Thiên Giáng Đại Vận

Chương 28: Bão táp cung đình

Phá Hồ

10/07/2016

- Coi ngươi chẳng có tiền đồ gì cả, sợ cái gì? Ta sẽ đi gặp bọn họ, ngươi không cần ra mặt. Chu Thiên Giáng thầm thở dài một tiếng, thất vọng vì tìm được một hoàng tử vô dụng thế này. Người này đầu óc thông minh nhưng lá gan lại quá nhỏ, xem ra còn phải dạy dỗ từ từ.

Ngoài dịch trạm, ba đội quan binh đứng xếp hàng chỉnh tề, Đường Tề Lực kiêu ngạo đứng phía trước. Y chỉ mong Chu Thiên Giáng phản kháng để y ra lệnh một tiếng ấn tiểu tử này xuống đất sau đó bước lên hung hăng đá cho một phát.

- Chu Thiên Giáng, bản quan phụng mệnh đại nhân đến đây dẫn ngươi đến phủ nha một chuyến. Vừa thấy Chu Thiên Giáng bước ra thì Đường Tề Lực đã hắng giọng gào lên một tiếng.

- Đường đại nhân, vậy chúng ta còn chờ gì nữa, mau đi thôi. Chu Thiên Giáng khoát tay áo bảo mấy hộ vệ đứng cửa vào nói một tiếng với mấy người Tứ hoàng tử.

- Ách! Đường Tề Lực không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy, tên này đến một lời phản bác cũng không có.

Chu Thiên Giáng và Chu Nhất nhảy lên ngựa, thúc ngựa chạy thẳng về phía phủ nha. Đường Tề Lực sửng sốt nửa ngày mới phản ứng lại được, vội hạ lệnh đi theo, y căn bản là đến để dẫn người đi, được lắm, bây giờ thì như người hầu vậy.

Phủ nha cũng không xa quan dịch lắm, Chu Thiên Giáng đến phủ nha, chẳng chào hỏi một câu mà bước thẳng về đại đường, Đường Tề Lực xuống ngựa rồi chạy đuổi theo.

- Ngươi đứng lại, có nghe thấy không hả? Ngươi đứng lại cho bản quan! Đường Tề Lực tức giận, chạy một lúc mới đuổi kịp Chu Thiên Giáng. Y là quan văn, bản thân cũng không biết cưỡi ngựa. Đường Tề Lực đi không nhanh mà quan binh cũng không dám vượt y.

Theo quy định thì Đường Tề Lực bẩm báo xong thì mới đưa Chu Thiên Giáng đến đại đường, Chu Đại Trung vừa nhìn thấy, hay lắm, hai người chạy đến như đi cướp tiền.

- Chát!

Chu Đại Trung vỗ đường mộc: - Chu Thiên Giáng to gan, dám phạm quy định thiên triều, dẫn người ẩu đả với quan sai Bộ nha, ngươi có biết tội không hả?

Chu Đại Trung nói xong thì nha dịch hai bên gào lên: - Uy.vũ!

- Chu đại nhân, bản quan đang định bẩm báo ngươi, Bộ nha tuần ti Diêu Nhất Bình nhục mạ Hoàng thượng, nhẹ thì phạt đánh nặng thì sung quân, mà thủ hạ của y còn không coi thường thân phận của hoàng tử và cách cách, tấn công dịch trạm, theo tội thì phải chém đầu. Thủ hạ của bản quan đang thẩm vấn, phỏng chừng bọn chúng sắp kí tên rồi, Chu đại nhân, hy vọng ngài có thể phán xét theo luật Đại Phong. Chu Thiên Giáng ngẩng đầu ưỡn ngực, bình tĩnh nhìn Chu Đại Trung nhưng ngón tay của hắn đang thầm run lên.

Chu Đại Trung cắn răng, cười lạnh một tiếng: - Chu Thiên Giáng, người đúng là coi mình bằng trời rồi. Ta nói thật cho ngươi biết, gây chuyện lớn như vậy, bản quan cho dù có giết ngươi thì bệ hạ cũng không làm gì được bản quan cả, ta thấy ngươi rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt. Người đâu, bắt tội thần Chu Thiên Giáng lại, đánh năm mươi đại bản!

Chu Đại Trung rút quan trù rồi ném ra, đối mặt với vẻ kiêu ngạo của Chu Thiên Giáng thì Chu Đại Trung quyết định sẽ cho hắn một bài học, cho dù có báo lên triều đình thì hẳn cũng đánh hắn.

Nha dịch hai bên vừa định xông lên thì Kim Bút trong tay Chu Thiên Giáng đã vung lên: - Khoan đã! Chu đại nhân, ta có chuyện muốn nói, để ta nói xong rồi đánh hay không thì cho ngài định đoạt.

Chu Thiên Giáng lạnh lùng nhìn Chu Đại Trung, hắn biết đánh năm mươi sát uy bổng xong, hắn không chết thì cũng thành người tàn phế. Đánh sát uy bổng cũng cần phải có kĩ xảo, nếu như quan hệ tốt thì khi đánh chỉ nghe thấy tiếng gậy nhưng lại không thấy máu nhưng lũ người ở Thục Thiên phủ này chỉ hận không thể đánh chết hắn, mấy côn thôi cũng đủ để da tróc thịt bong, đánh xong năm mươi côn thì Chu Thiên Giáng cảm thấy nhẹ nhất cũng để lại di chứng liệt dương. Chu Đại Trung cười lạnh nhìn Chu Thiên Giáng, không biết tên tiểu tử này còn quân bài nào chưa lật, nếu hắn đã nói như vậy rồi thì Chu Đại Trung cũng không ngần ngại để hắn nói nhiều thêm một câu.

- Chu Thiên Giáng, ngươi còn có điều gì muốn nói? Chu Đại Trung cao cao tại thượng, khí thế uy nghiêm bức người.

Chu Thiên Giáng nhìn Đường Tề Lực đang vui sướng khi thấy người khác gặp họa, căng thẳng toát mồ hôi, hắn cũng không biết mình có qua được ải này hay không nữa.

- Chu đại nhân, ta có thể tiến thêm một bước không, có một số việc hạ quan không muốn cho người khác biết. Chu Thiên Giáng nói xong thì nhìn sang Đường Tề Lực.

Đường Tề Lực cắn răng kháng nghị, trong lòng thầm nhủ ranh con nhà ngươi còn dám kiêu ngạo, chốc nữa ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lợi hại, xem có đánh chết được ngươi không.

Chu Đại Trung nhìn chằm chằm Chu Thiên Giáng rồi khẽ gật đầu, khoát khoát tay, bảo hắn bước lên trước nói. Nếu như Chu Thiên Giáng ra tay chính diện thì y cũng có khả năng nắm cục diện trong tay, không sợ Chu Thiên Giáng giở trò gì.

Chu Thiên Giáng cúi đầu bước tới, trong đầu đang suy nghĩ xem phải nói cái gì, xem ra lấy Hoàng thượng ra uy hiếp y cũng không còn tác dụng nữa rồi, chỉ có thể nghĩ cách khác thôi.

Chu Đại Trung hai tay đặt trên bàn, thân mình hơi nghiêng về phía trước thăm dò: - Sao? Sợ hả? Trong mắt Chu Đại Trung tràn đầy vẻ đùa cợt.

- Hơi, bởi vì hạ quan không muốn chịu tội. Chu Thiên Giáng hạ giọng nói theo.

- Hừ, nếu biết như vậy mà trước đó còn làm. Nếu tiểu tử ngươi thành thành thực thực ở dịch trạm, bản quan nể mặt Tứ hoàng tử có lẽ còn cho các ngươi chút mặt mũi nhưng nếu hiện giờ bản quan không khống chế ngươi thì e là cả thiên hạ chê cười bản quan rồi. Chu Đại Trung nghiến răng rặn ra hai câu này cho thấy sự quyết tâm của y.

- Chu đại nhân, hạ quan cả gan hỏi ngài một câu nhé. Chu gia chắc chắn đấu lại được cái vị trên triều đường ở kinh thành kia sao? Chu Thiên Giáng bỗng dung nói một câu mà ai cũng không dám nói.

Sắc mặt Chu Đại Trung run rẩy một chút: - Mặc dù đấu không lại nhưng chỉ cần Lão Thái Hậu vẫn còn sống thì Chu gia vẫn là hoàng thân quốc thích, ngươi làm quá như vậy căn bản chính là tìm chết.

- Chu đại nhân, thực ra hạ quan chỉ là một quân cờ, ta làm vậy cũng chỉ là theo chỉ lệnh bên trên thôi.

Chu Thiên Giáng khẽ đảo mắt, đứng dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu, ngữ khí của hắn cũng mềm đi nhiều.

- Ha ha, muộn rồi, cho dù ngươi có kim lệnh trong người thì cũng phải xem ngươi đang ở đâu. Đây là Thục Thiên phủ chứ không phải là kinh thành. Chu Đại Trung cười nhạo nhìn Chu Thiên Giáng, y cho rằng không cần phải nói gì nữa cả, tên tiểu tử trước mắt này căn bản chính là đang cầu xin được tha.



- Ngài sai rồi đại nhân, hạ quan không chịu sự quản thúc của hoàng lệnh, nếu như chỉ nhận hoàng lệnh thì đương nhiên hạ quan sẽ đưa đẩy cho xong chuyện. Thực ra nếu Diêu Nhất Bình và Đường Tề Lực không gây khó dễ cho ta trước thì hạ quan tuyệt đối sẽ không chủ động ra tay. Hạ quan làm vậy cũng là giữ thể diện của ai đó. Chu Thiên Giáng thần bí nói.

Chu Đại Trung ngẩn ra, lập tức xấu xa nói: - Hừ, ngươi đừng có mà tìm cớ, hôm nay bản quan trừng trị ngươi chính là cho chủ tử ngươi nhìn một chút.

Trán Chu Thiên Giáng toát ra một lớp mồ hôi, cắn răng nói: - Chu đại nhân, không biết ngài có biết Vệ Triển đại nhân không vậy?

- Vệ Triển? Chu Đại Trung sửng sốt, trong các quan to Đại Phong triều còn có ai không biết Vệ Triển chứ? Những người đang làm quan thậm chí còn không muốn nhắc đến cái tên này, những gì Niêm Can Xử làm trong lòng bọn họ chỉ có hai chữ - độc ác.

- Sao hả? Ngươi có quan hệ với Vệ đại nhân sao? Chu Đại Trung nhìn Chu Thiên Giáng, nếu hắn có quan hệ sâu xa với Vệ Triển đại nhân thật thì y đúng là phải suy xét lại một lần nữa.

Bởi vì cho dù Lão Thái Hậu thao túng triều chính, phế hoàng lập tân thì cũng không thể tiêu diệt Niêm Can Xử từ quan sách Đại Phong. Tổ chức này vừa thần bí lại vừa khổng lồ, tuy hiện giờ Niêm Can Xử nằm trong tay Thành Võ Hoàng nhưng Niêm Can Xử có một đặc điểm, đó là chỉ nghe lệnh của thiên tử tại vị, một khi Thành Võ Hoàng bị phế, bất kể hoàng tử nào tiếp ngôi thì Niêm Can Xử cũng nghe lời người đó. Chu gia dám khiêu chiến hoàng quyền nhưng cũng không muốn đắc tội với Niêm Can Xử vì hoàng quyền dù có biến nhưng vẫn là thiên hạ của Lý gia, quốc cữu vẫn không dám tự lập vương. Nếu vậy thì Lão Thái Hậu cũng không muốn.

- Chu đại nhân, hạ quan không lừa ngài đâu. Vệ Triển đại nhân là sư thúc của tại hạ, hơn nữa thân phận thật của tại hạ cũng là người của Niêm Can Xử, người hôm nay giải vây cho hạ quan chính là mật thám Niêm Can Xử bố trí ở Thục Thiên phủ. Hạ quan nói những điều này cũng là muốn nhắc nhở đại nhân, trước khi thế cục sáng sủa lên thì mọi người có bình an vô sự là tốt rồi. Chu Thiên Giáng cũng chẳng đếm xỉa gì nữa, quan tâm gì đến cơ mật nữa chứ, bảo vệ cái mạng nhỏ của mình quan trọng hơn.

Chu Đại Trung giật mình nhìn Chu Thiên Giáng, nếu như tiểu tử này nói dối thật thì bản thân y sẽ phải đối mặt với một mối uy hiếp khác. Niêm Can Xử từ trước đến nay làm việc đều không chú ý đến quy củ.

- Chu Thiên Giáng, ý của ngươi là Niêm Can Xử muốn đối phó bản quan sao?

- Không không, Niêm Can Xử không muốn đối phó với đại nhân ngài, bọn họ chỉ phụng mệnh bảo hộ tại hạ và Tứ hoàng tử thôi, vậy nên nếu nhìn thấy có người bao vây tấn công dịch trạm thì những người đó sẽ chủ động ra tay. Bảo vệ tại hạ chẳng khác nào bảo vệ mặt mũi của Vệ Triển đại nhân, đương nhiên, nếu như thế cục phía trên sáng sủa một chút thì có lẽ Niêm Can Xử sẽ đối phó đại nhân nhưng không phải là hiện giờ. Vậy nên nói chỉ cần hạ quan an toàn thì Chu đại nhân ngài mới có lợi.

Chu Đại Trung gật gật đầu, tiểu tử này thẳng thắn thành khẩn. Chu Đại Trung cũng nghe ra được ý của Chu Thiên Giáng, chỉ cần khống chế được hắn thì Niêm Can Xử sẽ e dè nhưng có một điều kiện tiên quyết là Chu Thiên Giáng phải được an toàn.

- Chu Thiên Giáng, bản quan không biết ngươi có đủ tư cách này ở Niêm Can Xử hay không. Chu Đại Trung nhìn chằm chằm Chu Thiên Giáng, ý là nếu như ngươi không đủ tư cách, có lưu lại cũng vô dụng.

Chu Thiên Giáng đảo mắt nói: - Chu đại nhân, hạ quan có thể điều động các mật thám ở các đô phủ gần đây, chỉ dựa vào điều này thì ngài nói xem ta có đủ tư cách hay không nào?

Chu Đại Trung nhìn Chu Thiên Giáng nửa ngày cũng không phát hiện ra sơ hở gì, cơ cấu Niêm Can Xử như vậy, Chu Đại Trung tin rằng tên tiểu tử này cũng không dám giả mạo, nếu giả mạo thì càng chết thảm hơn.

Chu Đại Trung yên lặng gật đầu: - Được, bản quan có thể tha cho ngươi nhưng ngươi phải ở yên trong dịch trạm, không được đi đâu cả. Bản quan sẽ theo trình tự báo chuyện này lên triều đình xem bọn họ xử lý thế nào, ngoài ra chuyện hôm nay ta biết ngươi biết, Đại Phong triều vẫn là thiên hạ của Lý gia, đừng ép lão phu phải giết ngươi.

- Hạ quan cũng nghĩ vậy. Chu Thiên Giáng khẽ mỉm cười.

Thực ra Chu Thiên Giáng biết bản thân hắn và Chu Đại Trung đều là những quân cờ trên bàn cờ, nếu như nói Chu Thiên Giáng là một con tốt thì Chu Đại Trung kia đơn giản là một con mã hậu pháo, những người đánh cờ thực sự đều ở phía trên.

- Còn nữa, thả hết người ra cho ta.

Chu Đại Trung lạnh lùng nói.

- Ha ha, tất nhiên rồi, giữ họ lại ta cũng không có cơm nuôi. Chu Thiên Giáng nói xong cũng coi như có thể đứng thẳng lưng được rồi.

Đường Tề Lực thấy hai người bên trên thì thầm to nhỏ như hai con dế đang chọi nhau thì trong lòng nóng như lửa đốt, thấy Chu Thiên Giáng quay về thì Đường Tề Lực nhìn Chu Đại Trung với ánh mắt trông mong.

Chu Đại Trung ho khan một tiếng, nhìn Đường Tề Lực rồi lại nhìn xung quanh: - Chu Thiên Giáng, ngươi lui xuống trước đi.

- Tạ ơn đại nhân! Chu Thiên Giáng ôm quyền, vội vã bước ra ngoài.

Đường Tề Lực trợn trừng mắt: - Đạiđại nhân, ngài cứ như vậy mà thả hắn sao?

Sắc mặt Chu Đại Trung trầm xuống, không để ý đến Đường Tề Lực mà rút ra một quan trù: - Trương Bưu nghe lệnh, nhanh chóng đem bốn đạo binh mã đến dịch trạm bao vây lại cho ta, ngoại trừ ăn uống bình thường ra, không có lệnh của bản quan thì mấy người Tứ hoàng tử không ai được ra vào.

- Tuân lệnh! Một gã Võ đô thống nhận lệnh rồi bắt đầu bố trí binh mã.

Chu Thiên Giáng bước ra đại đường chỉ cảm thấy lưng sắp ướt đẫm mồ hôi, tuy vừa rồi hắn tỏ vẻ rất bình tĩnh nhưng vừa ra khỏi cửa phủ nha thì chân hắn run rẩy đến mức suýt nữa không leo nổi lên ngựa.

Chu Nhất hộ tống Chu Thiên Giáng trở lại dịch trạm, bên này vừa đặt chân xuống thì một đám quan binh đã bao vây trước sau lại. Chu Thiên Giáng hạ lệnh cho hộ vệ đuổi hết Diêu Nhất Bình và thủ hạ của y cùng với mấy tên kế toán ra ngoài.

- Chu Nhị, gửi mật thư cho kinh thành chưa vậy? Chuyện Chu Thiên Giáng quan tâm nhất chính là chuyện này.

- Đã gửi rồi ạ. Chu Nhị nhỏ giọng đáp.

Vừa nghe thấy mật thư đã được gửi đi thì Chu Thiên Giáng mới nhẹ thở phào một tiếng. Hắn chỉ sợ kinh thành không biết chuyện ở đây, chờ quốc cữu gia bố trí xong cục diện thì cũng có chút rắc rối rồi.

- Thiên Giáng, Chu Đại Trung muốn làm gì vậy? Tại sao lại phong tỏa hết các đường? Tứ hoàng tử lo lắng hỏi.



Ngọc Cách Cách và Quách Dĩnh đều nhìn Chu Thiên Giáng, đến giờ thì mấy người bọn họ đã mất đi chủ kiến rồi, chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên người Chu Thiên Giáng.

- Còn có ý gì nữa, tạm thời giam lỏng chứ sao. Chu Thiên Giáng mắt trắng dã nói.

- Thiên Giáng ca, có phải chúng ta hơiquá phận rồi.

Ngọc Cách Cách lo lắng nhìn Chu Thiên Giáng.

Chu Thiên Giáng không nói gì, hắn biết mấy người Ngọc Cách Cách căn bản không biết được sự khốc liệt của đấu tranh chính trị. Hoàng quyền thống trị của Đại Phong triều có quá nhiều lỗ hổng, quan viên quân chính địa phương chỉ quan tâm đến đại quyền bản thân khiến hoàng quyền suy yếu. Thảo nào lúc hắn mới xuyên đến thời đại này, vì một cái đầu heo mà huyện nha dám bán hắn cho thanh lâu.

Chu Thiên Giáng nhắm mắt lại, hắn cảm thấy nếu như Đại Phong triều cứ tiếp tục như vậy nữa thì sẽ nhanh chóng rơi vào cục diện chư hầu cát cứ nhưng hắn cũng không muốn để Đại Phong triều rơi vào bước đường đó lúc này bởi vì hoàng quyền tập trung hiện giờ có thể giúp Chu Thiên Giáng đạt được lợi ích lớn nhất. Nếu phân tách quá sớm mà nền tảng của hắn hiện giờ còn quá mỏng, rất dễ bị người khác nuốt mất, vậy nên Chu Thiên Giáng cảm thấy bản thân hắn nên giúp Thành Võ Hoàng chấn hưng hoàng quyền.

Kinh thành Đại Phong, trong thượng thư phòng hoàng cung, Thành Võ Hoàng cau mày đọc mật tấu trong tay. Vệ Triển đứng bên cạnh, yên lặng chờ phân phó của Thành Võ Hoàng.

- Vệ Triển, ngươi nói xem rốt cuộc vị cữu cữu kia cùng mẫu hậu muốn làm gì vậy? Lẽ nào không ép bổn hoàng thì không được sao? Thành Võ Hoàng buông mật tấu xuống, khuôn mặt u sầu.

- Bệ hạ, thần chỉ phụ trách truyền tin tức, không tham gia vào phán đoán của ngài. Vệ Triển bình tĩnh nói.

Thành Võ Hoàng thở dài một tiếng, ông ta biết là Vệ Triển không muốn nói ra hậu quả nghiêm trọng.

- Aizzzdù sao đó cũng là mẫu hậu thân sinh của ta, bổn hoàng đã hơn năm mươi, mẫu hậu và cữu cữu cũng bắt đầu cái tuổi cổ lai hi rồi. Bổn hoàng vốn muốn ẩn nhẫn, đợi đến lúc họ cưỡi hạc mà đi rồi chỉnh đốn triều cương nhưng hiện giờ xem ra trẫm rất khó xử.

Vệ Triển nháy nháy mắt: - Nếu như bệ hạ nghĩ vậy thì người cứ tiếp tục ẩn nhẫn đi. Vệ Triển chế giễu.

- NgươiVệ Triển ngươi được lắm, không nghĩ cách giúp trẫm mà còn ngồi nói mát.

Thành Võ Hoàng tức giận nhìn Vệ Triển, nếu như là người khác thì ông ta đã đá ra ngoài rồi.

- Bệ hạ, theo thần được biết thì Lão Thái Hậu đã bí mật triệu kiến Nhị hoàng tử, Bắc đại doanh dưới sự thao túng của lão quốc cữu cũng bắt đầu rục rịch rồi, nếu như ngài cứ ẩn nhẫn tiếp thì Vệ Triển thần có thể chờ tiếp cùng ngài, phỏng chừng cục diện sau này không phải thứ mà bệ hạ muốn nhìn thấy. Vệ Triển lạnh lùng nói.

- Hừ! Huyền Xán vẫn chưa có bản lĩnh đó đâu. Trong lịch sử Đại Phong triều ta có thể giết huynh nhưng không thể giết phụ hoàng. Nếu như Huyền Xán có gan làm vậy thì bổn hoàng đúng là cũng dám trao ngôi hoàng vị cho nó, nhưng nó phải có bản lĩnh này mới được. Trong ánh mắt Thành Võ Hoàng lộ ra tia sát khí.

- Bệ hạ, đại doanh Kinh Giao có thể làm kinh động đến binh mã của lão quốc cữu ở phía bắc. Phía nam có Quách Thiên Tín, binh quyền cũng không rơi vào tay quốc cữu được, chỉ có điều Cửu Môn Đề Đốc trong kinh thành e là phải sớm thay người thôi, nếu không hai vạn binh mã trong kinh thành có thể trở tay bao vây hoàng cung. Vệ Triển nói thẳn ra điểm yếu hại.

Thành Võ Hoàng gật gật đầu: - Trọng trách Cửu Môn Đề Đốc kiêm phòng hộ kinh thành phải là người bổn hoàng tin tưởng thì mới được nhưng trước mắt vẫn chưa có ai thích hợp cả.

Thành Võ Hoàng nhìn Vệ Triển, ý là không phải không muốn đổi mà là không có người có thể tin tưởng được. Quách Thiên Tín có thể tin tưởng được nhưng đại doanh phía nam phải dựa vào ông ta, còn những người khác bao gồm cả Lý Hồng thì Thành Võ Hoàng đều không yên tâm bởi vì Lão Thái Hậu và quốc cữu bí mật kinh doanh nhiều năm như vậy, không ít trọng thần đều duy trì thái độ trung lập.

- Bệ hạ, thần đề cử một người, là Tĩnh Vương ạ.

- Tĩnh Vương? Không được, tuyệt đối không được. Vệ Triển, lẽ nào ngươi không sợ hắn sẽ lật đổ trẫm sao? Thành Võ Hoàng cau mày nói.

- Tĩnh Vương sẽ không làm vậy đâu, cho dù Tĩnh Vương thượng vị thì cũng không phù hợp với lợi ích của Lão Thái Hậu và quốc cữu, hơn nữa, quan trọng nhất là Tĩnh Vương không có tâm cơ kia, bởi vì cho dù Tĩnh Vương làm Hoàng thượng thì cuối cùng vẫn phải truyền ngôi cho con trai, vậy nên Tĩnh Vương sẽ không ngu ngốc mà làm như vậy đâu.

Vệ Triển khẽ cười cười, ý là Tĩnh Vương không có con trai, làm Hoàng thượng không được mấy ngày lại phải trả cho hậu thế của ngài, như vậy còn không bằng an phận mà làm một vương gia tự do tự tại.

Thành Võ Hoàng vuốt râu, nghe lý do mà Vệ Triển nói thì để Tĩnh Vương giám thị Cửu Môn phòng ngự cũng không phải là không được, từ thâm tâm mà nói thì Thành Võ Hoàng khá tin tưởng vương đệ này.

- Vậy bên Thục Thiên phủ làm sao bây giờ? Phái người đi giải quyết đi, đừng quên là trẫm vẫn còn đứa con trai bên đó nữa.

- Thục Thiên phủ? Bệ hạ, thần đoán có khi hiện giờ Tĩnh Vương đã đến tìm Quách Thiên Tín để thương lượng rồi. Về mặt này thì Tĩnh Vương còn nóng vội hơn ngài nhiều, ngài có Tứ hoàng tử còn Tĩnh Vương người ta còn có một nữ nhi bảo bối nữa. Vệ Triển nói một cách thần bí.

Thành Võ Hoàng ngẩn ra, lập tức nghĩ đến vấn đề mấu chốt trong đó, Thành Võ Hoàng không khỏi cười ha hả: - Ha ha, tiểu tử Chu Thiên Giáng kia đúng là có dự đoán trước, đưa nha đầu Ngọc Nhi kia theo chẳng khác nào đưa cả tâm của Tĩnh Vương theo. Vệ Triển, ta thấy tiểu tử kia cũng không đơn giản, bức đến mức trẫm cũng không có đường lui.

Vệ Triển yên lặng gật gật đầu nhưng trong lòng lại rủa thầm Chu Thiên Giáng. Bản thân Niêm Can Xử không muốn đứng chỗ sáng mà tên tiểu tử này lại hận không thể công bố cho tất cả mọi người đều biết, nếu như người khác dám làm như vậy thì đã sớm thủ tiêu bí mật rồi.

Trước cửa phủ Trấn Nam tướng quân, người gác cổng Quách phủ vừa nhìn thấy xe ngựa của Tĩnh Vương giá lâm, còn chưa kịp ra nghênh đón thì đã thấy Tĩnh Vương hấp tấp nhảy từ trên xe xuống.

- Quách Thiên Tín, cái lão già đáng chịu ngàn đao này, nếu hôm nay không nói rõ mọi chuyện với bổn vương thì bổn vương sẽ không để yên cho ngươi!

Tĩnh Vương hận không thể chạy thật nhanh, mang theo Đả Vương Tiên xông vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Giáng Đại Vận

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook