Quan Môn

Chương 410: Một vấn đề có tới mấy cái đáp án

Thao Lang

28/10/2014

Diệp Khai không phải là kẻ chịu thiệt, Tô Định Phương càng là người không chịu thua thiệt. Hai người cùng thuộc loại hung ác đấu đá nhau thì hậu quả tuyệt đối là không ai có thể thừa nhận nối. Vì thế nên Diệp Khai mới có thể đưa ra một số điều kiện râu ria chẳng ra sao, kiểu như trục xuất Tô Tỉnh ra nước ngoài.

Chỉ là chuyện như vậy thôi, Diệp Khai cũng lười giảng giải cho bọn họ, dù sao những người có thể nhận thức được những chi tiết như vậy thật sự không nhiều lắm.

Ninh Sương đi theo bên cạnh Diệp Khai, cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên liếc nhìn Diệp Khai.

- Làm sao thế?

Diệp Khai hỏi:

- Hôm nay động dao động thương làm em sợ rồi sao?

Ninh Sương lắc đầu nói:

- Không có, chỉ là chưa từng nghĩ tới, Chủ tịch tỉnh cũng lại chỉ như thế mà thôi.

Diệp Khai nghe xong lập tứ bật cười, nói:

- Chủ tịch tỉnh thì cũng là người, rời khỏi ánh hào quang đó thì cũng chẳng khác gì những người bình thường cả. Trong những phương diện khác có khi còn chẳng bằng cả người bình thường nữa. Con trai Chủ tịch tỉnh thì lại càng không chịu nổi, anh lại để cho hắn ta xuất ngoại, kỳ thật cũng chẳng phải là chuyện xấu. Nếu hắn còn ở lại Trữ Châu này, xem chừng cũng sẽ bị ảnh hưởng tâm lý đó.

Những lời này của Diệp Khai mặc dù thẳng thắn, nhưng đúng là nói thật theo tình hình thực tế.

Trước đây Tô thiếu gia kia đều luôn ngang ngược ở tỉnh Giang Trung này, lại không ngờ tới hắn lại đụng phải một kẻ còn ngang ngược, bưu hãn hơn cả hắn nữa. Cậu hai của họ Diệp- Diệp Khai, làm cho hắn ăn đủ, thiếu chút nữa còn phải ra hầu tòa, giờ ngay cả tài xế A Phát của hắn cũng đã bị dẫn đi rồi.

Chứng kiến được uy thế của cậu hai Diệp Khai kia, Tô Tỉnh hoàn toàn không có khả năng không chịu ảnh hưởng tâm lý. Dù sao hắn cũng tận mắt nhìn thấy cảnh ngay cả ông bố oai nghiêm của hắn cũng phải im lặng cúi đầu trước mặt Diệp Khai, chuyện này đủ thấy gây cho hắn bao nhiêu đả kích.

- Hay em vẫn cứ đi Minh Châu với anh trước đi, ở Giang Trung xảy ra mấy chuyện như thế, tạm thời em cũng đừng về trường làm gì vội.

Diệp Khai nói với Ninh Sương.

Bây giờ còn nửa tháng nữa mới tới kỳ khai giảng, chuyện diễn xuất cũng đã xong rồi, như vậy Ninh Sương cũng không nhất thiết phải ở lại trong trường, quay về Minh Châu thăm cha mẹ một khoảng thời gian cũng là chuyện nên làm.

Ninh Sương không nói gì thêm, nhẹ gật đầu.

- Nhưng mà, chuyển bố em tăng cấp lên phó tỉnh bộ sẽ sắp được giải quyết thôi.

Diệp Khai nhớ tới một chuyện khác, không khỏi nở nụ cười.

- Hình như bố em mới thăng cấp lên trưởng ban chưa lâu mà, sao có thể nhanh như thế?

Ninh Sương nghe xong có chút kinh ngạc nói.

Mặc dù cô không thể hiểu rõ những chuyện trên chốn quan trường, nhưng những kiến thức cơ bản vẫn phải biết được một chút. Sau khi Trữ Thiên Hòa được chuyển về Minh Châu, nhận được sự trọng dụng của Diệp tử Bình, đảm nhiệm chức trưởng khu Giang Đông, cũng lập được một chút thành tích, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi, một bước lên trời lại đảm nhiệm chức Phó tỉnh bộ, hình như cũng không có khả năng cao lắm.

Bởi vậy sau khi nghe Diệp Khai nói tới chuyện này, Ninh Sương cảm thấy có chút khó tin.

- Ha ha, Bí thư khu ủy cáo bệnh rồi, bố em đương nhiên là tiếp nhận chức Bí thư đó.

Diệp Khai cười giải thích nói:

- Hơn nữa gần đây chúng ta đang thúc đẩy việc nâng khu Giang Đông lên thành khu cấp Phó tỉnh, tin rằng không qua bao lâu nữa, khoảng chừng cuối năm là có thể chứng thực được chuyện này rồi, tới lúc đó chú Trữ đương nhiên sẽ trở thành cán bộ cấp phó tỉnh rồi.

Trên thực tế, khu Giang Đông được như ngày nay cũng đều là do một tay Diệp Tử Bình làm nên, nhưng nếu đã có thành tích, đương nhiên là phải thừa thắng xông lên rồi, lên thành cấp phó tỉnh, việc đưa Trữ Thiên Hòa vào trong hành nghĩ ban Thường vụ thị ủy cũng có ý nghĩa tương đối quan trọng với Diệp tử Bình.

Không chỉ có ý nghía cho việc sau này Diệp Tử Bình làm chủ Minh Châu sau này, đã có chiến tích khá ổn định, đồng thời cũng tăng thêm một phiếu ủng hộ cho ông trong nội bộ thường ủy.

Theo tính toán hiện tại, mười ba người trong ủy ban thường ủy thị ủy, thì bản thân Diệp Tử Bình, cùng Trần Húc Sơ Trưởng ban Mặt trận tổ quốc, Bộ trưởng bộ Tuyên truyền Đỉnh Mậu Tiết, trưởng Ban Tổ chức ra thì Bí thư trưởng thị ủy Hà Thiên lâm của thành phố Minh Châu đang nắm giữ chính ủy, thiếu tướng Hứa Đại Bằng Bí thư đảng ủy… những người này đều là những người ủng hộ trực tiếp Diệp Tử Bình. Tổng cộng đã là sáu vẻ rồi, hơn nữa còn có một số vé cơ động, trên cơ bản cũng đủ cho Diệp Tử Bình nắm giữ cục diện trong những cuộc họp thường vụ.

Có thể nói, mặc dù là Diệp Tử Bình không hề sử dụng vị trí Ủy viên bộ chính trị của mình đi dọa người, nhưng chủ cần dựa vào số phiếu của những người trong ủy ban thường vụ cũng đã chiến tính quyết định trong những cuộc họp thường vụ rồi.

Nếu như Trữ Thiên Hòa cũng lại được vào Ủy ban thường vụ thì Diệp Tử bình càng thêm vững ghế hơn để khống chế cục diện của Minh Châu.



Đương nhiên, nếu như những đề nghị của Diệp Tử Bình không hợp lẽ thường thì kể cả là người cùng phe của Diệp Tử Bình cũng sẽ phản đối. Chuyện kéo bè kết phải không phải là chuyện lớn, nhưng là nếu đã kéo bè kết phải mà không làm được việc gì ra hồn thì to chuyện rồi. Đám ủy viên thường vụ đó cũng có những mực thước về chính trị, không có khả năng duy trì một người không có nguyên tắc.

- Là vì em nên anh mới ủng hộ cha em hay sao?

Trên thực tế, vấn đề này luôn canh cánh trong lòng cô rất lâu rồi.

Trước kia khi ở Bắc Kinh, cha của Ninh Sương Trữ Thiên Hòa cũng chỉ là một Phó vụ trưởng nhỏ bé của Bộ thủy lợi mà thôi, chỉ là quan viên cấp phó ban, bình thường cũng chỉ là chạy lặt vặt, làm bình hoa trưng ra, nhàn tản vô cùng. Cho nên mới có thời gian đi học về kinh tế tài chính gì gì đó xong liền bị quăng tới Giang Trung, cho ông đãi ngộ của một Trưởng ban, coi như là để dưỡng lão, rồi bị vứt bỏ.

Thế nhưng thật không ngờ, Diệp Khai đột nhiên lại nhúng tay vào, thông qua một cái điều lệnh của Diệp tử Bình lại lôi Trữ Thiên Hòa đang ăn không ngồi rồi lên thành phố Minh Châu, lại còn đảm nhiệm chức trưởng khu Khu Giang Đông, gánh vác trách nhiệm.

Hiện tại, lại có khả năng tiếp nhận chức Bí thư khu ủy, vào ủy ban thường vụ, trở thành cán bộ cấp tỉnh rồi.

Không thể không nói, Trữ Thiên Hòa lên chức tất nhiên là có liên quan với việc Diệp Khai qua lại với Ninh Sương, nếu không có như thế, một ủy viên bộ Chính trị như Diệp Tử Bình làm sao lại phát hiện ra một cán bộ cấp ban ăn không ngồi rồi, không thể hiện được năng lực như Trữ Thiên Hòa? Độ chênh lệch về cấp bậc giữa bọn họ thật sự quá lớn, căn bản là không cùng tầng lớp.

Hơn nữa về góc độ bồi dưỡng cán bộ mà nói, Trữ Thiên Hòa cũng không nằm trong dòng đội ngũ chính của Diệp lão, vị trí tốt như thế sao lại rơi xuống đầu ông ta được chứ?

Đoán chừng trong lòng Trữ Thiên Hòa cũng đã sớm có nghi hoặc với chuyện này, chẳng qua là ngại ngần không dám hỏi ra miệng mà thôi, nhưng ý tứ cũng là như thế, tin rằng cũng đã thể hiện một chút trước mặt con gái rồi.

Cho nên, Ninh Sương mới đi hỏi như vậy.

- Cái gọi là cấp cao, kỳ thật chính là phân biệt đối xử, mọi người cùng ngồi với nhau, chẳng có việc gì liền lại so sánh xem ai có quyền lực cao hơn, ai có giao thiệp rộng hơn, ai có nhiều anh em bạn bè hơn, ai đang nắm giữ lực lượng mạnh hơn.anh là dùng súng, tôi dùng bút, như vậy tôi còn mạnh hơn cả anh. Bố anh xếp hạng A2, bố tôi xếp hạng A1, vậy thì tôi mạnh hơn anh nữa. Tôi chỉ gọi một cuộc điện thoại là có thể giải quyết xong mọi việc, anh còn phải mời khách, tặng quà, đi tiền thì mới qua cửa, vậy thì tôi càng mạnh hơn anh nữa.

Diệp Khai suy nghĩ một hồi, liền nói với Ninh Sương:

- Cho nên, Diệp lão nhà anh thật ra không phải chỉ có anh em họ Diệp thôi đâu, những anh em bạn bè của chúng ta có rất nhiều. Ba em cũng hẳn là có năng lực, chỉ là luôn không có chỗ dựa vào, không được trọng dụng mà thôi. Anh chỉ là đưa ra đè nghị hợp lý một chút, lại để bố Diệp nhà anh phát hiện ra bố em là một nhân tài có thể đào tạo được thôi. Kỳ thật mọi chuyện chính là đơn giản như thế. Đương nhiên, bởi vì những chuyện này, ông ấy đồng ý gia nhập Diệp hệ, nhà anh đương nhiên là vô cùng hoan nghênh.

- Tổng thể mà nói, đây cũng là một chuyện vô cùng có lợi.

- Mọi người cùng nhau hợp tác cùng có lời, cho nên, tham gia vào Diệp hệ cũng chẳng phải là chuyện gì xấu.

- Đương nhiên, nếu như không phải vì em, anh cũng không có khả năng quen biết bố em, cũng không có khả năng đề bạt ông với bố anh, cho nên cũng sẽ không có Trữ Thiên Hòa của ngày nay.

- Khách quan mà nói, em chính là căn nguyên của hết thảy mọi chuyện.

- Nhưng thật tình mà nói, cha của em có thể leo lên tới địa vị hiện tại, điều mấu chốt vẫn là bản thân ông có năng lực.

- Anh nói thế, em có thể hiểu được không?

Diệp Khai giảng giải một hồi, rồi lại quay đầu hỏi Ninh Sương.

Ninh Sương nghe Diệp Khai nói tới nói lui, đều nghe tới choáng váng, vì vậy bất đắc dĩ cười nói:

- Được rồi, nói chuyện với đám cán bộ các anh thật là rất tốn sức, nói cả buổi cũng chẳng moi ra được tin tức có ích nào.

- Bởi vì vốn dĩ câu hỏi này thật rất khó trả lời.

Diệp Khai gãi gãi đầu nói:

- Nếu như nói một câu trả lời trung thực, vấn đề này có tới mấy cái đáp án.

- Hả?

Ninh Sương cảm thấy vô cùng hứng thú nhìn về phía Diệp Khai, ý hỏi.

- Nếu như là em hỏi anh, thì anh sẽ trả lời là vì em.

- Nếu như là bố em hỏi anh, anh sẽ trả lời là vì chính ông ấy.

- Nếu như người ngoài hỏi anh, anh sẽ không chút do dự mà trả lời rằng đây chính là quyết định của tập thể.

- Cho nên, em cũng biết đấy, cho dù là bất kỳ vấn đề nào, kỳ thật đều có những đáp án khác nhau.



Diệp Khai nói.

- Muốn phát triển trên con đường làm quan, cần phải kéo bè kết phải mới được hay sao?

Ninh Sương cảm thấy khó hiểu vấn đề này.

- Nhất định phải thế,

Vẻ mặt Diệp Khai nghiêm túc nhìn Ninh Sương, đáp lại.

- Em còn tưởng rằng thật sự giống như kiểu trên phim truyền hình trên TV kia, chỉ cần mình ra sức cố gắng thì sẽ thành công, chỉ cần là cán bộ một lòng vì dân thì sẽ luôn luôn được đề bạt cơ…

Ninh Sương có chút tiếc nuối lắc đầu nói.

- Làm sao có thể như thế được?

Diệp Khai nghe xong lập tức cười lên.

Ninh Sương trợn mắt liếc Diệp Khai một cái, mặc dù không giận hắn, nhưng nhất định là cảm thấy không vui.

Diệp Khai cũng không tiện chê cười Ninh Sương nhiều, nói tiểu quỷ này có chút ngây thơ, nhìn không thấu thói đời. Diệp Khai ngẫm nghĩ rồi nói:

- Những thứ khác không nói, trước hết nói về việc của Tô Tỉnh đi. Nếu như hắn không phái là con trai của Tô Định Phương, chỉ bằng khả năng của hắn ta, có thể làm được chức vụ Phó hội trưởng Hội học sinh của trường đại học Giang Trung hay sao?

Bản chất của tên Tô Tỉnh kia như thế nào, nếu nói trước đó mọi người còn không biết, thì cũng là có nguyên nhân, nhưng sau chuyện hôm nay ở Kim Sắc Niên Hoa, ai nấy cũng đều biết rõ ràng rồi. Hắn căn bản là một kẻ có tính tình tiểu nhân, nhưng lại dám làm mà không dám chịu, gặp chuyện thì chỉ biết trốn vào trong góc tường, trước mặt cha hắn thì cũng chỉ như một thằng ranh chẳng được việc.

Người như vậy mà cũng có thể lên làm Hội Phó hội học sinh, rõ ràng là người ta nể mặt cha hắn, mới cho hắn một cái chức vụ như thế gọi là an ủi. Bằng không mà nói, làm gì tới phiên hắn đảm nhiệm chức vụ như thế chứ?

Ninh Sương đi theo Diệp Khai, trời lúc này cũng đã gần tối rồi/

Đèn điện hai bên đường đã sáng lên, ash sáng mờ ảo làm cho cả thành phố mang cảm giác mông lung chói lọi. Nếu hiện tại từ trên cao nhìn xuống nhất định có thể nhìn thấy những ngọn đèn chi chít của cả thành phố.

- Anh có được tính là Thái Tử Đảng không?

Ninh Sương đột nhiên hỏi.

- Thái Tử Đảng…

Diệp Khai nghe xong liền bật cười ha ha:

- Điều này cũng khó nói lắm, nhưng mà mỗi người khẳng định là có mượn dùng lực lượng của gia tộc, dù ít hay nhiều cũng đều có lợi dùng. Nghiêm túc mà nói, cách nói Thái Tử Đảng này cũng không phải là hoàn toàn chính xác, nếu như nói quan nhị đại hoặc là Hồng tam đại thì có lẽ là đúng hơn một chút.

- Ồ.

Ninh Sương nhẹ gật đầu, nhưng mà cũng đã hiểu hơn một chút về cách nói này.

- Trên cơ bản mà nói, thì hiện tại chúng ta đã không còn chế độ thừa kế nữa, bởi vì lãnh đạo cấp cao nhất mỗi giới đều là những nhân vật mới, đều có những dòng huyết thống khác nhau. Toàn bộ đều nói quốc gia chúng ta đã không còn chế độ thừa kế chức vụ nữa rồi.

Diệp Khai nói với Ninh Sương:

- Nhưng bây giờ trong nước lại tồn tại kiểu biến tướng của chế độ thừa kế, tin rằng ai cũng biết điều này. Nói ví dụ như cha mẹ làm quan, con cái thường thường cũng chính là quan viên trong tương lai. Cha mẹ có đơn vị tốt, con cái cũng sẽ thường được sắp xếp tới đơn vị cũ của cha mẹ.

- Mọi người cũng thường nói, Thái tử Đảng cũng không phải nói đảng phái có thể hô ứng, trợ giúp cho nhau trong nội bộ, hay cân đối hành động với nhau. Bởi vì bên trên tranh đấu chính trị trường kỳ, thì đám đảng phái có rất nhiều người bị thương, bị hi sinh thành nhiều mảnh nhỏ. Hoặc là vì ân oán giữa bậc cha chú, hoặc là vì cạnh tranh lẫn nhau, ai cũng đều muốn đứng trên đỉnh cao, chiếm lấy thiên hạ.

Diệp Khai lại nói với Ninh Sương:

- Đương nhiên, nếu như mấy vị nguyên lão có mối quan hệ rất sâu đậm, con cái của họ lại có thể hô ứng, giúp đỡ lẫn nhau về quân sự hay chính trị, hoặc là kinh doanh, hình thành một vòng tròn có cùng chung lợi ích thì cũng có thể hiểu được.

- Anh cũng có một vòng tròn của chính mình sao?

Ninh Sương rất ngạc nhiên về điều này liền hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook