Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Chương 48: Tan vỡ

Suzu Fukazime

30/05/2013

Co chân chạy xộc với vận tốc con bò ăn cỏ cũng phải chào thua, xe đạp cũng cúi đầu tâm phục khẩu phục, Tử Di rời khỏi bệnh viện, theo lối ngược với hướng lúc nãy mình vừa đến, nhưng ko phải cô làm thể để tránh sự đeo bám của mấy tên cận vệ đang ngồi xuống đứng dậy chờ ở ngoài mà cô chỉ muốn đi đường tắt đến nơi cần đến cho nhanh hơn. Ý chí, lòng quyết tâm, và sự tự tin cùng bộ não cực thông minh mà để nguội đi theo thời gian thì thật đáng tiếc.Vượt qua bao ngõ ngách lối hẹp, chui rúc qua bao bụi rậm lắm sinh vật nhỏ mà vỏ đầy mình hay những con đường đầy rẫy ổ gà ko thận trọng dễ "răng ơi chờ hàm với", Tử Di mồ hôi rã rời, hít 1 hơi thật sâu thu gọn "diện tích lãnh thổ" của mình, len mãi mới lọt qua khe hở nhử mồi ở cổng trường, ko do dự đạp cửa phòng bảo vệ phi thẳng vào, bộ dạng y chang con cháu giang hồ chính hiệu.Ngay khi vừa đặt đế giày lên mặt đá đầu tiên của phòng bảo vệ, có lẽ Tử Di sẽ đánh rơi bộ hàm của mình rơi lẻng kẻng nghe thật giòn xuống đất nếu chúng "made in china", nhưng ko, trố mắt đến lòi con ngươi cùng tứ chi bất động đã đủ cấp độ để diễn tả cho sự kinh ngạc đến long não lở mạch máu trong người cô rồi.Ôi ko, cô vừa cướp mất sự trinh trắng của 4 ông bảo vệ kính mến, ko có mưu thì cũng có công "hộ tống" Tử Di vào phòng giám hiệu! Ko phải các ông gần đất xa trời này làm

điều gì quá đáng bêu mắt thiên hạ hay chỉ đơn giản là cùng thay áo quần rồi đếm xem bụng ai có 6 múi. Khi ko rảnh rổi họ lại đem bài ra đánh nuốt thời gian, cá tiền sợ lỗ mà động chạm chân tay lại gây mất hoà khí nên họ đành chơi theo kiểu ai thua lột 1 thứ trên người, đại loại là thế. Do đó, lúc Tử Di chạm mặt họ thì lại gây nên 1 đống rắc rối mới, nhưng kể ra, Tử Di có tài bói giờ chuẩn, tiếc thay 4 ông già đầu đã lấm tấm bạc ko phải là 4 chàng trai tuấn mĩ phơi trần, ko là đã mắt cô rồi.Tử Di càng tiếc hùi hụi, than trời thấu đất bao nhiêu thì mấy ông bảo vệ "dễ thương" ấy càng hoảng loạn bấy nhiêu. Như 1 tổ kiến bị người ta quậy điên đảo, 4 ông bảo vệ tim đập thình thịch như trống dã chiến, tay đồng loạt vơ vội chiếc chăn dày phủ lên người, co ro ở góc tường ko kém dân tị nạn về đêm, song, 8 con mắt vẫn hướng về phía kẻ quấy nhiễu, hằm hè tức giận.

-Con nhỏ này, sao lại dám xông vào tự tiện như thế hả?_Trần truồng mà vẫn thị uy được, 1 ông bảo vệ nom già tuổi nhất hắng giọng

.-Cháu xin lỗi! Thật...thật ra cháu ko cố ý xông vào thế đâu. Chẳng là cháu gấp quá nên..._Bối rối bao biện cho hành động ko đẹp của mình, Tử Di muốn khóc mà khóc ko được. Bởi chuyện ko mấy hay ho này mà lộ ra thì mấy ko chỉ ông bảo "nổi tiếng" mà cô cũng được thơm lây.

-Nên gì mà nên hả? Quá lỗ mãn, học lớp nào, ban nào, khai mau!_Ông khác tiếp tục thêm cả tấn dầu vào lửa, tay khư khư nắm chặt chiếc chăn để nó ko tuột khỏi người mình. Trời 33 độ, nóng lắm đây

.-Cháu muốn hỏi 1 chuyện, hỏi xong cháu sẽ đi ngay!

-Hỏi gì mà hỏi! Ko ra ngoài tôi bắt làm kiểm điểm bây giờ_4 ông già vẫn ngoan cố trong khi bộ dạng mình lại chẳng đâu ra đâu.Ôm đầu điên tiếc trước sự xua đuổi, hắt hủi cuả 4 người, Tử Di cuối cùng đành phải dùng hạ sách bỉ ổi. Cô mốc trong túi ra con dế con với chùm dây đeo lủng lẳng, bật chế độ camera, chĩa về 4 người đối diện đồng thời tự trấn an bản thân "do họ ép mình":

-Nếu giờ 4 người ko trả lời giúp cháu, ngày mai, video này sẽ được tung lên youtube và 4 người sẽ được cả thế giới biết đến, sao ạ? Uống rượu mời hay uống rượu phạt đây?_Nghêng đầu làm điệu bộ găngxtơ mặt dày, Tử Di tự cho mình dàn dựng 1 núi lí do cao cả để bản thân cảm thấy mình vẫn còn trong sáng chán khi làm việc này, diễn xuất phải nói xuất thần.

-Này! Đừng manh động nha, muốn bọn ta cho đình chỉ học luôn hả?_Bốn lão già vẫn cố vắt cổ chày ra nước.

-Nói cho cháu biết ai là người đã gọi 4 người đến?_Tử Di bấm nút quay thật.

-Con ranh này hỗn!_1 trong tứ đại trần trụi vùng vằng toan nhảy ra khỏi chăn động tay với Tử Di, cũng may chưa kịp làm thì đã nhớ ra hoàn cảnh của mình.

-Ko có ai đến kêu bọn ta, chỉ có số lạ gọi tới thôi_Ông này có vẻ từ tốn nhất, "ngoan ngoãn" trình báo sự việc.

-Số lạ? Cho cháu biết số đi ạ_Tử Di dù ở thế chủ động vẫn giữ phép lịch sự tối thiểu, hòng dảm bớt chút ác cảm dâng lên ngùn ngụt trong 4 người kia.

-0918832537! Mấy ngày hôm nay ai cũng hỏi nên ta nhớ rất rõ, ko sai đâu_Cái ông "ngoan ngoãn" vẫn được việc nhất.

-0918832537?_Nhắc lại dòng số vừa lướt qua đầu mình, Tử Di hơi chết sững, mặt nhăn lên lẩm bẩm như người mắc bệnh tự kỉ_Đây là số Kì Như mà.

-Hôm nay cô bé đó đã được mời đến phòng giám hiệu, chắc giờ này đã xong việc lấy khẩu cung rồi!_Ông khác chú thích, vẫn còn bất mãn lắm.

-Thế ạ! Cháu đi đây!_Vừa nghe xong câu hội thoại cuối cùng, Tử Di tức tốc bay ra khỏi phòng bảo vệ, chẳng thèm đóng cửa lại mà chạy ngay đến phòng giám thị.Cô đã đúng, người bị mời đến ko phải là 1 ai đó nằm dưới trướng Tịnh Nhu mà là Kì Như, người cô bỗng bãng đi mấy ngày nay vì mải mê với chuyện của riêng mình. Hèn gì, ngày hôm qua Kì Như ko đi cùng 5 người ở club, có lẽ, cô ấy vì biết số điện thoại báo tin là của mình nên cảm thấy có lỗi, ái ngại gặp cô chăng?Cả chạy cả suy nghĩ trên hành lang nóng bừng lên vì nắng trưa ngột ngạt, Tử Di đột ngột dừng chân lại ngay khi chạm mặt người con gái u sầu vừa lướt qua, vô thức quay đầu ngoái nhìn dáng đi như muốn bổ nhào về phía trước cùng mái tóc loã xõa ko còn cột vảnh lên cao.

-Kì Như!_Gọi lớn tên cô bạn, Tử Di nở nụ cười tươi rói thường lệ chờ cô nàng kia quay đầu lại.-..._Nhưng ko, đáp lại tiếng kêu vui mừng ấy bằng sự im lặng nặng nề, Kì Như ko hề ngoái nhìn, bước từng bước nhanh dần rồi chạy.



-Này!_Thấy bạn chạy Tử Di theo nề thói cũng chạy, nhưng ko hề có sự vui mừng trên khuôn mặt hơi gầy của mình nữa, thay vào đó là sự lo lắng. Kì Như chưa bao giờ như thế trừ phi lòng cô nàng ngợp đi vì tức giận, tự trách và oán ghét bản thân.

-Sao thấy người ta ko chaò mà chạy hả?_Vượt lên hỏng bạn rồi đưa tay dang dài ra hai bên, Tử Di trách yêu, mặt phụng phịu tỏ vẻ đáng yêu, song đó chỉ là cái mặt nạ rất kịch che giấu nỗi niềm thẳm sâu.

-Chúng ta nói chuyện đã, có lẽ có hiểu lầm gì đó nên cậu mới lạnh nhạt thế!

-Tôi bảo cậu thả tay tôi ra mà, cậu ko nghe sao? Bẩn lắm, đáng khinh lắm!_Kì Như ra sức hét lớn, khoé mặt chực lệ và cái mũi đượm đỏ.

-Bẩn ư? Đáng khinh ư?_Sững người, Tử Di buông lỏng những ngón tay đang run lên, ánh mắt khó hiểu soi lên chút bối rối trên mặt bạn_Cậu nói tớ à?

-Ko...ko..._Ngập ngừng chối 1 hồi, ko biết Kì Như nghĩ gì lại thừa nhận, nhanh chóng rút tay về_Mà ko...cậu đúng là như thế mà. Do đó đừng chạm vào người tôi.

-Mình ko hiểu? Cậu có thể nghĩ mình như thế ư?_Tử Di vẫn tiếp tục níu kéo. Kì Như, trước giờ cô là người hiểu rõ cô ấy nhất, ko lí nào người luôn ở bên cạnh cô lại nói cô này nọ như thế_Chắc có chuyện gì đó rồi, cậu nói mình nghe, chúng ta cùng giải quyết, được chứ?

-Giải quyết? Ko nên, tôi ko muốn gặp cậu nữa, chúng ta..._Hít 1 hơi thật sâu như

muốn lấy hết dũng khí cho lời tuyên bố mình sắp nói, Kì Như nhìn giọt nước mắt vội vã và duy nhất chảy dài trên má bạn, lòng quặn đi_...đừng làm bạn nữa, từ nay đường ai nấy đi, đừng liên lạc gì hết, và cậu hãy coi như từ trước đến giờ ko có người bạn như tôi đi...

Quệt tay lên mắt, Kì Như quay người bỏ đi, cô ko thể chạy được nữa. Bởi lẽ sức lực cô bây giờ đã dành để ép những giọt nước ứ đọng trên mắt chảy ra.Kết thúc của 1 tình bạn luôn bi ai như thế...và cả hai người cô đều đã cảm nhận được cái đắng đến tê tái trong lòng.Từng giọt rơi xuống lẻ tẻ như lại rướm ướt cả 1 vùng đất nhỏ nhoi nó rơi xuống. Nhìn theo bước đi loạng choạng của cô bạn, Tử Di như chẳng còn sức mà đứng nữa. Cô ngồi phục xuống đất, ánh mắt nhạt nhoà nước đảo quanh, tức tưởi trong tiếng nấc dồn dập. 5 năm chứ đâu phải ít ỏi, cô đã bên Kì Như, cùng ăn cùng ngủ cùng nói chuyện những 5 năm, giờ nói coi Kì Như như ko tồn tại, liệu cô có khả năng? Lúc Tịnh Nhu tuyệt tình, cô cũng đã khóc như mưa nhưng trái tim lại ko nhói đau như lúc này, ko điên loạn như lúc này. Cô tự hỏi, cô đã làm sai điều gì để bị ông trời trừng phạt như thế..

Sẽ...còn ai chia sẻ những niềm vui nỗi buồn.

Sẽ...còn ai chăm sóc, quan tâm, an ủi những lúc ốm đau như tai nạn 1 năm trước...

Và sẽ...ko còn 1 quân sư đắc lực mỗi khi gặp rắc rối...

Có quá nhiều để nhớ, quá nhiều để có thể quên và Tử Di cũng chưa sẳn sàng để đón nhận mất mát đó.

-Ra là có 1 công chúa đang ngồi khóc ở đây!_Thình lình đứng trước mắt Tử Di, Kì Thiên ngồi xổm xuống ở phía đối diện, có chút ngớ người đi trước bộ dạng chưa từng thấy của người nãy giờ mòn mỏi tìm kiếm_Em sao thế?

Đưa tay, chưa kịp đặt lên gò má hồng phía trước, Kì Thiên bất ngờ đóng băng người trước cái ôm của Tử Di:

-Anh, cứu em đi, em chết mất!_Tử Di thở hắt rồi nấc lên, làm cái điều cô ko hề muốn làm, cầu xin.

-Có chuyện gì sao?_Siết chặt vòng tay mình, đặt những ngón tay dài lên tấm áo sơ mi mỏng đẫm mồ hôi kia, Kì Thiên hoảng hốt_ Nhanh nói anh đi!



-Em khó...khó thở, đau...đau tim và...buồn lắm! Cứu...cứu em!-Được rồi! Để anh xem nào!_Đẩy nhẹ Tử Di ra, Kì Thiên thận trọng lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô, ấm áp hỏi_Có phải do Kì Như mà ra ko? Nếu phải, anh nghĩ anh có thể giúp em lấy lại bình tĩnh. Chúng ta đi đâu đó nói chuyện nhé?

***

-Nó nói muốn chấm dứt hả?_Đưa cho Tử Di lon lipovitan lạnh, Kì Thiên cười nhẹ hỏi lại.

-Ukm, em ko hiểu nổi sao cậu ấy có thể vô tình như thế nữa_Khóc những vẫn hớp 1 ngụm to nước trong lon, Tử Di tỏ ra bất mãn_Rốt cuộc em đã làm gì sai em cũng ko biết nữa

-Ko phải do em đâu, mà do Kì Như cảm thấy có lỗi thôi_Từ tốn hớp ngụm nước, Kì Thiên nói tiếp_Nghe nói kẻ đưa em vào tròng đã lấy Kì Như ra nhử mồi, có lẽ vì thế mà nó cảm thấy ray rứt, hối hận và tự cho rằng mình là nguyên nhân làm em bị đình chỉ học.

-Ra thế!

-Đúng, nên mấy hôm nay nó cũng ko đi học, cứ ở lì trong phòng. Hơn nữa, sau vụ bị gọi đi tra hỏi chuyện báo tin nên tinh thần nó càng rối hơn, dẫn đến nông nỗi như lúc nãy_Kì Thiên đăm đăm nhìn từng biểu hiện lúc thì ngạc nhiên, lúc tỏ vẻ hiểu, lúc ngây ngốc thay đổi chóng vánh của người bên cạnh, vừa giải thích vừa nở nụ cười dịu dàng.

-Vậy, coi bộ em phải giải quyết chuyện này ổn thoả mới được, nhất định ko cho phép tình bạn 5 năm của bọn em bị đổ vỡ_Đứng phắt dậz, Tử Di nắm tay thành đấm, ánh mắt cương nghị đầy quyết tâm hướng về phía trước.

-Bọn anh cũng sẽ giúp em.

-Ko, tự em sẽ giải quyết chuyện này_Gạt phăng lời giúp đỡ của Kì Thiên, Tử Di tỏ rõ chính kiến_Đây là chuyện của em và em ko muốn có bất cứ ai bị thương hay nhọc công vì em nữa, xin anh hãy hiểu cho em.

-Nhưng...

-Anh, anh biết số điện thoại và nơi ở của Khải Phong ko? Cho em đi!_Ánh lên tia hi vọng trong đáy mắt, Tử Di hỏi dồn.

-Đừng nói em định đến gặp hắn?_Sự dịu dàng trong Kì Thiên bỗng vụt tắt.

-Vâng! Em có 1 số chuyện cần hỏi. Cho em đi_Tử Di ngửa tay như đòi tiền.

-Ko, dù biết anh cũng ko cho em đi gặp hắn đâu!_Kì Thiên cương quyết.

-Nhưng...

-Em ko bít hắn nham hiểm tới đâu mà còn đi gặp hả? Liều vừa thôi!

- đó là chuyện của em, anh ko cho, em cũng có cách để biết_Quay người bỏ đi, Tử Di tăng tốc chạy về hướng mình cần đến, để lại Kì Thiên chơi vơi với vô vàn cảm xúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook