Nước Mắt Zombie

Chương 6: Người thầy điên​

Yuri Phạm

12/01/2017

RẦM

“Á.” Chợt có thứ gì đó đột nhiên xô tôi ngã mạnh ra sau rồi bỏ chạy.

Tôi vội ngồi dậy nhìn theo. Ra… Ra là con người!

Người đó vừa chạy vừa hét to: “Tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết!” bằng giọng hoảng hốt.

Ớ? Ai vậy? Sao lại hốt hoảng như thế?

Tôi khó hiểu nhìn rồi vội vã đuổi theo bóng người đó. Người đó chạy khắp trường trong khi luôn miệng hét: “Tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết!”

“Ah thầy ơi! Thầy ơi!” Vì hoảng quá nên tôi gọi bừa trong khi liên tục đuổi theo.

Thầy ấy chạy đến cửa rồi nhanh mở cửa chạy ra ngoài, gương mặt hốc hác nom rất kinh hãi, ông ta chạy như thể chỉ cần đứng lại là sẽ ngay lập tức bị zombie xơi tái vậy. Tôi vì cuống quá nên vớ đại cái chảo gần đó mà chạy ra theo.

Aiz gì chứ? Chẳng phải thầy không muốn chết sao? Không muốn chết thế quái nào lại chạy ra đó?

Nhìn thấy thầy bị lũ zombie vây quanh, tôi luống cuống cả lên, chẳng suy nghĩ được gì mà lao nhanh về phía đó, chĩa chĩa cái chảo về phía đám zombie.

“Ê ê ê ê! Tụi bây không được đến đây, tuyệt đối không được đến.. đến đây nha! Tránh xa tao ra!” Tôi nói trong khi hươ hươ cái chảo loạn xạ, liên tục lùi vào tường trong khi bọn chúng cứ tiến đến.

Và tình hình là tôi ứ biết cách diệt zombie! Hic, ai đó mau cứu chúng tôi đi mà!

Tôi cứ hươ hươ cái chảo trước bọn chúng trong khi khóc thầm. Còn bọn chúng thì cứ ngày càng tập trung đông hơn, vây quanh tôi và ông ấy...

Chẳng bao lâu sau, chúng tôi đã bị dồn vào chân tường, gương mặt máu me cùng hơi thở hôi thối của chúng đã ở trước mặt tôi… Những gương mặt ma quái dị hợm đó cứ lết từng bước về phía tôi… Tiếng rên rỉ của chúng cứ như là lời chúc ngon miệng đến từ cõi chết vậy...

Tôi cảm nhận rõ hàm răng sắc bén của chúng đã rất gần mình rồi, Tưởng chừng như có thể lóc nát lớp thịt trên người tôi ngay lập tức… Cái bóng đen của Tử Thần đã mơ hồ hiện lên trước mặt tôi… Chỉ chực chờ một cú ngoạm vào thịt rồi xé ra của lũ zombie để cướp đi sinh mạng của tôi…

Haizz, xem ra tôi sẽ trở thành bữa ăn ngon cho chúng đây!

Tôi lặng lẽ nhắm tịt mắt, tay nắm chặt lấy cái chảo mà chờ chết. Còn ông ấy thì ngồi co ro dưới chân tôi trong khi miệng liên tục lầm bầm: “Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết!”

Thế rồi...

SOẠT

Tiếng động cọ xát giữa hai vật gì đó vang lên.

Tôi hồi hộp mở mắt ra…

Và nhanh chóng phát hiện đầu của tên zombie trước mặt tôi đã yên vị trên nền đất, máu tràn ra nhuốm đỏ cả một vùng. Trong lúc tôi vẫn chưa kịp định thần thì những tên khác cũng có cái kết tương tự, đầu của chúng từng tên từng tên rơi xuống trước mắt tôi, máu bắn tung tóe, vấy cả lên gương mặt xinh xắn hơn người kia...

Cái bóng lưng dịu dàng đó, chiếc áo khoác hờ vấy một ít máu đó, cái đồng hồ màu tím tuyệt đẹp đó… Mái tóc đen mượt cứ bay theo từng đường chuyển động dứt khoát đó.. Là… Là Băng Nhi!

“Phiền phức thật! Tôi ghét nhất là bị đổ mồ hôi đấy!” Cô ấy nhíu mày trong khi cầm cái rìu to tướng chém đầu từng con zombie một, mặc kệ máu đã vấy đỏ cả tay. Còn có vài con zombie chả biết nghĩ gì mà lại bò về phía chúng tôi và kết quả là bị cô ấy giẫm nát óc! Tiếng loạt soạt của máu đổ đầu rơi cứ liên tục vang lên theo từng chuyển động của Băng Nhi… Cô ấy giết chúng nhanh gọn và dễ dàng như thể giết một con kiến vậy, thân thủ vô cùng nhẹ nhàng và linh hoạt. Băng Nhi của bây giờ trông hệt như một thiên thần sa ngã đang nhảy múa giữa biển máu đỏ sẫm tanh nồng vậy, liên tục ra tay sát hại bất cứ thứ gì cản đường mình...



Tôi cứ ôm chặt cái chảo mà nhìn Băng Nhi bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Wow, cậu ấy mạnh kinh hồn luôn!

Cô ấy bỗng liếc mắt sang tôi rồi lại chém đầu con zombie đang tiến tới, nói:

“Cậu cứ nhắm vào đầu rồi tập trung hết lực vào tay mà… Chém xuống!” Hai chữ cuối rơi ra ngay khi cô ấy chém nát đầu một con zombie nữa.

“Ơ… Uhm… Tớ biết rồi.. Nhưng mà… Cái này làm vậy được không?” Tôi gật gật rồi lại giơ cái chảo lên với bản mặt ngơ ngác.

Cô ấy liếc mắt nhìn cái chảo, lại ôm đầu thở dài:

“Tôi sợ cậu luôn rồi, nhanh kéo ông ấy vào trong đi!”

Tôi gật đầu rồi ngoan ngoãn đứng ra sau Băng Nhi, nắm tay thầy kéo đi.

Nhưng mà thế quái nào thầy ấy lại giằng tay tôi ra rồi chạy về phía xe của tôi chứ? Điên thật mà!

Tôi hết cách, bèn chạy theo ông ấy, Băng Nhi cũng dần rút về phía chúng tôi.

Thoáng chốc, ông ấy đã leo lên nóc xe. Thấy vậy, Băng Nhi nhanh phóng lên rồi nắm tay tôi kéo lên theo.

Bên dưới zombie vây lấy bọn tôi ngày càng nhiều, cô ấy liên tục dùng rìu chém nát đầu bọn chúng. Nhưng bỗng…

SOẠT

“Á, Băng Nhi!” Tôi vô thức gào lên...

Bởi... Bởi vì có một con zombie đã... Đã tóm được chân tôi mà kéo mạnh xuống...

Cô ấy nhanh chóng đưa cái tay dính đầy máu về phía tôi, hét:

“Nắm lấy tay tôi, nhanh lên!”

Tôi mặc kệ đôi giày đã bị lũ zombie tuột mất mà gắng với đến tay cô ấy… Băng Nhi… Cứu tớ với! Tớ sợ lắm! Cứu.. Cứu tớ đi mà...

3cm…

2cm…

1cm...

Ah.. Được rồi! Ngay khi nắm được bàn tay ấm áp của Băng Nhi, tôi liền như người chết đuối vớ được phao mà nhanh chóng siết chặt tay cô ấy...

Cô ấy đã vứt cái rìu đi, dùng cả hai tay siết chặt lấy tay tôi mà kéo mạnh hết sức… Tôi thấy đôi mày thanh tú đó nhíu chặt, và mồ hôi cứ từng giọt từng giọt lăn dài xuống má cô, len vào cả làn môi mềm đang mím chặt… Mặn chát!

Băng Nhi… Băng Nhi… Cứu tớ với! Tớ sắp không giữ.. được nữa rồi! Hình như tất cả zombie ở đây đều nhắm vào tôi thì phải, chúng cứ bu quanh tôi, ra sức nắm chặt chân tôi mà kéo xuống…



Giọt nước mắt bỗng ứa ra, lăn dài trên má tôi… Tay tôi cũng không còn sức siết chặt nữa…

“Đừng khóc! Lo giữ chặt tay tôi đi, tôi nhất định sẽ... Cứu cậu!” - Băng Nhi bỗng gào lên, siết chặt lấy tay tôi. Còn ông ấy thì vẫn nằm co ro ở giữa nóc xe.

Hức, tại sao tôi lại thả ông ấy ra chứ? Tại sao tôi lại gây rắc rối cho cô ấy nữa vậy? Tại sao?

Ơ… Hình… Hình như Băng Nhi đã bị kéo về phía tôi một chút thì phải… Ơ.. Không! Không thể được.. Tôi không thể để cô ấy chết theo mình được, không thể!

Ý nghĩ đó khiến tôi lơi tay ra, đồng thời khiến bản thân tự tuột xuống một quãng.

Tạm biệt nhé… Băng Nhi, tớ đến với ba mẹ mình đây...

Nhưng!

Băng Nhi lại nhanh hơn tôi, cô ấy vội nhích người tới mà nắm chặt lấy cổ tay tôi rồi cố hết sức kéo tôi lên.. Một mình đọ sức với cả bầy zombie ở bên dưới… Gương mặt xinh đẹp kia cũng đã đỏ cả lên...

“Sao cậu lại tiến về phía tớ? Làm như vậy khác gì tự tử chứ? Chẳng phải cậu cũng sẽ bị kéo theo tớ sao? Băng Nhi… Mau thả tay tớ ra đi mà… Băng Nhi! Đừng mà...”

Cô ấy vẫn không đáp lời tôi, chỉ cố gắng dùng hết sức mà kéo tôi lên…

“Tại sao? Tại sao cậu lại cố như vậy chứ? Tớ vừa đến đây thôi mà… Chết cũng có sao đâu! Xin cậu đó, thả tay tớ ra đi mà!” Tôi lại hét to hơn khi hàm răng của đám zombie ở dưới đã ở ngay bên chân… Chỉ cần nhích xuống một chút nữa là tôi sẽ… Tôi sẽ bị chúng ăn thịt...

“Im đi!” Cô ấy gắt, chân cố ép mạnh lên nóc xe để giữ cho cơ thể không đổ về phía trước.

Băng Nhi… Rốt cuộc cậu đang nghĩ cái quái gì vậy?

…….

Rồi sức lực của Băng Nhi cũng phải cạn kiệt, cô ấy dường như không thể giữ tay tôi lại nữa nhưng vẫn cố chấp không buông…

Chợt…

Có một đoạn nhạc bỗng phát lên từ loa phát thanh của trường.

Và xem kìa! Lũ.. Lũ zombie chúng… Chúng đột nhiên thả chân tôi ra mà nhảy múa! Không phải tôi nhìn lầm đâu! Là Thật đấy! Chúng đang nhảy rất tập trung, đến mức chẳng còn quan tâm ba con mồi béo bở trước mặt nữa.

“Chúng.. Chúng bị gì vậy?” Tôi hỏi trong khi tay vẫn giữ chặt tay Băng Nhi.

Cô ấy nhanh thả tay tôi ra, vừa thở vừa đáp:

“Haa...Tôi… Tôi cũng không biết, đây là lần đầu tiên tôi thấy... Hiện tượng này. Nhưng kệ đi, vào trong đã rồi tính tiếp!”

Nói rồi cô ấy nhanh kéo tôi và thầy vào bên trong.

Mọi người đã đứng ở cửa chờ sẵn, thấy chúng tôi vào liền đỡ lấy ông ấy và dìu vào trong.

Băng Nhi giấu đôi tay vấy máu vào trong túi áo, cùng tôi nhìn lũ zombie đang nhảy múa ngoài kia. Nhìn được một lúc, cô ấy liền kéo tôi vào trong rồi khóa cửa lại ngăn bọn chúng tràn vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nước Mắt Zombie

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook