Ôm Con Bỏ Trốn

Chương 18: CHO ANH MỘT CƠ HỘI

Trầm Lạc Mộng

20/06/2017

Ngồi trong phòng một lát tâm trạng tôi đã bình ổn không ít liền mở cửa nhìn ra ngoài, không thấy Chân Dịch đâu tự nhủ chắc anh đang trong phòng lũ trẻ. Vốn là muốn cho anh một tiếng riêng tư với bọn trẻ bởi dù lý lẽ của tôi có đến đâu đi nữa thì cũng không thể gột sạch mối quan hệ huyết thống của bọn họ nhưng tôi thật lòng muốn biết Bất Hối và Dư Khả của tôi có bao nhiêu chờ mong vào cái người gọi là bố, có bao nhiêu khao khát có được một người bố.

Tôi nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, ghé đầu nhìn qua cánh cửa phòng bọn nhóc khép hờ.

Trong phòng chỉ bật mỗi đèn ngủ, ánh đèn nhờ nhờ lại càng làm nổi trội lên nét tương đồng giữa anh và bọn trẻ. Bất Hối ngồi trên giường Dư Khả ngồi cạnh bên em gái nó, hai đứa nhỏ đan đôi bàn tay nhỏ bé vào nhau. Ba người một lớn hai bé cứ thế im lặng, dường như không có ngôn từ nào để nói, một người bỗng nhiên có thêm hai đứa con hơn 4 tuổi sẽ biết nói gì cho đủ? Còn bọn trẻ bỗng nhiên tìm được bố lại biêt nói cái gì đây?

Tôi thấy Chân Dịch ngồi xuống dưới chân giường, đôi mắt ngỡ ngàng nhìn ngắm hai đứa trẻ giống như không thể tin lại giống như có chút vui sướng và rồi tôi thấy anh đưa tay lên quẹt ngang má. Anh khóc sao? Tôi tự hỏi.

Dư Khả cũng giống như tôi, phát hiện ra trên gương mặt tuấn tú ấy nhiều thêm một dòng nước nó đưa tay nhỏ lên lau bừa trên mặt Chân Dịch. Lúc Dư Khả chạm vào mặt anh tôi thấy người anh như run lên.

"Chú là bố con sao?" Dư Khả hỏi.

Câu hỏi này vừa hay đâm vào tim tôi một nhát, tôi biết trong giọng nói non nớt ấy có bao nhiêu hy vọng chờ đợi có bao nhiêu ham muốn thèm khát.

"Ừ" Chân Dịch đáp, giọng anh nghẹn lại giống như thật khó khăn lắm anh mới tìm lại được tiếng nói của mình.

Nghe anh đáp, hai đứa nhóc sụt sịt rồi khóc to, nhào vào lòng anh.

Anh ôm lấy chúng, bên trái là Bất Hối, bên phải là Dư Khả, anh cũng khóc, không còn kìm nén nữa mà phát ra tiếng trầm thấp tựa hồ anh đang đè nén mọi cảm xúc của mình lại chỉ để cho một chút ít thể hiện ra bên ngoài.

Tôi nhìn cảnh ấy, tôi cười, cười tôi lại cười anh, bởi vì trong phút chốc ấy tôi cứ ngỡ con tôi đã có được một gia đình hoàn chỉnh thế nhưng luôn thiếu một mảnh ghép. Thiếu bố suốt năm năm qua hoặc thiếu mẹ trong cảnh đoàn tụ hôm nay.



Tôi đóng cửa phòng lại, nhìn ngôi nhà vốn chật hẹp của mình bỗng chốc trở bên rộng thênh thang không có điểm dừng giống hệt như sự trống rỗng trong lòng tôi lúc này.

Cảm giác khó chịu ấy không có từ ngữ nào đủ nghĩa để miêu tả, nó giống như con người ta lạc vào một cái hộp thật tối, chẳng nhìn thấy gì chẳng nghe thấy gì thậm chí cũng không biết bản thân có tồn tại hay không, mọi thứ đều trở nên vô hình vô dụng. Chỉ có nhịp tim của tôi lúc này cùng tiếng khóc ở phòng trong mới cho tôi hay mình hoá ra vẫm còn sống

Thật ra nếu ngẫm kĩ thì tôi và Chân Dịch chưa bắt hề bắt đầu để mà kết thúc. Tôi và anh trước đây có mối quan hệ nào sao? Tôi ngẫm một hồi. Không có hoàn toàn không có. Vậy liệu có thể bắt đầu với anh hay không? Bỗng chợt tôi khao khát có anh, có anh cho con tôi, có anh cho gia đình và có anh cho chính nỗi nhớ khắc khoải của tôi.

Nếu như là bắt đầu vậy phải bắt đầu từ đâu? Từ con số không ư? Không thể tôi và anh có nhiều hơn con số không tròn trĩnh đó. Vậy hôn nhân? Tôi cười lại càng không, tôi không dám thử, không dám đặt cược. Vậy bắt đầu từ một người bố thì sao? Liệu có thể hay không? Tôi thực sự không thể ích kỉ giữ con bên mình mà không để ý tới cảm nhận của chúng, Chân Dịch nghĩ như thế mào tôi không quan tâm cũng không muốn biết, tôi chỉ quan tâm con của tôi. Chúng đã mong một người bố như thế chẳng lẽ tôi lại bắt chúng quên đi, bắt chúng làm trái với bản năng của một con người sao? Tôi tất nhiên sẽ không!

Đợi cho đến khi Chân Dịch từ phòng bước ra, tôi thấy hai đôi con ngươi của anh vẫn hơi đỏ, anh ra giấu im lặng hướng về phía phòng trong:

"Tụi nó ngủ rồi!"

"Ừ" Tôi đáp một tiếng

Cầm một quyển album khá dầy mở ra trước mặt anh chỉ vào tấm hình siêu âm ngày đó tôi giữ lại:

"Đây là hình ảnh siêu âm lúc tôi mang thai 7 tháng"

Hình ảnh trắng đen nhưng vẫn nhìn được hai thai nhi quay đầu vào nhau, co ro an lành nhắm mắt.

"Còn đây là lúc chúng nó mới sinh"

Tôi lật sang trang bên chỉ tấm ảnh hai tiểu thiên thần vẫn còn đang nhăn nheo bé tẹo trong nôi bệnh viện



"Đây là sinh nhật một tuổi"

"Đây là lầm đầu tiên đi xe ba bánh"

"Đây là lần đầu đi học mẫu giáo"

"Bức tranh đầu tiên chúng vẽ về gia đình, có tôi có hai đứa còn có thêm cả hình người bố là anh"

"Em chịu khổ nhiều rồi"

Chân Dịch bỗng nói khiến bàn tay đang định lật trang của tôi dừng lại, tôi cười nhẹ:

"Không khổ lắm"

"Chỉ là vác bụng bầu đi rửa bát thuê, đi xin từ thiện đồ dùng cho trẻ sơ sinh. Sữa không đủ nuôi phải đưa chúng qua hàng xóm xin bú nhờ. Giữa trời giá rét đầu xuân cõng hai đứa trẻ chưa biết lẫy đi nhặt rác, đi bán ve chai. Cũng chỉ là ngày ăn một bữa, ngày đứng hơn mười hai tiếng đồng hồ để bán sản phẩm... haizz thôi không kể nữa"

Thấy khuôn mặt anh ngày càmg tái nhợt tôi dừng lại.

Thu lại tâm tình, nhìn anh cười:

"Anh Chân tôi nghĩ dù gì anh cũng là bố tụi nhỏ và hơn hết tụi nhỏ cần có bố, nên tôi sẽ cho anh một cơ hội làm bố. Anh thấy thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ôm Con Bỏ Trốn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook