Thiên Thần Tan Vỡ

Chương 22

Nora Roberts

30/11/2017

Mình sẽ uống một ly bia. Reece nghĩ nếu một người phụ nữ mà không còn đủ tiền để mua cho mình một ly bia thì cô ta phải xem lại công việc mình đang làm. Chả có lý do gì phải cắm đầu cắm cổ vào làm để rồi đến cuối ngày quay đầu nhìn lại chả còn xu nào giắt lưng.

Quán bar Clancy đầy dân địa phương và khách du lịch đổ dồn đến đi câu cá, bơi thuyền, đi bộ hay cưỡi ngựa. Anh chàng Reuben cao lêu đêu đang lả lướt thể hiện bài “ You”ll think of me” (Anh sẽ nghĩ đến em_ của Keith Urban). Một nhóm mấy anh chàng cao bồi đã dụ dỗ được vài cô gái vào chơi trò bida, tiếng bóng hòa lẫn với tiếng huyên náo đầy tình tứ của bọn họ. Hai cặp vợ chồng đến từ miềm Đông đang ngồi uống và chụp ảnh cho nhau lấy cảnh những chiếc đầu hươu và đầu cừu trên tường.

Lo đang say sưa với chai Big Horr trên tay.

“Nhìn anh ấy có thể không được thỏai mái.”

Trước lời nhận xét của Reece Linda-Gail so vai. “Như thế còn chưa đủ. Lần này anh ta sẽ phải lễ phép mà đến trình diện tớ. Tớ sẽ đợi.” Linda-Gail lấy một chiếc bánh bích quy ở chiếc bát nhựa trên bàn bẻ rất mạnh trước khi ăn. “Tớ đã phải đeo đuổi thằng cha chết tiệt này gần như trọn đời rồi, tớ đã cho hắn đủ thời gian và sự thoải mái để đi đú đởn với đứa khác rồi.”

“Cậu quả là cô gái độ lượng.”

Nhưng Linda-Gail có vẻ không chú ý đến lời khen của Reece. “Tớ nhận thấy anh ta thường cặp kè với đám gái lạ nhiều hơn. Được thôi, cứ để anh ta ăn chơi trác táng với bọn họ đi rồi sẽ đến lúc phải tự rút lui. Người như anh ta thì chỉ cần một cái ngoắc tay là phụ nữ theo lũ lượt.”

Reece giơ tay có ý phản đối. “Riêng tớ thì không.”

“Đúng, nhưng cậu là đứa ngốc.”

“Có thể cậu có lý.”

“Tớ đã quyết định làm lại cuộc đời.” Linda-Gail nhướng mắt nhìn Lo và lấy thêm một chiếc bánh quy nữa. “Hoặc là “anh ta phải chấm dứt việc đó hoặc là tớ sẽ dứt khoát với anh ta.”

Reece có vẻ trầm ngâm. “Bọn đàn ông hay ong bướm lắm.”

“Đúng vậy, nhưng tớ không thích phụ nữ cũng vào hùa với họ.Tớ đã biết phải bắt đầu từ đâu rồi.”

“Cách gì?”

Linda-Gail tỳ cằm lên cổ tay. “Tớ sẽ mua căn hộ của cô Joanie. Cô ấy sẽ bán nếu tớ hỏi. Và sau này khi cô ấy rút lui tớ sẽ tiếp quản luôn nhà hàng Angle Food”

Reece gật đầu. “Cậu có thể làm được”

“Cậu nói đúng. Tớ còn muốn có cả một cặp giá đỡ nến bằng bạc để ở phòng ăn. Phải là thứ đổ đẹp để sau này tớ còn để lại cho gái. Tớ thích con gái, nhưng sẽ tốt hơn nếu có nếp có tẻ. Tớ cần một người đàn ông thông cảm với tớ và yêu tớ.Tớ thích nghe tiếng ủng của anh ấy vang lên ngòai cửa mỗi khi tớ làm bữa tối và thỉnh thoảng anh ấy mua tặng tớ những bông hoa thật đẹp khi đi làm về.”

“Thế thì tuyệt vời quá.”

“Anh ấy cũng phải rất tuyệt vời mỗi khi lên giường, làm cho tớ có thể quên hết mọi chuyện xung quanh.”

“Những ước mơ tuyệt vời của mọi người. Liệu Lo có mang lại cho cậu tất cả được không? “

“Về khỏan kia thì chắc là được. Tớ cũng mới chỉ quan hệ với anh ta vài lần nên cũng chưa thể khẳng định chắc chắn thế nào.” Linda-Gail cười rất tươi và nhón thêm một chiếc bánh. “Những thứ khác thì anh ta có thể làm được, nhưng nếu anh ta không muốn tớ thì tớ cũng không thể ngăn cản. Cậu có muốn uống thêm một ly bia nữa không?”

“Không, tớ đủ rồi.”

Linda-Gail gọi thêm một ly trong khi hai người phụ nữ đén từ miền Đông lên chiếm sân khấu với bài “ I feel like a Woman” ( Tôi thích được làm phụ nữ). “Còn cậu thì sao? Mục tiêu của cậu là gì?”

“Trước đây tớ tham vọng sẽ sở hữu một nhà hàng vào hạng đầu bảng ở Boston, được liệt vào hạng mười- thậm chí là năm- đầu bếp giỏi nhất nước. Tớ cũng đã từng nghĩ đến chuyện lấy chồng và sinh con nhưng rồi lại lần nữa vì cho rằng còn nhiều thời gian. Rồi sau khi gặp nạn ớ chỉ còn nghĩ đến việc làm thế nào để vượt qua được chính mình mỗi giờ, mỗi ngày.”

“Chả ai biết thế nào nếu chưa đến đó.” Linda-Gail lên tiếng sau một lúc im lặng. “Nhưng tớ nghĩ đó là việc chính đáng và cậu cần phải vượt qua để tiếp bước.”

“Bây giờ tớ chỉ cần có chỗ ở, có việc làm và có thời gian đi uống bia với bạn như thế này.”

“Vậy còn Brody?”

“Tớ nghĩ là không cần đến anh ta nữa. Tối nay anh ta vào bếp và lôi tớ ra ngòai.”

“Cái gì? Cái gì?” Linda-Gail vội vã đặt mạnh ly bia vừa được mang xuống bàn khiến bọt tràn ra ngòai. “Cậu vừa nói gì? Chuyện gì xảy ra?”

“Anh ta muốn tớ về nhà cùng anh ta.”

“Và tại sao cậu lại ngồi đây mà tra tấn mình với ly bia và những bài hát kém cỏi kia?”

Reece nghiến chặt răng.” Tớ sẽ không quay lại chừng nào tớ chưa biết anh ta cần đến tớ. Tớ không cần anh ta bảo vệ. Tớ sẽ mua một con chó.” Cô cau mày bực bội nói.

“Tớ hiểu nhầm.”

“Nếu chỉ cần sự bảo vệ thì thà rằng nuôi chó còn hơn. Tớ cần người yêu theo đúng nghĩa của nó. Và nếu có quay lại nhà anh ta thì tớ cũng không muốn bị coi là khách. Anh ta chưa bao giờ có ý dành cho tớ một ngăn trong tủ để quần áo của mình.”

Linda-Gail bĩu môi và lại đặt cằm lên tay. “Đàn ông là thế mà.”

“Tớ thất vọng vì đã yêu anh ta.”

Linda-Gail có vẻ buồn rầu và đẩy ly bia cho Reece. “Cậu uống đi.

Cô liếc nhìn về phía quầy bar và thấy Lo đang tâm sự với mấy cô nhân viên phục vụ. Một trong số đó hình như cô đã gặp ở đâu đó một hai lần.

“Chúng ta khiêu vũ đi.”

Reece chớp mắt liên tục. “Cậu nói cái gì?”

“Cứ lên đi xem hai đứa thợ câu kia có dám lên tranh với chúng ta không?”

Sàn khiêu vũ chỉ là một khỏang trống nhỏ trước sân khấu được chiếu sáng lờ mờ nhưng đang có rất đông người. “Tớ nghĩ không nên”.

“Vậy thì tớ sẽ lên.” Linda-Gail lấy son ra tô môi rất đậm thậm chí không cần phải dùng đến gương. “Nhìn tớ thế nào?”

“Tớ thấy hơi nguy hiểm đấy. Cậu nên…”

“Không sao.” Linda-Gail hất tóc ra sau đi ra cố tình để cho Lo nhìn thấy và đến đặt tay lên bàn có ba người đàn ông đang ngồi.

Reece không còn nghe thấy Linda-Gail; nói gì, có muốn cô cũng không nghe được, chỉ thấy ba người đan ông thì cười tươi còn Lo thì đằng đằng sát khí.

Không hay rồi, Reece thầm nghĩ. Chơi trò đó không phải là khôn ngoan. Nhưng Linda-Gail đã tay trong tay với một người đàn ông trong khi bạn anh ta đang hò reo vỗ tay cổ vũ. Cô dẫn anh ta ra sàn, đặt tay lên vai và ép sát vào hông anh ta.

Ở phía bàn hai người đàn ông còn lại cười rất to và một người hét lên. “Tiếp tục đi Chuck.”

Và Chuck đặt tay lên hông Linda-Gail.

Mặc dù ở rất xa và khói thuốc dày đặc nhưng Reece vẫn nhìn thấy mặt Lo trắng bệch vì tức giận.

Đúng là một ý tưởng không hay chút nào. Suy nghĩ của cô được chứng minh ngay khi Lo dằn mạnh chai bia xuống quầy và tiến ra sàn khiêu vũ.

Cô nghe loáng thoáng. “Đó là chuyện của em.” Linda-Gail nói. “Không phải việc của cậu.” Chuck lên tiếng.

Hai người đàn ông vừa trình diễn xong bài hát của nhạc sỹ Shania Twain và bây giờ đang tiếp tục với bài “ Stand by your man” ( Hãy ở bên người đàn ông của mình) ngừng lại đứng xem có vẻ rất phấn khích.

Chuck xô Lo và Lo xô lại Chuck trong khi Linda-Gail dùng cả thân hình nặng tới một trăn hai mươi pound của mình để can ngăn hai người.

Chả còn hy vọng gì cứu vãn nổi tình thế khi Reece thấy hai người bạn của Chuck rời khỏi bàn đi lên.

Mấy tay cao bồi đang chơi bia cũng tiến đến và tất nhiên Lo là một trong số họ.

Cô sắp chứng kiến cảnh xô xát ở quán bar đây, Reece thầm nghĩ và thậm chí có thể còn bị bắt ở quán bar kraoke nằm giữa bang Wyoming này.

Trừ phi cô túm tay Linda-Gail lôi đi.

Cô nhanh chóng liếc nhìn chuẩn bị tìm đường chạy ra thì thấy một người đàn ông đội mũ lưỡi trai màu da cam di chuyển giữa đám đông ồn ào.

Hơi thở cô tắc nghẹn, cô lảo đảo và làm rơi ly bia xuống nền nhà. Tiếng thủy tinh loảng xoảng cùng với tiếng gì đó nghe như tiếng súng. Cô loạng choạng xô vào một anh chàng cao bồi khi cố tìm đường lách ra khiến anh ta bị xô vào một ngư dân.

Những nắm tay giơ lên, đám phụ nữ la hét hỏang loạn ôm lấy nhau. Tiếng người ngã uỵch xuống nền nhà và bị hất tung cả bàn. Thủy tinh, chai lọ rơi vỡ lỏang xoảng, bàn ghế gãy răng rắc cô còn thoáng nghe thấy tiếng ai đó chửi bới trước khi khuỷu tay ai đó đập vào má khiến cô ngã lăn ra sàn nhà đầy bia.

Reece ngồi trong văn phòng cảnh sát trưởng trong khi người đầy mùi bia và khói thuốc, tay cầm túi đá chườm má. Cô chưa từng bao giờ xấu hổ và bẽ mặt hơn lúc này trong đời.

“Tôi không thể làm gì khác ngòai việc lôi cô ra khỏi đám ẩu đả đó đưa đến đây.”

“Tôi không có ý định đến đó tối nay và chuyện đó xảy ra cũng không liên quan gì đến tôi cả.”

“Cô đã đẩy Juc Horst xô vào Robert Gavin, xúi giục gây ra chuyện đó. Chính cô đã ném ly bia của cô.”

“Không, tôi chỉ vô tình làm rơi ly bia khi đứng dậy và trượt chân ngã vào Juc thôi. Đó là tai nạn ngoài ý muốn.”

“Cô đang uống rượu bia.” Rick vẫn tiếp tục.

“Chỉ là nửa ly bia, tôi thề có Chúa. Tôi ở đó tất nhiên phải uống bia. Mọi người cũng vậy. Tôi không say, tôi chỉ hoảng hốt. Đúng, tôi hoảng hốt khi tôi nhìn thấy…”

“Cô nhìn thấy gì?”

“Tôi nhìn thấy một người đội mũ lưỡi trai màu cam ở sau đám đông đó.”



Vẻ mặt nghi ngờ bực bội của Rick đanh lại. “Có phải người đàn ông mà cô nói là đã nhìn thấy ở bên sông không?”

“Tôi không biết, tôi không nhìn rõ. Mọi chuyện xảy ra rất nhanh. Tôi đứng dậy, tôi muốn bỏ đi, tôi muốn nhìn hắn ta rõ hơn.”

“Chính xác là cô muốn làm gì?”

“Cả hai” Reece cáu kỉnh nói. “Tôi sợ hãi, tôi làm rớt ly bia và trượt chân, chỉ có thế thôi.”

Rick thở rất dài. Anh đã bị dựng dậy khi một nhân viên phục vụ của quán bar Clancy hốt hoảng gọi điện cho anh. Anh vừa chợp mắt lại phải trở dậy mặc quần áo và đến giải quyết vụ lộn xộn.

Bây giờ anh lại phải giải quyết việc tài sản bị thiệt hại, người thương tích, và cả những cáo buộc về tội phạm dân sự hoặc thậm chí hình sự.

“Min Hobail nói cô tấn công cô ấy. Một người khác nói cô đã đẩy bàn khiến ly bia rơi xuống chân cô Lee Shanks đến từ San Diego làm một khách du lịch bị đứt chân.”

“Tôi không hề xô vào ai cả.” Có đúng thế không? Ít nhất thì cũng không phải là chủ ý. Tôi chỉ cố gắng thoát ra, có ai đó đã va khuỷu tay vào mặt tôi khiến tôi hoa mắt và hoảng sợ. Tôi ngã xuống bàn, chuyện đó hòan tòan khác với việc xô vào người ta. Tôi bị đạp vào mặt.” Cô tiếp tục. “Tôi bị bầm tím khắp cả người rồi.”

Rick vẫn thở dài: “ Ai ra tay trước?”

“Tôi không biết. Người đàn ông mà mọi người gọi là Chuck đã xo Lo trước. Lo xô lại anh ta và rồi tôi nhìn… thấy chiếc mũ.”

“Cô nhìn thấy mũ gì?”

“Tôi biết nói như thế là buồn cười vì có rất nhiều người đội mũ. Nhưng tôi hoảng sợ vì tôi thấy sắp có ẩu đả xảy ra, sau đó tôi nhìn thấy chiếc mũ đó và hơi choáng váng. Tôi rất ngạc nhiên.”

“Clancy nói anh ấy vừa định đi ra can ngăn thì có tiếng rơi vỡ như tiếng chuông báo hiệu bắt đầu trận đấu quyền anh. Và khi gã cao bồi đó xô vào người khách du lịch thì vụ việc vỡ lở.”

“Có nghĩa là do lỗi của tôi.” Reece cay đắng nói. “Được, anh cứ buộc tôi tôi vì đã gây ra ẩu đả, hay tội gì đó tùy anh. Chỉ cần cho tôi một ít thuốc giảm đau trước khi vào xà lim là được.”

“Không ai nhốt cô cả.” Rick xoa mặt và gãi mũi. “Vấn đề là cô có tiền lệ gây ra chuyện rắc rồi. Cô đã gặp chuyện rắc rối gì ở tầng hầm khách sạn hôm nay.”

“Tôi…” Tất nhiên là anh biết hết rồi. Brenda quan hệ rất gần gũi với Debbie, vợ của anh ta mà. Reece chợt nghĩ đến cảnh mình trở thành trung tâm của đề tài bàn luận trong bữa tối nhà anh ta.

“Chuyện đó hòan tòan khác. Có kẻ nào đó trêu chọc tôi, nhưng không phải là để đùa vui.” Trong khi Rick chau mày chờ đợi lời giải thích của Reece thì cô lại không thèm nói ra sự thực với anh ta.

Cô biết sự thực lúc này chả có ý nghĩa gì với anh ta cả. “Chả có gì, không sao cả. Anh đã nói chuyện với tất cả những người gặp cô nhân viên lễ tân khách sạn chưa hay chỉ nói với tôi thôi?”

Mặt Rick đang lại. “Tôi có việc của tôi cô Reece ạ. Cô không cần biết tôi làm thế nào. Bây giờ tôi phải giải quyết chuyện rắc rối này. Ngày mai tôi sẽ gọi cô.”

“Có nghĩa là tôi được tự do ra về.”

“Đúng, cô có cần bác sỹ Doc chăm sóc gò má của mình không?”

“Không.” Cô đứng dậy. “Tôi không gây ra mà cũng không kết thúc chuyện rắc rối. Tôi chỉ bị bắt khi có mặt ở đó.”

“Cô thường bị bắt khi có mặt ở những sự việc như thế đấy Reece ạ. Và nếu cô không chấm dứt được tật giật mình khi nhìn thấy màu cam thì cô sẽ gặp rắc rối đấy.”

Cô không thể nói thêm điều gì lặng lẽ đi ra. Cô muốn về ngay nhà để gặm nhấm cơn tức giận và tủi hổ của mình.

Nhưng trước hết cô phải rẽ qua chỗ Brody.

Brody đang ngồi trên ghế băng dánh cho khách ở phòng ngòai, hai chân duỗi thẳng mắt nửa nhắm nửa mở và cô định vòng qua người anh.

“Ngồi đó đi, cô bé mảnh mai.” Anh lười biếng kéo chân về. “Để anh xem đôi má của em nào.”

“Chả có gì để xem cả.”

Brody đứng dậy bước ra đứng dựa vào cánh cửa. “Có mùi quán bar.”

“Tối này em đến đó. Anh có tha thứ cho em không?”

Anh mở cửa và nắm tay cô. “Không nên tiếp tục thói quen ngớ ngẩn đi bộ về nhà buổi tối của em. Muộn rồi, anh sẽ đưa em về.”

Người cô đang đau ê ẩm nên Reece cũng chẳng nghĩ đến chuyện phản đối. “Vâng, anh đang làm gì ở đây.”

“Lin-da Gail gọi cho anh nói có thể em cần người bảo lãnh.” Brody mở cửa xe cho cô. “Em luôn biết làm cho cuộc sống sôi động nhỉ.”

“Em chả làm gì cả.”

“Em thường liên quan đến những chuyện như thế mà.”

Cô ngần ngữ cho đến khi anh mở cửa và ngồi vào vô lăng. “Anh nghĩ chuyện này đáng cười lắm sao.”

“Có vài tình tiết rất cổ điển. Đúng, rất buồn cười. Người phụ nữ duy nhất từ trước đến nay mà anh phải bảo lãnh trước cảnh sát là cô nàng múa thoát y vũ ở Chicago đã đập chai bia vào đầu một gã hơi sàm sỡ với cô ấy khi khiêu vũ ở một bữa tiệc. Cô ấy tỏ ra biết ơn hơn em nhiều.”

“Linda-Gail gọi cho anh chứ em có gọi đâu.” Reece khoanh tay trước ngực thầm ước có chút đá chườm và thuốc giảm đau lúc này. “Và đó là lỗi của cậu ấy. Nếu cô ấy không làm Lo giận điên lên vì ghen thì mọi chuyện đã không xảy ra.”

“Tại sao cô ấy lại làm việc đó.”

“Vì cô ấy yêu Lo.”

“Cô ấy yêu Lo và gây ra vụ ẩu đả ở quán bar. Có lý quá nhỉ.” Đúng là thế giới kỳ lạ của phụ nữ. “Bây giờ về nhà em hay về nhà anh?”

“Về nhà em. Anh cho em xuống đó và coi như nghĩa vụ Samaritian ( Người luôn đứng ra giúp đỡ người gặp khó khăn mà không bao giờ nghĩ đến chuyện ơn nghĩa) của anh hòan thành.

Brody lái xe đi trong khi ngón tay vẫn liên tục gõ trên vành vô lăng. “Em có biết vì sao anh ra khỏi giường và đến đó khi Linda-Gail gọi cho anh không?”

Reece nhắm chặt mắt. “Bởi vì anh muốn làm vị cứu tinh của những cô nàng múa thoát y vũ và những người mất trí.”

“Có thể, có thể vì anh quan tâm đến em.”

“Có thể như thế. Khi nào anh quyết định việc đó thì cho em biết.”

“Khỉ gió, em biết là anh quan tâm đến em mà. Em có biết là anh đang nằm trên giường thầm nguyền rủa em thì cô bạn tòng phạm của em gọi điện không?”

“Em chả biết.”

“Anh nghĩ đến em. Em nằm trong anh rồi.” Anh cảm nhận được sự ngượng ngùng trong lời nói của mình. “Em đang ở trong anh rồi.”

“Và đây là lần thứ hai anh xuất hiện trước mặt em vào ban đêm thế này, vì vậy em có thể nói là anh cũng ở trong em rồi.” Cô chuẩn bị đứng dậy khi anh đậu xe sau xe của cô. “Anh muốn em ra khỏi nhà anh thì em sẽ đi. Anh muốn em quay lại thì em sẽ quay lại. Anh thế nào em cũng thích nghi theo được.”

“Khỉ thật. Vậy mà sáng nay anh suýt ngất vì đói. Thề có Chúa anh chỉ nghĩ đến món súp đám cưới kiểu Ý của em thôi.”

“Có chuyện gì với món súp đó? Đó chỉ là một trong những món đặc biệt của em khi… Ôi, ngốc thật. Đám cưới phải không? Anh suy luận từ tên gọi của nó đúng không?”

Brody vẫn lảng tránh.” Chả có ai suy luận cả.”

“Em chuẩn bị làm món súp và anh nghĩ rằng em cố tình ám chỉ. Đồ chết tiệt.”

Cô định mở cửa nhưng anh với tay nắm chặt tay cô giữ lại. “Nhưng em dọn giường, đề nghị giặt quần áo của anh, rồi lại nói anh thích ăn sáng với gì.”

Cô dùng tay còn lại đặt lên ngực đẩy anh ra. “Em ngủ trên giường anh thì phải dọn thôi. Anh cho em ở nhờ khi em đang cần nơi trú ẩn thì em muốn giặt đồ cho anh. Em nghĩ sẽ phần nào trả ơn anh bằng công việc nhà. Em thích nấu ăn cho anh ăn. Em thích thỉnh thỏang được nấu nướng. Chỉ có vậy thôi.”

“Em nói em yêu anh cơ mà.”

“Đúng. Và em không hề yêu cầu anh phải đáp lại em. Em không đến nỗi phải đăng ký tên mình lên tạp chí dành cho những người muốn trở thành cô dâu. Em cũng không yêu cầu anh phải dành riêng một chỗ nào đó cho em để đồ của mình. Em chả yêu cầu gì ngòai tình bạn cả.”

Mình sai hòan tòan rồi. “Như vậy là anh đã thái quá….”

“Anh nói ra điều đó rồi mà. Em mệt rồi Brody ạ. Nếu muốn tiếp tục chuyện này thì nên để lúc khác. Bây giờ em muốn đi ngủ.”

“Chờ chút. Chết tiệt.” Brody vò đầu bứt tóc có vẻ lúng túng.” Sáng nay anh đã hiểu lầm anh. Anh xin lỗi.”

Cô im lặng một lúc. “Ôi, em nghĩ điều đó cũng làm anh đau đơn chẳng kém gì gò má của em lúc này.”

“Có thể còn hơn. Đừng để anh lặp lại chuyện đó nhé.”

“Một lần là đủ rồi.” Reece nắm tay anh và định bước ra.

“Khoan đã, em nghe này.”

Im lặng kéo dài và cô nhìn mặt anh có vẻ không hiểu. “Em đang nghe đây.”

“Lúc trước em nói em không cần anh quan tâm đến em. Cứ tạm coi là như thế. Ý nghĩ cần phải quan tâm đến em làm anh khiếp sợ. Nhưng anh muốn ở bên em. Em không muốn ở bên ai khác cả. Chúng ta có thể làm lại chuyện đó được không?”

Cô đẩy cửa xe và dừng lại nhìn anh. Cuộc đời này quá ngắn ngủi, cô biết rõ điều đó hơn ai hết. “Em cũng chỉ muốn có thế. Anh có lên nhà không?”

“Có chứ.” Anh đợi cho đến khi côvòng sang bên này xe mới chìa tay ra. “Đến đây nào.” Anh cúi xuống và hôn thật mạnh lên gò má vẫn bầm tím của cô. “Ái.”



“Em không phải là bạn đồng hành tốt đâu. Bây giờ em chỉ muốn tắm nước nóng, có một lọ thuốc giảm đau và một chiếc giường thật êm thôi.”

“Em đâu có giường êm.”

“Em sẽ tự tạo ra cho mình.” Cô mở cửa. “Em cảm thấy như mình đã tham gia một trận đấu bóng, người em bây giờ bải hoải hết rồi.”

Cô mở cửa nhưng anh kịp đẩy cô lại và lách lên trước.

“Tiếng gì đấy?” Cô hỏi. “Anh có nghe thấy không? Hình như có tiếng nước chảy.”

“Em đứng đây.”

Tất nhiên cô không thể đứng yên được. Anh vừa bước vào thì cô cũng vào theo. “Trong nhà tắm.” Cô lẩm bẩm. “Cửa đóng. Em không bao giờ đóng cửa nhà tắm vì em muốn nhìn thấy bên trong mỗi khi bước vào. Nước đang chảy kìa. Trời ơi. Ngập hết rồi.”

Anh đẩy cửa và nước chảy ra ngòai nhiều hơn. Bên trong bồn tắm ngập đầy vì nước ở trên vòi vẫn chảy xuống. Mấy thứ quần áo còn dùng được của cô sau việc xảy ra ở hiệu giặt nổi lều phều.

“Em không để vòi mở, em thậm chí còn không mở vòi nước mà. Em chỉ lên đây để…”

Brody không nói gì mà lặng lẽ bước vào vặn vòi nước lại. Anh xắn tay áo cúi xuống bấm nút xả nước.

“Em treo mấy thứ đó lên trên vòi hoa sen trước khi xuống đi làm. Sau khi xong việc em có lên nhà thay giày. Em chỉ làm có vậy trước khi đi cùng Linda-Gail.”

“Anh có nói gì khác đâu.”

“Sàn nhà sắp hỏng hết rồi. Em sẽ phải…Ôi, lạy Chúa, cô Joanie. Ở dưới nhà. Nước sẽ rò xuống nhà ăn mất thôi.”

“Đi gọi cô ấy đến đây. Bảo cô ấy mang theo chìa khóa phòng ăn nhé.”

Joanie mang chìa khóa và một chiếc máy hút bụi đến. Ánh mắt vẫn mệt mỏi cô đảy chiếc máy hút bụi cho Reece và nói như ra lệnh. “Đi lên bịt chỗ nước đó lại đi. Khi nào xong thì mang xuống đây cho tôi.”

“Cô Joanie, cháu xin lỗi…”

“Làm như tôi nói đi.”

Joanie mở cửa bước vào và bật đèn.

Nước bên trên rỉ xuống thành dòng ở góc nhà phía bắc. Mảng tưởng khô vằn lên khi nước thấm vào. Dưới sàn là hai vũng nước ướt sũng.

“Chết tiệt.”

“Không phải lỗi của cô ấy đâu.” Brody giải thích như Joanie chẳng thèm quan tâm mà chỉ mấy chỗ nước loang lổ.

“Tôi cần mấy cái quạt để sấy khô ở đây. Cả nhựa để bịt cái lỗ chết toi trên mái nhà kia lại trước khi chết lăn vì tức mất. Cậu rảnh tay thì vào kho lấy chiếc quạt lớn ra đây cho tôi. Trong phòng dụng cụ của tôi còn có mấy cuộn nhựa non đấy, lấy luôn ra đây.”

Brody liếc nhìn trần nhà. “Phải lấy cả thang nữa.”

“Đúng, lấy luôn ra. Chết tiệt.”

Reece bò lăn ra sàn nhà lau chùi. Bây giờ không chỉ mình cô là nạn nhân mà cả Joanie người phụ nữ có lẽ có lỗi lầm duy nhất là nhận cô vào làm việc và cho cô thuê căn hộ cũng đang phải gánh chịu hậu quả.

Mọi việc đã rối tung. Sàn nhà hỏng, trần nhả hỏng, và còn chưa biết những thứ khỉ gió gì cũng hỏng nữa đây.

Reece đổ hết rác trong thùng chiếc máy hút bụi và tiếp tục công việc.

Cô ngẩng mặt lên nhìn với vẻ đau khổ khi Joanie bước qua cửa vào nhà.

“Khóc lóc chỉ làm mọi thứ thêm ẩm ướt mà thôi, chả giải quyết được gì đâu.”

Reece lau nước mắt hỏi. “Có hỏng nhiều lắm không cô?”

“Cũng để để sửa chữa.”

“Cháu sẽ trả…”

“Tôi không có bảo hiểm à? Bọn khỉ gió đó cũng phải nhả ra một tý chứ, tháng nào bọn chúng cũng ăn của tôi cả cục tiền.”

Reece nhìn trừng trừng nền nhà trong khi làm việc. “Cháu biết nhìn cảnh này cô sẽ không muốn nghe lời giải thích nào cả nhưng quả thực cháu không hề xả nước vào bồn, cháu cũng không..”

“Tôi biết là cô không làm việc đó mà.”

Reece ngẩng đầu. “Cô tin thật sao?”

“Tôi không bao giờ quên chuyện gì cả. Tôi không phải dùng chìa khóa của tôi để mở cái phòng chết tiệt kia đấy chứ? Cô nói kẻ nào đó đang cố tình hại cô, còn bây giờ thì hắn hại cả tôi rồi. Tôi không bỏ qua chuyện này đâu. Nhưng bây giờ thì phải sửa chữa những gì cần sửa đã, sau đó sẽ quyết định làm tiếp những gì.” Joanie chống tay ngang hông. “Nền nhà đó cũng phải sửa lại. Cô có vấn đề mà không ở chỗ Brody được à?”

“Dạ, không ạ.”

“Vậy thì làm nốt chỗ đó rồi gói đồ đi. Sáng mai tôi sẽ phải đưa mấy đứa lên đây dọn dẹp.” Joanie không kiềm chế nổi sự bực tức đá vào bàn và nhìn mặt Reece. “Má cô làm sao thế kia.”

“Xảy ra ẩu đả ở quán bar Clancy.”

“Ôi, lạy Chúa. Không phải là một vụ mà là hai. Lấy túi đậu phộng lạnh đó ra trước khi cô đi.

“Em chỉ ở nhờ đến khi có thể quay lại nhà mình thôi.”

Lúc Reece bỏ những thứ đồ đạc cuối cùng vào sau xe của Brody thì đã ba giờ sáng.

“Ừm.” Brody ậm ừ không nói gì.

“Chỉ vài ngày thôi mà.” Mệt mỏi và hoang mang trước những thiệt hại mà Joanie phải chịu, Reece ngồi vào xe. “Em sẽ không đề nghị giặt đồ cho anh đâu. Dù sao thì em cũng không gặp may trong chuyện đó.”

“Được thôi.”

“Cô ấy tin em. Em chả cần phải giải thích nhiều.”

“Joanie là người thông minh. Cô ấy hiểu được cả những vấn để gai góc nhất.”

“Cho dù hắn là ai đi nữa thì cũng không được gây hại cho cô ấy chứ. Hắn không được để liên lụy đến cô ấy.” Cô nhìn ra ngòai cửa sổ trong khi anh lái xe. Mặt hồ bây giờ chỉ một màu đen, và cô cảm thấy cuộc đời cô lúc nào cũng chả khác gì mặt hồ nước kia.

“Nếu cô ấy đổ lỗi cho em thì đã tống cổ em đi rồi. Thậm chí em còn phải rời khỏi thị trấn. Đó là hành động khôn ngoan.”

“Em không còn là mục tiêu theo dõi duy nhất của hắn. Và nếu theo lôgic thì anh sẽ là nhân vật tiếp theo nằm trong danh sách của hắn. Em không phải là người thường mang may mắn đến cho người khác đâu.”

“Anh cũng chẳng tin vào may mắn.” Brody cho xe rẽ vào nhà mình.

Anh mang hộp đựng đồ bếp núc và máy tính xách tay của cô, để lại hộp khác và túi xách cho cô mang.

Vào đến nhà anh đặt hộp đồ trên nền nhà. “Anh sẽ không cất đi đâu.”

Anh đỡ chiếc hộp cô mang vào để nốt trên nền nhà. “Em lên tắm đi.”

“Em sẽ tắm bồn.” Cô mỉm cười và ngủi mu bàn tay. “Không được sạch lắm.”

“Tất nhiên là không trừ phi em thích mùi ẩm mốc và bia mốc”. Anh lấy túi đậu đông lạnh trong chiếc hộp nhẹ hơn tung cho cô. “Em dùng tạm cái này đi.”

Cô lên tầng xả nước nóng vào bồn và dầm mình xuống tay vẫn cầm túi đá lạnh chườm má. Cô giật mình ngồi dậy khi Brody bước vào.

“Thuốc giảm đau đây.” Anh nói đặt lọ thuốc và cốc nước trên thành bồn tắm và bước ra.

Cô bước ra mặc chiếc áo sơ mi rộng màu xám chấm hoa đỏ, quần rộng bằng vải len. Brody đang đứng bên cửa sổ, thấy cô đi ra anh quay lại ngọ nguậy đầu.

“Đồ đẹp quá nhỉ.”

“Em chỉ còn lại vài bộ.”

“Em có thể bỏ những gì còn lại vào kia.” Anh chỉ chiếc tủ quần áo và nói tiếp. “Anh đã dọn mấy ngăn rồi đấy.”

“Ôi.”

“Đó không phải là lời đề nghị kết hôn đâu.”

“Còn phải kiểm tra. Nhưng phải để ngày mai. Em mệt lắm rồi. Em xin lỗi Brody. Nhưng anh…”

“Rồi, anh đã khóa cửa.”

“Vậy thì được rồi.” Cô leo lên giường và thở dài khoan khóai.

Một lát sau Brody tắt đèn và leo lên nằm cạnh ôm eo cô.

Reece nắm tay anh và trôi vào giấc ngủ trong khi tay vẫn lồng trong tay anh. Có lẽ vì quá mệt mà cô không hề mơ được gì. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Thần Tan Vỡ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook