Phù Thiên Ký

Chương 626: Song tu (3)

Bắc Hải Minh Chu

22/01/2018

"Nữ nhân".- Hắn nói - "Ta không có nhiều thời gian cho ngươi, kiên nhẫn lại càng ít ỏi. Bây giờ, hoặc không bao giờ. Cho ta biết, ngươi tiếp nhận... hay vẫn khước từ?".

Lần này, những tưởng hoàng y nữ tử vẫn sẽ tiếp tục bảo trì im lặng như cái cách đã làm từ nãy giờ thì không, nàng trả lời.

Cánh môi hé mở, nàng nhìn Thi Quỷ, nói: "Ngươi không thấy ta nằm thế này rất bất tiện sao?".

Lời hồi đáp nọ, nó có phần bất ngờ. Thi Quỷ, hắn thật đã hơi ngoài ý muốn. Dù vậy, hắn rất nhanh liền phản ứng. Chân tiến thêm hai bước đến bên hoàng y nữ tử, kế đấy thì hắn cúi người đem nàng dựng dậy.

Để nàng an ổn đứng xong, lúc này hắn mới bảo: "Giờ thì trả lời đi".

"Ngươi đâu cần phải nóng vội như vậy".

Tuy rằng cái nhếch môi xem thường đã được thu lại nhưng ẩn trong thần thái cùng giọng điệu, sự khinh rẻ của hoàng y nữ tử như cũ vẫn còn tồn tại.

"Nam nhân, ngươi thật cũng giả tạo lắm".

Trước ánh mắt nghi hoặc của Thi Quỷ, hoàng y nữ tử nhanh chóng tiếp lời: "Rõ ràng bản thân chỉ là một Dị Chủng thấp hèn, vậy mà lại cố tình ngụy trang thành một đại ác ma cao quý. Hình thức đã vậy, không biết nội tâm ngươi sẽ còn thế nào...".

Mặc dù bị người khinh rẻ là vậy nhưng Thi Quỷ trước sau như một, thần sắc chả có bao nhiêu thay đổi. Hết sức điềm tĩnh, đến độ hững hờ, hắn bảo: "Nữ nhân, nếu ngươi còn không mau trả lời câu hỏi của ta, ta xem như là ngươi đã khước từ".

Nơi đối diện, hoàng y nữ tử nghe xong, nhất thời trầm mặc, vẻ xem thường cũng theo đó mà tan đi.

Sau một thoáng im lặng, nàng đột nhiên nói: "Ta có thể cùng ngươi song tu...".

"Hay quá!".

Khẽ liếc Lạc Lâm - kẻ mới vừa mừng rỡ reo lên, hoàng y nữ tử đem ánh mắt dời về nơi cũ, trên người Thi Quỷ, tiếp nối lời còn dang dở: "... Tuy nhiên, trước đó ngươi phải trả lời ta một câu".

...

"Ngươi thắc mắc điều gì?".

"Xét về huyết mạch, ngươi không bằng ta; xét về tu vi, ngươi kém hơn ta. Ta và ngươi, xuất thân khác nhau, địa vị lại càng khác nhau".

Dừng trong giây lát, hoàng y nữ tử chốt hạ: "Nam nhân, một Dị Chủng Linh châu đệ cửu trọng như nguơi, dựa vào cái gì để so sánh cùng ta - một chân nhân cấp của dòng tộc Câu Kỳ cao quý?".

...

"Nữ nhân, ngươi thông minh lắm".

Bắt đầu bằng một câu tán dương, nhưng ngay sau đó, mọi thứ liền đổi chiều. Từ ngợi khen, nháy mắt Thi Quỷ đã tỏ vẻ chê cười. Cùng cái lắc đầu nhè nhẹ, hắn đáp trả hoàng y nữ tử: "Tuy nhiên, ngươi lầm rồi. Ngươi đã tự đánh giá bản thân quá cao".

"Giữa ta và ngươi, thua kém nếu có cũng là ngươi, không phải ta".

Cánh tay khẽ động, Thi Quỷ chậm rãi đặt nó lên mặt hoàng y nữ tử, bắt lấy cằm nàng, đoạn tiếp tục: "Huyết mạch Câu Kỳ đại ác ma? Tu vi Linh anh cảnh hậu kỳ? Rất giỏi sao? Với ta thì chả là gì cả".

"Hơn hai mươi bảy năm trước, ta bị người phá hủy đan điền, đoạn gân cốt; hôm nay, ta chỉ còn kém cường giả nửa bước chân. Từ một phế nhân ta có thể biến thành cường giả thì cũng có thể từ cường giả mà đạt tới, thậm chí vượt qua chân nhân cấp".



"Vượt qua? Bằng vào huyết mạch Dị Chủng của ngươi ư?".

Hoàng y nữ tử mỉa mai: "Nam nhân, ta thấy công phu miệng lưỡi của ngươi quả không tồi".

Trái hẳn thần thái cười cợt của hoàng y nữ tử, nơi đối diện, bộ dạng Thi Quỷ lại vô cùng nghiêm túc. Nhìn thẳng vào mắt hoàng y nữ tử, hắn nói rành mạch từng tiếng: "Ta nói được... tất làm được. Đừng đánh giá ta theo khía cạnh của con người các ngươi. Bởi vì ta không phải người mà là Thi Quỷ".

...

Mấy lời nọ, tuy rằng có hơi "kỳ quái" nhưng suy cho cùng cũng bất quá vài ba câu nói, chẳng chứng minh được điều gì. Sức thuyết phục quá ư kém cỏi. Ít nhất thì Lạc Lâm cho là như vậy.

Có điều... cũng chỉ Lạc Lâm cho là. Hoàng y nữ tử thì khác.

Sau khi nghe hết, cũng nhìn hết, nàng chợt lâm vào trầm mặc, thần tình kiêu ngạo cũng bỗng chốc tan biến không phanh.

Sự im lặng ấy, nó kéo dài chừng độ năm giây thì chấm dứt. Ánh mắt có phần phức tạp, nàng nói, giọng trầm đi hẳn: "Kêu nàng ra ngoài được chứ?".

Tuy hơi ngoài ý muốn nhưng Thi Quỷ vẫn điềm nhiên đáp lại. Chuyển ánh nhìn sang Lạc Lâm, hắn bảo: "Lạc Lâm, ngươi ra ngoài trước đi".

"Ta...".

Trong lòng vốn dĩ là muốn nói gì đấy, thế nhưng dẫu hé môi cả buổi, Lạc Lâm rốt cuộc cũng không thốt ra được một câu trọn vẹn. Nàng đã không thể tìm được một lời thích hợp, một sự phản bác hiển nhiên...

Sau tất cả, cuối cùng nàng chỉ biết mím môi bực dọc rời đi.

"Đuổi cái gì chứ? Tưởng ta thích xem lắm chắc..."....

...

"Nàng ta có vẻ rất quan tâm đến ngươi". - Trông theo hướng Lạc Lâm rời đi, nơi chỉ còn lại là một khoảng hư không, hoàng y nữ tử tùy tiện nói ra.

Kế đấy, nàng thu hồi ánh mắt, bảo với Thi Quỷ: "Nam nhân, ngươi thắng. Ta đáp ứng sẽ cùng ngươi song tu".

"Tốt". - Thi Quỷ nhận được đáp án thì gật đầu, khuôn mặt hờ hững như cũ. Không vui, chẳng buồn. Cứ như thể mọi thứ chả can hệ gì đến mình...

Là cố tình ngụy trang ư?

Hoàng y nữ tử không cho là phải. Mới nãy, nàng đúng thật có nói Thi Quỷ giả tạo, nhưng ở chiều hướng khác kia.

Ngầm thở dài, nàng lần nữa lên tiếng: "Ngươi không nghĩ đã tới lúc giải huyệt cho ta sao?".

"Đúng là nên làm vậy".

Nói đoạn, Thi Quỷ nâng tay phải lên, dụng lực, rồi đột ngột nhằm vào ngực hoàng y nữ tử đánh tới.

"Ba!".

"Ba!".



"Ba!".

Sau quyền đến chưởng, liên tiếp là ba đòn đánh. Nhẹ nhàng? Hoàn toàn trái lại. Ba đòn kia, chúng cực kỳ thô bạo. Thi Quỷ, hắn rõ ràng đã cố tình dụng lực rất lớn. Cứ trông tình trạng của hoàng y nữ tử - nạn nhân của hắn liền biết. Nơi khoé miệng nàng, máu đã vừa mới chảy ra.

"Khục khục...".

Trong tiếng ho của hoàng y nữ tử, Thi Quỷ từ tốn đưa chân bước lại, cúi xuống giúp nàng giải huyệt.

"Phốc!".

"Phốc!".

...

"Khục...".

Lấy lại tự do, hoàng y nữ tử thoáng cựa mình ngồi dậy. Lưng dựa vách tường, nàng dành cho Thi Quỷ một ánh nhìn tức giận xen lẫn hụt hẫng, chất vấn:

"Ngươi đây là ý gì?".

"Giúp ngươi giải huyệt". - Bộ dáng người vô tội, Thi Quỷ đáp.

Khỏi phải nghĩ, đối với câu trả lời này hoàng y nữ tử dĩ nhiên đã rất không vừa ý. Nuốt xuống một ngụm nước bọt đậm vị tanh nồng, nàng tiếp tục hỏi:

"Tại sao đả thương ta?".

"Ngươi nói đến một quyền và hai chưởng kia sao?".

Rốt cuộc "hiểu ra", Thi Quỷ sử tay thành quyền, đặt lên trán mình, vừa gõ vừa nói: "Nữ nhân, ngươi là người thông minh, hà tất xem ta như kẻ ngốc".

"Mặc dù bây giờ ngươi cũng như ta, đều đã bị phong bế toàn bộ lực lượng, nhưng suy cho cùng thì giữa chúng ta vẫn tồn tại vài điểm khác biệt. Nhục thân của chân nhân, một tiểu tu sĩ Linh châu cảnh bị mất hết tu vi như ta thật là không dám xem nhẹ".

"Vì vậy nên ngươi nhất định phải đánh ta bị thương?".

"Cũng không quá nghiêm trọng".

Thi Quỷ vẫn chẳng chút ăn năn hay là áy náy: "Ta thừa hiểu một đại ác ma đã tu luyện tới cảnh giới Linh anh cảnh hậu kỳ nhục thân sẽ cỡ nào cường đại. Nữ nhân ngươi cũng chả phải một bà lão gần đất xa trời. Ngươi còn rất trẻ, sức sống của ngươi rất dồi dào, chút ít thương tổn kia thiết nghĩ không bõ bẽ gì".

...

"Nam nhân ngươi... thật âm hiểm".

"Ta âm hiểm?".

Thi Quỷ không phản bác, chỉ đơn giản cười nhạt: "Một nữ nhân có thể tự hủy hoại thân thể mình đến thay hình đổi dạng như ngươi, thiết nghĩ lòng dạ cũng chẳng còn tốt đẹp hơn ta bao nhiêu".

"Nữ nhân, ngươi sống nhiều năm như vậy, những việc ghê tởm ngươi làm há lại ít?".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Phù Thiên Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook