

Luyện Khí các ở thành đông.

Luyện khí các có ba tầng, theo mỗi tầng tăng lên, pháp bảo càng trân quý

thêm mấy phần. Khi Vương Lâm đến nơi này, tầng một có bảy tám tu sỹ

đang cùng mấy tên tiểu nhị cò kè mặc cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Nghịch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook