Sa Rang Hê Yô! Tớ Yêu Cậu Thật Mà!

Chương 19: Đại Học

Chi Crab

16/04/2017

Ăn xong thì ộp pa đi rửa bát. Tớ và Thư ra xem tivi chính xác là xem Cô nàng mạnh mẽ Do Bong Soon. Park Hyung Sik soái ca lòng em. Đúng là chỉ có phim mới hoàn hảo như vậy.

-Sau này hai đứa thi đại học nào?- Ộp pa ngồi cái phịch xuống ghế, cầm miếng ổi vừa ăn vừa hỏi.

-Còn phải sao? Em thi Công nghệ thông tin, con Thư thi sân khấu điện ảnh- Tớ vừa xem tivi vừa trả lời.

-Nà ní(cái gì)? Thư thi sân khấu điện ảnh á? Ôi trời ơi, khéo trượt rách háng- Ộp pa bĩu môi khinh khỉnh nhìn con Thư.

Thư ức quá cầm quyển tạp chí bên cạnh cuốn lại lao vào đập ộp pa. Vừa đập vừa chửi, hai người họ vừa rượt nhau quanh nhà. Tớ đôn khê(don't care) xem hết phim là vào phòng.

Rầm! Rầm!

-Hai cái con người kia. Thôi ngay cái trò trẻ nghé đó đi- Tớ hét ầm lên, ộp pa và Thư vẫn rượt nhau đã vậy lại còn làm đồ đạc trong nhà lộn xộn hết lên.

-Bảo anh ta/nó xin lỗi anh/tao đi- Hai người kia cùng đồng thanh.

-Hai người xin lỗi nhau rồi dọn nhà đi. Nếu không nằm sofa mà ngủ- Tớ vừa nói vừa khóa cửa phòng con Thư lại rút chìa khóa rồi vào phòng khóa trái cửa.

Nghe bên ngoài có tiếng động chắc là học xin lỗi nhau rồi đang dọn nhà. Tự nhiên thấy lời nói của mình có trọng lực vãi chưởng. Khoảng 5p sau tớ mở cửa ra ngoài. Đậu xanh rau má? Đây còn phải cái nhà nữa không vậy? Đồ đạc còn ngổn ngang gấp mấy lần lúc nãy. Và hai người nhân vật chính kia đang túm tóc giật tai nhau.

-Không nghe lời đúng không? Ngủ sofa đi. Sáng mai mà thấy nhà vẫn còn bừa bộn hai người chết với tôi- Tớ quát rồi đóng rầm cửa lại. Hai người được lắm!

Nghe thấy ngoài cửa có tiếng xin lỗi, hừ còn lâu bà mới tha thứ. Tớ nói vọng ra bảo họ dọn nhà rồi trùm chăn ngủ luôn. Mai tổng kết rồi!

Lễ tổng kết diễn ra bình thường, trao bằng rồi đi chụp ảnh kỉ yếu. Rồi chơi ném màu và bóng nước. 12 năm học rồi kết thúc thế này đây. Nhưng kí ức này chắc hẳn không ai có thể quên. Không thể quên những nụ cười ngây ngô. Không thể quên những cuộc vui. Không thể quên những cánh hoa phượng bay trong gió. Không thể quên không thể quên rất nhiều thứ.

-----

Mấy tháng ôn tập để ngày hôm nay thi đại học.

Tinh Tinh Tinh.

Mở tin nhắn cái đầu của ộp pa "Em gái thi tốt! Chà yô! "



Tin nhắn thứ hai của ba "Con gái thi tốt nha!"

Tin nhắn thứ ba của Thư "Mày mà trượt tao thiến! Thi tốt nhoa cưng!"

Tớ nhắn lại cho Thư "Mày mà trượt tao đuổi khỏi nhà. Thi tốt"

-----

Tớ ngồi xuống ghế ngửa mặt ra sau tựa trên thành ghế, nhắm mắt tịnh tâm. Lúc trong phòng thi tim như muốn rớt ra ngoài vậy.

-Thi tốt không?- Chị Ly hỏi.

Tớ ngồi thẳng dậy mở mắt ra thì giật mình. Tớ là người nổi tiếng hay sao mà mọi người vây xung quanh tớ vậy? Chắc họ quan tâm tớ lắm, nhỉ?

-Ổn ạ! Cho em cốc trà sữa bạc hà đi! Mấy anh mấy chị cho em thở đi- Tớ nhìn mọi người nói. Tớ dứt lời mọi người cũng tản ra.

Thư từ đâu chạy tới ngồi xuống ghế thở hồng hộc vớ lấy ly nước lọc để sẵn trên bàn một hơi uống hết ly nước. Trâu, rất trâu.

-Làm bào được không?- Tớ hỏi, với trình của nó chắc sẽ ổn thôi.

Nó không nói chỉ ra hiệu là ok. Rồi gọi đồ. Ơ? Tại sao nó không hỏi tớ làm bài có được không?

-Sao mày không hỏi tao làm bài có được không?

-Cần gì phải hỏi. Nhìn thái độ của mà là biết ổn rồi. Nếu không ổn thì mày chả cuống cuồng lên lập dàn cầu cho thi đỗ rồi- Nó lơ đãng nói. Nó quả thật hiểu tớ.

Một tuần sau trường Thư thông báo danh sách đỗ. Thư nó đỗ các cậu ạ! Trường tớ vẫn chưa thông báo, nhày nào cũng sống trong lo âu thấp thỏm. Thật khó chịu.

Tớ lao vào nhà hét ầm lên

-Aaaaaaaaaaaaaa...



-Sao vậy? Ra ngoài bị chó cắn hả? Hay là đang đi thì ngã rách quần?- Thư từ trong phòng chạy vụt ra đi vòng quanh tớ xăm xoi.

-Tao đỗ đại học rồi!

-Ừ! Hả? Đỗ đại học rồi? Yeahhh!!! Mày giỏi lắm Hân ơi. Giỏi lắm!- Nó ôm tớ xoay vòng vòng, cười phớ lớ. Xoay được vài vòng chóng mặt quá hai đứa nằm lăn ra sàn.

Tớ gọi điện cho ba thông báo. Ba vui lắm!

-Ộp pa! Em đỗ đại học rồi!- Tớ gọi điện cho ộp pa.

"Thật sao? Tốt quá rồi! Tối đến quán nhá!"

Ộp pa nói rồi cúp điện thoại luôn. Ổng đang âm mưu gì vậy? Tớ vứt máy qua một bên rồi quay sang nhìn Thư, cả hai cùng cười.

Sao quán tối thế nhỉ? Hay quên là hẹn tớ rồi?

-Tụi em đến rồi!- Tớ mở cửa.

Điện bừng sáng.

Bùm bùm bùm...

Pháo hoa bay tung tóe.

-Chúc mừng hai đứa đỗ đại học!- Tiếng đồng thanh vang lên.

Ba, ba mẹ Thư, ộp pa, các anh chị trong quán. Họ đã chuẩn bị những thứ này sao? Bánh kem, trang trí, pháo hoa. Yêu họ quá!

-Cảm ơn mọi người- Tớ và Thư lao vào ôm họ.

Buổi tối hôm ấy thật hạnh phúc.

Ngày hôm ấy ngày đánh dấu cho giai đoạn đầu của sự trưởng thành...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sa Rang Hê Yô! Tớ Yêu Cậu Thật Mà!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook