Nhất Ngôn Thông Thiên

Quyển 4 - Chương 372: Vòi rồng băng tuyết

Hắc Huyền

21/05/2018

Dịch giả: Hoangtruc

“Không đúng a, lúc nãy tuyết trong thành cũng đâu có lớn như vậy!”

Hai người chạy trốn ra xa, vất vả tránh được mấy bông tuyết đang rơi xuống. Từ Ngôn bắt đầu nghi hoặc.

Trước khi vào địa lao, hắn có nhìn thấy gió tuyết, lúc này mới nghĩ là do cường giả Man tộc ra tay. Bởi vì Đại Phổ không có tuyết, cho dù là biên quan nơi này cũng đã vài chục năm không có tuyết rơi.

Bão tuyết xuất hiện từ đầu tường thành tới. Như vậy, có lẽ tuyết trong thành càng thêm dày đặc.

Từ Ngôn mang theo nghi hoặc nhìn về phía thành Linh Thủy, trong mắt trái của hắn cũng dần xuất hiện một loại thiên tượng kì dị.

Bão tuyết, vậy mà lại chuyển động xoáy tròn!

“Băng tuyết chi lực… trong thành có Khách Mục Man tộc!” Nơi đầu thuyền Phiếm Vân, lão giả mặc trường bào vàng đậm đột nhiên trừng hai mắt lên, hoảng sợ nói: "Không xong, trúng kế!"

Theo tiếng kinh hô, tấm kính bát quái bên cạnh lão lập tức bay lên, mặt kính lưu chuyển ánh sáng, tỏa ra vạn vạn tia sáng. Cả tòa thành Linh Thủy như bị bao trùm bởi ánh sáng bảy màu. Dưới ánh sáng này, bão tuyết trong thành cũng chỉ thoáng chậm lại đôi chút rồi tiếp tục xoay chuyển lại như cũ.

Vầng sáng từ kính bát quái không cách nào ngăn cản vòi rồng bão tuyết hình thành. Lão già mặc áo bào vàng đậm thét dài một tiếng mang ý cảnh báo, thế nhưng đã chậm.

Mấy ngàn đệ tử Sở Hoàng sơn đã vọt cả vào thành Linh Thủy, cùng với đó còn có thêm mấy cường giả Hư Đan cảnh nữa. Man tộc bị đánh phải liên tục rút lui, thương vong vô cùng nghiêm trọng, thậm chí có tới mấy trăm thiết kỵ Man tộc bị chém ngã khỏi ngựa. Mà đại quân xác chết đang bị pháp thuật huyền ảo công kích, không tạo thành chiến lực gì được. Không lâu sau, nửa tòa thành Linh Thủy đã bị đoạt lại được.

Chiến trường diễn biến cực nhanh, chiến cuộc thuận lợi khiến quân sĩ bên phía Đại Phổ vui mừng khôn xiết. Trình Vũ đã giết đến đỏ cả mắt cũng mang theo thủ hạ vọt vào thành. Thậm chí đến Tả tướng cũng tin rằng phần thắng của trận đại chiến này sẽ là bên phía Đại Phổ.

Thế nhưng bão tuyết xoay chuyển dựng quanh tòa thành này đã biểu thị cho một kết cục khác mà không người đoán định được.

Với trận bão tuyết kinh khủng đang xoay tròn, thành Linh Thủy đã trở thành một vùng tử địa chân chính; không ai trở ra được, mà cũng không người đi vào được.

Quả thật Man tộc đã chuẩn bị xong xuôi cho việc đánh chiếm thành Linh Thủy, thế nhưng Man tộc cũng đã tính toán xong xuôi cạm bẫy có thể nuốt hết cả tu hành giả. Người bên Kim Tiền tông không tới, thành Linh Thủy sẽ bị công hãm, mấy chục vạn đại quân Đại Phổ sẽ bị toàn diệt, xã tắc giang sơn Đại Phổ sẽ tràn đầy nguy cơ. Thế nhưng một khi người bên Kim Tiền tông đến, e rằng khó có thể trở về được.

Vù!!!

Gió tuyết quay cuồng, mang theo một lực lượng không người chống đỡ.



Kể cả các cao thủ Hư Đan của Sở Hoàng sơn, mấy ngàn đệ tử Trúc Cơ cảnh cùng với rất nhiều quân binh Đại Phổ xông vào nội thành đều cảm nhận được một loại băng hàn rét lạnh đến thấu xương.

Một tầng sương trắng xuất hiện trên thân mọi người. Trên mặt Trình Vũ cũng phủ đầy tuyết trắng. Đến cao thủ Trúc Cơ cảnh cũng khó mà chém ra được kiếm khí, động tác ngày càng chậm. Hư đang cảnh chân đạp phi kiếm bèn dốc sức liều mạng khởi động linh khí, phòng ngự mấy bông tuyết giá lạnh không chỗ nào không có kia.

Quầng lửa cùng với chớp sét do cường giả Hư Đan cảnh xuất ra vờn quanh rồi đánh phá vào trung tâm thành. Bởi tất cả mọi người đều nhìn thấy được một cái vòi rồng bằng băng tuyết đang dần dần hình thành.Nếu không phá vỡ vòi rồng băng tuyết kia, cả tòa thành Linh Thủy sẽ bị hủy diệt không còn gì cả!

Sắc mặt Trình Dục biến đổi, sắc mặt vị trưởng lão áo vàng đậm trên đầu thuyền lớn cũng biến đổi. Mặt mày tất cả mọi người đều tái nhợt lại, đến ánh mắt Từ Ngôn cũng ngốc chát.

Hắn thấy được vòi rồng sắp hình thành, trong đó là một loại khí tức vô cùng táo bạo. Hắn có thể chắc chắn, nếu bản thân mình ở trong vòi rồng đó, không mất bao lâu sẽ bị xoắn giết đến không còn xương vụn.

"Cường giả chân chính..."

Vốn không biết nhiều về cường giả, lần này Từ Ngôn đã bị năng lực của cường giả làm chấn kinh. Nếu trường hạo kiếp này do một tay lão hòa thượng Vô Trí thúc đẩy, thì Từ Ngôn chỉ có thể thấy lần Ngọc Lâm sơn sụp đổ năm xưa thật may mắn.

Lúc đó, lão hòa thượng kia không muốn lộ ra thủ đoạn của mình mà ẩn dấu thực lực chân chính. Bằng không mà nói, không chỉ vạn nhân mã Quỷ Vương môn mà đến cả tòa sơn trang của Quỷ Vương môn cĩng bị Vô Trí hủy sạch sẽ không sót lại chút tàn tích.

Cho tới hôm nay, Từ Ngôn mới chân chính nhìn ra thực lực chân chính của Man tộc. Dị tộc trên Tuyết sơn không chỉ có thiết kỵ vô địch, có cự thú lông dài kinh khủng, còn có cả cường nhân có thực lực khống chế cả gió tuyết.Đó tuyệt đối không phải chỉ là đám man rợ chỉ biết xung phong liều chết, mà là cường địch đáng sợ có thể chiếm lĩnh được cả Thiên Nam!

Ánh sáng từ trong tay lão giả áo vàng đậm không thể ngăn cản được vòi rồng băng tuyết cuộn tròn càng lúc càng nhanh. Từng tràng gào thét chói tai trong vòi rồng bắt đầu xuất hiện. Gió tuyết cạ vào không khí tạo thành từng tràng sóng khí khiến người ta nghe thấy phải run rẩy cả da đầu.

Trên thuyền lớn, râu tóc lão giả áo vàng đậm rối mù, tay đưa lên điểm vào mặt kính bát quái. Lập tức chiếc kính vọt sáng hẳn lên.

Lúc này vị trưởng lão đến từ Sở Hoàng sơn vô cùng hối tiếc. Lão không nghĩ có thể gặp phải gia hỏa khó giải quyết nhất của Man tộc ở thành Linh Thủy. Tiên tri Man tộc Khách Mục có năng lực điều khiển băng tuyết mang uy lực cực lớn, hơn hẳn pháp thuật của tu hành giả. Hư Đan cảnh bình thường căn bản đều không phải là đối thủ của gã, trừ phi đích thân cường giả Nguyên Anh cảnh tới.

Lần này có hai nhóm đội ngũ phụng mệnh rời khỏi Sở Hoàng sơn. Trong đó có hai vị Hư Đan cảnh đã tiến về kinh thành Đại Phổ tọa trấn Hoàng cung, hộ vệ cho đương kim Hoàng đế. Còn đội nhân mã khác thì tiến về thành Linh Thủy, vây giết Man tộc. Có điều hai người qua bên Đại Phổ không xảy ra chuyện ngoài ý, nhưng bên phía thành Linh Thủy lại có sai lầm. Nếu mấy ngàn đệ tử Sở Hoàng sơn cùng với sáu bảy trưởng lão Hư Đan cảnh phải nằm xuống tại thành Linh Thủy này, nhất mạch Sở Hoàng sơn nhất định sẽ đại thương đến nguyên khí.

Không phải trong tông môn không có cường giả Nguyên Anh cảnh, chẳng qua không ai ngờ Khách Mục thần bí nhất Man tộc lại xuất hiện ở thành Linh Thủy. Việc của lão giả áo bào vàng đậm lúc này chỉ có thể là dùng toàn lực kéo dài thời gian vòi rồng băng tuyết kia hình thành.

“Lưu lại đi…”

Trung tâm của vòi rồng băng tuyết là một lão tăng đang ngồi, nụ cười thản nhiên, nhẹ giọng nói: “Thành Linh Thủy, sẽ chân chínhtrở thành tử địa!”



Gió tuyết gào thét át đi tiếng nói khẽ của lão tăng. Tuyết càng lúc càng nhiều, vòi rồng kia càng lúc càng mở rộng, càng lúc càng khủng bố.

Ngoài thành, Từ Ngôn đã cùng Sở Linh Nhi trốn ra thật xa.

Đến nơi cách soái trướng Đại Phổ không xa lắm, Từ Ngôn nhìn thấy được Trình Dục.

Nhìn nhìn Thần Võ pháo khắp nơi, Từ Ngôn biết phía Đại Phổ đã dùng hết Thần Võ đạn. Nếu có thể nã pháo, có lẽ bắn tung được vòi rồng đầy kinh khủng kia.

Trong ngực Từ Ngôn còn chừng hơn mười viên Thần Võ đạn, chỉ như muối bỏ biển mà thôi. Hắn cũng bất lực! Trước mặt chỉ là tuyệt vọng, thế nhưng tiểu công chúa bên cạnh Từ Ngôn khẽ nở nụ cười.

Nữ hài kiễng chân, vẫy vẫy tay về phía xa chân trời, ánh mắt vui mừng như gặp được người thân của mình. Từ Ngôn buồn bực quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau cùng của bên trận doanh Đại Phổ, có một tia chớp xuất hiện.

Tia chớp im ắng kia không chỉ lóe lên rồi biến mất, mà như ngưng kết, rồi từ trong thiên địa đầy quỷ dị kéo tới.

Nhìn ánh chớp kia, Từ Ngôn há to miệng. Đám quân binh bên phía Đại Phổ sợ hãi bỏ chạy trối chết, mà Tả tướng đứng bên ngoài lều lớn cũng đầy khó hiểu và nghi hoặc. Chỉ có Sở Linh Nhi lại hoan hô không rõ lí do.

"Vương gia..." Trên thuyền lớn, nhìn thấy ánh chớp kia kéo tới, lão giả áo bào vàng đậm thở phào một hơi.

“Bạch Bào…” Sâu trong vòi rồng, lão tăng phong khinh vân đạm (*gió nhẹ mây bay) chậm rãi đứng dậy, ánh mắt bình tĩnh như bị một loạt Liên Y đánh vỡ.

"Sư huynh?"

Trong ánh mắt ngạc nhiên của Từ Ngôn, là hình ảnh vị sư huynh như lãng tử, lướt gió đi đến.

"Hoàng thúc!"

Trong tiếng kinh hỉ gọi to của Sở Linh Nhi. Trên bầu trời, sấm sét nổ tung.

Ầm ầm ầm!

Chân trời, hình ảnh áo bào trắng từ xa lướt tới gần.

Khóe miệng cong công, tóc xõa tung, gương mặt tuấn dật, trong tay còn nắm chặt một dải sét như kết nối cả với trời đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Ngôn Thông Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook