Thịnh Thế Xấu Phi

Chương 31: Cẩu khôn không cản đường!

Ảnh Lạc Nguyệt Tâm

11/03/2014

Trăm hoa đua nở, hoa khoe màu đua sắc diễm lệ xinh đẹp, càng làm cho Linh Hồ thêm thiên kiều bá mị.

Gió nhẹ từ từ làm lòng người thư thái, trên bờ Linh Hồ tụ lại không ít người ngắm cảnh.

“Ngao ~…” Một tiếng cọp gầm truyền đến, du khách trên bờ theo thanh âm nhìn lại.

“Có con hổ! Chạy mau a!” Sau khi lăng vài giây, mọi người hoảng sợ kêu lên, sau đó liền thấy mọi người chạy trốn tứ phía.Trong chớp mắt, trên bờ hồ vốn rất náo nhiệt bây giờ đã không còn tiếng động.

“Tiểu bướng bỉnh! Bất quá… rống thật là tốt!” Lam Ẩn Nhan nhu nhu lỗ tai Miêu Miêu, ngữ khí tán thưởng nói.

Đem tiểu gia hỏa này giữ bên người thật sự là một lựa chọn không sai.

Tối thiểu thì sau khi ra ngoài bên tai sẽ thanh tịnh rất nhiều.

Bởi vì Miêu Miêu sẽ thay mình thanh trừ hết những người nhàm chán lấy dung mạo mình cười nhạo để làm thú vui.

“Ngao ~…” Nghe được Lam Ẩn Nhan khích lệ, Miêu Miêu kiêu ngạo ngẩng ngẩng đầu, mang Lam Ẩn Nhan tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng vừa mới đi ra không được bao xa, Miêu Miêu lại ngừng lại.

“Ngao!” Miêu Miêu rống giận gầm, một đôi mắt hổ hung ác trừng phía trước, toàn bộ lông trên người cũng dựng đứng lên.

Thì ra là có hai nữ tử đội mặt nạ, bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống.

Các nàng không chỉ cản trở đường đi của Lam Ẩn Nhan cùng Miêu Miêu, mà kiếm trong tay còn chỉ vào Lam Ẩn Nhan.

“Cẩu khôn không cản đường!” Tay ngọc trấn an Miêu Miêu, ý bảo Miêu Miêu trước đừng công kích, sau đó Lam Ẩn Nhan nhíu mày nhìn về phía khách không mời mà đến.

“Cũng dám mắng chúng ta là cẩu, ngươi muốn tìm chết sao?” Nữ tử đeo mặt nạ ở bên trái ngữ khí âm trầm nói, kiếm trong tay càng dẫn thêm hàn khí bức người.

“Lam Ẩn Nhan, chúng ta phụng mệnh chủ tử đến cảnh cáo ngươi, không được cùng Tiêu Nhiên thân cận quá!” Nữ tử đeo mặt nạ ở bên phải không để ý tới lời nói của Lam Ẩn Nhan, thanh âm lạnh lùng mở miệng.

“Chủ tử các ngươi là ai? Công cẩu? Dã cẩu? Hay là giống như các ngươi, đều là mẫu cẫu?” Khóe môi Lam Ẩn Nhan gợi lên một nụ cười lạnh nói.



Nhưng trong lòng nàng lại nói thầm, nếu nàng đoán không sai, chủ tử trong miệng các nàng hẳn chính là Tiểu Bạch đã hạ độc nàng đi? Vì sao Tiểu Bạch không cho mình cùng Tiêu Nhiên thân cận quá? Chẳng lẽ mình cùng Tiêu Nhiên thân cận quá, sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch ăn cắp này nọ của Tiểu Bạch?

“Lam Ẩn Nhan, cho dù ngươi nhục mạ chúng ta! Thế nhưng ngươi còn dám nhục mạ chủ tử của chúng ta! Ta xem ngươi thực là sống không kiên nhẫn!” Nữ tử đeo mặt nạ bên trái nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, kiếm trên tay cũng có dấu hiệu phóng lên trước.

“Đừng xằng bậy! Không có mệnh lệnh của chủ tử, chúng ta không thể tùy tiện giết nàng!” Nữ tử đeo mặt nạ đứng bên phải thấp giọng cảnh cáo, sau đó con ngươi âm trầm nhìn về phía Lam Ẩn Nhan nói “Lam Ẩn Nhan, chủ tử chúng ta chính là người hạ độc ngươi, cũng là người duy nhất trong thiên hạ có thể giải độc cho ngươi! Nếu ngươi không muốn độc phát tác mà chết, thì tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lệnh của chủ tử nhà ta, lập tức cùng Tiêu Nhiên bảo trì khoảng cách!”

“Còn có, đây là phong thư chủ tử lệnh chúng ta giao cho ngươi! Ở trong phong thư này, chủ tử có vẽ 2 loại này nọ! Trong vòng 3 tháng, ngươi nhất định phải lấy được 2 loại này nọ ở trên người Tiêu Dật, nếu không, không chỉ bản thân ngươi chết không thể nghi ngờ, mà toàn bộ phủ Thừa Tướng cũng sẽ chôn cùng ngươi!” Nữ tử đeo mặt nạ đứng ở bên trái đè nén xúc động muống giết Lam Ẩn Nhan, nhanh chóng lấy ra từ trong người một cái phong thư, ngữ khí lãnh lệ nói.

Nói xong, nàng liền bước chân ra, chuẩn bị tiến lên đem phong thư giao cho Lam Ẩn Nhan.

Nhưng mà khi nàng bước chân ra, đồng thời con ngươi cũng quét mắt nhìn Miêu Miêu ở dưới người Lam Ẩn Nhan, do dự một chút, sau đó nàng dừng cước bộ, ngón tay chỉ vào Lam Ẩn Nhan nói “ Ngươi nhanh tới đây lấy phong thư này đi! Nhớ kỹ, xem xong chủ tử vẽ cái loại gì đó, liền đem nó xé nát!”

“Ta hình như không có nghe sai, chủ tử nhà ngươi là cho ngươi đem phong thư này giao cho ta, mà không phải làm cho ta tự mình tiến lên lấy! Nếu là giao cho ta, vậy hẳn là ngươi nên chủ động đưa đến trên tay ta a?” Con ngươi Lam Ẩn Nhan châm chọc cười, tay ngọc cũng bắt vuốt ve lông trên đầu Miêu Miêu.

“Ngao…” Miêu Miêu làm nũng kêu một chút, sau đó hung ác trừng về phía hai nữ tử đeo mặt nạn đứng phía trước. Bộ dáng kia tựa hồ muốn nói: Nếu tân chủ tử không ngăn cản Miêu Miêu, Miêu Miêu ta đã sớm xông lên xé xác các ngươi!

“Hay là ngươi sợ Miêu Miêu, cho nên không dám tiến lên đem phong thư cho ta? Ngươi yên tâm đi! Ta sẽ không làm cho Miêu Miêu công kích các ngươi!” Lam Ẩn Nhan liêu liêu sợi tóc trên trán, ngữ khí mỉm cười nói, nhưng đáy mắt của nàng cũng là một mảnh lãnh liệt.

“Ta sẽ sợ lão đầu hồ này sao?” Nữ tử đeo mặt nạ tay cầm phong thư, đầu tiên là thân thể cứng đờ, sau đó hừ lạnh nói. Nhưng mà ánh sáng lóe trong mắt nàng, có thể cảm giác được rõ ràng, nàng đối với con hổ Tiêu Nhiên nuôi, vẫn là có chút sợ hãi.

“Ngươi đã không sợ Miêu Miêu! Vậy ngươi hãy đem phong thư lại đây cho ta đi!” Lam Ẩn Nhan câu môi cười nói.

“Ngươi…” Nữ tử đeo mặt nạ tay cầm phong thư trong mắt có phẫn nộ, lại có do dự.

Con hổ Tiêu Nhiên nuôi, tuyệt đối lợi hai hơn so với con hổ bình thường gấp trăm lần!

Đương nhiên, nếu khi chính mình đi qua, đem kiếm nhắm ngay lão đầu hổ kia, lão đầu hổ này muốn tập kích mình cũng không dễ dàng như vậy.

Nhưng mà chính mình vừa mới bị Lam Ẩn Nhan khiêu khích, nói ra cũng không sợ lão đầu hổ này. Như vậy khi chính mình đi qua, nếu giơ kiếm đối với lão đầu hổ này, làm tốt toàn bộ tinh thần đề phòng hành động, kia chẳng phải là tương đương nói cho Lam Ẩn Nhan biết, chính mình quả thật sợ lão đầu hổ này. Nàng mới không cần tự tát vào miệng mình đâu!

Nhưng mà nếu mình trước đó không lấy kiếm hướng về phía lão đầu hổ này, đợi cho đến khi mình đến gần Lam Ẩn Nhan, lão đầu hổ bỗng nhiên công kích mình, đến lúc đó mình lại giơ kiếm, chỉ sợ đã muốn chậm!



“Tiện nhân, ngươi không xứng để cho ta đi qua đưa phong thư! Ngươi đưa tay ra, ta dùng nội lực là có thể đem phong thư đến trên tay ngươi!” Nữ tử đeo mặt nạ cầm phong thư hừ lạnh nói.

“Được rồi! Nếu ta không xứng cho ngươi đi tới! Vậy ta đây liền tự giác đem tay đi tiếp phong thư vậy!” Lam Ẩn Nhan nhún vai, sau đó chậm rãi vươn tay trái ra.

“Cầm!” Nữ tử đeo mặt nạ thúc dục nội lực, sau đó liền thấy phong thư trong tay nàng, thẳng tắp bay về phía lòng bàn tay trái Lam Ẩn Nhan.

Nhưng mà, ngay khi phong thư kia trong nháy mắt vững vàng rơi xuống lòng bàn tay trái Lam Ẩn Nhan. Tay phải Lam Ẩn Nhan bỗng nhiên nâng lên, một cây chủy thủ bình thường bay như tên ra ngoài.

“A!” Một trận tiếng kêu thê thảm truyền đến, nữ tử đeo mặt nạ đem thư ngay cả trốn cũng không có cơ hội, đã bị Lam Ẩn Nhan phóng chủy thủ ra ngoài đâm xuyên qua cổ.

“Ngươi… Ngươi…” Nữ tử đeo mặt nạ đem thư ôm lấy cổ máu tươi đang chảy ra, con ngươi kinh hãi nhìn Lam Ẩn Nhan, tốc độ nói chuyện chung quy không nhanh bằng tốc độ của thần chết, trước mắt nàng tối sầm, thân mình thẳng tắp ngã xuống.

“Lam Ẩn Nhan… Ngươi…” Nhìn đồng bạn khí tuyệt bỏ mình, nữ tử đeo mặt nạ còn lại con ngươi cũng khiếp sợ vạn phần.

“Ta chỉ có thể nói… Nàng ngay cả dũng khí tiến lên đưa phong thư cũng không có, người vô dụng như vậy, chủ tử nhà ngươi giữ lại gì chứ? Vì thay chủ tử nhà ngươi tiết kiệm một chút đồ ăn, ta mới lãng phí một chút khí lực đưa nàng một đoạn đường! Nói với chủ tử nhà ngươi không cần cảm tạ ta, đây là ta phải làm!” Lam Ẩn Nhan ngữ khí thản nhiên nói, nhưng mà ánh mắt nàng căn bản cũng chưa nhìn vào nữ tử đeo mặt nạ, bởi vì nàng chính là cúi đầu nhìn phong thư kia.

“Ngươi xem xong bức vẽ gì đó trên thư, sau đó nhớ rõ đem nó hủy, ta… Ta trở về phục mệnh!” Nữ tử đeo mặt nạ ngữ khí có chút mất tự nhiên nói, sau đó cũng bất chấp thi thể đồng bạn, xoay người liền chuẩn bị rời đi.

“Chờ một chút!” Đem hình vẽ trong thư ghi tạc trong đầu, Lam Ẩn Nhan cúi đầu xé bức thư, nhưng đồng thời nàng cũng ra tiếng gọi lại nữ tử đeo mặt đang muốn rời đi.

“Ngươi… Nói ra suy nghĩ của mình?” Thân mình nữ tử đeo mặt nạ cứng đờ, ngừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía Lam Ẩn Nhan.

“Trở về nói cho chủ tử nhà ngươi, về sau nếu có cái gì muốn cảnh cáo, hoặc là muốn đưa cái gì cho ta, khiến cho hắn tự mình đến! Ta cũng không muốn thủ hạ của hắn có đến mà không có về!” Đem bức thư trong tay xé nát, con ngươi Lam Ẩn Nhan lạnh lùng nhìn về phía nữ tử đeo mặt nạ.

“Ta… Sẽ thay ngươi chuyển đạt!” Nữ tử đeo mặt nạ nắm chặt tay, nhẹ nhàng đáp.

“Còn có, nói cho hắn, này nọ ta nhất định sẽ giúp hắn trộm được, nói cho hắn đừng quên nửa tháng sau, tự mình đến đưa giải dược lâm thời cho ta!” Lam Ẩn Nhan liêu liêu sợi tóc trên trán nói.

“Đã biết!” Nữ tử đeo mặt nạ nhanh chóng hồi đáp, sau đó nhảy lên một cái, biến mất ở trước mặt Lam Ẩn Nhan.

“Miêu Miêu, về nhà!” Lam Ẩn Nhan vỗ vỗ đầu Miêu Miêu.

“Ngao ~…” Miêu Miêu sung sướng kêu, sau đó mang Lam Ẩn Nhan tiếp tục đi về phía trước…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thịnh Thế Xấu Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook