Phù Thiên Ký

Chương 49: Gặp Lại Tiểu Tuyết Linh Xà

Bắc Hải Minh Chu

30/11/2016

Bộ dạng của Vương Chi hiện tại thật sự là rất dễ khiến người ta mủi lòng, nhất là đối với những cô gái tốt bụng như Hoàng Nữ Tú Anh. Nàng đúng là không nỡ nhìn hắn như thế.

“Thôi thì giúp hắn che giấu một lần“.

Nghĩ vậy, nàng định lên tiếng trấn an Vương Chi thì có hai thân ảnh đột nhiên xuất hiện, là Lăng Mị và Lăng Tố. Và thế là lời chưa kịp ra đến miệng thì nàng đành nuốt trở vào, chỉ còn biết nhìn Vương Chi bằng ánh mắt áy náy.

Cảm giác của Vương Chi lúc này thế nào ư?

Hắn không biết. Đầu óc hắn trống rỗng rồi, chẳng suy nghĩ được gì nữa, thậm chí khi Lăng Mị và Lăng Tố tiến đến hắn cũng không chào hỏi một tiếng.

“Ồ, cá nướng sao?“. - Vẫn với chiếc khăn che mặt màu đen thường lệ, Lăng Mị nhìn vào mấy xiên cá cắm trên bãi cỏ, lên tiếng. Chẳng thèm để ý tới vẻ mặt khác thường của Vương Chi, nàng hỏi: “Vương Chi, cá của ngươi sao?“.

Vương Chi gật đầu rồi sau đó lại lắc đầu, hai mắt không dám nhìn lên. Cử chỉ của hắn có thể nói là rất kỳ quặc, ấy vậy mà Lăng Mị lại làm như nó là việc rất bình thường. Chỉ vào một xiên cá, nàng hỏi Vương Chi:

“Ta có thể ăn nó không?“.

Vương Chi lại lần nữa gật đầu rồi lắc đầu. Tất nhiên, Lăng Mị vốn dĩ chưa từng bận tâm hay mong đợi một câu trả lời từ hắn. Nàng thản nhiên thò tay cầm lên một xiên cá, kê lên miệng và... cắn. Trái với vẻ thản nhiên của nàng, đứng bên cạnh, Lăng Tố hết sức ngơ ngác. Những con cá kia sao mà trông quen thuộc quá, hình như là cá nàng nuôi thì phải... Thế nhưng hiện giờ nó đã bị... đã bị...

Càng nhìn thảm trạng của chúng, tâm tình Lăng Tố càng chùng xuống hẳn. Như một phản ứng tự nhiên, nàng chuyển ánh mắt lên người Vương Chi. Không cần hỏi cũng biết hắn chính là thủ phạm đã thảm sát bầy cá của nàng.

Bắt gặp ánh mắt tức giận của Lăng Tố, Vương Chi liền lập tức cúi đầu né tránh.



Xong rồi!

Trong lòng Vương Chi đang rất hối hận. Nếu như thời gian có thể quay ngược lại thì hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ động tới hồ nước kia nữa, thậm chí dù không luyện được Lưu Tinh Chỉ thì hắn cũng cam lòng. Đáng tiếc... đáng tiếc đó chỉ là nếu như, điều vốn chẳng thể nào thành sự thật được. Lúc này hắn rất muốn hướng Lăng Tố nói một lời xin lỗi hay cái gì đó tương tự, nhưng... hắn không nói ra được. Hết lần này tới lần khác, lời vừa ra tới miệng thì hắn lại nuốt trở vào, cứ như vậy cho đến tận khi cùng Lăng Mị rời đi...

...

...

“Vương Chi, để tiện cho việc tu luyện của ngươi, ta đã khai mở một động phủ kế bên Động Lăng Ba, bây giờ ngươi có thể về phòng lấy đồ đạc rồi chuyển luôn tới đó“. - Trên con đường nhỏ, Lăng Mị vừa đi vừa nói, đối tượng thì hiển nhiên là Vương Chi. Tuy nhiên, dường như lời nói của Lăng Mị chẳng khiến cho Vương Chi để ý lắm. Chỉ thấy sau khi nghe xong, hắn chỉ cúi đầu “Ừ” một tiếng lấy lệ rồi thôi, thậm chí ngay cả mặt mũi Lăng Mị hắn cũng không buồn liếc qua một lần.

Hắn khinh thường nàng ư? Không. Thái độ của hắn chẳng quan hệ gì đến nàng cả. Hết thảy đều là bởi Lăng Tố. Thật sự thì trong đầu hắn đang có rất nhiều câu hỏi. Ví như: Lăng Tố có vì mấy con cá kia mà ghét bỏ hắn luôn không? Hắn có còn được gặp lại nàng không? Làm cách nào để khiến nàng hết giận?... Toàn là những câu hỏi và... chẳng có lấy một câu trả lời.

Hắn cứ liên tục lặp đi lặp lại những câu hỏi ấy trong đầu. Chúng đã chiếm lấy tâm trí hắn, đến nỗi ngay cả việc Lăng Mị đã biến mất tự lúc nào hắn cũng không hề hay biết. Hắn như một kẻ mất hồn, cứ bước và bước, mãi tới khi về đến phòng mình. Thật lạ là hắn vẫn có thể về được.

“Két“.

Mở cửa phòng, Vương Chi tiến vào trong với gương mặt đờ đẫn. Sau vài bước chân ngắn ngủi, hắn đã đến bên chiếc giường quen thuộc. Ngay khi hắn vừa ngồi xuống thì dị biến chợt phát sinh: một vật gì đó lao vào tấn công hắn.

“A a a!“.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Phù Thiên Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook