Thần Võ Thiên Đế

Chương 140: Bí mật của quận chúa

Tâm Mộng Vô Ngân

07/03/2017

Vẻn vẻn một đêm, võ hồn của Lâm Phong liền phát sinh thoát biến, mọc ra mảnh lá cây thứ bảy, phóng xuất ra hồn lực cường đại trả lại cho Lục Vũ.

Đây là đặc tính của Hoàn Hồn thảo, cũng là ưu thế giúp Lâm Phong siêu phàm thoát tục.

Lục Vũ rời khỏi phòng luyện công, tìm tới quận chúa Đỗ Tuyết Liên, dẫn nàng tới phòng luyện công.

“Thả võ hồn ra đặt lên trên võ hồn của hắn.”

Quận chúa sững sờ, tò mò hỏi: “Như thế cũng được?”

Lục Vũ cười nói: “Tuyệt đối không được để cho người khác biết là ngươi đang len lén hấp thụ hồn lực của hắn nhé.”

Tiểu quận chúa đảo mắt, cười đùa: “Len lén, tốt, ta không nói cho người khác biết.”

Nàng tựa như tiểu nữ hài thuần chân, coi như Lục Vũ đang chơi trò chơi với nàng, mười phần nghe lời thả võ hồn ra chuyển lên trên Hoàn Hồn thảo của Lâm Phong.

Lục Vũ hai mắt như đuốc, hắn làm như vậy ngược lại không phải để quận chúa chiếm tiện nghi mà là muốn mượn đặc tính Hoàn Hồn thảo của Lâm Phong, nhìn xem thử có thể kích hoạt võ hồn thứ hai của quận chúa hay không.

Theo như Lục Vũ phân tích thì võ hồn thứ hai của quận chúa khá phi phàm, mặc dù bị Long Chi Vẫn giải khai phong ấn nhưng muốn thoát ra hoàn toàn thì còn cần phải hấp thu đại lượng hồn lực, hoàn thành một quá trình từ trứng ấp nở ra.

Lâm Phong tu luyện là Xuân Sinh quyết, vốn là tràn đầy sinh cơ và sức sống, tăng thêm sự phi phàm của Hoàn Hồn thảo thì công hiệu tự nhiên không thể coi thường.

Võ hồn hồ điệp của quận chúa đã là thất phẩm hoàng hồn, khi nó ở trên Hoàn Hồn thảo thì một cỗ hồn lực cường đại mãnh liệt ập đến, trong nháy mắt tuôn nhập vào trong cơ thể.

Quận chúa cảm thấy hết sức dễ chịu, có cảm giác phiêu phiêu dục tiên, phảng phất thân lơ lửng giữa đám mây, mềm oặt muốn ngủ đi.

Lục Vũ đang mật thiết lưu ý tình huống của quận chúa, phát hiện Long Chi Vẫn trên trán nàng dần nổi lên tựa như một ấn phù thần bí, đang lặng lẽ hấp thu hồn lực đặc thù của Hoàn Hồn thảo.

Hồn lực có thể coi như là tinh thần lực của võ hồn, võ hồn có thuộc tính khác nhau có hồn lực khác nhau.

Hồn lực của Hoàn Hồn thảo khá đặc biệt, có được “hoàn hồn” chi lực, đây là loại hồn lực độc nhất vô nhị.

Quận chúa hơi híp cặp mắt, ý thức lâm vào ngủ say.

Võ hồn hồ điệp đang nhanh chóng trưởng thành, Long Chi Vẫn trên trán nàng đang chớp sáng chớp tắt, thôn phệ hoàn hồn chi lực.

Quá trình này duy trì một lát, võ hồn hồ điệp của quận chúa liền trưởng thành lên bát phẩm hoàng hồn.

Về sau, thân thể Lâm Phong chấn động, đột nhiên mở mắt, ánh mắt hoảng sợ nhìn quận chúa, nội tâm toát ra một loại sợ hãi khó hiểu!

Một khắc này, Lục Vũ có phát giác, thân thể căng cứng trong nháy mắt, trên người quận chúa phóng xuất ra một tia khí tức rất yếu ớt nhưng lại kinh khủng.



Trên trán, Long Chi Vẫn kia trước khi ẩn đi lộ ra con con mắt mờ ảo, chỉ nhìn Lục Vũ một chút đã khiến hắn rét run cả người.

“Lực chấn nhiếp võ hồn thật đáng sợ, ánh nhìn kia nói rõ võ hồn thứ hai của nàng tuyệt không phải tĩnh võ hồn, nhưng ngọn nguồn là gì thì tạm thời còn chưa rõ.”

Quận chúa tính tình trẻ con này trên người lại ẩn giấu thiên đại bí mật, khơi gợi lòng hiếu kỳ của Lục Vũ.

Thân là Thánh Hồn Thiên Sư, Lục Vũ hết sức quen thuộc với các võ hồn, trong lòng đang suy đoán võ hồn thứ hai của quận chúa đại khái là cấp bậc gì.

Lâm Phong xoay người đứng dậy, một mặt hoảng sợ nhìn Lục Vũ.

“Lão đại...”

Lục Vũ phất tay ngăn Lâm Phong nói, thấp giọng nói: “Việc này chớ nói cho bất cứ ai biết. Ta có một phong thư, sau khi ngươi quay về thì giao nó cho Hứa tiễn sư, nàng sẽ an bài cho ngươi. Không có việc gì thì chăm chỉ tu luyện đi, bớt khoe khoang lại, hiện tại là thời kì phi thường.”

Lâm Phong tiếp nhận thư, nghiêm mặt nói: “Lão đại yên tâm, ta nhất định sẽ tiến vào huyền môn.”

Lục Vũ vỗ vỗ bả vai Lâm Phong, tự mình tiễn hắn rời đi.

Thời điểm quận chúa thanh tỉnh, trên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn lộ ra một tia nghi hoặc.

“Lục Vũ, mới nãy ta nghe được một thanh âm kỳ quái tựa như đang kêu gọi ta, nhưng ta lại nghe không rõ.”

Lục Vũ cười nói: “Đó chỉ là ảo giác, mau xem võ hồn của ngươi kìa.”

Tiểu quận chúa tâm tư đơn thuần, Lục Vũ nói là ảo giác thì nàng nghe theo không nghi ngờ.

“Bát phẩm hoàng hồn, quá tốt rồi, võ hồn của ta lại tăng lên một cấp, ta muốn nói cho phụ vương, coi hắn dám xem thường ta không. Hừ, hừ!”

Tiểu quận chúa vừa mừng vừa sợ, lôi kéo Lục Vũ chạy ra khỏi phòng luyện công.

Thanh Sơn tông, Hứa tiễn sư sau khi xem xong thư Lâm Phong đưa tới thì trên mặt lộ vẻ mừng như điên.

“Tốt, quá tốt. Ngươi về trước đi, việc này chớ có lộ ra, ta sẽ tự tay an bài thay ngươi.”

Lâm Phong nói tiếng cám ơn, mang theo tâm tình kích động, cấp tốc rời đi.

Hứa tiễn sư sau đó tìm được Trương Nhược Dai, hai người cùng đi gặp chưởng môn.

“Sao! Còn có chuyện này à? Tốt, quá tốt, thật kinh hỉ.”

Trương Vân Sơn hơi kích động, Thanh Sơn tông đã mất đi một Lục Vũ nhưng lại thêm một Lâm Phong, đây cũng là an ủi nho nhỏ.



Trương Nhược Dao nói: “Lâm Phong có quan hệ rất tốt với Lục Vũ, việc này không nên tuyên dương, miễn cho sở đốc tra cản trở.”

Trương Vân Sơn ha ha nói: “Yên tâm, chuyện này trước đi đến đế đô sẽ không nói cho bất luận kẻ nào.”

Hứa tiễn sư nói: “Để tin tức không bị tiết lộ, tạm thời để Lâm Phong nghỉ ngơi thật tốt tại Đan tông.”

Trương Vân Sơn nói: “Ta cũng đang có ý đó, việc này liền giao cho ngươi đi xử lý.”

Chuyện của Lâm Phong chưa từng lộ ra tin tức, hắn ở Đan tông đóng cửa không ra, chuyên tâm tu luyện, dưới sự chỉ điểm của sư phụ Đổng Trọng, rất nhanh đã đạt tới cảnh giới Tụ Linh ngũ trọng.

Tết sắp đến, khắp Thanh Sơn tông vui mừng, thượng viện đang chuẩn bị hành trình đến đế đô năm sau, nhưng bọn người Sở Tam Thu, Tiết Kim Long, Phương Thanh Sơn, Tần Vân lại không cao hứng.

Bởi vì Lục Vũ mà bọn hắn bị mất hết mặt mũi, đáng hận hơn là lại không thể làm gì được Lục Vũ, còn khiến hắn trở thành con rể của vương gia.

Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, đám bọn họ lại có cảm giác sắp phát điên, trong lòng tràn đầy biệt khuất.

Lúc này, Đỗ vương phủ giăng đèn kết hoa, nghênh đón ba mươi tết đến.

Quận chúa kéo tay Lục Vũ đi lại trong hoa viên chơi ném tuyết, đắp người tuyết. Sự tinh nghịch, hồn nghiên, bộ dáng xinh đẹp kia của nàng tựa như một cô bé mãi không chịu lớn.

Đỗ vương gia đứng ở trong hành lang, ánh mắt từ ái nhìn hai người, trong tươi cười lộ ra một tia sầu lo không dễ thấy.

Lúc này, Ninh lão như quỷ mị với khuôn mặt khô quét biểu lộ đờ dẫn hiện ra bên cạnh vương gia.

“Trở về nhưng có phát hiện gì không?”

Đỗ vương gia quay người rời đi cùng Ninh lão.

“Vương gia đoán không sai, Tuyết Ưng vệ đã đến Thiên Nguyệt đế quốc, thân phận của quận chúa chỉ sợ đã bại lộ, vương gia phải sớm chuẩn bị.”

Đỗ vương gia ánh mắt phức tạp, khổ sở nói: “Long Chi Vẫn, đây chẳng lẽ là thiên ý?”

“Bên đế đô có động tĩnh gì không?”

Ninh lão nói: “Thái tử đã phái người xuất cung đi thẳng đến Phượng Nguyệt thành, tam hoàng tử và ngũ hoàng tử cũng đều điều động cao thủ đi tới. Dự đoán qua tết, cả ba vị hoàng tử sẽ đích thân đến vương phủ, tham gia nghi thức đính hôn của quận chúa.”

“Ba mươi tết đã tới đó, nghi thức đính hôn đầu năm có hoàng tử giá lâm, cần phải làm đến nở mày nở mặt mới được.”

Ninh lão im lặng, lúc rời đi thoáng nhìn qua ngoài cửa sổ, đột nhiên nói: “Tuyết năm nay tới mạnh hơn những năm trước một chút.”

Đỗ vương gia nghe vậy biến sắc, buồn bã nói: “Trận tuyết này sẽ quét sạch toàn bộ đế quốc!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Võ Thiên Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook