Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 3 - Chương 102: Hắn thích ngươi, thì ngươi phải chết.

Phong Hành Thuỷ Vân Gian

25/09/2016

Cảm xúc của Ninh Tiểu Nhàn phập phồng, lại không nhìn thấy nữ nhân này đã chú ý tới ngọc phù Đạm Đài tặng nàng đang nắm trong tay, hơi kinh ngạc, như có điều suy nghĩ.

Sau đó nàng ta nói: “Không chỉ là người phàm, hơn nữa cũng không có Tiên linh căn. Nếu ngươi không phải là Ninh Tiểu Nhàn thì ai mới phải?”

Ngày đó sau khi Thạch Quý San bị Bức Vương đả thương, được Trì Tố mang về phái Xích Tiêu cứu trị, tất nhiên ở trong môn phái cũng hỏi thăm được tình huống của Ninh Tiểu Nhàn. Nàng là một đóa hoa tuyệt thế không có linh căn vốn dĩ chính là một truyền thuyết trong phái Xích Tiêu, làm sao có thể không truyền vào tai Thạch Quý San được cơ chứ? Không nghĩ tới nhược điểm này, lại thành điểm then chốt trong cách phân biệt thân phận của bản thân.

Ninh Tiểu Nhàn mím môi, thật lâu mới ấm ách nói: “Ngươi muốn như thế nào?” Nếu như bị đoán được, vậy thì liền đánh liều một phen đi.

Nữ nhân này cười cười nói: “Chúng ta đổi chỗ khác để nói chuyện.” Tay cũng không buông ra, Ninh Tiểu Nhàn liền phát hiện mình đứng lên theo đối phương.

Trong mắt người ngoài, hai nữ nhân xinh đẹp này vừa nói vừa cười, hai tay cầm chung một chỗ rất thân mật. Nào biết giữa hai người chính là một bên dao thớt, một bên thịt cá. Trong tình thế nguy cấp, hết lần này đến lần khác trừ miệng Ninh Tiểu Nhàn có thể nói chuyện, còn tất cả những hành động khác đều không tự mình chi phối được.

Đối với việc mắt thấy đôi tỷ muội này muốn rời khỏi tửu lâu, rốt cuộc cũng có nam nhân cường tráng có can đảm đứng lên đi lại gần.

Ninh Tiểu Nhàn nhìn nữ nhân này chỉ thấy người ta vô cũng diễm lệ, mà quên bản thân mình lại là kiểu xinh đẹp mặt mày thanh tú khả ái. Bản thân nàng nếu như một mình đi trên đường, bình thường cũng không có bao nhiêu người thật tình chú ý tới nàng, song khi đi bên cạnh nữ nhân này, lai khách trên tửu lâu nhìn thấy hai nàng, lại phát hiện nữ hài này lúc đầu còn thấy bình thường, nhưng càng xem thế nhưng lại thấy được mùi vị ý nhị, làn da kia nhẵn mịn như đồ sứ, đôi mắt to kia dường như trước mặt mỹ nữ lại không rơi xuống thế hạ phong. Nếu như nói nàng kia diễm lệ như hoa đào, như Đắc Kỉ gây hại cho thế gian, thì Ninh Tiểu Nhàn lại là giai nhân sinh ra từ linh khí trong thời đất. Thanh lệ thoát tục!

Nam tử bàn bên cạnh đánh nấc, mượn rượu lấy can đảm tiến lên, cười hì hì mở miệng: “Hai vị cô nương....”

Bình thường Ninh Tiểu Nhàn cũng chán ghét loại người nhàm chán như vậy quấy rầy, tuy nhiên trước khác nay khác, nàng hiện tại hận không thể khiến cho những người nhàm chán này tiến lên quấy rầy càng nhiều càng tốt! Dù sao tu sĩ thì vẫn là con người, còn không đến nỗi ở trước mắt mọi người, thú tính nổi lên gây hại đến tính mạng nàng; nhưng nếu đi đến chỗ hoang vắng không người, vậy thì khó mà nói được, có lẽ sẽ đem cái cổ của nàng răng rắc một cái bẻ gãy, lại ở trên thi thể của nàng vẩy chút hóa cốt tán gì đó. Đó mới gọi là chết lặng yên không một tiếng động! Ninh Tiểu Nhàn nàng tuy không biết vì sao tự nhiên lại chạy đến được cái thời không dị giới này, nhưng cũng không nghĩ đến việc cứ thế mà ôm hận đi tìm chết đâu à!

Nữ nhân này xụ mặt xuống, hiển nhiên là không thích bị dây dưa. Nàng vươn bàn tay ngọc nhỏ dài ra, ngón trỏ và ngón giữa điểm một cái, tiếng nói của nam tử kia liền tắt lịm. Ấp úng không nói ra tiếng được.

Nàng cau mày nói: “Ta không thích nói chuyện với ngươi. Hiện tại tránh ra, ta sẽ không lấy tính mạng của ngươi.” Đôi mắt thâm thúy của nàng ta cho dù là nhìn người nào. Đều cho người ta xuất hiện một cảm giác chân thực. Cũng bởi vì như vậy, lời nàng nói ra mới càng khiến cho người ta cảm thấy đáng sợ.

Sắc đẹp sao có thể quan trọng hơn tính mạng được? Nam tử này cũng biết được mình gặp phải bông hoa ăn thịt người, vội vàng thối lui hai bước, trên mặt tràn đầy vẻ cầu xin nhìn nàng. Một vài nam nhân ngồi ở ba bốn bàn khác đều chỉ dám nhìn, không ai dám đi lên hòa giải cho hắn.

Một đám hèn nhát! Trong lòng Ninh Tiểu Nhàn mắng to. Trước kia cũng đã từng xem trong tiểu thuyết, có nam nhân bị sắc đẹp làm cho choáng váng đầu óc. Có nam nhân bị mỹ nhân cự tuyệt thẹn quá thành giận, nam nhân thấy đồng bạn bị đánh thì sẽ xông lên phía trước sát cánh chiến đấu cũng có! Vì sao đến lượt mình kịch bản đã bày ra như vậy rồi? Trong đám nam nhân này cũng không có một ai giống vậy sao?! Tác giả đại nhân thân mến, ngươi thật sự coi ta là nữ chủ hay sao? Có phải viết đến vài chục vạn chữ sau đó mới phát hiện ra hóa ra ta cũng chỉ là chíp hôi đến để phối hợp diễn vai nữ phụ hay không?



“Một khắc sau, cấm chế sẽ tự giải.” Những lời này là nói cho nam nhân can đảm kia nghe, mỹ nữ xoay người nói với Ninh Tiểu Nhàn, “Chúng ta đi thôi.” Nàng buông lỏng tay Ninh Tiểu Nhàn ra, bước đi về phía trước, nhưng người sau vẫn không thể nhận được tự do thân thể.

Chính xác hơn chính là, nếu có người cẩn thận nhìn, sẽ phát hiện tư thế bước đi của hai nữ nhân này, khoảng cách cất bước, cũng hoàn toàn giống nhau không sai! Đơn giản mà nói, Ninh Tiểu Nhàn không tự chủ được bước sát theo bước chân của nàng kia, người ta nhấc đùi phải, nàng cũng nhấc đùi phải theo, mỗi bước của người ta là hai thước hai tấc, bước của nàng cũng giống thế không nhiều không ít hơn hai thước hai tấc. Nếu nữ nhân này giơ tay lên vén một chút tóc mai, Ninh Tiểu Nhàn cũng làm theo y như vậy.

“A!” Cùng Kỳ thất kinh nói, “Kính ảnh thuật! Không ngờ bây giờ còn có người biết sử dụng bí thuật như vậy!”

Trường Thiên cúi đầu xuống “Hừ” một tiếng. Tình huống bết bát nhất đã xảy ra, nhưng hắn lại bó tay toàn tập, trong lòng liền cảm thấy nôn nóng khó chịu.

Đoạn đường này, cũng không có người đứng lên ngăn cản. Ninh Tiểu Nhàn không nhanh không chậm đi theo nữ nhân này vào trong ngõ nhỏ ngay bên cạnh, lúc này mới dừng lại.

Kế tiếp này sẽ hành hạ mình ra sao đây? Nói nàng không sợ là giả, thủ đoạn của tu sĩ thiên biến vạn hóa, ra tay với người phàm thật quá dễ dàng. Song là họa tránh không khỏi, nàng liền đánh qua 'Bí quyết dẫn đường' để điều tiết hơi thở, làm cho hô hấp của mình cùng nhịp tim đập, mới nói: “Như vậy, người là muốn xả giận cho Thạch Quý San sao?”

Sở dĩ nói “Xả giận”, là ám chỉ cho đối phương không nên ra tay quá tuyệt tình.

Không ngờ mỹ nữ trước mặt lại lắc đầu: “San nhi là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, lại chịu thiệt dưới tay tiểu cô nương người phàm như ngươi, nói cho cùng là do nàng học nghệ không tinh, không trách được người khác. Kiếm pháp của nàng là do ta dạy, lần này về trong tông lại tìm ta khó lóc kể lể, ta rất hiếu kỳ, nên rất muốn gặp ngươi một lần.”

Nhất thời Ninh Tiểu Nhàn cảm thấy tảng đá đè nặng trong ngực rơi xuống, tâm tư cũng linh hoạt hơn: “Vị tỷ tỷ này, ngài thật là một người trượng nghĩa! Ta đụng chạm với Thạch cô nương chỉ là một đoạn hiểu lầm mà thôi, làm sáng tỏ ra thì cũng không có chuyện lớn gì nữa!”

Hành động của nữ nhân này thật là hù dọa nàng gần chết rồi! Ngươi nói ngươi không có ý định truy cứu chuyện Thạch Quý San, thế sao lại bắt ta chứ? Nếu nói đến hiểu lầm đều đã sáng tỏ rồi, vì sao còn không hóa giải cấm chế cho nàng?

Mỹ nữ này mím môi cười nói: “Vốn chuyện này cũng không phải là chuyện gì lớn. Mọi người bên trong tông thấy San nhi bị thương trong tay ngươi đã là làm mất mặt mũi của tông phái, nhưng ta lại cảm thấy không sao cả.”

“Đúng vậy, đúng vậy! Ta dù sao cũng chỉ là một người phàm giống như con kiến, làm sao có thể ảnh hưởng đến thanh danh của quý phái được?” Ninh Tiểu Nhàn gật đầu như băm tỏi, “Vẫn là tỷ tỷ ngươi anh minh nhất, có lòng khoan hồng độ lượng!” Mau thả nàng đi thôi!

Mỹ nữ nhìn nàng một chút, nụ cười dần dần thu lại: “Đáng tiếc là. Ngươi không nên khiến cho Quyền sư điệt thích ngươi.” Ánh mắt cô bé trước mắt này giống như biết nói, bên trong ánh mắt này lại tràn đầy kinh ngạc. Nàng ngẩn người, cũng giật mình nói: “Ngươi.....Ngươi không biết sao?”

Dĩ nhiên Ninh Tiểu Nhàn không biết! Nàng vẫn cho rằng Quyền Thập Phương chỉ có chút hảo cảm đối với nàng mà thôi, cũng không phải “Thích” , càng đừng nói cái “Thích” này lại dẫn đến hậu quả rất nghiêm trọng. “Ta với hắn rất trong sạch, Quyền sư huynh đã từng giúp dỡ ta vài chuyện, không hơn.”

Cặp mắt xanh biếc kia nhìn nàng chặt chẽ, giống như muốn nhìn vào nội tâm của nàng: “Ngươi thật không thích Quyền sư điệt?” Lời này nói ra, ngay cả Trường Thiên trong Thần Ma ngục cũng theo bản năng ngừng lại hô hấp, chờ đợi câu trả lời của Ninh Tiểu Nhàn. Cùng Kỳ đang nóng nảy định quát mấy câu, liền bị Trường Thiên chỉ tay một cái, che lại cái miệng.



Nàng há miệng, lại không phát ra âm thanh. Quyền Thập Phương thật sự là một nam nhân vừa anh tuấn, vừa ôn nhu lại rất tốt, nếu như được hắn ưu ái, có phải tất cả nữ nhân trên cõi đời này đều vui mừng khôn xiết hay không? Song nàng không phải là những nữ nhân đó, nàng là Ninh Tiểu Nhàn, vừa nghĩ tới chữ “Thích”, trong đầu nàng liền hiện lên hình dáng vĩ đại cũng không phải là Quyền Thập Phương!

Vì vậy câu trả lời của nàng là: “Người ta thích không phải là hắn. Quyền sư huynh giống như huynh trưởng của ta thôi” Không chút do dự, lời nói ra như chém đinh chặt sắt.

Này cũng không phải do sinh tử trước mắt bức bách, mà xuất phát từ chính trong tâm nàng. Trường Thiên thở dài ra một hơi, yên lòng. Nữ nhân này giống như cũng bị tâm tình của nàng ảnh hưởng, một hồi lâu không nói gì.

Cuối cũng nàng chầm chậm nói: “Hơn một tháng trước Quyền sư điệt trở lại trong tông, liền có vài biểu hiện thất thần không yên, luyện công đều rất mệt mỏi. Các trưởng lão hỏi, hắn đều nói không có việc gì, cho đến khi Thạch Quý San trở về tông môn, nhắc đến ngươi, mọi người mới biết Quyền sư điệt lại động tâm với một người phàm như ngươi.”

“Mấy ngày qua, từ trên xuống dưới Triều Vân Tông đều bàn luận về ngươi. Nói cho cùng ngươi cũng chỉ là một phàm nữ, nhưng lại làm tổn thương được tới San Nhi có tu vi Trúc Cơ kì, lại khiến thiên tài được xem trọng nhất trong tông coi trọng ngươi, thật sự là ngoài dự đoán của mọi người.” Nàng thở dài, “Hôm nay gặp được ngươi, quả nhiên rất cơ trí, rất khả ái, ngay cả ta cũng nhịn không được thích ngươi. Đáng tiếc, chưởng môn sư thúc rất tức giận, muốn ta lấy tính mạng của ngươi.”

Một câu cuối cùng này, quả thật làm đông cứng khi huyết đang lưu thông của Ninh Tiểu Nhàn, hai lỗ tai nổ vang, chỉ có thể ngơ ngác hỏi: “Vì sao?”

Chưởng môn Triều Vân Tông hạ lệnh, muốn lấy tính mạng của nàng! Nàng có tài đức gì, thế nhưng lại khiến cho một tông đứng đầu coi trọng như thế, không thể không đưa nàng vào chỗ chết chứ?!

Trường Thiên trong Thần Ma ngục bỗng nhiên đứng lên, mặc dù sắc mặt vẫn lạnh như băng, quả đấm cũng đã nắm lại thật chặt. Hiện tại chuyện hắn lo lắng nhất đã xảy ra, nên làm thế nào cho phải đây?

“Quyền sư điệt là người có hi vọng nhất thừa kế y bát của chưởng môn trong tông, tuyệt đối không thể bởi vì ngươi mà đi nhầm con đường bỏ lỡ việc tu hành.” Vẻ mặt mỹ nữ có chút không đành lòng, bởi vì lời kế tiếp rất đả thương người, “Nếu như ngươi là tu sĩ thì cũng thôi; đáng tiếc, ngươi chẳng qua cũng chỉ là người phàm, không thể nào cùng hắn Song tu học hỏi. Nỗi khổ sinh lão bệnh tử của người phàm như vậy. Quyền sư điệt không nên cùng chung thừa nhận những thứ này. Nếu không chặt đứt đoạn trần duyên này, chắc chắn sau này ngươi sẽ thành tâm ma trên con đường tu hành của hắn!”

“Cho nên, Triều Vân Tông vì vậy mà không thể tha cho ta được?” Ninh Tiểu Nhàn khàn giọng nói, “Ta cũng không làm sai cái gì, đơn giản chỉ là do Quyền Thập Phương yêu thích ta, ta liền phải chết sao?”

Nữ nhân trước mắt không nói, hiển nhiên là chấp nhận đạo lý này.

Ninh Tiểu Nhàn lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng: “Đã như vậy, ngươi còn đang chờ cái gì, còn nói nhảm với ta để làm cái gì, nhanh nhanh ra tay thôi!”

Nàng không cam tâm thì có thể như thế nào? Thì ra nỗ lực lâu như vậy, nàng lại vẫn là con kiến hôi bị vây giữa cái tầng thấp nhất, lão thiên khốn khiếp là muốn nói cho nàng biết sinh tử đều do trời định, nửa điểm cũng không do người hay sao? Đáng tiếc nàng hết lần này đến lần khác cũng không tin vào cái điều này!

Trường Thiên giận dữ hét ở bên tai nàng: “Ngươi còn chờ cái gì, mau vào!” Bí mật Thần Ma ngục so sánh với sinh tử của nàng, căn bản bé nhỏ không đáng kể. Chỉ cần nàng được bình an, cho dù bại lộ thì có ngại gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook