Phượng Huyền Cung Thương

Chương 102

Vân Bổn Vô Tâm

16/04/2017

CHƯƠNG 102

LÔI CHẤN CHI YẾN (3)

Ta ôm thắt lưng hắn, một tay nhẹ vén tóc hắn, nhỏ giọng nói: “Hiên Dã đã bố trí chu đáo, đêm nay chúng ta liền đem ngươi rời khỏi nơi này.”

Hơi hơi nhếch khóe miệng, hắn cười mắng: “Khâu bang chủ, ngươi thật xấu, sao có thể trêu cợt người ta như thế?” Lập tức lại ôm sát cổ của ta, hạ giọng: “Phù Lôi trời sanh tính đa nghi, ngươi trước mang ta trở về phòng, chúng ta diễn một màn thật hay cho hắn xem.” Nói xong trừng mắt nhìn ta, trong mắt tràn đầy giảo hoạt, nhưng lại cũng là phong tình vạn chủng.

Hiện giờ tư thế này của chúng ta, người ngoài nhìn vào rất là mờ ám. Hai người nhẹ giọng trêu đùa, nhợt nhạt cười nhẹ ở trước mắt người khác, rước lấy một ít người ghen tức thấp giọng chửi rủa.

“Phi, quả nhiên là kỹ nữ, nhanh như vậy liền tìm người thượng.”

“Đúng vậy. Từ xưa kỹ nữ vô tình, mới vừa rồi ở trước mặt Lữ chưởng môn cùng Ngưu lão tiền bối cũng không thấy hắn phóng đãng như vậy.”

“Xem họ Khâu này thực có số hưởng thụ, hứ, xem ra Khâu bang chủ Thanh bang này danh hào cũng chỉ là có tiếng không có miếng.”

. . . . . .

. . . . . .

Mắng ngữ của những tên vô sỉ này lọt vào trong tai, dẫn tới trong lòng dâng lên một phen lửa giận, đang muốn đứng dậy, lại bị người trong lòng đè lại không thể động đậy.

“Đừng để những lời này ở trong lòng, ta không sao, dù sao cũng không phải lần đầu tiên bị mắng như vậy.” Mặt hắn chôn ở cần cổ ta, nhìn không ra biểu tình gì.

“Chính là bọn họ …”

“Ly Chi, ta mệt mỏi quá, ngươi dẫn ta trở về phòng đi!” Hắn lại ngẩng đầu lên, ở khóe môi ta hôn một cái, từ từ nhắm hai mắt nhẹ nhàng mà nói.

Vẻ mặt của hắn là yếu ớt như thế, nhìn đến hắn như vậy, cho dù lòng có cứng rắn hơn nữa cũng sẽ trở nên mềm mại.

“… Được …” Ta nói.

Ôm thắt lưng hắn đứng lên, ta đối diện với Phù Lôi cao giọng nói: “Phù trang chủ, hôm nay lão phu cùng Ngân Linh công tử đây nhất kiến như cố, hận gặp nhau muộn, rất muốn cùng nhau dạ đàm, không biết Phù trang chủ có thể …” Nói rất là đường hoàng, nhưng ý tứ sâu xa dù không nói ra những người đang ngồi đây đều hiểu được.

Phù Lôi nhìn ta một lát, cười to nói: “Khó được Khâu bang chủ thích. Ngân Linh, đêm nay ngươi cần phải cẩn thận hầu hạ, không được làm Khâu bang chủ phật ý.” Lập tức lại gọi người nói: “Người đâu, tiễn Khâu bang chủ cùng Ngân Linh công tử trở về phòng trước.”

“Tạ ơn Phù trang chủ.”

Thời điểm đi ngang qua người Phượng Hiên Dã, ta lặng lẽ ở trên tay hắn xoa bóp một chút, hắn hiểu được ý tứ của ta, khẽ gật đầu.

Hành trình hôm nay, là vì cứu Đoạn Khâm rời đi, mọi việc đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, hiện giờ chỉ còn thiếu gió đông.

. . . . . .



Đi theo gia đinh đến đình viện, chiếc ***g đèn trong tay gia đinh chiếu ánh sáng mờ ảo bốn phía, chiếu bóng ba người thật dài lên mặt đất.

Tay bị người bên cạnh gắt gao nắm trong tay, khó có thể ức chế run nhè nhẹ biểu hiện bất an cùng khẩn trương trong lòng người nọ. Ta ôm chầm vai hắn, ở trên trán hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn, hắn ảm đạm cười, trầm tĩnh lại, nụ cười thanh nhã rồi lại mang chút quyến rũ dưới ngọn đèn mờ ảo càng có thể thấy được rõ ràng.

Gia đinh đưa chúng ta đến một phòng khách, mở cửa ra, xoay người hành lễ nói: “Khâu bang chủ, đây là phòng ngủ của ngài.”

Ta gật gật đầu: “Làm phiền.” Xoay người cùng Ngân Linh đi vào trong phòng, lại không nhìn thấy trên mặt gia đinh kia lộ ra nụ cười xấu xa khi nhìn theo bóng dáng Ngân Linh.

Đóng cửa lại, vừa mới quay người …, hơi thở quen thuộc đã tới gần. Giây tiếp theo, thân thể bị đè thật mạnh lên cửa, trên môi truyền đến xúc cảm ướt át mềm mại, mang theo cực lực đè nén.

Chủ động tách môi ra, mặc đầu lưỡi người nọ bá đạo tiến vào, không có phản kháng mặc hắn công thành đoạt đất. Bên tai thanh âm môi lưỡi giao triền, nướt bọt không kịp nuốt xuống chậm rãi chảy xuống khoé môi hai người.

Ngực thật khó thở, không phải bởi vì không thể hô hấp, mà là bởi vì tương tư quá mức nồng đậm lắng đọng lại dưới đáy lòng.

Không phải chưa từng có chia lìa, nhưng lúc này đây, lại làm cho người ta đau đớn cùng tan nát cõi lòng.

“Đoạn … Khâm …” Vẫn không nỡ nhắm mắt lại, chính là muốn nhìn biểu tình mê say của hắn, liếc mắt thêm một cái, trong lòng liền càng thêm si mê không nỡ rời mắt.

Hắn bỗng nhiên si ngốc cười, cắn vành tai của ta: “Ly Chi, hiện giờ ta là nam sủng bồi tẩm, ngươi là khách nhân ta phải hầu hạ, nhưng hiện tại như thế nào lại giống như là ta cường bạo ngươi vậy? Ngươi không đủ chủ động nga!”

Không phục hừ một tiếng, ôm lấy hắn, đi mau về phía giường.

Hắn nhẹ đảo người, lấy tay chống đầu, nằm nghiêng nhìn ta chằm chằm, khóe môi một nụ cười mỉm, mang theo thản nhiên khiêu khích.

Trong lòng khó thở, nghiêng người áp lên, chế trụ hai tay hắn … Sau đó tìm đến đôi môi mềm mại của hắn cắn thật mạnh.

Hắn hô đau khẽ hừ một tiếng, thanh âm mềm mại lại còn hiệu quả hơn thúc tình hương, các sợi dây thần kinh đột nhiên căng thẳng. Ở trên môi hắn tàn sát bừa bãi một trận, sau đó phóng hoãn lực đạo, đưa lưỡi hắn cuốn vào khoang miệng, không ngừng mút vào, khẳng cắn.

Thật lâu sau.

Mái nhà truyền đến âm thanh mái ngói lẩm nhẩm rất nhỏ, sau đó lại lâm vào một màn đêm yên tĩnh.

“Hô, rốt cục đi rồi …” Thở phào một hơi, ta buông hắn ra, ghé vào trên người hắn không ngừng thở hổn hển.

Hắn đặt hai tay trên ngực ta, đột nhiên dùng sức xoay người một cái đem ta đặt ở dưới thân, bắt đầu xé rách quần áo của ta.

“Ngươi … ngươi làm cái gì?” Kéo lấy y kết ta lắp bắp hỏi hắn. Không thể nào, hắn muốn ở trong này thượng ta?

“Ly Chi, vì sao mỗi lần ngươi đều là hỏi cùng một câu này, ngươi không thể đổi câu khác mới mẻ hơn sao?” Hắn nheo mắt lại nhìn ta, *** biểu lộ nơi khóe mắt làm ta dựng tóc gáy.

“Không … không phải nói diễn trò sao?” Quần áo vẫn là không thể vãn hồi bỏ ta mà đi, ta chỉ có thể kéo lấy quần không cho hắn cởi ra.

“Mới vừa rồi là diễn trò, nhưng hiện tại là thật.” Hắn vươn một đầu ngón tay hướng ta lắc lắc, ánh mắt dừng ở trên cằm ta, bỗng nhiên đưa tay kéo lấy râu giả của ta, “Bộ râu này của ngươi thật xấu, cọ xát làm ta đau muốn chết!”



“Thứ lạp” một tiếng, râu bị hắn kéo ra, hắn lại ở thái dương ta sờ soạng tìm kiếm mép mặt nạ, một bên động tác trên tay không ngừng một bên than thở nói: “Khuôn mặt này của ngươi càng xấu, nhìn thấy khuôn mặt này ta sao có thể làm tới được.”

Trên mặt chợt lạnh, mặt nạ cũng bị hắn lột xuống, hắn nhìn gương mặt của ta nửa ngày, lập tức nhoẻn miệng cười, ánh mắt ôn nhu đến giống như muốn ta phải chết chìm trong đó.

Nhấc người lên, hắn chậm rãi bỏ đi bộ thiền y trắng thuần kia. Ánh trăng thanh tao xuyên thấu qua song cửa sổ dừng ở trên da thịt bạch ngọc của hắn, vầng sáng thản nhiên phản xạ vào trong mắt, đúng là sáng ngời cùng đẹp đẽ đến làm cho người ta không thể nhìn thẳng.

Tầm mắt dừng ở trước ngực hắn. Nơi đó, có một vết sẹo thật dài, bắt đầu từ ngực, kéo dài đến hông bên phải. Tuy rằng màu sắc đã rất mờ nhạt, nhưng tiếp xúc gần như thế, vẫn là nhìn thấy rõ ràng.

Cho dù đã qua lâu rồi, nhưng nhìn thấy vết sẹo này, vẫn làm ta đau lòng không thể ức chế.

“Đau không?” Ngón tay xoa xoa vết sẹo kia, sợ làm đau hắn chậm rãi hướng về phía trước, sau đó dừng ở ngực hắn.

“Không đau.” Hắn lắc lắc đầu, hai tay ôm lấy tay của ta, ở trên ngực không ngừng ma xát. Dưới bàn tay, một viên hồng anh kia do kích thích mà run rẩy đứng thẳng, lại giống như càng cần thêm an ủi.

Ta đứng thẳng dậy, sau đó nhẹ nhàng cắn lên. Xúc cảm non mịn, chóp mũi ngửi thấy mùi thơm thản nhiên của cơ thể, trong tai là tiếng rên rỉ yếu ớt của hắn, đem lý trí ta kiệt lực bảo trì không lưu tình chút nào mà đánh tan.

Đầu lưỡi lưu luyến tại đột khởi sưng đỏ đảo qua một vòng, ta nâng mắt lên nhìn hắn, nhìn đến ánh mắt đột nhiên biến sắc của hắn.

Một tay chống giường, hắn quỳ gối trên người ta, tay phải vô lực từ trên xuống mơn trớn mày của ta, mắt của ta, sau đó là xương quai xanh, ngực, rốn, tiện đà dừng ở bộ vị kia.

Trong lòng giật thột một cái. Tư thế này …

Tựa hồ là hiểu được ý nghĩ của ta, hắn nhướn mày cười khẽ, tay phải cách tầng vải dệt hơi mỏng kia không ngừng mà vuốt ve bộ vị đã dựng thẳng kia.

Quần bị hắn gian nan cởi ra, hắn ngồi thẳng người, hai nơi lửa nóng bành trướng chạm nhau, lại đưa tới khát vọng càng thêm nan giải.

Ôm lấy thắt lưng hắn lung tung tìm kiếm môi hắn, chính là thực vội vàng muốn, vô luận là ở vị trí nào.

“Ly Chi, hôm nay, ngươi tới …” Hắn thở hào hển nói, thanh âm vô cùng trầm thấp.

Đưa tay ra phía sau ở trong cơ thể chính mình trừu sáp một chập, có lẽ là đụng đến điểm mẫn cảm, hắn phát ra một tiếng rên khẽ, mùi *** đậm đặc phiêu tán trong không khí, quanh quẩn chung quanh ở hai người, hô hấp giao triền giống như khó có thể chia lìa.

“Ly Chi, nhẫn nại chút, có thể sẽ … Hơi chặt …” Hắn gian nan nói, hai tay khoát lên trên vai của ta, chậm rãi ngồi xuống.

Tiếng rên rỉ không ngừng từ trong miệng hắn tràn ra. Quá trình cũng không phải rất đơn giản, nhưng vẫn là tiến vào được tới chỗ sâu nhất.

Ngọc bội hình cải trắng của hắn dừng ở trên mặt ta, mang theo ấm hương độc đáo của hắn. Cảm giác bị tơ lụa gắt gao cô trụ quấn quanh làm cho lý trí rốt cục tiêu thất, chỉ biết là bắt lấy thắt lưng hắn dùng sức hướng về phía trước kích thích, lửa nóng ma xát mang đến vui thích khôn tả.

Bên tai là tiếng kêu trầm thấp của hắn, giống như đau đớn lại giống như sung sướng. Giống như tất cả cảm quan sắp ngập đầu, chỉ có bộ vị kia cùng hắn gắt gao tương liên, đang ma xát không ngừng mang đến ảo giác kết hợp trọn đời.

Càng lúc càng dùng sức va chạm. Thẳng đến phân thân nóng rực run rẩy phun trào, nháy mắt tầng tầng quấn quanh buộc chặt.

Tầm mắt mơ hồ, trước mắt là mái tóc dài màu nâu của hắn ở không trung vẽ ra độ cong thật yêu mị, sau đó, cao trào giống như có thể bao phủ hết thảy. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Phượng Huyền Cung Thương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook