Thứ Nữ Đương Gả, Nhất Đẳng Thế Tử Phi

Chương 145: Giễu cợt

Tây Phong Tiễn Tiễn

28/11/2017

Edit:..Lam Thiên..

Hạ Thính Ngưng cảm thấy cả kinh, bị biến cố bất thình lình hù nhảy dựng.

Túm trụ làn váy của nàng là một cánh tay trắng mập, trong bụi cây truyền đến rất nhiều động tĩnh, một cái đầu từ trong cành lá chui ra.

Khuôn mặt tròn trịa, ánh mắt to lấp lánh, Hạ Thính Ngưng kinh ngạc nhìn người đột nhiên nhảy ra nhếch miệng cười ngây ngô, không chút nào keo kiệt khoe hàm răng trắng bóng của mình.

Đôi nam nữ cách đó không xa nghe được động tĩnh liền chóng tách ra, Ninh Dương Hầu thế tử quay đầu hướng tới bên này quát lạnh một tiếng “Ai ở đàng kia?”

Vừa nói vừa buông hai tay đang ôm vai nữ tử ra, đi nhanh tới chỗ Hạ Thính Ngưng đang đứng.

Mắt thấy đã kinh động, Ninh Dương Hầu thế tử đang đi tới.

Hạ Thính Ngưng nhíu mi, chỉ vào nữ tử nữ tử đang chui đầu ra trong bụi cây, quyết đoán phân phó nói “Các ngươi mang theo nàng đến bên kia trốn kỹ, cẩn thận đừng lên tiếng.”

Vãn Ngọc và Lục Vu vội vàng gật đầu, mỗi người một bên đem người nhấc lên, đồng thời còn không quên lấy tay che miệng đối phương, nhanh chóng ẩn vào bụi cây bên cạnh.

Thấy người đã trốn kỹ, Hạ Thính Ngưng hơi hơi nhíu mi, không né cũng không tránh đứng im tại chỗ chờ đương sự đi tới.

Ninh Dương Hầu thế tử Vũ Thế Văn chau mày lại đi tới địa phương truyền ra động tĩnh, nhìn thấy đó là Hạ Thính Ngưng vẻ mặt lạnh nhạt.

Cục diện này khiến hắn nhất thời sững sờ ngay tại chỗ.

Hắn tự nhiên là nhận ra Hạ Thính Ngưng, ngồi ở bên cạnh Tĩnh vương thế tử trong ngọ yến, rõ ràng chính là nữ tử tao nhã trước mắt này.

Vũ Thế Văn không nghĩ tới, xuất hiện tại nơi này, cũng vô cùng có khả năng đã nghe hết đoạn nói chuyện của hắn và Tĩnh Yên, lại là người có quan hệ với Tĩnh vương phủ.

Kết quả này khiến hắn càng nhíu chặt lông mày.

Ngữ điệu nói chuyện càng không tự giác mang theo vài phần chất vấn “Thế tử phi nương nương như thế nào lại ở đây?”

Đôi mắt Hạ Thính Ngưng khẽ động, vừa định mở miệng, đã thấy nữ tử tên ‘Tĩnh Yên’ cũng bước theo tới đây.

Sau khi Hứa Tĩnh Yên nhìn thấy Hạ Thính Ngưng, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, một bộ dáng bị sợ hãi không hề nhẹ, thẳng tắp trốn vào trong lòng Vũ Thế Văn, còn không quên thấp giọng nhu nhược gọi “Văn lang.”

Chọc Vũ Thế Văn một trận thương tiếc trấn an “Tĩnh Yên đừng sợ.”



Hạ Thính Ngưng lạnh mắt nhìn một màn trình diễn tình chàng ý thiếp ở trước mặt, đáy lòng không khỏi cười nhạt, nàng cũng không phải lão hổ dọa người thành bộ dáng như vậy.

Xem thái độ Vũ Thế Văn không coi ai ra gì vô cùng thân thiết với nàng kia, trong lòng Hạ Thính Ngưng tức giận, châm chọc nói “Giữa ban ngày ban mặt, Ninh Dương Hầu thế tử đem bản thế tử phi thành người mù phải không?.”

Ngay cả ở trước mặt nàng cũng không biết thu liễm như vậy, có thể thấy được đồ ngu xuẩn này căn bản không đem Tĩnh vương phủ để vào mắt.

Vũ Thế Văn ôm lấy thiên hạ trong lòng, cũng hiểu được tình huống trước mắt như vậy, mặc cho ai vừa thấy cũng đều biết hắn cùng với Tĩnh Yên là xảy ra chuyện gì.

Tuy hắn có chút lo lắng khi bị người ta bắt tại chỗ, nhưng từ đáy lòng hắn liền có chút khinh thường Hạ Thính Ngưng xuất thân thứ nữ, ngay cả thanh âm nói chuyện cũng lộ ra một sự không vui “Không nghĩ tới thế tử phi nương nương lại thích nghe lén chuyện của người khác như vậy.”

Nghe lén? Hạ Thính Ngưng khẽ nhếch khóe miệng, nàng tuy rằng không có ham thích này, nhưng hôm nay nàng thật đúng là may mắn khi chính mình đã nghe lén. Bằng không ngày sau sự việc đã bại lộ, người chịu tội không phải là Thiên Phù sao.

Hai mắt Hạ Thính Ngưng khẽ nâng, thanh âm thản nhiên nói “Từ trước tới nay bản thế tử phi làm việc luôn vô tư, trong hoàng cung này bất luận là nơi nào, tựa hồ cũng không phải là hậu hoa viên của Ninh Dương Hầu phủ các ngươi đi. Ngươi có thể ở đây, chẳng lẽ bản thế tử phi lại không thể?.”

Ai trốn tránh trách nhiệm còn chưa biết, bọn họ tự mình thích tư hội ở đây, nàng bất quá là cũng là vừa vặn đứng ở nơi này nghe được mà thôi. hoàng cung này cũng không phải là hậu hoa viên của Ninh Dương Hầu phủ, cũng không ai quy định ai không thể vào nơi này.

Vũ Thế Văn nhất thời nghẹn họng, tức giận, này quả thực chính là cưỡng từ đoạt lý.

Hắn trương ra một gương mặt bình tĩnh, thanh âm hết sức không vui nói “Cho dù là như thế, thế tử phi nương nương sau khi nhìn thấy chúng ta, cũng phải biết tránh đi mới phải.”

Mà không phải giống như bây giờ, chẳng những nghe lén, hơn nữa sau khi bị phát hiện còn không cảm thấy xấu hổ đứng tại chỗ không tránh đi. Có nữ tử nào có điệu bộ như vậy không?.

Càng nghĩ Vũ Thế Văn càng đối với Hạ Thính Ngưng bất mãn, đến cùng cũng chỉ là thứ nữ của một tiểu quan gia, một chút lễ giáo cũng không hiểu.

Hạ Thính Ngưng nhìn đối phương không chút nào che giấu bất mãn với chính mình, chỉ nhìn một chút liền cũng biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

Thật sự là chê cười, cũng không phải nàng cùng người khác tư hội, nên chột dạ né tránh thế nào cũng phải là đối phương mới đúng.

Hạ Thính Ngưng khẽ nhếch miệng, cười nhạo nói “Thế nào? Ninh Dương Hầu thế tử còn biết hai chữ ‘tránh đi’ này sao, ngươi dám can đảm ở trong cung cùng nữ tử tư hội, ngươi đem cung quy đặt ở chỗ nào? Lại đem Tĩnh vương phủ chúng ta đặt ở chỗ nào? Mệt ngươi còn có mặt mũi cùng bản thế tử phi nói hai chữ này.”

Từng câu từng chũ của Hạ Thính Ngưng vô cùng sắc bén, Vũ Thế Văn còn chưa bao giờ bị người nói qua như vậy, điều này làm cho hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã, giống như là muốn vì chính mình biện giải gấp giọng nói “Bản thế tử chưa bao giờ đồng ý cùng Tĩnh vương phủ kết thân, hết thảy tất cả bất quá là một mình mẫu thân của ta tình nguyện mà thôi. Bản thế tử tuyệt sẽ không cưới nhị tiểu thư Tĩnh vương phủ.”

“Văn lang.” Vẫn luôn vùi đầu trong lòng Vũ Thế Văn, Hữa Tĩnh Yên nghe vậy rốt cục ngẩng đầu lên, cảm động không thôi nhìn hắn.

Vũ Thế Văn ôn nhu nắm giữ bàn tay nhỏ bé của nàng, vô cùng kiên định nói “Tĩnh Yên, nàng yên tâm. Ta nhất định sẽ không cưới nhị tiểu thư Tĩnh vương phủ kia.”



Trong lúc hai người dịu dàng thắm thiết, Hạ Thính Ngưng vô cùng không nể mặt hắt một chậu nước lạnh vào người bọn họ“phế vật vô dụng”.

Bốn chữ này như đâm vào lỗ tai Vũ Thế Văn, hé ra gương mặt vô cùng đen, gầm nhẹ nói “Ngươi nói cái gì.”

Hắn đường đường là Ninh Dương Hầu thế tử, từ nhỏ đã là cẩm y ngọc thực, được mọi người vây quanh. Hiện tại hắn lại bị một nữ tử mắng là ‘phế vật vô dụng’. Vũ Thế Văn hắn chưa từng bị người vũ nhục qua như vậy, đối với một người nam nhân mà nói, này quả thực chính là vô cùng nhục nhã.

Ánh mắt Hạ Thính Ngưng sắc bén, thẳng tắp nhìn hắn không chút nào lùi bước “Chẳng lẽ ngươi không phải sao, hai nhà chúng ta nghị thân đã lâu, nếu ngươi không đồng ý kết thân, vậy ngay từ đầu liền phải cùng mẫu thân ngươi nói rõ ràng. Ngươi nói chuyện này hết thảy tất cả đều do một mình mẫu thân ngươi tình nguyện, nếu thái độ của ngươi cường ngạnh liền triệt để cự tuyệt cửa hôn sự này như vậy mâu thân ngươi làm sao còn dám theo nhị thẩm chúng ta ba phải đến bây giờ? Nói đến cùng còn không phải do chính là ngươi vô dụng.”

Nhìn sắc mặt Vũ Thế Văn một trận xanh một trận trắng, Hạ Thính Ngưng không lùi mà tiến tới, từng bước ép sát “Ngươi cho là trải qua chuyện hôm nay, chúng ta còn có thể để Thiên Phù gả cho ngươi sao?, ngươi ít nằm mơ đi. Làm người phải biết tự hiểu lấy chính mình, Vũ Thế Văn, ngươi chớ quá đề cao chính mình. Ngươi bất quá là thời điểm đầu thai may mắn hơn so với người khác một chút, làm Ninh Dương Hầu thế tử,. Nếu bỏ đi thân phận này, ngươi vai không thể khiêng, tay không thể xách, ngay cả nuôi sống chính mình cũng là một vấn đề lớn, như vậy không phải phế vật thì là cái gì.”

Mắt thấy vũ thế văn bị người phê phán thương tích đầy mình, một câu cãi lại cũng không thể nói, lúc này Hứa Tĩnh Yên đang rúc ở trong lòng hắn nóng nảy, nàng vội vàng quay đầu lại đối với Hạ Thính Ngưng, chưa nói đã khóc “Thế tử phi nương nương, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta, không liên quan đến văn lang, chúng ta là thật tâm yêu nhau.”

Dứt lời lại là ghé vào trong lòng Vũ Thế Văn anh anh nức nở một trận.

Giai nhân trong ngực, bộ dáng khóc không ngừng, Vũ Thế Văn thương tâm, hắn dị thường tức giận trừng mắt nhìn Hạ Thính Ngưng nói “Thế tử phi nương nương, ta tôn trọng ngươi là Tĩnh vương thế tử phi, nhưng ngươi chớ có khinh người quá đáng. Hành vi của ngươi như vậy, nào có giống nữ tử dịu dàng hiền thục.”

Hạ Thính Ngưng nghe vậy vung tay áo, bước lên, nhìn chằm chằm Vũ Thế Văn nói “Tính tình bản thế tử phi như thế nào, còn chưa tới phiên một ngoại nhân như ngươi thuyết tam đạo tứ. Ninh Dương Hầu thế tử, tuy rằng bản thế tử phi tôn xưng ngươi một tiếng thế tử, nhưng ngươi chớ quên, ngươi thấy bản thế tử phi vẫn phải quỳ gối hành lễ, từ lúc đối mặt với ta đến hiện tại, ngươi có đem cấp bậc lễ nghĩa này làm đấy đủ chưa? Còn có người trong lòng ngươi, cái giá còn muốn lớn hơn Ninh Dương Hầu thế tử. Bản thế tử phi chưa bao giờ nghe nói qua nữ tử nào chưa gả đã có thể ở trước mặt người khác cùng nam tử ôm ôm ấp ấp, đây chính là tác phong của nữ tử thanh lâu, Ninh Dương Hầu thế tử sao không nói nàng đồi phong bại tục, một chút danh tiết cũng không có.”

Vũ Thế Văn ôm ngục tức giận, nhưng lại không nói ra được lời phản bác, Tĩnh vương thế tử phi này quả thực là miệng lưỡi sắc bén, nào có giống một nữ tử bình thường.

Lúc này mặt Hứa Tĩnh Yên cũng đỏ lên, mặc cho ai bị nói thành nữ tử thanh lâu cũng đều sẽ cảm thấy xấu hổ và tức giận. Lời này nếu như bị truyền ra, danh tiết của nàng còn không bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Không nói đến vấn đề khác, Ninh Dương Hầu phu nhân liền nhất định sẽ không đồng ý cho nàng vào cửa.

Hạ Thính Ngưng nhìn bộ dáng hai người bị nghẹn không nói nên lời, nhất thời tâm tình vô cùng tốt, trang sức trên tóc theo hành động của nàng mà lay động phát sáng, đả thương đôi mắt chan chứa nước mắt của Hứa Tĩnh Yên.

Hạ Thính Ngưng nâng tay nắm ống tay áo, lời nói nhẹ nhàng thản nhiên “Hôm nay coi như bản thế tử phi được kiến thức gia giáo của Ninh Dương Hầu phủ các ngươi một phen, ngày khác nhất định sẽ đăng môn chỉ giáo, Ninh Dương Hầu thế tử vẫn nên trở về ngẫm lại, nên làm thế nào giải thích chuyện ngày hôm nay với mẫu thân của ngươi. Vì danh dự Ninh Dương Hầu phủ của các ngươi, các ngươi vẫn nên hành lễ với bản thế tử phi xong hãy đi, miễn cho người khác nói người của Ninh Dương Hầu phủ không có gia giáo.”

Vũ Thế Văn nắm chặt tay, sắc mặt xanh mét. Đây là lần đầu tiên hắn bị người giễu cợt và vũ nhục như vậy, mà người này còn là một nữ tử, cái này đối với hắn mà nói quả thực chính là vô cùng nhục nhã. Nhưng cố tình thân phận của đối phương lại cao hơn hắn, hơn nữa còn là hắn có lỗi trước, làm thế nào cũng không thể nói không.

Mang theo tức giận hành lễ xong, Vũ Thế Văn xoay người liền đi, hiện tại hắn thầm nghĩ nhanh chút rời khỏi chỗ này, hắn sợ nếu không rời đi, hắn sẽ nhịn không được mà bóp chết nữ nhân kia.

Hứa Tĩnh Yên cũng không dám nói thêm cái gì nữa, theo Vũ Thế Văn cùng nhau hành lễ xong liền rời đi. Tĩnh vương thế tử phi này căn bản là không phải người dễ bắt nạt, trách không được một cái thứ nữ có thể vững vàng ngồi ở vị trí thế tử phi, nếu như nàng chống lại nàng, tuyệt đối sẽ không có trái cây tốt mà ăn.

Mắt thấy hai người hành lên xong bước đi, Hạ Thính Ngưng nhẹ gợi khóe môi lên, lạnh nhạt nói “Bản thế tử phi còn quên chưa nhắc nhở các ngươi, ngày sau mặc kệ các ngươi là muốn tán tỉnh dưới trăng hay trong thuyền gặp gỡ, vô luận đi nơi nào tư hội cũng tốt nhưng nhớ cấp bản thế tử phi quản tốt cái miệng của các ngươi, nếu như ta nghe được từ trong miệng các ngươi nói ra chữ gì có liên quan đến Tĩnh vương phủ, vậy thì đừng trách ta trở mặt vô tình. Còn có, nếu kinh thành truyền ra lời đồn gì, khiến danh tiết của Thiên Phù chịu một chút tổn thương, vậy người bản thế tử phi tới tìm đầu tiên sẽ chính là các ngươi.”

Hứa Tĩnh Yên nghe vậy trong lòng rùng mình, hoảng hốt đuổi kịp bước chân Vũ Thế Văn rời đi.

Thấy hai người đã đi xa, Hạ Thính Ngưng vừa hướng mắt nhìn bụi cây rậm rạp nói “xuất hiện đi”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thứ Nữ Đương Gả, Nhất Đẳng Thế Tử Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook