Sương Chiều Não Nề

Chương 11: Chương 11

Viburnum

02/01/2018

Biên tập: Yến Phi Ly

Diệp Côn phát hiện thật ra Đồng Nhạn Linh là một người rất thú vị.

Đầu tiên đó là khi ngủ anh sẽ luôn hướng đến cơ thể ấm áp của người khác.

Khi hắn vào phòng tắm tắm rửa, trên giường thiếu đi một nửa hơi ấm, trở về liền thấy người kia cuộn lại chui vào trong chăn. Mặc áo ngủ hứng trí nhìn gương mặt say ngủ của anh, Diệp Côn thử xốc chăn lên, chưa đầy một phút liền phát hiện thân thể trên giường càng lui lại, gần như cuộn thành một cục. Càng thú vị là, khi hắn nằm lên giường ngay bên cạnh Đồng Nhạn Linh, không bao lâu sau anh liền mơ mơ màng màng xích lại gần, vùi vào trong ngực hắn.

Còn dám nói mình sẽ không làm nũng……

Thiếu chút nữa cười ra tiếng, Diệp Côn đưa tay vuốt ve sợi tóc mềm mại của anh, hôn lên hai má đã hơi uể oải.

Có vẻ thật sự đã làm quá mức, làm thầy giáo này mệt đến thế kia cơ mà. Nhưng cũng không thể trách hắn, ai bảo tên thư sinh này mê người quá cơ chứ?

Nhã nhặn, thể diện, cung kính, khiêm tốn, tuy không giỏi che giấu cảm xúc cá nhân nhưng vẻ tự nhiên hòa quyện với điệu bộ đè nén, vẻ vui sướng mà không dung tục, đau đớn mà ẩn nhẫn, khí chất nội liễm nhu hòa, cùng thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, chúng mâu thuẫn với nhau nhưng cũng thống nhất, kết hợp, đan quyện với nhau, khắc ra một Đồng Nhạn Linh hoàn chỉnh.

Hắn chưa từng bắt được con mồi giống như vậy.

Hắn là loài ưng đứng ở chỗ cao nhất vách núi quan sát đám chim chóc ríu ra ríu rít phía dưới, hắn xuất phát từ giải trí mà đi săn, chộp tới một vài loài én, họa mi, quạ,… chơi đủ, chơi chán rồi thì vứt bỏ. Sau đó, đột nhiên có một ngày hắn bất ngờ bắt được một con chim nhạn.

Con mồi mới này sợ hắn nhưng lại dám cố gắng biện luận với hắn; Có việc cần nhờ hắn lại không phải vì bản thân; Thứ tốt hắn tặng, tiếp nhận nhưng lại mong có thể dùng lương để hoàn trả; Dưới cánh ưng oai dũng của hắn nhưng cũng không có dáng vẻ cáo mượn oai hùm, chó cậy gần nhà; Không làm nũng, không chơi xấu, càng không nghĩ mọi biện pháp để lấy lòng hay cố làm hắn vui.

Con mồi lần này dám can đảm dùng nhân cách bình đẳng đấu tranh với hắn, dù cho cuộc tranh đấu phần lớn là sóng ngầm, dù cho đôi mắt xinh đẹp cách mắt kính mỏng manh thường xuyên không dám đối diện với hắn.

Ở trước mặt hắn, Đồng Nhạn Linh là kẻ yếu nhưng trong nội tâm anh lại là người quật cường, kiên trì không gì bẻ gãy.

Hắn nên làm gì với con mồi này đây?

Rõ ràng đã tới tay lại vẫn cảm thấy chưa chiếm đủ, rõ ràng đã chiếm được lại vẫn cảm giác chú nhạn nhỏ nhút nhát ôn hòa này tùy thời sẽ tung cánh bay đi.

Rốt cuộc, hắn nên làm sao với con mồi này mới đủ?

Nhìn người hít thở đều đều trong lòng, Diệp Côn khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng ôm lấy người nọ rồi sau đó kéo chăn lên bao lấy cả hai.

Hôm đó là một đêm ngon giấc.

Buổi sáng ngày hôm sau người mở mắt ra trước là Đồng Nhạn Linh nhưng người rời giường trước lại là Diệp Côn.

Cả người Đồng Nhạn Linh đau nhức mềm yếu thật sự muốn động cũng không thể động.

“Em cứ nằm đó đi, lát tôi bảo Nhã Cầm lên thu dọn muộn một chút.” Mặc quần áo chỉnh tề, Diệp Côn buông mắt nhìn Đồng Nhạn Linh đang xấu hổ hận không thể chui xuống đất cho quên hết mọi chuyện.

“Nhã Cầm……?”

“Hầu gái lần trước em từng gặp qua.”

“…..Tôi vẫn nên dậy thôi.” Anh cứ cảm giác nếu gặp cô hầu gái dưới tình huống như vậy chắc chắn sẽ không xong, chống giường ngồi dậy, Đồng Nhạn Linh nhìn thoáng qua Diệp Côn lại lập tức thu hồi tầm mắt “Ừm…. Đại thiếu gia, có thể phiền anh cho tôi mượn bộ quần áo được không?”

Diệp Côn hứng trí nhìn đối phương trưng ra dáng vẻ thẹn thùng, lấy ra bộ áo ngủ lần trước Đồng Nhạn Linh từng mặc trong tủ quần áo bên cạnh, nhẹ nhàng vung tay để trên giường.

“….Cám ơn.” Thấp giọng nói lời cảm ơn, Đồng Nhạn Linh cẩn thận che kín người mặc quần áo, rồi sau đó xốc chăn lên, trở mình xuống giường.

Hai chân anh mềm nhũn muốn chết, hơn nữa toàn thân đều thê thảm.

Nếu chỉ có dấu hôn thì cũng tạm quên được, đáng xấu hổ hơn là vệt trắng đục còn vương trên làn da, tỏ rõ ngày hôm qua nguyên một buổi chiều bọn họ đã làm những gì.

Bám chặt cổ áo ngủ, anh bước vòng qua cái giường lớn, nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Diệp Côn vẫn như trước không có ý ngăn cản anh, chỉ yên lặng nhìn anh đỏ bừng mặt đi ra ngoài hướng về phòng tắm.

Khóe miệng nhướn một chút, hắn ngồi lên ghế sô pha đốt thuốc lá, yên lặng hít mấy ngụm, ánh mắt trong lúc vô tình nhìn thoáng qua cái giường hỗn loạn, mày liền nhíu lại.

Yên lặng thêm một lát, Diệp Côn tặc lưỡi, dập tắt thuốc đứng lên, hắn đi đến bên giường, cởi bỏ dây cột của tấm trải giường, vài ba cái lột ra rồi sau đó thò tay túm lấy ga giường kéo sang một bên, cuộn cùng vỏ chăn thành một cục tùy tay ném dưới chân giường.

Chẳng rõ vì sao hắn đột nhiên không muốn để tay người hầu trực tiếp đụng tới nơi hắn cùng Đồng Nhạn Linh từng ngủ qua, nơi còn lưu lại nhiệt độ cơ thể cả hai.

Đây xem như là lần đầu tiên hắn có suy nghĩ như vậy.

Ngẫm lại cũng tự thấy bản thân có hơi kỳ quái, dứt khoát sắp xếp lại một chút tâm tình của mình, Diệp Côn đi đến bên cửa sổ sát đất, kéo bức rèm che đẩy ra cửa sổ, bước ra ngoài ban công hình cung.

Bên ngoài rất lạnh.

Tựa vào lan can nhìn cánh cổng khép hờ bên dưới, nhìn quản gia vừa tới làm việc đang mở cửa để tài xế lái xe ra ngoài, mơ hồ nghĩ đến có lẽ hôm nay là ngày đem xe đi bảo trì máy móc, Diệp Côn yên lặng tính toán xem trong khoảng thời gian này hai chiếc xe cần dùng trong việc gì, sau này chắc hẳn nên sắp xếp lịch chi tiết, miễn cho lúc cần dùng thì cả hai chiếc đều ở bên ngoài. Rồi trong đầu hắn lại thuận tiện sửa sang lại một chút việc kinh doanh gần đây, cho đến khi cảm thấy nên về phòng liền nghe thấy bên trong có người gọi hắn.

“Đại thiếu gia?”

Là Đồng Nhạn Linh.

Diệp Côn bước vào trong, đóng cửa sổ lại.

Đối phương tựa hồ đã thật vất vả rửa sạch toàn thân, trên người còn có hơi nước lưu lại, trong tay là áo dài của chính mình.

“Làm sao?”



“Quần áo hơi nhăn, nếu không phiền có thể cho tôi mượn bàn ủi được không?”

“Bàn ủi?” Diệp Côn nhướn mày cười một thoáng “Cái này thì em làm khó tôi rồi. Tôi biết cách buôn bán trên thương trường, biết cách chèn ép đối thủ, duy nhất không biết cái nhà này có bàn ủi hay không.”

“Tôi nghĩ nhất định sẽ có, anh mặc toàn là đồ tây…. Không thì đợi tiểu thư Nhã Cầm đến, tôi sẽ hỏi thử.” Đột nhiên nghĩ đến cô hầu gái kia chắc chắn sẽ biết rõ, Đồng Nhạn Linh tính toán kết thúc đề tài này. Mà đối phương lại chỉ vội sửa “sai lầm” của anh.

“Trực tiếp gọi ‘cô’ là được rồi, mấy kiểu xưng hô như ‘tiểu thư’ gì đó thì miễn đi.” Đi tới, thò tay đoạt cái áo dài ném lên giường, Diệp Côn kéo thân thể hơi gầy kia vào trong lòng, bàn tay lướt qua sau lưng lớp áo ngủ tơ lụa, dừng ở nơi ngày hôm qua lặp đi lặp lại động tác xâm nhập “Đều rửa sạch rồi?”

Muốn giãy giụa lại bất lực, Đồng Nhạn Linh dứt khoát không nói lời nào nhưng anh trầm mặc cũng không thể được đối phương bỏ qua.

“Kính mắt cũng rửa sạch rồi?” Diệp Côn mang theo nụ cười sờ sờ gọng kính còn vương giọt nước trong veo “Xin lỗi, hôm qua làm bẩn em rồi.”

Lập tức lại nghĩ tới tình cảnh bị bắn ở trên mặt, Đồng Nhạn Linh cảm giác trái tim đều như muốn nổ tung. Thoáng giãy giụa thoát ly cái ôm kia, anh do dự không biết nên nhẫn nại đặt mình ở không khí đậm mùi ‘nguy hiểm’ này chờ cô hầu gái đến hay là nên dứt khoát mặc lại bộ quần áo nhàu nát kia, mà người đàn ông đối diện thì căn bản không để tâm cuộc đấu tranh tâm lý của anh.

“Lại đây thắt cà vạt giúp tôi.”

“Hả?” Đồng Nhạn Linh chưa kịp phản ứng đã thấy Diệp Côn đi đến trước tủ quần áo, kéo cửa, chọn ra một cái cà vạt màu đen pha xám từ một dãy cà vạt đủ màu sắc, tiếp đó hướng về chỗ anh vẫy tay.

“Lại đây.”

“Đại thiếu gia, tôi không biết…..”

“Tôi sẽ dạy em.” Dứt lời, trong khi chờ Đồng Nhạn Linh đi đến Diệp Côn ngồi xuống ghế bọc vải nhung trước gương lớn, sau đó đưa mắt ý bảo đối phương đứng sau lưng mình “Nhìn này.”

Trong lòng thấp thỏm, Đồng Nhạn Linh muốn cự tuyệt lại cảm giác tựa hồ không thể, đồng thời một loại tò mò khó hiểu đang âm thầm quấy phá, cuối cùng, anh vẫn lựa chọn đứng phía sau người đàn ông kia, nhìn động tác thắt cà vạt phản chiếu trong gương.

Dựng đứng cổ áo sơ-mi trắng, vắt sợi dây vải mềm vòng qua sau gáy, đôi bàn tay thon dài liền bắt đầu những động tác phức tạp. Đồng Nhạn Linh gần như nín thở mà theo dõi, động tác của Diệp Côn không quá nhanh nhưng cũng không thể nói chậm, nhiều lắm chính là giữa mỗi một động tác đều sẽ tạm dừng như là đang đợi anh ghi nhớ. Đợi đến khi hoàn thành, buông cổ áo xuống, hắn nhìn bóng người trong gương, hỏi “Học được chưa?”

Nói thật lòng thì trong lòng Đồng Nhạn Linh hơi hơi giận. Rõ ràng là khá phức tạp, chỉ làm mẫu một lần liền hỏi anh học được chưa?

Hơi hơi cau mày, trong đầu quét sơ qua một lần thứ tự những động tác mà anh nhớ được, anh thở dài kín đáo.

“Đại khái.”

Câu trả lời như vậy không khiến Diệp Côn không hài lòng ngược lại hắn còn cười, hắn thoải mái cởi bỏ cà vạt, nâng tay đưa cho đối phương, bảo anh đứng sau lưng một lần nữa thắt lại cho hắn.

Mang theo vẻ không mấy tình nguyện tiếp nhận, Đồng Nhạn Linh trước hết khoát cà vạt lên cẳng tay mình rồi sau đó dựng đứng cổ áo sơ-mi của Diệp Côn lên, hoàn toàn căn cứ vào trí nhớ mà bắt đầu thử hoàn thành từng bước phức tạp.

Trong lòng thầm nghĩ đến các bước ‘trên dưới trái phải’ lúc nãy, tự nhắc nhở bản thân đừng làm sai gì hết, đồng thời lại muốn cẩn thận đừng chạm đến mặt đối phương, anh mang theo tâm lý căng thẳng còn hơn cả năm xưa bảo vệ luận văn, từng bước một hoàn thành nút thắt muốn đòi mạng người này rồi lại cẩn thận bẻ cổ áo về lại như cũ.

Đôi mắt Diệp Côn toát ra sung sướng.

“Có hơi nhỏ.” Giọng nói trầm thấp đưa ra lời bình đầu tiên, tiếp theo đó chính là một cái xoay người, vươn tay ôm lấy thầy giáo đang cau mày, hắn giương mắt nhìn khuôn mặt muốn trốn tránh của người kia, nói tiếp “Nhưng đối với ‘lần đầu tiên’ mà nói, có thể xem như hoàn mỹ. Quả nhiên như tôi dự đoán, em thật sự rất thông minh. Sự thông minh này từ trong ánh mắt liền có thể nhìn ra được, bất kể có mắt kính che giấu hay không.”

Nghe được lời khen ngợi anh bất chợt cũng thấy vui vẻ, dù cho tình huống trước mắt rất ái muội, dù cho người đàn ông kia rõ ràng còn có thâm ý trong lời nói. Vụng trộm cảnh cáo chính mình không được đắc ý vênh váo, còn có chuyện đứng đắn quan trọng hơn phải làm, Đồng Nhạn Linh nhẹ nhàng mở miệng “Đại thiếu gia, tôi phải về.”

“Về nhà?”

“Ừ. Cha còn đang bệnh liệt giường, chỉ để mẹ ở nhà thật không yên lòng.”

“Ăn sáng rồi đi.”

“Không được, tôi muốn về sớm.”

“Vậy tôi gọi tài xế đưa em về.”

“Không cần phiền vậy đâu, tôi gọi xe kéo được rồi.”

“Không phải em vội về nhà sao? Xe kéo tay có thể nhanh hơn ô tô?” Diệp Côn trực tiếp chọc thủng lời cự tuyệt nhằm chạy thoát nhân của anh, tiện đà lại gần, để lại bên tai anh lời nói ái muội càng không lưu tình “Vả lại, thân thể em bây giờ có thể chịu được xóc nảy hay sao?”

Bị nói như vậy nhưng anh lại không cách nào phản bác, Đồng Nhạn Linh đành phải đỏ mặt trầm mặc, mặc cho người đàn ông kia cười đến đầy mặt dương dương tự đắc.

Ngày đó, rốt cuộc anh vẫn ăn sáng rồi mới đi, một là vì áo dài còn nhiều nếp nhăn, nếu cứ để vậy mà trở về thì thật dễ khiến người hoài nghi, một lí do khác… anh đói.

Anh thật sự đói bụng……

Thấy trên bàn có trứng ốp la, bánh mì cùng thịt muối, còn có một bình trà tỏa hơi nóng, Đồng Nhạn Linh đói đến nỗi đi đường sắp không được. Anh biết tâm lý của mình khẳng định bị nhìn thấu, nhưng đồ ăn đặt ở trước mắt điều anh có thể làm cũng chỉ là gạt thể diện đi mà ăn.

Ngày hôm qua dường như có ăn bánh ngọt với quả mọng gì đó thế nhưng anh hoàn toàn mờ mịt, thêm vào loại ‘tình huống’ đó, anh đều nhớ không rõ hương vị, càng không có mặt mũi để mà suy nghĩ cách ăn thế nào, ngược lại đồ ăn ngon lành trước mắt bấy giờ lại có thể điều động toàn bộ cảm quan của anh.

Vì thế, tuy rằng không quen dùng bữa sáng kiểu Tây, anh vẫn ăn rất no.

Một loại cảm giác kiên định dâng lên, quy củ buông dĩa xuống, nhấp một ngụm trà, anh mới thỏa mãn vụng trộm thở dài.

Sau bữa cơm, Diệp Côn gọi tài xế tới đưa anh về nhà.

Dọc theo đường đi, anh đều ngại nói chuyện với tài xế, mà trong đầu thì đều là những lời mới rồi của người đàn ông kia, hắn không cho anh ngồi ở ghế phụ, cũng thấp giọng dặn dò anh về sau nếu không phải hắn tự mình lái xe thì không cho ngồi cạnh tài xế.

Người này, rốt cuộc bá đạo cỡ nào chứ…

Đối với một thầy giáo như anh thật sự cần phải vậy sao? Giữa bọn họ không phải chỉ là giao dịch thôi sao?

Không phải ư?

Chẳng lẽ không phải?



Dùng lực nhắm hai mắt, Đồng Nhạn Linh không dám nghĩ nhiều thêm nữa.

Trên người anh là áo dài đã ủi phẳng phiu, đó là do cô hầu gái tên Nhã Cầm làm giúp khi anh ăn sáng. Anh còn cố ý lưu tâm xem đối phương cất bàn ủi ở chỗ nào, tuy rằng cố ý nhớ chỗ cất đồ của nhà người ta có hơi thất lễ nhưng anh vẫn tự nhắc nhở chính mình nếu còn có loại tình huống này thì phải nhớ rõ nơi để lấy.

Nhưng đó là nếu như tình huống này còn xảy ra lần thứ hai mà thôi.

Suy nghĩ linh ta linh tinh không chịu khống chế mãi cho đến khi sắp về đến nhà mới được anh mạnh mẽ áp chế, Đồng Nhạn Linh bắt đầu suy xét những việc cần làm trước mắt. Cân nhắc lát nữa hẳn là qua nhà ông Đổng hàng xóm cám ơn chuyện nhờ mua thuốc, sau đó mới về nhà mình, mặt khác, không biết em trai lúc này đến nhà tứ tiểu thư hay chưa, cũng không biết có nghe lời anh chỉnh đốn bản thân cho sạch sẽ tinh tươm trước hay không….. Đủ loại suy nghĩ cùng lo lắng quả nhiên vẫn không thể tránh khỏi, anh tựa vào lưng ghế, vừa nghĩ vừa chậm rãi nhắm mắt lại.

……

Kể từ ngày đó, một thời gian tiếp sau, nhà họ Đồng tương đối yên tĩnh.

Tuy thân thể cha không quá tốt, trong một ngày phần lớn thời gian cần nằm tĩnh dưỡng nhưng trong nhà cũng yên tĩnh không náo loạn như trước nữa. Biết Đồng Nhạn Thanh trốn nhà đi, ông Đồng từng bảo dứt khoát đăng báo đoạn tuyệt quan hệ cha con lại bị Đồng Nhạn Linh khuyên nhủ ngăn cản. Anh không hi vọng người một nhà đi đến nông nỗi đó.

Mẹ vẫn cứ thường nhung nhớ con trai, ngẫu nhiên sẽ lo lắng mà khóc, loại tình huống này mãi đến nửa tháng sau nhận được thư từ Nam Kinh gửi về mới xem như ngưng hẳn.

Thư là do em trai viết, cậu báo tin bản thân đã cơ bản thu xếp ổn định, vợ chồng Tạ Kiến Hào và tứ tiểu thư đối xử với cậu rất tốt, công việc văn thư không thể nói là nhàn hạ nhưng cũng không mệt nhọc gì, cậu sẽ giữ khuôn phép cố gắng chăm chỉ làm việc. Phòng ở không dễ tìm cho nên vài ngày đầu cậu ở nhà nghỉ, tứ tiểu thư quả thực có đề cập đến chuyện sắp xếp chỗ ở cho cậu thế nhưng bị cậu uyển chuyển từ chối. Hiện tại cậu ở trọ gần chỗ làm việc của Tạ tiên sinh, là một phòng cũ giá rẻ, hơi ẩm ướt và lạnh nhưng chủ nhà tốt bụng cho cậu bếp sưởi và tủ quần áo miễn phí khiến cậu có được bước đầu ổn định. Tiền anh hai cho để lo chi phí sinh hoạt cậu giữ một ít trên người, còn thừa không dám tiêu lung tung, đều gửi vào ngân hàng đề phòng bất trắc. Nghĩ đến mẹ và anh hai, cậu sẽ trốn trong phòng khóc, thế nhưng xin yên tâm, cậu ở chỗ này có người chiếu cố, công việc cũng dần dần thuận tay. Tuy rằng rất muốn đi hát nhưng vẫn tính toán ổn định hoàn toàn mọi chuyện mới nghĩ đến, hiện tại thật sự không đủ tâm sức. Khi sống độc lập mới phát hiện gian khổ, mới biết được vất vả của anh hai. Tạ tiên sinh nói với cậu, đợi đến Tết Đoan Ngọ sẽ cho cậu vài ngày nghỉ, đến lúc đó cậu nhất định mang theo đặc sản của Nam Kinh về thăm mẹ và anh, xin cả nhà chú ý thân thể, chờ khi cậu trở về sẽ gửi điện báo cho anh hai báo tin tức cụ thể…

Nhìn nét chữ đẹp đẽ bay bổng, đọc xong toàn bộ nội dung, Đồng Nhạn Linh cầm lá thư ôm lấy mẹ đang khóc tựa vào bả vai mình, vừa cười bảo “Mẹ, mẹ xem đi, con đã bảo Nhạn Thanh sẽ trưởng thành mà.” vừa yên lặng thấm ướt hốc mắt.

Tốt quá, thật tốt quá……

Ngày tháng an lành lẳng lặng trôi đi gần hai tháng.

Trong lúc này, anh vẫn lui tới biệt thự của Diệp Côn, cùng nhau làm chuyện kia, hoặc, nên nói là ‘chút’ chuyện kia. Diệp Côn chung quy sẽ có đủ loại chiêu thức mới mẻ áp dụng trên người anh, khiến cho anh vừa mới thích ứng loại này lập tức sẽ chuyển qua loại mới.

Nhưng ít ra, anh thật sự dần dần thích ứng. Tựa như lúc đầu người đàn ông kia từng bảo, ngoại trừ lần đầu hơi khó nhận thì về sau liền có thể làm cho bọn họ đều hưởng thụ chuyện tốt.

Thật là chuyện tốt sao? Bị một người đàn ông làm như vậy?

Nhưng anh nào có từ ngữ khác để định nghĩa đâu, anh rõ ràng biết mình không có khả năng cưới vợ sinh con. Kể từ thời học sinh anh đã nhận thấy tính hướng của mình, chỉ là anh không nói ra bởi vì không dám.

Gặp Diệp Côn, sau khi ở bên hắn thời gian dài như vậy anh lại càng thêm khẳng định. Anh thậm chí có thể khẳng định Diệp Côn cũng nhìn ra được tính hướng của anh, nhưng khi loại quan hệ của hai người nhìn tựa như vững chắc lại khiến Đồng Nhạn Linh vô cùng bất an.

Anh là người cần sự ổn định, là người cần cảm giác an toàn, thứ mà anh cần không phải một cuộc tình hào nhoáng, mà là một mái ấm.

Một thứ chờ mong ở thời cuộc bấy giờ có lẽ vốn không nên có, sống cùng một người khác, xây dựng một gia đình.

Loại chờ mong này dù cho là trước thời buổi loạn lạc đã rất không hiện thực, huống chi đối phương lại là Diệp Côn, hết thảy mở đầu đều chỉ là một cuộc giao dịch.

Cho nên, e rằng lựa chọn tốt nhất chính là không nghĩ nhiều cũng không nói nhiều. Đợi đến khi nên chấm dứt thì chấm dứt, lại một lần nữa trở về cuộc sống êm ả như làn nước trước kia của anh, mà đó cũng mới là kết cục có khả năng xảy ra nhất.

Cũng tốt.

Cứ như vậy đi, bằng không còn có thể thế nào chứ?

Trong lòng chung quy hỗn loạn, bi quan, quan hệ giữa bọn họ cứ như vậy duy trì đến tháng thứ ba.

Nói đến cũng có chút kì lạ, thế mà có thể kéo dài đến tháng thứ ba.

Từ rét đậm đến cuối xuân, anh ra vào biệt thự của Diệp Côn đã tính không nổi là bao nhiêu lần. Đối với cha mẹ anh chỉ bảo là đi thăm bạn, ở lại nhà của học trưởng Lý, trường học có việc phải tăng ca hay ngủ lại bên chỗ Diệp nhị thiếu gia.

Sau lần phát bệnh cấp tính kia cha đã dần phục hồi, đến mùa xuân khi hoa nở rộ đã có thể ra ngoài tản bộ, mẹ là kiểu phụ nữ truyền thống cơ bản không ra khỏi cửa, bí mật của anh có thể bảo toàn được.

Trường học sớm đã mở lớp, anh lại trở về làm thầy giáo môn văn như trước. Ở trên lớp anh nhiệt tình thân thiện được học sinh yêu mến, ở nhà họ Diệp anh tao nhã tận tình, Diệp Bằng cũng rất thích anh. Mà ở biệt thự, trong phòng ngủ lầu hai, anh có bộ dáng thế nào thì ngoại trừ Diệp Côn ra không có bất luận kẻ nào biết.

Vị thiếu gia bá đạo kia càng không có khả năng khoan nhượng để cho người thứ hai biết.

Đồng Nhạn Linh là của hắn.

Không được thương lượng.

Sau một thời gian chậm rãi ở chung, có một vài thứ giữa hai người từ trạng thái bị phong bế tựa hồ chậm rãi được mở ra. Ít nhất Đồng Nhạn Linh dần dần không liều mạng trốn tránh ánh mắt đối phương nữa, mà Diệp Côn thì mỗi một lần sẽ dẫn anh đi tới mỗi một căn phòng khác nhau của khu biệt thự này.

Phòng khách, phòng bếp, phòng khách nhỏ, hầm rượu, sân phơi, nhà kính.

Đồng Nhạn Linh vẫn chưa chú ý sau lưng tòa biệt thự này, ở cuối hành lang rộng lớn, đẩy cửa ra ngoài chính là một căn nhà kính.

Nếu so sánh với nhà kính bên nhà chính Diệp gia thì tòa nhà này có vẻ bé hơn nhưng nó lại đẹp hơn rất nhiều, bởi vì tạo hình là kết cấu hình vòm trên đỉnh có chóp nhọn đậm chất phương Tây, khi ánh nắng chiếu vào thật giống như một tòa cung điện bằng thủy tinh.

Hoa và cây cỏ bên trong là nhiều loại ở miền Bắc khó mà thấy được, hoặc là những loại cây mà vào mùa đông không thể sinh trưởng, ví dụ như cây phúc bồn tử um tùm bên kia. Mãi khi trông thấy cây phúc bồn tử, Đồng Nhạn Linh mới nghĩ ra mấy quả mọng chua chua ngọt ngọt trong vài lần ân ái anh được ăn rốt cuộc là quả gì, rốt cuộc là từ đâu mà có.

“Đang nghĩ gì vậy?” Từ sau lưng ôm lấy người thầy giáo đỏ mặt ngắm bụi cây kia, Diệp Côn thấp giọng hỏi.

“Không.” Lắc lắc đầu, Đồng Nhạn Linh nghiêng mặt nhìn về phía một loại cây khác trên cái giỏ bên cạnh “Đây là hoa quỳnh sao?”

“Em nhận ra?”

“Trong nhà một thầy giáo cùng tổ có trồng, khi nở hoa còn bắt mọi người thức đêm để nhìn.” Vừa nói vừa khẽ mỉm cười, Đồng Nhạn Linh chăm chú nhìn những bông hoa trước mắt “Có điều không được đẹp vậy đâu, cũng không có nhiều hoa.”

“Chuyện hoa cỏ tôi lười quan tâm.” Há mồm cắn một miếng lên vành tai đối phương, tựa hồ nhận định còn có chuyện quan trọng hơn cần hoàn thành, người đàn ông dùng sức ôm lấy anh, ngữ điệu càng trở nên công kích “Nên vào ăn cơm, cơm nước xong nghỉ một lát, chúng ta còn có ‘chuyện làm ăn’ cần ‘bàn bạc’ kĩ lưỡng đấy. Nếu em thích, lần này có thể ‘bàn bạc’ ở ngay đây, em có thấy ghế quý phi phía sau đám hoa lan Bạch Hạc kia không? Em thử qua sẽ biết, cực kì thoải mái……”

Nói xong, Diệp Côn buông tay ra, trên mặt mang theo mỉm cười nhè nhẹ, xoay người cất bước đi trước. Đồng Nhạn Linh đỏ ửng hai má giờ mới kịp phản ứng, nhanh chóng theo phía sau, tuy trong lòng rối như tơ vò nhưng bước chân lại không hề có nửa nhịp chậm trễ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sương Chiều Não Nề

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook