Thiên Ý

Quyển 1 - Chương 206: Không Không La Môn

Mạc Trung Chi Thủy

30/08/2018

Phiến Hoàng địa được chia làm mười ba nước, trong đó phía Nam có bốn nước gồm Thuần Phong, Đại Hà, Trường Thiên và Nhất Xuân. Trong đó Nhất Xuân quốc tuy không quá lớn nhưng lại nằm ở giữa và tiếp giáp với cả ba nước, phía bắc tiếp giáp với Thuần Phong quốc, phía Nam là Đại Hà đế quốc, phía Tây là Trường Thiên quốc. Trong ba nước láng giềng thì Thuần Phong quốc và Trường Thiên quốc vốn rất hòa hoãn, chỉ riêng Đại Hà đế quốc là liên tục nhăm nhe chèn ép Nhất Xuân quốc. Việc này dẫn đến nhiều trận chiến kéo dài suốt mấy ngàn năm. Những trận chiến to nhỏ diễn ra liên tục như vậy đã khiến cho một dài hai mươi vạn dặm biên giới giữa hai nước gần như không có người sinh sống. Dần dần cả dải biên giới giữa hai nước được người đời gọi với cái tên Hoang Vu Lĩnh.

Hùng Diễm sơn mạch nằm ở phía Tây Nam Hoang Vu Lĩnh, nơi đây cũng như toàn bộ dải biên giới Hoang Vu lĩnh từ lâu đã trở lên hoang vắng, rất ít người qua lại, nếu không có một vài nhóm dị giả của Phục Long thành đi tuần tra thì nơi đây gần như cả năm không có một bóng người qua lại, quang cảnh hoang vu tiêu điều trải dài bất tật.

Khác với mọi ngày, hôm nay, Hùng Diễm sơn mạch lại đặc biệt náo nhiệt, khắp nơi đều có tiếng nổ, tiếng người gào thét, rồi những bóng người trên không giao chiến, kẻ thắng tiếp tục chiến, ngươi thua ngã xuống như mưa, chẳng mấy chốc đã tạo thành tràng cảnh đẫm máu.

Tại một vùng đầm lầy, chỗ này thì thấy tứ phía đều là bùn đất, giữa đám bùn đất thỉnh thoảng xuất những gồ đất trồi lên cao được phủ kín bằng cỏ xanh. Trên những đầm lầy khi này đâu đâu cũng thấy xác chết, máu cùng các bộ phận thi thể văng vãi khắp nơi.

Giữa đầm lầy toàn xác chết này lại có một đám lửa lớn đang cháy, trong đám nửa đó là một gồ đất cao. Ở phía trung tâm gồ đất, có một đại hán đang nằm thoi thóp, nhìn lại đại hán này thì toàn thân gã đều là máu, tay chân đều cụt, trước ngực nhiều vết chém với miệng vết thương cực lớn, máu trong đó vẫn không ngừng ứa ra.

Thương thế của đại hán này rất nghiêm trọng nhưng gã cũng không nhăn mày hay kêu la, gương mặt đầy máu kia hiện rất bình thản, ánh mắt lại mở lớn nhìn lên trời cao, trong đôi mắt gã mờ mờ có hai điểm sáng di chuyển qua lại, cùng với đó là vô số những mảnh lửa lớn bắn ra bốn phía rồi lơ lửng không rơi xuống, chẳng mấy trên không được phủ kín bằng những đám lửa.

“Sư phụ! Tạ ơn người! Sư muội đợi ta!” Người này miệng lẩm bẩm rồi ánh mắt dần đơ dại vô thần, đồng tử giãn ra, sinh cơ trong đó đã mất hẳn.

Ngay sau khi người này chết mảng lửa xung quanh gồ đất rất nhanh cháy lớn, nó bao chùm lấy thân xác người khiến hắn biến mất không chút dấu vết. Ngọn lửa kia nuốt thân xác của gã trung niên kia rồi rất nhanh bay lên không trung, nơi có hai điểm sáng đang bay đi bay lại với tốc độ rất nhanh.

Lúc này, trên cao hàng ngàn trượng, hai điểm sáng đang đuổi nhau kia bỗng dừng lại thì có thể nhân ra trong đó có hai nhân ảnh. Trong hai nhân ảnh kia thì một người trung niên mặc thanh y cũ kỹ, gã có gương mặt nhăn nheo với chòm râu dài, lốm đốm có sợi bạc. Gã trung niên này vừa dừng lại thì bỗng cười lớn nói:

“Ha ha! La Hỏa, thần hỏa diệt phá không gian, đây đúng là thứ lửa lợi hại nhưng ngươi cũng biết bằng tốc độ đó là không đả thương được ta!”

“Phương Tích Dật! Tên cẩu tặc nhà ngươi hôm nay sẽ chết ở đây!” Phía đối diện một trung niên mặc bạch y đang bày ra vẻ mặt đầy dữ tợn quát lên. “Chết ư? Ngươi không phải không biết ta với ngươi làm sao có thể giết được nhau. Ha ha! Ta hiểu rồi, ngươi biết ta giết hai đệ tử của mình nên giận quá hóa hồ đồ đúng không?” Trung niên được gọi là Phương Tích Dật kia tự hỏi rồi lắc đầu, cuối cùng hắn nhớ ra việc mình vừa giết hai tiểu đồ của đối phường thì chợt cười lớn chế giễu.

“Hừ! Đắc ý ư? Hai đứa chúng nó dù có chết nhưng cũng hoàn thành nhiệm vụ. Ta sẽ giết ngươi để chúng được mỉm cười nơi chín suối.” Vị trung niên mặc bạch y hừ một tiếng, gương mặt vốn rất cương nghị bỗng trở thành hung dữ nói, theo đó trường bào tung bay, hai tay chẳng cần kết ấn đã đồng thời đẩy ra phía trước.

Gã hôm nay đến đây vốn chỉ áp trận nhưng thật không ngờ đối phương lại xuất động cường giả khi gã đến thì đối phương đã liệp sát hai đệ tử của mình. Điều này khiến gã cực kỳ tức giận, gã điên cuồng xuất chiêu muốn trả thù cho để tử nhưng đối thủ của gã cũng không yếu nên mãi vẫn không thành công, cuối cùng gã cũng quyết định dùng đến thuật kia.

“Vù!” Từ tay trung niên bạch y một đồ án mờ mờ xuất hiện, từ tâm đồ án kia một dải lửa mấy chục trượng bùng ra rồi như được gió thôi mà cuồn cuộn phóng đến chỗ Phương Tích Dật.

Thế nhưng phía đối diện, Phương Tích Dật kia cũng không đứng im, thân hình gã như thuấn di, rất nhanh đã đứng cách chỗ cũ hơn mười trượng.

Đám lửa phóng đến không chúng đích cũng không có tắt mà lại như một đám mây lửa trải dài mấy chục trượng, chúng cũng như những đám lửa xung quanh tạo thành một mảng lửa lớn lơ lửng trên không.

“Hừ, xem người còn dùng được mấy lần!” Phương Tích Dật biết La Hỏa lợi hại nhưng tiêu hao cũng rất lớn nên gã chỉ tập trung vào né tránh chứ không có ý đánh trả.

Trung niên bạch y thấy vậy điên cuồng xuất ra hỏa mang phóng đến Phương Tích Dật. Rất nhiều dải lửa phóng ra tạo thành từng đường cắt lớn trên không trung, thế nhưng đáng tiếc hết lần này đến lần khác vẫn không chúng đích, trung niên bạch y hao tổn nguyên thần nhưng đánh không chúng đích mà chỉ để lại một đám mây lửa lớn trên không.

“Haha, nỏ mạnh hết đà. Ngươi chết đi!” Phương Tích Dật thấy nhịp độ xuất hỏa thuật của trung niên bạch y chậm lại thì cười lớn nói rồi bàn tay xòe ra vẩy về phía trước.

Theo bàn tay kia không gian không chút biến động như không có gì xảy ra thế nhưng phía đối diện, trung niên bạch y lại tỏ ra ngưng trọng. Gã hai mắt mở lớn rồi rất nhanh đạp đạp hai nhát vào không trung, hai ngọn lửa bùng lên ngay sau đó thân thể gã đã xuất hiện ở ngoài hai chục trượng.



“Doạt, Rào!” Phía sau chỗ trung niên bạch y vừa đứng không gian như bị chia ra, theo đó năm luồng khí bắn xuống mảng rừng núi phía dưới. Mảng rừng núi phía dưới lại như miếng đậu hũ, cả một vùng mấy dặm vuông như bị cày lên một lượt, cây cối đồi núi đều mất, nơi đó khi này đã thành một cái hố lớn với năm rãnh sâu dài đến trăm trượng.

“Long Phong Trảo!” Một chiêu không chúng đích, Phương Tích Dật lại nhảy lên bàn tay xòe ra một trảo bổ đến chỗ trung niên bạch y.

Không gian phía trước như vặn vẹo, năm luồng khí lớn như ẩn như hiện bắn đi với tốc độ cực nhanh, chẳng mấy chốc đã lao đến chỗ trung niên bạch y.

Đối diện một chiêu này, trung niên bạch y biết khoảng không đã bị phong vực khống chế nên chạy cũng không kịp. Gã lúc này hai chân khẽ lùi rồi bỗng mở miệng phun ra một loại dịch màu xanh đục.

Ngay khi dịch kia xuất hiện liền lan tỏa tọa thành một màng lớn màu xanh nhạt, lớp màng này bóng loáng nhìn như bóng bong nước vậy.

“Phịch!” Năm luồng khí lưu phóng đến đâm vào màn bong bóng kia thì vặn vẹo như muốn xuyên qua nhưng lại không thể, chúng chỉ như kéo dãn lớp màng kia ra chứ không đâm thủng được.

“Bùng!” Năng lượng của năm luồng khi lưu vùng vẫy cuối cùng bạo phát, màn chắn màu xanh cũng vỡ tung tạo thành tầng khí xanh lan tỏa khắp không gian.

“Vút!” Trong lớp khói xanh đó, một điểm đen xuyên qua rất nhanh bắn đến chỗ Phương Tích Dật.

“Phần Diễm đạn!” Phương Tịch Dật giật mình nhưng vẫn kịp né đi, đồng thời hai tay cũng đưa lên rất nhanh tạo một lớp chắn trước người vì gã biết Phần Diễm đạn là một loại đạn có thể phát nổ với phạm vi và sức công phá rất lớn. Chính vì vậy gã dù đã tránh được chính diện nhưng không tránh khỏi tầm công kích của Phần Diễm Đạn.

Điều đặc biệt là điểm đen kia đánh trượt cũng không phát nổ mà bắn vào đám lửa lớn phía sau Phương Tích Dật, điều này khiến gã nghi hoặc nhìn về phía trung niên bạch y.

Trung niên bạch y thấy công kích của mình không chúng đích cũng không ngạc nhiên mà bất ngờ lùi lại, gã vừa lùi trong tay lại lấy ra một thanh trường kiếm. Trường kiếm vừa xuất đã tự bốc cháy, gã đưa kiếm chỉ trời khiến ngọn lửa vụt cái phóng lên cao, không gian xung quanh ngọn lửa như bị một lực hút vô hình mà vặn vẹo.“Ritttt!” Một âm thanh đinh tai kéo dài như vô tận, không gian như bị rằng xé, khoảng không phía trên mũi kiếm bỗng có nhiều đường lứt nhìn rất đáng sợ.

“Dẹt!” Đúng lúc này, một tia lôi điện cắt ngang không trung, ngay sau đó trên không trung lại nhiều ra một người. Người này là một lão giả lục tuần, gương mặt giảo hoạt, mái tóc bạc trắng để xù nhìn rất luộm thuộm, thế nhưng lão lại mặc xích y được thêu viền kết khuy, sau lưng dưới vạt áo đều có hoa văn hình rồng tinh xảo.

“Dương huynh!” Phương Tích Dật kia thấy lão giả đến thì vui vẻ chào hỏi rồi vẻ mặt ngưng trọng nhìn hướng bạch y trung niên nói: “Ngươi đến thật đúng lúc, Phong lão đầu định dùng La Hỏa Kiếm!”

“Sao! Phong huynh đang muốn dùng cấm thuật ư?” Lão giả vừa đến khẽ gật đầu như chào Phương Tích Dật rồi lại hướng ánh mắt nhìn sang trung niên bạch y, khi gã nhìn lên mũi kiếm đang gào rít kia bỗng nhăn mày hỏi.

Câu hỏi vừa dứt, lão giả mặc hắc y họ Dương kia cũng không đợi câu trả lời đã vung tay, theo cánh tay vung ra một luồng lôi điện dài mấy chục trượng xé không bay đi, lôi điện như thương long vùng vẫy trên không, tiếng “đẹt, đẹt” “tạch tạch” liên tục vang lên.

Giữa không trung, lôi điện trắng xóa vừa mới xuất hiện đã lao đi như cắt phá không gian đánh đến chỗ trung niên áo trắng.

“Rầm! Đoàng!” Lôi điện lao đến trung niên bạch y không có động tác ngăn cản, lôi điện đánh thẳng vào hộ thể của gã thì nổ tung khiến không gian rung lên, khi lưu lan tràn. Trung niên bạch y cũng bị đánh bay đi mấy chục trượng, gã đạp mạnh mấy bước trên không mới dừng lại được.

Tuy dừng lại được nhưng trung niên bạch y cũng bị thương, miệng đã rỉ máu, gương mặt có chút tái nhưng vẫn điên cuồng kết ấn, thanh hỏa kiếm từ lúc nào đã được ném lên không vẫn đang không ngừng xúc tích, không gian trên cao như bị trèn ép đến giới hạn, không không rung chuyển, thiên địa u ám.

Nhìn lại phía bạch y trung niên thì thấy sau lưng gã từ khi nào đã hình thành một đồ án rộng mấy chục trượng bao quanh cơ thể và có xu thế dần mở rộng. Xung quanh đồ án như có pháp tắc, không gian dao động thành từng tầng như sóng nước, thời không như cô đọng lại mà vận chuyển chậm lại.

“Còn không chịu chạy, chẳng nhẽ ngươi nghĩ một mình có thể đánh lại hai chúng ta?” Lão giả họ Dương trong lòng có chút lo lắng nhưng vẫn lạnh lùng quát.



“Được để lão phu tiễn ngươi đi theo đám đệ tử kia?” Lão giả họ Dương thấy trung niên bạch y không đáp mà vẫn đang kết ấn thì vẻ mặt bỗng âm trầm hơn vài phần, lão hai tay chụm lại trước ngực, miệng lẩm bẩm vài câu, toàn thân gã bỗng bay lên cao mấy trượng, xích y tung bay phần phần, tóc bạc cũng bị thổi cho dựng ngược, quanh thân gã khí lưu xoay chuyển từng vòng, quanh đỉnh đầu cũng xuất hiện lôi điện bao quanh tạo thành từng lớp trồng lên nhau nhìn rất đẹp mắt.

“Song Lôi Phá!”

Dương lão giả đình chỉ niệm chú, hai tay đồng thời đánh ra.

Theo một đẩy kia, hai điểm đen xuất hiện rồi rất nhanh bắn về phía trước, nó vừa bay đi được mấy trượng thì bành trướng thành hai hắc cầu lớn, phía trong hắc cầu, từng đường lôi điện lập lòe, thỉnh thoảng phóng thích ra ngoài tạo thành những dải lôi điện vặn vẹo quấn quanh hắc cầu.

Nói thì lâu còn thực chất lại rất nhanh, chỉ thấy hai điểm đen vụt cái bay đi, chúng hóa to với đường kính cả trượng rồi đồng thời bắn đến chỗ trung niên bạch y.

Khoảng cách mấy chúc trượng quả là quá gần, hai lôi cầu rất nhanh đánh lên thân hình trung niên bạch y.

“Đoành!” Một tiếng nổ đinh tai nhức óc, tại tâm vụ nổ lôi điện màu đen không tiêu tan mà tạo thành một mảng lôi điện liên kết ở giữa, không gian giữa hai vụ nổ kia tràn đầy lôi điện, khoảng không rung lên từng đợt, khí lưu bùng nổ lan tỏa khắp không trung khiến cả bầu khí quyển dao động, mây trên trời cũng bị thủi dạt ra tứ phía khiến bầu trời trong xanh hơn hẳn. Có điều lạ là dù khí lưu có mạnh thế nhưng cũng không ảnh hướng đến đám lửa đang cháy xung quanh cùng với thanh hỏa kiếm trên không kia.

Lôi điện bộc phát cực mạnh nên cũng không duy trì được lâu, chỉ vài giây sau đã tiêu tán, khi này nhìn lại nơi vừa bị hai lôi cầu công phá thì thấy có một thân ảnh vẫn đứng đó.

“Hộc!” Người này không ai khác chính là trung niên bạch y kia, gã dính đòn nhưng không hề bị đánh bay đi mà vẫn đứng đó với vẻ mặt tái mét không còn chút máu, trong miệng thì đang có máu trào ra, nhìn xuống người thì một cái tay phải của gã đã không cánh mà bay, phần đầu vai còn lại của cánh tay thì cả quần áo lẫn da thịt đều tồn tại một vết cháy đen kịt.

Thế nhưng dù đã bị thương nặng, gã trung niên bạch y vẫn điên cuồng kết ấn với một cánh tay còn lại.

“Ta biết ngươi đã lâu nhưng không ngờ ngươi lại ngu ngốc như vậy? Dùng cấm thuật thì sao, ngươi nghĩ ở cảnh giới như chúng ta một cái cấm thuật có thể thay đổi cục diện sao?” Phương Tích Dật lắc đầu tự hỏi.

“Dương Chu Vũ, ngươi cũng phải chết!” Trung niên bạch y thì đâu có quan tâm, vẻ mặt gã bỗng trở lên hung tợn quát lớn đồng thời ấn kết trên tay cũng dừng lại miệng lại khẽ nói: “Không Không La Môn!”

Ngay khi này, đồ án kia quanh thân trung niên bạch y được đẩy bay lên không nơi có những đám lửa đang lơ lửng phía trên, còn thanh hỏa kiếm thì bỗng quay tròn rồi một kiếm bổ về phía đồ án cùng đám lửa trên cao.

“Rầm! Tạch! Tạch!... Tạch!”

Một kiếm bổ ra khiến khoảng không trung tâm đồ án kia bỗng dưng co rúm lại cuối cùng vỡ ra tạo thành những ke lứt lớn mấy chục trượng, từ trung tâm của của chỗ nứt kia bỗng có một luồng sáng trắng chiếu xuống thành dải, ánh sáng trói mắt từ trên cao chiếu xuống như ánh đèn qua khe cửa rồi rất nhanh mờ đi.

Ánh sáng kia mờ đi khiến hai người Phương Tích Dật đều nhìn lại với vẻ mặt ngưng trọng vì trong luồng sáng kia lúc này có một bóng người từ từ hiện ra.

“La Hỏa, ngươi dùng La Hỏa cùng Triệu Linh trận để kết nối không gian để gọi người đến?” Phương Tích Dật sợ hãi nhìn vào đám lửa đang cháy xung quanh hỏi.

“La hỏa, quả nhiên là thứ lửa đó. Thế nhưng dù có người đến thì cũng chỉ là hai đánh hai, ngươi làm gì được chúng ta?” Lão giả được gọi là Dương Chu Vũ kia nhớ đến La hỏa thì nhí mày nhưng ngay sau đó lại tỏ vẻ ngang tàng hỏi. Gã lúc này cũng không sợ, vì nếu 2 đấu 2 thì cũng ngang nhau còn kẻ đến có lợi hại thì cả hai cũng có thể rời đi, dù sao phía sau cũng có người sẵn sàng ra tay cứu bọn họ.

“Lôi Tinh Long lão, Tử Phong Chân quân, cả hai ngươi đừng mong chạy thoát!” Bỗng nhiên một giọng nói già lua vang lên khiến lửa đang cháy khắp không trung bỗng nhiên vụt tắt, đồng thời luồng sáng trên không cũng biến mất, không gian bỗng trở lại bình thường như chưa có gì phát sinh.

Khoảng không vừa rồi rung động là vậy mà khi này chỉ còn một thân ảnh mặc đạo bạo màu nâu đang đứng. Người này là một lão giả ngoài lục tuần với gương mặt đầy nếp nhăn, dáng người hơi gày có chút lọm khọm thế nhưng từ khí thế trên người lão vô hình khiến người khác sợ hãi, đôi mắt lão lại đầy tinh quang đang đảo qua đánh giá hai người Phương Tích Dật.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Ý

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook