Song Kiếm

Chương 195: Lần đầu tiên làm việc thiện

Hà Tả

03/09/2014

Pháp thuật hệ thổ của cảnh giới thứ ba, pháp thuật dũng mãnh nhất của đạo gia - Thừa Thiên Tái Vật - lợi hại đến thế nào? Dựa theo truyền thuyết thần thoại, bầu trời được chống đỡ bởi mặt đất, từ đấy có thể thấy được mức độ biến thái của pháp thuật này. Chiêu này được Quàng Khăn Đỏ xuất ra lại càng lợi hại hơn, tuy không phải là mức phòng ngự vô địch như phật pháp, nhưng cũng là pháp thuật phòng ngự mạnh nhất bên đạo gia.

Ba lần bị đánh, sinh mệnh của Quàng Khăn Đỏ mới mất có 1/3. Tới lần bị đánh thứ tư, Huy Hoàng động thủ ngay, tiên kiếm bắn ra, ‘Đinh’ một tiếng đã ngăn được thanh kiếm bên trái - là thanh có lực công kích mạnh. Thanh bên phải có lực công kích thấp chém vào người Quàng Khăn Đỏ, nhưng gây tổn thương không lớn. Lần thứ năm, Huy Hoàng lại đỡ được; lần thứ sáu, cũng đỡ được... Huy Hoàng đã nắm rõ quy luật rồi, lại thêm có thuật Thiên Lý Nhãn, cho nên hắn ngang nhiên kìm chết được thanh kiếm bên trái.

Bị tấn công, một bên phái đón đỡ một bên phải quan sát, cho nên tốc độ tiến tới của hai người thực không nhanh. Đừng nói là Quàng Khăn Đỏ, cho dù là Tập Tập cũng không thể chịu nổi mức tấn công liên tục siêu mạnh như thế. Đặc biệt là hai thanh phật kiếm này cũng biết ăn gian, có khi lại đột nhiên tạm dừng một lúc, khiến cho Huy Hoàng theo quán tính xuất kiếm lại trúng phải khoảng không. Không chỉ như thế, hai kiếm lại còn chuyển qua đánh Huy Hoàng một lần nữa, kết quả là khiến cho Huy Hoàng phải quýnh tay quýnh chân...

Sương Vũ lắc đầu: “Gia Tử, không được rồi.”

“Nam nhân bọn ta không bao giờ nói là không được.” Đường Hoa cười hè hè nhảy vào trong màn Phật quang.

“Hắn muốn tự sát à?” Hạo Nhiên có phần sửng sốt, hỏi.

“Xác suất tự sát của hắn cũng cao bằng với xác suất loài người bị diệt vong đấy.”

“Cẩn thận!” Huy Hoàng thấy Đường Hoa nhảy xuống thì kinh hãi cực kỳ, quả nhiên không hổ là phật kiếm, vừa thấy trong phạm vi mình quản xuất hiện người thứ ba, bèn tức khắc buông bỏ cho hai con mồi khó nuốt, nhắm về hướng Đường Hoa mà vút tới ngay.

Đường Hoa lắc lắc đầu, ném ra một tờ ngân phiếu, “Vù” một cái, tới thẳng đằng trước cửa miếu ngay. Ai... Dụng cụ ăn gian cũng chẳng phải dễ xài như vậy đâu, ngón tay móc móc một cái là 700 kim mất toi rồi. Với lại đây mới là khoản ban đầu thôi đó...

“Vù”, hai thanh phật kiếm tấn công khoảng cách gần, có điều lần này tiền tiêu có chút rẻ hơn, 50 kim là đủ rồi.

“Vù”, 50 kim lại theo gió bay!

Lại “Vù”, trong lòng Đường Hoa như đang nhỏ máu, hắn kêu: “Các ngươi nhanh lên đi chớ!”

“À!” Từ đầu tới giờ Huy Hoàng nhìn đến dại cả người ra, lúc này mới giật mình tỉnh lại, bèn vội vàng điều khiển phi kiếm lao bắn tới chỗ cửa miếu.

“Vù”... Không biết Đường Hoa lại phải bỏ ra bao nhiêu tiền, Huy Hoàng với Quàng Khăn Đỏ rốt cục cũng tới được cửa miếu. Khoảng thời gian này Đường Hoa cảm thấy như đã trôi qua cả một thế kỷ vậy, thứ bị đốt cháy chính là tiền, mà thứ trôi đi chính là máu.

“Sao rồi?”

“Ta đệt, trò chơi điền chữ.” Huy Hoàng muốn nổi điên lên: “Đề bài thứ nhất: Cái gì phật cái gì xà.”

“Móa! Cái gì phật à? Hỏi trong bang đi.” Đường Hoa lại “Vù” cái nữa, 50 kim đi tong rồi.

“Khẩu phật cô xà... Không đúng!” Huy Hoàng toát mồ hôi kêu gọi trong kênh bang hội: “Nhanh với, đang chờ cứu mạng đó.” Hắn không biết chiêu dịch chuyển tức thời cần gì, nhưng hắn biết loại kỹ năng biến thái như thế, nhất định phải trả một cái giá thật lớn.

“Khẩu phật tâm xà!” Đường Hoa vội vàng kêu, còn may là có Thiên Sứ giúp đấy, có điều ngươi cứ nói thẳng thành ngữ là được rồi, cần gì phải giải thích rằng khẩu phật tâm xà là ý chỉ miệng phật mà ruột rắn chớ? Còn ví dụ là lời nói thì dễ nghe, nhưng tâm địa ác độc nữa. Ngươi nhắn thêm mấy chữ là ta phải tốn thêm 50 kim đó, còn mắc hơn hơn cả điện báo nữa hà.

“Giải được rồi!” Huy Hoàng vui sướng hô: “Còn sáu đề bài nữa, kiên trì nhé. Cái gì địa thành cái gì.”

“Lập địa thành phật!” Câu nói này ai trên Trái Đất cũng đều biết cả, chỉ cần coi mấy cái phim bộ, cứ hòa thượng mà gặp người xấu là sẽ nói câu này ra ngay: phóng hạ đồ đao, lập địa thành phật. Sao hắn không nghĩ lại, người xấu đều thành phật, vậy người tốt phải xuống địa ngục hết à? Vậy những người tốt mà bị người xấu giết chết thì sẽ ra sao?

“Đề thứ ba, a cái gì mạ cái gì. A...” Huy Hoàng kinh hãi cực kỳ, hai thanh phật kiếm thế mà tấn công mình luôn! Cũng may còn có Quàng Khăn Đỏ uy mãnh, lao qua lấy thân mình đỡ thanh kiếm bên trái, nhưng chân nàng cũng bị lảo đảo, ngã xuống. Huy Hoàng mắt sáng tay nhanh quơ một cái, tay trái giữ nơi gáy, tay phải giữ ở eo. Bốn mắt đối diện, một loại cảm giác tê dại chảy ở trong lòng, một dòng nước ấm từ đan điền dâng lên...

“Nước mũi chảy xuống rồi kìa.” Đường Hoa tức giận bừng bừng. Đại ca, đây không phải là phim hoạt hình Nhật Bản, người ta mới đánh một chiêu các ngươi đã có tận một tập hồi ức đâu. Huynh đệ ngươi là ta đây đang còn trong cảnh nước sôi lửa bỏng đó, hiện giờ mà diễn trò tiếng sét ái tình có phải không thích hợp lắm không?

Huy Hoàng vội che mũi, dịu dàng hỏi: “Nàng không sao chứ?”

“Không có việc gì. Cảm ơn.”

Tiểu vũ trụ của Đường Hoa đang cháy bừng. Thế nào là ‘một chữ ngàn vàng’? Chính là thế này đó. Chẳng trách mà người ta vẫn bảo ‘đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng’, hóa ra là vì có người bạn như vầy cho nên mới cảm thán đó.

“Hẳn là ta phải cám ơn chứ! Nàng đã cứu ta mà.”

“Chàng cứu ta nhiều hơn.”

Đường Hoa chẳng phải không muốn lên tiếng, mà thứ nhất là phải móc ngân phiếu ra, thứ hai là hắn đang tìm những ngôn ngữ ác độc nhất trên đời này để chia rẽ đôi uyên ương ấy. Sương Vũ biết bí mật chiêu dịch chuyển tức thời của Đường Hoa, nàng thấy vậy cũng toát cả mồ hôi hột, bèn vội vàng nhắn với Huy Hoàng: “Ngươi nói ra một câu là Gia Tử tổn thất 100 kim đó.”

“A!” Huy Hoàng sực tỉnh, bèn vội vàng hoàn toàn buông Quàng Khăn Đỏ ra, sau đó nhìn cửa miếu ôn nhu hỏi: “Nàng biết a cái gì mạ cái gì không?”

“A phật mạ tổ!” Đường Hoa đang cấp bách cũng phải hộc ra một câu. Đây là câu trả lời của Tôn Minh: thành ngữ này dùng tiếng phật giáo, mắng chửi phật tổ, nôm na là không chịu ràng buộc bởi tiền nhân.

“Chính xác!” Huy Hoàng: “Mượn hoa cái gì cái gì.”

“Mượn hoa hiến phật!” Quàng Khăn Đỏ trả lời.

“Nàng thật thông minh!”

Quàng Khăn Đỏ thẹn thùng ẹo ẹo người, cúi đầu nhỏ giọng: “Chàng cũng vậy!”

“Xử lý bọn họ đi!” Đường Hoa phát lời cầu nguyện chân thành nhất tới hai thanh phật kiếm kia. Sương Vũ dường như cũng hiểu rõ tâm tình của Đường Hoa, bèn gọi điện cho Huy Hoàng: “Nếu ngươi không muốn bị Đường Hoa tính sổ sau khi xong chuyện thì mở cửa trước đi! Nghiêm túc cảnh cáo đấy.”



“Ừ ừ!” Huy Hoàng trả lời Sương Vũ xong kêu: “Đề thứ năm: cái gì phật cái gì hương.”

“Lựa phật thắp hương!” Đường Hoa rít lên mấy chữ từ kẽ răng, rồi bổ sung: “Ví von rằng người ta làm việc hoặc đối xử với mọi người cũng có khác nhau.”

* * * * * *

Cửa miếu cuối cùng cũng được mở ra, hai thanh phật kiếm biến mất. Ánh mắt Đường Hoa đỏ như máu nhìn vào Huy Hoàng. Huy Hoàng hổ thẹn: “Ít đọc sách.”

1900 kim! Đường Hoa vừa nghĩ đến con số này đã muốn hộc cả máu ra. Mình tuy nhiều tiền, nhưng đâu phải để tiêu như vậy. Lẽ nào ép bức bóc lột người khác lại không cần phí tổn à? Ít ít nhất thì miệng cũng mỏi lưỡi cũng khô mà, uống thêm mấy bình nước khoáng thì có ai trả tiền cho không?

Quàng Khăn Đỏ thì lại sùng bái nói: “Chàng thật là bình tĩnh.”

“Ta à?” Đường Hoa chỉ chỉ vào mình, câu này ít ra vẫn còn được mấy phần tiếng người đấy.

“Không phải!” Quàng Khăn Đỏ lắc đầu, nữ sinh thuần khiết sẽ không nói dối.

Đường Hoa nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải, cảm thấy xuân ý nồng đậm lắm, cũng cảm thấy mình chướng mắt lắm, thế là không thèm để ý nữa, đi thẳng vào bên trong miếu. Đừng có đi nói lý với mấy đứa đang chìm trong tình yêu cuồng nhiệt, chúng nó luôn cho bầu trời hình tròn, là vì có lồng ngực của đối phương, chúng nó luôn cho mặt đất hình vuông, là vì tình cảm dịu dàng của đối phương. Thật là vi phạm tư tưởng chủ nghĩa duy vật một cách hoàn toàn, chả trách gì có thời nào đó kết hôn còn phải cần được tổ chức phê chuẩn nữa, vì tự do luyến ái hoàn toàn là phản cách mạng mà.

* * * * * *

Bên trong miếu có sân, bên trong sân có điện. Đường Hoa nhẹ nhàng đẩy cửa điện, bên trong có tiếng gõ mõ truyền ra. Hắn bước vào, thấy có một lão hòa thượng đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, lưng quay về phía mình, mà vị trí vốn để tượng phật lại trống trơn. Lão hòa thượng tay gõ mõ, còn miệng cứ lẩm nhẩm.

Bùa Giám Định... Đậu xanh, thế mà là NPC cấp 1. Đường Hoa thất vọng buông bỏ ý định tấn công đi.

Tiếng mõ dừng lại, Huy Hoàng với Quàng Khăn Đỏ cũng đã thức tỉnh từ trong cơn mê muội vì tiếng sét ái tình, đều nhất tề xuất hiện ở trong điện. Lão hòa thượng dừng mõ, tay nặn phật châu, cụp mi xuôi tai, mắt cũng không mở ra, hỏi: “Thí chủ từ nơi nào đến?”

“Đến từ nơi đến.”

“Thí chỉ đang đi đâu?”

“Đi nơi cần đi.”

Huy Hoàng với Quàng Khăn Đỏ đưa mắt nhìn nhau, đây có phải là ám hiệu không? Lẽ nào lão hòa thượng này chính là điệp viên của phái Đường Hoa đang ẩn núp trong phật gia, tục xưng là ‘phật gian’ sao?

“Thí chủ đã gặp qua tiểu đồ của lão nạp sao?”

“Phải! Đã bị hắn hại chết.”

“Bổn tự gặp đại nạn, không người bưng trà, cũng không người rót nước. Thí chủ xin cứ tự tiện, lão nạp còn đang phải tụng kinh.”

“Phật cũng đã không còn nữa rồi, còn phải tụng kinh nữa sao?” Nhìn tình hình thế này, nếu như đoán không sai, vậy tượng phật vàng mà khi đó tiểu hòa thượng nọ đưa ra có khả năng vốn chính là phật được cúng trong miếu Tuyết Sơn này đấy.

“Phật ở trong lòng.”

Huy Hoàng nói: “Đại sư, nghe nói ngài đang gặp đại nạn, có thể kể ra một hai được không?”

Hòa thượng không trả lời mà hỏi ngược lại: “Thí chủ từ nơi nào đến?”

“Đến từ nơi đến.” Huy Hoàng nhìn hồ lô mà vẽ gáo.

Không ngờ lão hào thượng lại lắc đầu, hỏi tiếp: “Nữ thí chủ từ nơi nào đến?”

Quàng Khăn Đỏ còn chưa có mở miệng, Đường Hoa đã cướp lời: “Từ Đông Thổ Đại Đường, đến Tây Thiên bái phật cầu kinh.”

“Thiện tai, thiện tai!”

Đường Hoa hỏi: “Hòa thượng, chẳng phải ngài đã nói phật ở trong lòng đó sao? Vì sao đi thật là xa đến Tây Thiên lại là thiện tai? Ta khuyên ngài một câu, có nhiệm vụ thì giao ra đây mau, không có nhiệm vụ thì giao tất tần tật thần binh bảo khí, vàng bạc châu báu, bà xã tiểu thiếp, quần lót bít tất ra.”

“Thí chủ từ mi...”

“Ngài sai rồi!” Đường Hoa lấy thanh kiếm ra múa múa hai cái, nói: “Ta chính là đại trại chủ Hỗn Tuyết Long của Đại Tuyết trại, Đại Tuyết Sơn. Mấy ngày nay có chút túng thiếu, cho nên đến đây mượn chút đồ xài. Thức thời thì nhanh giao ra đây, nếu không đừng trách ta dao đỏ đâm vào, dao trắng rút ra.”

“Thiện tai, thiện tai...” Lão hòa thượng chưa nói xong thì đã hóa thành ánh trắng.

“Thực là lề mề!” Đường Hoa thu kiếm, rồi nhặt từ mặt đất lên một phong thư. Kỳ lạ quá, lão hòa thượng này chết xong đã rớt một hạt châu vào trong túi mình rồi, vì sao phong thư này lại không tuân theo quy tắc, đi rớt xuống mặt đất vậy nhỉ? Đường Hoa nghi hoặc cầm bức thư lên, xem một chốc rồi đổ mồ hôi hột.

Quàng Khăn Đỏ nghi hoặc nhận lấy rồi xem, sau đó cũng “phụt phụt” phì cười. Hóa ra trên thư có nói, ba trăm miệng ăn cộng với một bức tượng phật vàng ở trong miếu Tuyết Sơn này đã bị người ta bắt cóc rồi. Kẻ bắt cóc chính là Hỗn Tuyết Long mà Đường Hoa vừa thuận miệng bịa ra. Hỗn Tuyết Long cũng không thông báo thời gian, chỉ bắt lão hòa thượng phải mang theo một đôi phật kiếm tên là Thiên Tâm kiếm và Địa Tâm kiếm đến nơi được chỉ định để một tay giao hàng một tay giao người. Từ phần chữ nghĩa mà nhìn, Hỗn Tuyết Long cũng là một kẻ rất dài dòng, đầu tiên hắn nói mình cũng là đệ tử nhà phật, cho nên mới mời các đệ tử nhà người ta đến nhà mình làm khách. Còn nói kiếm chính là vật ngoài thân, v.v... nữa.

“Giết sớm quá rồi!” Câu này Huy Hoàng không dám nói ra, vì hắn thấy hiện giờ Đường Hoa đang khó chịu lắm, mà nguồn cơn là tại mình. Nếu Sương Vũ không gạt mình, thì bởi vì sự do dự của mình, lúc nãy Đường Hoa đã phải lỗ vốn lớn lắm lắm. Nhưng mà... Ngươi phải hiểu giùm chứ, phút giây chớp nhoáng đó, ai cũng đều đạt tới cảnh giới trong mắt không người, trong lòng không ai mà...

“Lục!” Đường Hoa phân phó một tiếng, sau đó bắt đầu tìm kiếm trong đại điện, biết đâu tìm được mấy đồng cắc cũng an ủi phần nào cho cái thân vừa bị mất máu quá cỡ của mình.



* * * * * *

“Tìm được rồi!” Quàng Khăn Đỏ hô lên.

Đường Hoa lần theo tiếng nàng, thấy trên vách tường của cửa sau điện có một bức tranh thuỷ mặc, trong tranh có hình ảnh một đôi phật kiếm khi có khi không, mơ mơ hồ hồ. Bốn phía bức tranh tràn ngập chữ Phạn, chúng có màu kim, cũng lúc ẩn lúc hiện như hai thanh phật kiếm vậy.

Huy Hoàng duỗi tay ra, vừa chạm vào bức tranh thì thân thể đã như bị điện giật, rút lui vài bước. Quàng Khăn Đỏ thử, cũng bị như thế.

“Đừng nhìn ta, ta không có thử đâu!” Tuy miệng nói như thế, nhưng Đường Hoa vẫn cứ chìa tay ra. Không ngờ tay còn chưa chạm tới, bức tranh đã tự cuộn lại, toát ra ánh kim rồi rơi vào trong bàn tay hắn.

Trong lúc mọi người đang kinh ngạc, thân ảnh một lão lão hòa thượng đã xuất hiện: “Thí chủ nhân từ, xin đưa bức họa này đi đổi lại ba trăm đệ tử của miếu Tuyết Sơn giúp lão nạp, lão nạp cảm kích bất tận.”

“Cái này... Ta vừa giết...”

“Thí chủ bớt sầu, người ngài vừa giết là một tên đệ tử của lão nạp. Nó có thể hiểu thấu được sống chết, có thể hiểu thấu được dục vọng, có thể hiểu thấu được... Nhưng chỉ có chấp niệm là nó không hiểu thấu. Bức họa này do phương trượng bổn tự từ một ngàn năm trước lưu lại, truy là bảo vật trấn tự, nhưng chẳng qua cũng chỉ là bụi bặm mà thôi. Nhưng nó không hiểu thấu được, vì thế mới khiến cho bổn tự mắc đại nạn.”

Đường Hoa cuối cùng cũng đã hiểu đầu cua tai nheo rồi, Hỗn Tuyết Long đến miếu Tuyết Sơn cướp phật kiếm, nhưng bản thân hắn lại không chạm đến được, phương trượng lại không chịu đưa cho, thế là hắn liền bắt cóc mọi hòa thượng lớn nhỏ trong miếu, báo cho lão phương trượng kia khi nghĩ thông suốt rồi thì mang tranh đến đổi người. Nhưng lão phương trượng lại nghĩ đây là vật của tổ tông, cho nên không muốn trao đổi với Hỗn Tuyết Long. Cũng lúc này, trong số ba trăm hòa thượng bị bắt cóc có một tiểu hòa thượng thông minh, lén trộm lại được tượng phật vàng mang đi tìm Tinh Tinh của mình. Khí vị của tượng phật lại kích động ba tên BOSS kia đến truy sát... Sư phụ của phương trượng thấy việc này không thể để thế được, bèn nhờ cậy mình mang tranh đến đổi các hòa thượng về. Theo mạch suy nghĩ, vậy tượng phật vàng hẳn đang ở trong tay Cổ Điêu, nhưng sư phụ của phương trượng không hề đề cập đến nó, mà chỉ nói đến việc đổi người, thể hiện lòng từ bi của người ta rất mực...

“Cái này không thành vấn đề!” Đường Hoa cười ha hả, nói: “Chỉ có điều... Ngài cũng biết bọn ta đều là đệ tử đạo gia hết, lấy mấy thanh phật kiếm này cũng không xài được, ngài có thể có chút gì đó cụ thể hơn không... Ha ha... Ngài hiểu đấy, con người ta da mặt mỏng mà, ngài đâu nhất thiết bắt ta phải nói rõ ràng như vậy đâu?”

“A di đà phật!” Lão lão hòa thượng niệm một câu phật hiệu: “Người xuất gia thân không vật dư thừa, vẫn mong thí chủ có đức hiếu sinh, nuôi từ bi trong lòng.”

“Không thể nào đâu? Ngài đã từng làm phương trượng mà. Quê nhà ta có một ngọn Nam Phổ Đà kia, hương khói thịnh vượng biết mấy... Một cái áo sơ mi trắng giá 10 đồng tiền, bán sỉ có khả năng chỉ 5 đồng, vậy mà trải qua 10 giây xông hương khai quang, giá đã lên tới 80 đồng rồi, mà còn không bị đánh thuế nữa đó. Hơn nữa tín đồ vẫn cứ xếp một hàng dài mua sắm, còn tích cực hơn cả đi mua nhà nữa là... Thành thật mà nói cái nghề này của các ngài là nghề duy nhất ta thấy thu nhập cao hơn bán ma túy đó. Cùng không cần nhiều, ngài tùy tiện lấy mấy vạn kim ra xua bọn ta đi là được.” Hòa thượng không có tiền à? Có trời mới tin. Trong ba nghề nghiệp nhiều tiền nhất mà ít nguy hiểm nhất thời hiện đại, thì hòa thượng đứng đầu, ăn xin thứ hai, thứ ba mới là những kẻ vì dân phục vụ. Hàng thứ ba sợ người ta tố cáo, hàng nhứ hai sợ đội trị an, chỉ có hòa thượng là cái gì cũng không sợ, mà người ta còn phải dỗ dành để họ lấy tiền nữa. Nhớ hồi xưa có tên phiên tăng kia lưu lãng đến nước ngoài, sau lưng chạm đến biết bao nhiêu mạng con người vô tội, vậy mà chính phủ lại không dám truy nã đấy.

“Thí chủ! Lão nạp quả thật không có vật dư thừa nào cả. Người xuất gia không nói dối. Vẫn xin thí chủ dày đức giúp đỡ cho một lần, lão nạp sẽ cùng đám đệ tử cả ngày tụng kinh niệm phật sẽ không bao giờ quên đại đức của ngài.”

Huy Hoàng nói trong kênh đội ngũ: “Gia Tử, quanh quẩn cũng không có việc gì, hai thanh phật kiếm kia chẳng những chúng ta không lấy được, mà còn khó bán nữa, không thì giúp một lần đi?”

“Ngươi không phải là...”

Huy Hoàng gật đầu, nói: “Thực ra... Ta là tín đồ nhà phật.”

“Ngươi?” Đường Hoa sửng sốt hô một tiếng, vội nói: “Ngươi đừng hiểu lầm, thực ra ta không gièm pha gì phật học, chỉ là ta cảm thấy khó chịu với mấy kẻ làm hòa thượng thôi. Thuần túy là đám gạt người, chẳng có tinh thần chuyên nghiệp gì cả.”

“Không sao! Gia Tử, ngươi không biết đâu... Ta với mấy người bạn học Đại học có năm kia đến quê hương một bạn học cao trung của ta du ngoạn. Chỗ hắn có ngọn núi Bồng Lai, độ cao so với mặt nước biển chừng một cây số. Trên núi có một ngôi miếu, sinh hoạt ở đó rất gian khổ, nhưng bọn ta ở qua đêm trên đó, họ chỉ lấy tiền dầu muối của bọn ta thôi, còn tiền thức ăn, cơm, với tiền nghỉ trọ đều không lấy. Tám người mà chỉ tốn có năm đồng tiền ăn ba bữa cộng ngủ lại một đêm. Gia Tử, cũng không phải mọi hòa thượng đều như ngươi nghĩ đâu. Lúc đó ta gặp họ, nói chuyện với họ xong ta mới cảm thấy là họ đã ở vào một loại cảnh giới mà chúng ta không thể nào hiểu nổi. Ta không biết phải miêu tả như thế nào cả...”

“Ý ngươi là chúng ta phải học theo tinh thần làm chuyện tốt làm nghĩa vụ công à?” Đường Hoa rất bất cam hỏi.

“Ừ ừ!” Quàng Khăn Đỏ gật đầu tỏ vẻ vô cùng tán đồng với ý kiến của Huy Hoàng.

Ngươi đương nhiên phải đồng ý rồi, giờ Huy Hoàng có nói hắn không phải nam nhân ngươi cũng tin nữa mà. Đường Hoa bất đắc dĩ lắm, coi bộ lần này phải thâm tiền rồi. Hắn bèn quay đầu lại nói: “Lão hòa thượng, ngài không cần phải tụng kinh gì cho ta hết. Ta đồng ý giúp các ngài đổi người về.”

“Trồng dưa được dưa, ân đức của thí chủ, miếu Tuyết Sơn trên dưới không dám quên.”

“Đừng khách sáo! Là người mà, ngẫu nhiên làm chuyện tốt cũng phải thôi. Sẵn tiện nói luôn một câu, ngài đừng có luôn miệng bảo ta ‘thất của’ ‘thất của’ nữa, xui xẻo lắm.” Qua ngày hôm nay, mình sẽ chính là tên thất của lớn nhất Song Kiếm này rồi... Không đúng! Sát Phá Lang mới là tên thất của lớn nhất mới đúng. Kỳ lạ, Sát Phá Lang hôm nay sao không lộ diện vậy cà? Cũng phải, hắn có muốn vào cũng có đủ bản lĩnh đâu mà.

* * * * * *

Hàng vào tay rồi! Đường Hoa khoe phật kiếm với đám Hạo Nhiên: “Phật kiếm bát giai: Tâm kiếm, cấp 70, cảnh giới phật pháp tầng hai có thể sử dụng. Chẳng phải là thứ tốt lành gì.”

“Nó là đồ tốt, nhưng mà dùng không nổi.” Hạo Nhiên thở dài một tiếng: “Có điều cũng hay, bên cạnh binh trạm lại có một ngôi miếu thế này, vậy về sau nhiệm vụ của binh trạm sẽ có nhiều hơn. Vậy chúc mừng Gia Tử, Huy Hoàng với Quàng Khăn Đỏ cô nương nhé. Bọn ta đi đây!”

“Đi thong thả!”

* * * * * *

“Các ngươi có cảm thấy tỷ lệ phần thưởng và công sức bỏ ra không xứng, với lại tỷ lệ độ khó và thù lao cũng không xứng không?”

Huy Hoàng không hiểu, bèn hỏi: “Chuyện gì thế?”

Đường Hoa lắc đầu: “Đây không phải là phong cách của trò chơi này. Ta đang nghĩ là có phải có phần thưởng ẩn hay không đây. Ngươi không nghe lão hòa thượng kia nói à, trồng dưa được dưa, dường như đang ám chỉ ta rằng sẽ có chỗ tốt cho ngươi đó, có điều ngươi phải làm người tốt mới được.”

“Gia Tử!” Huy Hoàng đổ mồ hôi, nói: “Thực ra ta cũng nghĩ vậy đấy. Phần thưởng ẩn chắc chắn phải có, có điều ta đoán...”

“Ngươi đoán là cái gì?”

“Ngươi nói xem có khi nào là tặng điểm công đức không...? Ngươi làm việc tốt xong thì tặng cho ngươi một vạn điểm công đức hay gì gì đó.”

“A! Một vạn? Vậy chẳng phải là sẽ nhảy thẳng lên tiên kiếp thứ hai rồi hay sao?” Vậy là việc gì chứ, vừa mới bị sét kiếp một đánh, lại bị sét kiếp hai đánh tiếp luôn. Đánh xong cả hai lần người ta mới nói: ngại quá, ngươi đã vào ma đạo rồi, có đánh cũng không hiệu quả gì cả... Mặt khác nữa, mình phải giết thêm bao nhiêu người nữa mới có thể độ ma kiếp thứ hai đây? “Chắc không phải đâu... Đậu xanh, nếu hắn dám tặng cho ta món đó, ta cam đoan sẽ giết sạch ba trăm tên hòa thượng kia để giảm công đức ngay.”

“Hẳn sẽ không đâu, là ta đoán mò thôi!” Huy Hoàng cười khổ, đó là chuyện rất có khả năng đó. Hắn hiểu Đường Hoa lắm, không có việc gì ai lại muốn bị sét đánh đâu, cứ buồn tẻ nhảy qua nhảy lại đặng tự SM chính mình à? Có điều chuyện đều là như vậy thôi, Đường Hoa có nói không nhận thì cũng đã nhận rồi. Lại nói, cũng chưa hẳn phần thưởng sẽ là công đức đâu... Có khi là tặng điểm âm công đức thì sao?... Ngàn vạn lần đừng có gánh lấy ma kiếp thứ ba đó nhé, ta không phải cái miệng quạ đen, ta không phải cái miệng quạ đen!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Song Kiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook