Thuận Minh

Chương 71: Ngượng ngùng phẫn nộ. (P1)

Đặc Biệt Bạch

22/03/2013



Cũng có người oán giận tri châu lão gia bỏ mặc mọi chuyện, đề một tuần kiểm diêm chính nắm hết quyền lực.

Đầu tháng 4, đồng tri và châu úy tới phủ tri châu, cũng quanh co nói chuyện này với tri châu, hi vọng tri châu có thể ra mặt giải quyết.

Nhan tri châu mặc dù nói xuất thân là thư sinh chính cống, nhưng cũng không thể không hiểu chuyện tình, tất nhiên biết những thủ hạ đó muốn hắn làm chim đầu đàn liền thẳng thắn chậm rãi nói:

-Trước khi Nhan mỗ tới Giao Châu, nơi này được xưng là đạo phỉ khắp nơi, mặc dù dân chúng không loạn, nhưng bản xứ không yên, nhưng sau khi Nhan mỗ tới nhận chức, lại phát hiện nơi này rất thái bình, cũng không biết là nhờ công lao của ai? Truyện "Thuận Minh "

Những lời này vừa nói ra, quan lại của tri châu nha môn có ý kiến lập tức ngậm miệng không nói, ai cũng biết nguyên nhân Giao Châu bây giờ phồn vinh thịnh vượng, là nơi đất lành chim đậu.

Không có sự đồng ý của nha môn tuần kiểm, ngay cả trộm đồ trên phố cũng không thể xảy ra.

Chuyện này xảy ra vào tháng thứ 2 sau khi Lý Mạnh nhậm chức, có người ở quê vào thành mua thuốc bị mất tiền, những nha dịch này vì không có tiền biếu nên thờ ơ chẳng thèm quan tâm.

Cũng có người trình bày rõ ràng, cho dù là đưa tiền thì bọn hắn cũng không dám bắt trộm vì sợ bị người ta nửa đêm tới trả thù.

Người mua thuốc định dùng số tiền đó để mua thuốc trị bệnh cho mệ, việc gấp liên quan tới mạng người, nhất thời hoảng loạn ngồi trên đường phố khóc lớn.

Vừa may Trần Lục Tử đi quan nhìn thấy, Trần Lục Tử cảm động lây liền lấy ra tiền cho người đó mua thuốc.

Sau khi trở về nha môn tuần kiểm liền nói với Lý Mạnh, Lý Mạnh lập tức phái người đi tới kho hàng Kim Châu tìm chưởng quầy ở đó, nhờ chưởng quầy tìm một nha dịch quen biết dò hỏi.

Những nha dịch này lo hay không lo, bắt hay không bắt là một chuyện, nhưng đối với những tên trộm trong thành đều biết rõ.

Việc tiếp theo rất đơn giản, Trần Lục Tử dẫn 40 diêm đinh do nha dịch đó dẫn đường, đi một vòng quanh thành Giao Châu, trong vòng 1 canh giờ bắt tất cả 15 tên trộm lại.

Lý Mạnh cũng không cần tra xét hỏi làm gì, cho người áp giải tất cả những tên trộm ra khỏi thành, mang thẳng tới ruộng muối, để bọn họ làm khuân vác, nói là 2 năm sau thả ra, không chết đói là được.

Ngày hôm sau khi xảy ra chuyện này, cả thành Giao Châu lập tức là cảnh tượng trời yên bể lặng, vô cùng yên bình, ai nấy đều hòa thuận, không dám vị phạm pháp lệnh.

Theo lý mà nói, thái bình rồi chính là chuyện tốt với người của nha môn, nhưng người ở thành Giao Châu đều biết ai nói có tác dụng nhất, có chuyện gì đều tới nha môn tuần kiểm muối, ngược lại Lý Mạnh cũng không cảm thấy phiền hà gì, đều giải quyết tất.

Thế lực diêm đinh ngày càng lớn mạnh, như một pho tượng thần sừng sững đó, không ai dám tùy tiện bất kính, chuyện ở Giao Châu đều phải hỏi ý của tuần kiểm Lý Mạnh trước mới có thể làm.

Mưu tuần kiểm trước đây mặc dù hống hách lộng hành, nhưng dù sao cũng chỉ là ác bá một phương mà thôi, Lý Mạnh này lại nắm tiền nắm quyền, đúng là khiến cho quan lại lớn nhở của nha môn tri châu vô cùng phẫn nộ.

Đương nhiên phẫn nộ cũng chỉ dám phẫn nộ ngầm mà thôi, điều duy nhất những người này có thể làm cũng chỉ là oán giận nói với tri châu.

Với cuộc nói chuyện lần này, Nhan tri châu thấy thuộc hạ vẫn đầy vẻ oán khí bất bình, lại nói:

-Các vị, thủ binh và nha dịch ở trong thành Giao Châu của chúng ta tổng cộng có bao nhiêu người?



Châu úy cùng đồng tri liếc nhau, thầm tính toán con số, mở miệng nói:

-Khoảng 86 người.

Nhan tri châu lại chậm rãi nói:

-Bản quan nghe nói diêm đinh dưới trướng của Lý Mạnh có gần ngàn người, lại hỏi các vị là bạc thường lệ của bên diêm vụ có từng thiếu hụt không?

Nói tới đây thì tất cả không cần nhiều lời nữa, người của ngươi không bằng số lẻ của đối phương, bạc đối phương nên đưa ra cũng đưa đủ rồi, thể diện cũng cho đủ rồi, còn muốn thế nào nữa, lẽ nào muốn xé rách da mặt sao.

Mặc dù thời gian Lý Mạnh đương nhiệm mới có nửa năm thôi nhưng mấy chuyện Lý Mạnh làm có thể ít sao, mấy chục cỗ thi thể nằm ngoài đường đó để làm cảnh sao? Truyện "Thuận Minh "

Mấy vị quan lại này lập tức không còn gì để nói, tất cả im lặng rồi chắp tay cáo từ, chắc thời gian rất lâu sau này cũng sẽ không vì chuyện này mà oán giận nữa.

Nhan tri châu lúc nói chuyện vẫn luôn chậm rãi luyện thư pháp, bởi vì Nhan tri châu là người Chiết Giang, trong nhà cũng có chút tài sản, đối với chuyện tiền bạc ngược lại không coi nặng lắm.

Bên Lý Mạnh nộp đủ bạc thường lệ rồi, cũng coi như là hai bên nể mặt nhau, tri châu cũng không muốn quản nhiều.

Dù sao nhờ có sự có mặt của Lý Mạnh mà chỗ hắn cũng trăm nghiệp phồn vinh, yên bình, đánh giá thành tích của lại bộ cũng rất tốt, 3 năm trôi quan thì phát triển lên rõ ràng cũng không phải là vấn đề, đối với Nhan tri châu mà nói, vậy là đủ rồi.

Vừa nghĩ vừa viết, đặt bút lông xuống, Nhan tri châu cảm thấy rất hài lòng, cũng tới thời gian ăn cơm trưa rồi, phu nhân ở hậu đường chắc là cho người tới gọi ăn cơm.

Vừa vặn ngoài cửa có người cung kính gọi:

-Lão gia, phu nhân mời ngài tới hậu đường.

Nghe khẩu khí này, hình như vẫn còn có chuyện gì khác, hơn nữa còn lát nữa mới tới giờ cơm trưa, Nhan tri châu có chút kinh ngạc đi ra khỏi thư phòng, lại nhìn thấy quản gia đứng bên cửa, cười hì hì nói:

-Lão gia, lý tuần kiểm vừa cho người mang lễ vật tới phủ chúng ta, phu nhân mời người qua bên xem sao.

-Lý tuần kiểm?

Nhan tri châu lắc đầu gượng cười, thầm nhủ buổi sáng thuộc hạ tới tìm mình cũng không phải là vì tên này sao, đang nói đến hắn thì bên này hắn lại mang quà tới.

Ngày hôm nay cũng không phải là ngày tết gì, duy nhất gần đây cũng chỉ có tết Đoan Ngọ, nếu nói là nhờ vả đúng là không nhìn ra Lý Mạnh còn có chuyện gì muốn cầu xin mình?

Trong ấn tượng của Nhan tri châu, Lý Mạnh là người tất không chú trọng quy củ nơi quan trường, tặng lễ làm việc đều ngay thẳng, ngay cả quá trình thể diện cũng không để ý tới.

Hắn tất nhiên không biết rằng không phải là Lý Mạnh cố ý không làm mà là không biết làm, Trữ Kiền Quý chỉ dạy hắn đả thông đường lối, đâu lo đến những chi tiết này.

Đi tới cửa phòng khách ở hậu đường, Nhan tri châu thấy phu nhân mình cũng một gã quản sự lo chuyện ở hậu đường đang hào hứng xem lễ vật.

Nhan phu nhân thấy chồng đế ngoài cửa liền cười nói:



-Phu quân, ông tới xem, không ngờ thành Giao Châu nhỏ vậy mà lại có nhiều đồ sứ tinh xảo như vậy, ông xem những đường vân, màu sắc hoa văn này này...

Người có tiền đều có chút kiến thức về những thứ như thế này, Nhan tri châu cũng không muốn cắt đứt hứng thú của người nhà, cũng đi vào trong phòng khách nhìn lễ vật.

Đúng là lễ vật không ít, từ bát đĩa dùng hàng ngày tới gối, giá để bút, đồ chơi.... đều đầy đủ mọi thứ,Nhan tri châu nhìn kỹ vài thứ rồi nói:

-Hẳn đều là hàng thượng đẳng bên Giang Tây, nhưng cũng đều là nung trong lò ra, ở Sơn Đông này cũng coi là thứ đồ tốt.

Tiếp đó quay đầu nói với vợ:

-Đi mời tiểu thư tới đây, nó đều thích những thứ này , đáng tiếc là những tinh phẩm của nhà chúng ta đều để ở tại Gia Hưng...

Nhan tri châu xem ra rất muốn hưởng thụ thời gian ở nhà, không nhanh không chậm cùng vợ thưởng thức đồ sứ, nói qua vài câu, qua một lát thì Nhan tri châu chỉ vào một pho tượng phật lắc đầu cười nói với vợ:

- Lý Mạnh này làm việc đúng là chẳng có 1 chút quy củ nào, đâu có ai tặng lễ lại tặng bồ tát, phải là tự mình đi mời về mới đúng chứ.

Nhan phu nhân nghe nói thể cũng nhìn tới, liền bật cười theo, nhưng lập tức đến gần vài bước, vuốt tượng quan âm nói:

-Trời ơi, tượng quan âm này là sứ men xanh tốt nhất đó, chắc chắn là do chuyên gia làm.

Bên này vừa cúi đầu, nhan tri châu mới để ý thấy con gái mình đã đứng ở cửa, chắc là đứng ở đó một lát rồi, đang chăm chú nhìn những đồ sứ này.

Tri châu biết con gái mình thích đồ sứ, thầm nghĩ hẳn nhìn rồi là mê mẩn, nhưng nhìn kỹ lại có chút không đúng, lập tức cất tiếng nói:

-Nhược Nhiên, mặt con sao lại đỏ gay gắt như vậy? Phu nhân bà tới xem xem có phải con gái chúng ta ốm rồi k hông?

Súng tri năm thứ 7, tháng 5 ở Sơn Đông khô hạn ít mưa, mặc dù không tới mức mất mùa nhưng thu hoạch cũng không hi vọng gì nhiều.

Chỗ giao giới với Thanh Châu và Duyên Châu dân loạn đã dẹp yên rồi lại bắt đầu tưng bừng lên, Duyên Châu và Thanh Châu đều là do quân đội bản địa tập trung chiếm giữ, Sơn Đông lại rơi vào bầu không khí căng thẳng.

Nhưng phiền não của Lý Mạnh lại không phải là điều đó, mà là sau khi tặng lễ vật cho nhà Nhan tri châu thì không có hồi âm gì của đối phương.

Tất nhiên nếu hắn nói những đồ sứ đó là tặng cho Nhan tiểu thư không khéo Nhan liều mạng với hắn ấy chứ, hỏi thì không tiện hỏi, cũng không biết tâm ý đối phương thế nào, Lý Mạnh quả thật rất mơ hồ.

Lúc ở hiện đại, Lý Mạnh cố gắng không yêu đương, toàn bộ những gì hắn biết về tình yêu đều là qua sách vở và điện ảnh.

Trong ấn tượng của Lý Mạnh, theo đuổi đối phương nên cầm hoa tới lớn tiếng tỏ tình, nhưng ở thời đại này chắc chắn là không ổn.

Trung tuần tháng 5, công báo hàng tháng của nha môn tới rồi, ngoài tin tức triều chính dán trên cổng thành thì Lý Mạnh cũng nhận được 1 phần, sau khi xem qua loan xong cũng không để ý tới.

Trái lại thì những người hầu trong trang viên Lý gia của Lý Mạnh nói tâm trạng mấy ngày hôm nay của Lý Mạnh rất không tốt, có mấy quân hộ vì chuyện nhỏ mà bị hắn mắng cho 1 trận.

Tin tức trên thông cáo không phức tạp, nói là đã có tin tức về Khổng Hữu Đức ở Đăng Châu sau khi ra biển thì được Thát tử thu nhận, cùng với 1 vạn binh mã trở thành 1 kỳ, được phong làm Nguyên Sư, thống soái trọng binh, địa vị tôn sùng

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thuận Minh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook