The Khải Huyền

Chương 25: Powerless – Bất lực (1)

Đăng Minh

15/05/2017

Sau khi nhận ra cả 3 đã bị “bắt” chúng tôi vừa mừng vừa hoảng sợ,có lực lượng LHQ ở đây chứng tỏ mọi chuyện đã được kiểm soát nhưng chúng tôi lại không biết họ định làm gì với chúng tôi. Có khi nào họ kêu ra rồi bắn chúng tôi hay không?

-Giờ ra hay sao? Thằng Vinh hỏi

-Anh cũng không biết nữa, ra lỡ nó phơ luôn thì thấy mẹ.

Coong….Coong…..! Hurry Up……….! Nhanh lên! 1 người ngoài đó gõ báng súng vào nóc xe rồi hối chúng tôi.

-Không ra nó thả lựu đạn vào cũng chết, đại đi…! 2 thằng kia nghe tôi nói vậy đành gật đầu.

-We’re going out, back door, don’t shoot!

Chúng tôi đang đi ra bằng cửa sau, đừng bắn!

-Show us your weapon!

Đưa vũ khí ra trước

-Ok!!!!

Tôi mở cửa nóc lên, 2 họng súng đen thui thò xuống. Tôi chậm chậm đưa từng khẩu súng ra còn bọn họ cứ thò tay lấy từng khẩu 1 mà không đưa đầu vào nhìn. Xong xuôi thì thằng Vinh mới mở cửa sau ra.

Chúng tôi chậm chậm đi ra ngoài, ánh sáng mặt trời buối sớm rọi vào chói cả mắt nên vẫn chưa định hình được cái gì trước mắt mà phải mất 1 lúc tôi mới thấy rõ. Trước mặt chúng tôi là 1 tiểu đội lính mũ nồi xanh của LHQ đang nằm quỳ chĩa súng vào xe như bắt khủng bố, toàn là người da trắng, chắc là Âu- Mỹ gì đó.

-ON YOUR KNEES! Qùy xuống.

3 thằng nghe vậy quỳ xuống tay vẫn giơ lên trời, 2 người trên xe thu súng bây giờ đã nhảy cái phịch xuống đất, họ đưa tay lần mò 2 bên hông rồi cả người chúng tôi để kiểm tra vũ khí. Cả đám lính kia vẫn căng mắt giương súng nín thở chờ đợi, nhất cử nhất động mà không ổn chắc họ bắn tôi ngay.

-Done! Stand up! Xong, đứng dậy

Lúc này cả tôi lẫn mấy người lính mới thở phào nhẹ nhõm, tôi tưởng bị ăn đạn rồi cơ chứ. Đứng dậy mới quan sát rõ 2 vị chỉ huy, theo kinh nghiệm chơi đột kích của tôi thì là hàm Đại Úy khá bự. To cao, mắt xanh, giọng trầm và chắc cũng tầm 40t, trên áo nghi tên James. Vị kia thì mang hàm thấp hơn, nhỏ con và trẻ hơn nhưng thái độ không thân thiện mấy. Bằng chứng là hắn khám người thằng Vinh cứ vỗ bộp bộp như muốn cho nó nát ra.

-Can you speak English? Vị đại úy hỏi.Cậu nói được tiếng anh không?

-Yes, Sir.Có thưa ngài

-We patrol around and see you guy, have to make sure there are no threats. Where are you come from?

Chúng tôi đang đi tuần thì gặp các cậu, chỉ là muốn kiểm tra xem các cậu có nguy hiểm hay không. Các cậu từ đâu tới?

Thằng Hoàng nãy giờ chắc ngứa mồm định trả lời mà tôi cản lại, chuyện này không đơn giản là nói chuyện cho vui mà liên quan đến tính mạng cả 3 nên tôi phải trả lời cho chắc.

-From the South, Sir!

Chúng tôi từ phía nam đến

-Food or family?

Tìm đồ ăn hay tìm gia đình?

-Both. Cả 2, tôi cười.

-We don’t have time to talk, there are a safety area near by, we can take you there.

Chúng ta không có nhiều thời gian để nói chuyện, có 1 khu an toàn gần đây, chúng tôi có thể đưa các cậu tới đó

Vừa nói ông ta vừa hướng dẫn chúng tôi lên mấy chiếc xe 7 chỗ vừa được đưa tới nhưng tôi nghĩ có gì đó không ổn nên khựng lại.

-Sorry sir, we can go with our Vehicle, just give us a direction.

Xin lỗi nhưng chúng tôi có thể tự đi bằng xe được, chỉ cần ông chỉ đường thôi

Nghe xong câu nói của chúng tôi ông James đang cười cười bỗng nhiên đổi thái độ hẳn, tôi thấy thế cũng cứng họng. Ông ta hắn giọng rồi nói khá từ tốn nhưng cũng đầy cứng rắn.

-I’m Afraid you don’t understand. I said: We have to make sure there are no THREAT!

You can not take that tank and weapon back, go with us or you on your own.Chắc anh bạn không hiểu rồi, tôi đã nói: Chúng tôi không muốn gặp nguy hiểm. Cậu không thể lấy lại xe và vũ khí, đi với chúng tôi hoặc các cậu được tự do nhưng không có gì cả

Tôi nghe xong thở dài thường thượt rồi nhìn 2 thằng kia xem thái độ của chúng như thế nào.Chúng nó có vẻ mệt mỏi nên nghe nói có khu vực an toàn thì liền gật đầu đồng ý. Tôi cũng chẳng biết làm gì giữa rừng khi mà không có xe lần vũ khí nên đành phải theo ông ta vậy.

-Ok, Please take us there. (Được rồi, làm ơn đưa chúng tôi tới đó.

3 thằng chúng tôi được lùa lên 2 chiếc ford 7 chỗ, dù đã bị tước vũ khí và tỏ thái độ thân thiện nhưng họ vẫn áp giải chúng tôi như tù binh. Tôi đi riêng 1 xe với James, bị kẹp giữa 2 thằng lính to như hộ pháp, 2 thằng kia đi 1 xe khác và cùng chung cảnh ngộ.

Tiểu đội lính mũ nồi xanh này tầm 14 người, đi trên 3 chiếc ford 7 chỗ. Ai nấy đều được trang bị tận răng, 3 chiếc xe lăn bánh thì tôi mới nghe tiếng nổ máy ùng ục thân thương của chiếc M113. Họ mang theo cả chiếc xe đó đi.

James ngồi nghế trước, nhìn qua gương hậu rồi bắt chuyện với tôi:

-Tough men huh! I haven’t seen any guys from the south before.

Các cậu có vẻ cứng nhỉ? chúng tôi chưa thấy ai từ miền nam trước đây.

-Not really,How long have you been here?

Không hẳn, Các ông ở đây bao lâu rồi?

-Few weeks.mới vài tuần thôi

-SAS huh? Lực lượng đặc nhiệm không quân Anh hả?

-How do you know? Sao cậu biết

-Your accent and the tattoo on this guy. Giọng của ông và cả hình xăm trên tay anh này. Tôi nói rồi nhìn qua anh bạn kế bên.

-Yeah! Merge! nice sign. Vâng, mới sát nhập, cậu cũng tinh tường đấy



-Call Of Duty Nhờ chơi game Call of duty mà thôi tôi cười mỉm.

-Fucking stupid game, they think we gonna go out the battle field and find like idiot

Trò chơi tào lao, họ cứ nghĩ chúng tôi sẽ ra trận đánh nhau nhưng mất thằng ngu ấy.

James vừa nói vừa cười mỉa mai.

-Ok, what is your mission here? I’m sure SAS not here to patrol around in the middle of nowhere like this.

Ok,vậy nhiệm vụ của các ông ở đây là gì, tôi chắc chắn SAS không ở đây rồi đơn giản đi tuần tra giữa rừng như vậy.

-Ok my friend, I think we understand each other enough. The area is right ahead.

Được rồi anh bạn, tôi nghĩ chúng ta hiểu nhau như vậy được rồi, sắp tới khu an toàn rồi đó.

James từ chối trả lời rồi lái qua chuyện khác, sắp tới khu an toàn mà ông ta gọi là Area 48, dọc đường có mấy tấm bảng thông báo viết lem nhem và chỉ đường đại loại cho người đi lạc biết đường mà tìm vào.

Hóa ra là khu này ở ngay thị xã gia nghĩa, xe chạy gần tới nơi tôi để ý thấy cái bảng ban chỉ huy quân sự thị xã vứt lăn lóc bên đường.

Khu an toàn dần dần hiện ra, dày đặc hàng rào thép gai và lô cốt trải dài, trên lô cốt là bộ đội Việt Nam đang đứng canh gác. Xe chạy chậm chậm rồi chui vào cổng trại là 1 mái vòng bằng lưới sắt dài cả trăm mét. Cứ cách 1 đoạn lại có 1 cửa sập.

Tôi mắt tròn mắt dẹt quan sát rồi chuyển qua hớn hở, cứ như đang đi vào 1 pháo đài vậy. Cánh cửa sắt được mở ra, 4 chiếc xe chậm chậm chạy vào sân. Trong sân có 2 dãy nhà trực ban và chỉ huy với mấy chục người toàn bộ đội.

Chúng tôi lừng thững bước xuống xe, 2 thằng kia cũng ngạc nhiên ngó nghiên khắp nơi.

Trước mặt chúng tôi còn 1 bức tường nữa cao phải 5 mét và có 1 cổng sắt khác. Coi bộ cái sân này chỉ là chốt giữ cửa mà thôi.

1 ông bộ đội đi ra tiếp chuyện ông james rồi nhìn chúng tôi. Họ nói gì đó tôi không rõ nhưng thấy mấy người lính U.N đang bàn giao xe và vũ khí cho bộ đội chắc là giao luôn chúng tôi rồi. Tôi lân la tiến lại xem họ đang nói gì, thì cũng là lúc anh bộ đội kia đưa tay kêu tôi lại.

-Chào cậu. (Giọng Quảng nam khá đặc)

-Dạ chào anh!

-Các cậu đi mô ra đây?

-Em đi tìm gia đình anh ạ.

-Trang bị cũng dữ quá hề, phải lính không?

-Dạ không. Tụi em muốn dừng đây chút rồi đi Ban Mê Thuột. Tôi thằng thắng.

-Vội làm chi, nghỉ ngơi cái đã. Anh ta vừa nói vừa cười xong quay qua ông James

-Thank you sir, we’ll take care of them. See you tomorrow. Cảm ơn ông, chúng tôi sẽ chăm sóc họ, gặp ông sau

Ông James vỗ vai tôi vài cái rồi lên xe rút quân đi. Lúc này chỉ còn 3 chúng tôi với mấy người bộ đội trên sân.

-Anh tên Nam, phó chỉ huy trật tự ở đây. Giờ tụi em vào trong đi rồi tính tiếp, cậu Quân đây sẽ đưa các em đi.

-Dạ! cảm ơn anh.

3 thằng tôi lò dò đi theo thằng Quân, trạc tuổi chúng tôi và có vẻ chẳng ưa tiếp chuyện là mấy. Cánh cổng sắt thứ 2 mở ra làm cho chúng tôi kinh ngạc, đằng sau cánh cổng là cả 1 thị trấn thu nhỏ với đầy đủ nhà cửa láng trại, vườn rau, sân bóng đá và kinh ngạc hơn nữa là cả trăm người đang đi lại làm việc, mấy đứa con nít thì đang đuổi bắt nhau trên sân như chẳng có chuyện gì xảy ra.

3 chúng tôi thấy vậy cũng khá mừng rỡ, coi bộ nó đã tìm ra thiên đường rồi, 2 thằng kia hí hứng chạy vào nhưng liền bị thằng Quân lôi đầu lại:

-Ê! Cậu đi đâu đấy,chưa kiểm tra!

-Kiểm tra gì anh, thằng Vinh hỏi.

-Kiếm tra sức khỏe chứ gì,các cậu mang bênh vào đây thì chết ah.

Hắn nói rồi dần chúng tôi vào 1 cái nhà y tế kề ngay bên cổng, bên trong có 3 đường kiểm soát như vào cửa an ninh sân bay. Mấy người quân y đang ngồi tám chuyện thấy chúng tôi vào liền đứng dậy làm nhiệm vụ.

-Cởi đồ ra, 1 người nói rồi kéo tấm rèm bằng nylong lại cho chúng tôi đỡ ngại

Nghe như thế chúng tôi chúng tôi ngoan ngoãn làm theo, lột sạch đồ trên người chẳng còn gì.Vừa thấy vết chó cắn tối hôm qua trên vai tôi tối hôm qua hắn nhăn mặt rồi hỏi:

-Bị làm sao dây, “con bệnh” cắn phải không? Hóa ra họ gọi rab là con bệnh.

-Không, chó cắn, dấu răng nè. Tôi đưa tay chỉ chỉ.

Hắn lấy đèn pin soi vào mắt tôi, lỗ tai rồi cả miệng, tôi quay qua nhìn 2 thằng kia thì thấy đã gần xong. Họ đang phun cồn lên khắp người rồi bắt chúng nó tự lau. Còn về phần tôi do vết thương nên chắc là không ổn rồi.

-Không chắc, giờ phải « theo dõi » cái đã.

Nói xong hắn lấy khẩu súng gì đó bắn vào cổ tôi cái phực, ban đầu tôi còn né nhưng bị hắn nắm đầu lại. Hóa ra là súng sơn đánh dâu, tôi dính dấu vàng trong khi 2 thằng kia được đánh dấu xanh dương chắc là đã được qua cửa.

-Anh Quân, cậu này bị con gì cắn, em không chắc nên không cho qua được.

-Ờ cảm ơn các chú. Quân Đáp

2 thằng kia thấy tôi bị giữ lại liền xông vào hỏi tại sao nhưng nghe xong tụi nó cũng chẳng làm được gì.

-Thôi cứ vào trong đó đi, chắc theo dõi cũng nhanh thôi. Khi nào đi anh hú, lo gì.

Tôi an ủi 2 chúng nó sau đó 2 thằng đã được « qua cửa », chúng nó còn bị giữ lại khai tên tuổi và đủ thứ khác cho thằng Quân mới được đi còn tôi thì được Thằng Quân y dẫn đi qua 1 lối khác, cũng đầy thép gai như trong tù khiến tôi sợ sợ,Lại 1 cánh cửa khác nhưng nhỏ hơn, hắn gõ cửa thì 1 tên khác liền mở cửa rồi hỏi vọng ra.

– « hàng » hả ?

-Ờ ! Tên Quân y đáp

Lạch cạch chắc cũng 3-4 cái khóa và lớp cửa tên « Quản giáo » mới bước ra, hắn ta cũng mặc quân phục nhưng kiểu trật tự viên chứ không phải quân đội, ủng cao tới đầu gối, mặt đeo khẩu trang còn tay thì đeo găng cao su cứ như mấy cha vệ sinh dịch tễ. Thủ tục bàn giao cũng nhanh gọn. Tên quân y xô tôi vào cửa cái hự chẳng cần nói gì còn tên quản giáo đóng cửa lại là xong.



Hắn dẫn tôi đi qua 1 cánh cửa nữa, ở đây đi qua chỗ nào cũng 2-3 lớp cửa, cách mỗi cánh cửa là 1 khoản sân. Từ cửa vào sân phải đi qua 1 mái vòm thép gai như 1 cái ống dài chục mét, 4 góc sân có lô cốt để đại liên. Phía trên lô cốt có lan can bằng thép nối với nhau. Nếu vào thời bình thì đâu chẳng khác gì 1 trại tù khủng lồ được bảo vệ nghiêm ngặt, nột bất xuất, ngoại bất nhập. Theo tôi thấy từ cổng chính tới đây sơ sơ đã có hơn 1 đại đội vũ trang canh gác.

Cách bố phòng theo « block » này không có gì lạ, chẳng may khu này bi tấn công và thất thủ họ sẽ an toàn rút qua khu khác và tiếp tục phòng vệ và với những con rabs như ngoài kia dù số lượng bao nhiêu đi chăng nữa thì vượt qua bất kì bức tường nào ở đây là chuyện không thể.

Quay lại câu chuyện, tên quản giáo dẫn tôi vào 1 cái sân khác rộng như sân bóng đá với mấy dãy lán trại ny lông kiểu quân đội. Duy nhất chỉ có 1 căn nhà xây chắc là chỗ của hắn và mấy vị chỉ huy. So với bối cảnh thiên đường bên kia bức tường thì bên này hoàn toàn trái ngược, cái sân đất đỏ lấm lem đầy bùn đất và nước nhớp nháp, mấy cái lán nilông này thì cực kỳ mỏng manh, tôi nghĩ mưa nhẹ còn được chứ bão thì nó thổi 1 cái là bay mất hút.

Dựng sát tường la liệt dụng cụ lao động và vật liệu xây dựng như xẻng, cuốc, cát,gạch và cả đá hộc. Tên Quản giáo này cũng chẳng thân thiện gì mấy, hắn cứ dẫn tôi đi mà chả thèm nói gì, có lẽ việc nhận người mới với hắn chả có gì mới.

-Từ giờ cậu ở đây, đại đội lao động đã đi ra ngoài rồi nên hôm nay cậu cứ nghỉ đi. Tới giờ trưa sẽ có kẻng ăn cơm. Có việc gì thì chạy ra trực ban ngoài kia. Hắn chỉ tay ra cái nhà xây duy nhất trong sân



-Ah mà chớ có đi đâu linh tinh, cậu mà vượt qua mấy bức tường này là lính họ bắn đấy, nghe không ?

Tôi lạ nước lạ cái, xem cái màu này chắc cũng không xong rồi nên cứ gật gật cho rồi.Tôi chui vào lán, thú thật là tôi thà ăn ngủ ngoài rừng hay trên cây còn hơn ở đây. Phải vén miếng ni lông che cửa lên quá đầu tôi mới nhìn rõ trong này có gì.

2 bên láng có 2 « giường » khá to ngủ được 6-7 người, giường được ghép bằng ván gỗ, ở dưới chân giường kê mấy viên gạch khỏi lớp nước lỏm bỏm. Mền, mùng, chiếu, gối dù được xếp ngay ngắn nhưng rõ ràng là khá dơ bẩn. Nếu mọi người có nhìn qua lán trại của công nhân xây dựng hay dân đào đãi vàng thì cứ tưởng tượng nó giống y như thế.

Giữa lán có 1 cái bếp củi kê trên mấy viên gạch phía trên là bình nước chè còn ấm. Tôi nhặt cái chén gần đó rồi rót ra uống. Đặt đít xuống, cái giường kêu kẽo kẹt như muốn sụm, tôi lấy cái bọc bông băng thằng Quân Y đưa lúc nảy ra tự băng bó cái bả vai lại rồi ra ngoài nhìn trời nhìn đất.

Vắng tanh, chẳng có ai. Tôi thì từ khi biết việc quân đội rút khỏi thành phố để « chạy làng » thì cực kỳ ác cảm với bộ đội nên cũng chẳng muốn lại bắt chuyện với thằng quản giáo hay mấy thằng lính đang đứng gác. Họ cũng chẳng có vẻ ngó ngàng gì tới tôi, gác cứ gác còn thằng cu ngơ ngác giữa sân cứ kệ thằng cu.

Chui ngược vào láng, tôi nằm xuống rồi thiu thiu ngủ chờ tới giờ trưa để gặp đội lao động mà tên quản trại có nhắc đến.Nằm suy nghĩ, Tôi cũng không biết mình và 2 thằng kia đang vướng vào chuyện gì đây nữa, nếu mục đích duy nhất là sống sót thì đây không phải là 1 chỗ tồi, an ninh cao, chắc chắn họ cũng có đủ lương thực và thực phẩm. Nhưng tôi còn gia đình, cái khu này làm cho tôi hy vọng nhiều hơn nữa về việc gia đình tôi còn sống nhưng vấn đề là làm sao để đi ra khỏi đây. Còn 2 thằng kia thì sao ? chắc gì chúng nó muốn đi theo tôi khi ở 1 chỗ tốt như thế này.

Tôi đang nằm thì có bước chân bì bỏm bên ngoài, tôi vén màn cửa chui ra. Là thằng Quân, nó cầm theo cuốn sổ đã dùng ghi thông tin của 2 thằng kia. Giờ chắc đến lượt tôi.

-Vào đi, tôi cần thông tin của cậu để quản lý.

-Vâng, anh cứ hỏi.

Tên, ngày sinh, chứng minh nhân dân nếu còn, nơi cư trú cũ, nơi ở lúc xảy ra dịch, đường đi, đã giết ai chưa, có gặp cướp bóc gì chưa,có gặp đàn rab nào không ?

Hắn cứ hỏi còn tôi cứ ngồi trả lời, tất nhiên tôi dấu nhẹm chuyện giết người còn giết rab thì nghe tôi kể hắn vừa ghi vừa ồ à coi bộ cũng nể tôi lắm. Chủ đề chính của hắn là chỗ tôi lấy xe tăng và súng ống,tới đây hắn chẳng ghi chép gì cả, chỉ nghe thôi. Nghe tới đâu hắn mở sổ ra xem tới đó, chắc là so với lời khai của 2 thằng kia.

Tôi nghĩ chuyện đó cũng chẳng có gì to tát và 2 thằng kia cũng nói thật nên tôi cũng phun ra tất. Sau 30p thì cũng xong, có 1 điều là hắn luôn hỏi đi hỏi lại tình hình ở Sài Gòn dù tôi đã kể rất chi tiết, kể cả việc quân đội rút lui.

Sau 1 hồi nói khô cả họng hắn mới tha cho tôi, và dặn tôi kín miệng về tình hình ở Sài gòn, càng không nên nói tôi từ đó lên.

Tôi có hỏi thăm về Buôn Ma Thuột, hắn bảo bên đó cũng có 1 khu an toàn nhưng cụ thể gia đình hay cá nhân nào thì hắn không nắm được.

Tôi nghe thế cũng yên tâm, sớm hay muộn tôi cũng rời khỏi đây nên lúc hắn đi tôi cũng chẳng thắc mắc gì thêm về khu này.

Tôi lại nằm, cái bụng cứ kêu rột rột vì đói. Trong lán chẳg có gì ăn nên tôi cứ uống nước chè cầm hơi. 11h30 tôi nghe tiếng cổng sắt mở rồi khẩu lệnh nghiêm nghỉ vang lên.

Chui ra ngoài thì thấy các đội lao động đã về, toàn đàn ông và thanh niên chắc cũng một trăm mấy chục người dàn hàng ngang dọc đi như duyệt binh vào trại, mỗi tiểu đội mười mấy người có 2 người bộ đội đeo súng đi theo.

Họ đi vào sân và sau khi nghe hiệu lệnh giải tán thì đội nào về lán của đội nấy, họ vượt qua tôi mà chẳng thèm nhìn lấy 1 cái, ai nấy đều lấm lem và dơ bẩn đầy bùn đất. Họ đi vòng ra sau lán, lấy nước mưa hứng trong thùng phi rồi xối lên người, rửa mặt và chân tay sau đó mỗi người cầm 1 tô sắt ra đứng ngồi trước lán chờ cơm.

Đội của lán tôi cũng đã về tới nơi, thấy tôi đứng đó cũng có vài người nhìn nhìn nhưng cũng chẳng ai thèm nói gì, chắc là do mệt quá nên họ cũng giống mấy người kia rửa mặt rồi bưng tô chờ cơm mặc kệ tôi, mãi mới có 1 anh nhỏ nhỏ con lại hỏi :

-Chú mày mới tới hả ?

-Vâng, sáng nay

-Dấu gì ? Vàng ah ?

-Dấu gì cơ ạ ? tôi hỏi lại

-Trên cổ chú kia kìa !

-Ah…. Vâng. Anh cho em hỏi

-Hỏi gì, đồ ăn hả, tý có kẻng thì ăn thôi.

-Không! cho em hỏi muốn đi khỏi đây phải làm sao?

Hình như câu hỏi của tôi hơi “nhạy cảm” nên mấy thằng cha nay giờ tắm rửa nằm ngồi mặc kệ tôi thì bây giờ đều quay qua nhìn.

-Nó muốn đi kìa tụi bây….!!! Haha…haha…haha. 1 thằng ở đâu đó nói rồi cả đám bọn họ cười hô hố dù tôi không hiểu gì.

-Mầy bị khùng hay sao mà đi ra ngoài kia? anh khi nãy tiếp chuyện

-Em tìm gia đình ở Buôn Mê anh ạ.

-Gia đình gì nữa, chẳng ai còn gia đình! Chỉ có ngu mới ra ngoài thôi chú ạ…

Hắn đang nói thì tiếng kẻng cơm vang lên, tất cả mọi người đứng dậy chạy ùa ra sân tới nhà trực bang để lấy cơm, tôi đứng nhìn và tự hỏi tôi không có chén bát gì cả sao mà ăn.

Tôi thấy họ lấy cơm ăn ngấu nghiến mà thèm, dù đang đói nhưng cũng ráng đợi cho vãng vãng rồi mới tới xin cơm.

-Bát mày đâu? thằng anh nuôi mập như heo tới nỗi mỡ chảy từ má xuống tới cổ nói vào mặt tôi mà tôi không biết là nó đang chửi hay đang hỏi.

-Ơ! em mới tới.

-Đéo có bát ah? Nhịn!

-Âý! anh cho em xin phần cơm, a bỏ vào đây cũng được….! Tôi vừa nói vừa xòe 2 lòng bàn tay ra nài nỉ.

-Đm!!! hăn nói rồi thò vá vào nồi quắng quẩy ra được 1 cục mà tôi chẳng biết là cơm hay gì nữa.

Hắn đổ cả cục đó vào lòng bàn tay tôi rồi lấy thêm mỡ hành và nước mắm rưới lên trên, có cả canh rau gì đó mà không có bát nên tôi đành nhịn.

Cục cơm nóng nên tôi cứ tung tung nó lên rồi đổ vào áo sau đó nắm áo mà bưng về lán,

Gạo gì đâu mà đen với đầy sạn, độn chung với sắn mà mừoi phần hết 6 phần sắn. Tôi lấy áo vo cục lại như cơm nắm rồi bắt đầu ăn mặc cho mỡ với mắm dính đầy tay chân quần áo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện The Khải Huyền

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook