Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ

Chương 12

CS2T

23/09/2013

Hai người ngồi nói chuyện với nhau một lúc thì tôi nhớ ra chuyện cần hỏi, cái chuyện mà thắc mắc nãy giờ.

-Mà cậu nè,nhà to thế này sao cậu ở một mình thế – Tôi để nhẹ tách trà xuống, điềm đạm lịch sự @@

-Vì có một mình tớ ở à ^^ – Câu trả lời hết sức hồn nhiên.

-Trời, bố mẹ cậu đâu ? Sao để cậu ở một mình trong khi đó lại là con gái?

-Bố và mẹ ở Nhật Bản – Vẫn với vẻ mặt điềm nhiên tỉnh táo như quả pháo chui khui ngòi mà trả lời

Còn người đối diện như tôi thì có chút bất ngờ, người con gái mới 15 tuổi đã ở một mình trong khi cha mẹ cách xa như thế.

-Thế sao cậu ở đây, cậu là người Nhật à? – Tôi hỏi giống điều tra viên ^^

-Không tớ là người Việt Nam, bố làm trong một công ty liên doanh Việt – Nhật.Còn mẹ thì làm việc tại một trường trung học ở Nhật Bản, nên hai người họ thường xuyên ở Nhật. Tớ thì không thích sự ồn ào cho lắm, với lại thích vẻ thanh bình của Việt Nam hơn, không hối hả, không nhanh như ở Nhật , và muốn trở về đất nước thân yêu. Thôi nếu có cơ hội sẽ kể cho cậu nghe - Em ấy nói với vẻ mặt lạnh như trong đôi mắt xanh thẳm tôi nhìn được có một ưu phiền nào đó, làm cho đôi mắt long lanh mang vẻ buồn.

-ừa. Thế cậutên gì. Tớ tên T – tôi tự lách qua chuyện khác và tự giới thiệu về mình

-Bí mật – Ngắn gọn xúc tính đầy đủ ý nghĩa vê lờ

-Hả, bí mật –Tôi có chút kinh ngạc và khó hiểu đối với người con gái đang ở trước mặt đầy khó hiểu và những bí ẩn

-Hihi. Thôi nếu có duyên sẽ biết – Trở lại với vẻ mặt vui tươi

-Ừa mong là sẽ có duyên, nhờ ông trời vậy

Nói chuyện qua lại và cũng đến lúc chia tay chia chân ra về chứ tối rồi ở nhà con gái người ta lại một thân một mình nữa, người ngoài nhìn vào mắc công này nọ với em, nên tôi tế nhị xin phép ra về với lý do là ngày mai đi học rồi.



Em tiễn tôi ra đến cánh cổng “huyền thoại” màu xanh nước biển đó

-Thôi tớ vào đây

-Ừa về cẩn thận,Bye

-Bye ngủ ngon

-…..

-…..

Một khoảng lặng vô hình xuất hiện khi tôi đợi em bước vào nhà, nhưng em thì lại đứng tựa và cái hàng rào có vẻ đợi tôi đi, giống tiễn người ra chiến trường thế này ^^

-Sao cậu chưa về – Tròn xoe mắt hỏi chắc là ngạc nhiên

-À…ừ

Tôi đành quay lưng bước đi, biết chắc suy nghĩ của cả hai, đối với tôi là phải đợi người con gái bước vào nhà rồi mới quay lưng bước đi, thôi lần này phá lệ một lần một.

Một người con trai đang mặc bộ đồ đá bóng bước đi trên ánh đèn vàng của con đường phố mang cái tên hào hùng 30/4, cánh tay phải bị thương nên được băng bằng một lớp vải màu trắng, từ từ bước về phía xa xăm trên con đường. Một người con gái lặng lẻ với những suy nghĩ trong đầu và không hiểu bản thân mình khi đứng nhìn người con trai mặc đồ của MU từng bước đi từng bước và khuất dần trong ánh sáng vàng của đèn đường, một buổi tối đầy yên bình và vui vẻ, ai biết được ngày mai cô gái ấy sẽ không còn……

Những cảm giác đầy bình yên vương vấn ở căn phòng đó lắng động trong tâm hồn tôi, mùi vị của chiếc bánh kỳ lạ và những câu nói liên quan đến chiếc bánh, hương vị ngon của trà không quá chát rất dễ uống, bước từng bước một cảm thấy ngày hôm nay không mệt gì cả, trong khi người đã sắp bốc mùi ^^ và cánh tay đã băng bó vì hành động cao đẹp…à không ai thấy cũng lằm thế cả thôi không riêng gì tôi. Về đến nhà với tâm trạng hớn hở và trời đã dần về khuya, cảm giác lạnh lạnh của đường phố những ngày tháng tám lờn vờn đâu đó.

Cánh cổng nhà màu xanh đậm hiện ra, tôi loàng tay qua mở khóa như một người đầy chuyên nghiệp bước vào nhà thì đã thấy bố ngồi ở phòng khách cầm tờ báo mà đọc, hình như mọi người đã lên phòng chỉ còn lại người bố thân yêu đang đợi người con



-Dạ, thưa bố con mới về

-Ừa, khuya thế con

-Dạ

-Sao tay con băng bó thế – Bố nhìn thấy cánh tay phải đang có một cuộn băng do người con gái băng cho tôi

-Dạ..con…dạ

-Đánh nhau ở khúc đường 30/4, một người ngất xỉu vì đánh ngay trấn thủy và mặt, hai người bị kẹp cổ và đánh vào trấn thủy cũng ngất, một người bị thương những vùng của tay hổ. Đúng không con ? – Bố nói như con sâu

HẢ

-Thôi chết rồi,ai chứ bố mình là công an, người truyền võ cho nhìn sơ qua là biết đó kết quả của một thằng như mình gây ra, chết chết rồi– Tôi điếng người vì bố đã biết vụ ở khúc đường đó, kỳ này “vó tre truy mông bổng pháp” lại hành tẩu giang hồ, ít nhất là 50 roi vì tội đánh nhau, chưa tính gây thương tích ở dạng trung bình.

Tôi chỉ biết đứng một chỗ đó thôi chứ chả biết làm gì nữa, đang bị tội nặng

-Vào tắm rửa rồi ăn cơm đi.- Bố đứng dậy nói rồi đi vào phòng

Để lại một thằng khờ như tôi chưa biết chuyện gì xảy ra với mình, qua ải dễ dàng vậy sao. Vui mừng chạy lên phòng tắm gửi và ăn cơm vì có phần hơi đói, nếu không có trà và bánh thì xỉu nãy giờ rồi. Ăn xong vào phòng thì gặp ngay hai ông anh bá đạo đang chờsẵn và thấy ngay cánh tay phải đang băng bó và “điều tra” viên xuất hiện

Tôi thành thật khai báo ra từng chi tiết một nếu muốn nhận đươc sự khoan hồng của pháp luật từ hai ông anh bá đạo. Sau màn tra hỏi vì đã thấm mệt nhiều rồi năn lăn đùng ra ngủ..Khò…khò..

Một ngày đầy những kỷ niệm từ những bản thắng đầy vinh quang cho đến những màn đánh nhau đầy công phu và kết quả là lãnh một nhát dao gạch, hên là không sâu cho lắm. Rồi đến một cô gái có gương mặt xinh đẹp như tiên nữ, hết lần này đến lần khác làm cho tôi phải bất ngờ. Một cô gái mới 15 tuổi đã ở một mình trong căn nhà to thế với cách trang trí hết sức là lạ lùng và những chiếc bánh đó cho đến tách trà, từ đó cho thấy em là một người không phải bình thường, tôi bất đầu thấy khâm phục người con gái đó mang lại cho một thằng con trai như tôi nhiều cảm xúc mà đến bản thân không hiểu là cái gì, từ nhỏ tới giờ mới có cảm xúc đó, lạ lùng. Những giọt nước của tách trà hình như còn động lại trong tôi, nó đem đến cả giác bình yên và đầy thanh bình cho đến tận giấc ngủ, làm cho con người dễ ngủ.

“Em là một cô gái đặc biệt với tài sắc vẹn toàn, mang đến cho anh đây nhiều cảm xúc mà không thể nào diễn tả được, đặc biệt là mùi hương đó nó thanh bình và yên tĩnh mỗi khi gần em….”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook