Nhật Ký Xuyên Không Vào Inuyasha

Chương 9

Tiểu Bạch Thỏ vô lại

03/05/2017

Lão chăm chú quan sát, nhẹ nhàng búng một dây đàn, đầu tất cả bọn ta liền đau, kì lạ trước giờ nó đâu ảnh hưởng đến con người

“ta nghĩ ngươi nên phá cây đàn này”

“tại sao?” ta có chút lo lắng, cây đàn chỉ có khuyết điểm là sử dụng quá phung phí sức lực nhưng nếu bỏ qua cái này thì nó thật là một vũ khí vô cùng mạnh

“nó không phải cậy đàn mà con người như ngươi sử dụng, mỗi khi ngươi sử dụng nó sẽ hút lấy sức mạnh lẫn sức sống của ngươi, nếu ngươi cứ duy trì sử dụng trong 5 năm nữa thôi thì ta nghĩ ngươi sắp đoàn tụ với ông bà ngươi rồi đấy”

“nhưng…” ta thật muốn nói gì đó nhưng nghĩ lại sinh mạng quan trọng hơn “làm sao có thể nói hủy là hủy được, trước đây có rất nhiều yêu quái muốn đập nó nhưng đều thành khói bụi đó thôi”

“hai thanh kiếm kia của ngươi để làm kiếng sao?”

Khóe miệng của ta có chút co giật, nếu dễ vậy ai nói gì, song ta vẫn cân nhắc, đều là kiếm từ yêu quái mạnh,,vậy mà không địch lại cây đàn này sao, đã vậy ta cũng nhờ sức mạnh của Sesshomaru giúp ta việc này, khả năng phá hủy được xem ra khả quan hơn

Ta nặng nề cầm hai thanh kiếm, xem ra ta phải dưỡng thương ít nhất hai ba tháng rồi

Chào tạm biệt Totosai , định cùng Sesshomaru về nhà hắn, ta chưa kịp nói hắn đi về thì hắn đã xách cổ áo ta bay về phía khu rừng của phác tiên ông đang trú ngụ

Hắn nhẹ nhàng thả ta xuống, xem ra nhờ bị thương nên ta mới được đãi ngộ thế này, ta chậm rãi đi theo sau hắn, lão tiên ông vừa nhìn thấy sess liền suy sụp, ta vậy liền biết, Sesshomaru không xuất hiện thì thôi còn nếu xuất hiện thì lão bị hắn ức hiếp đủ

“muốn ta động thủ hay ngươi tự động thủ” sess lãnh khốc hỏi lão, lão ngậm ngụi đau khổ nói “để ta tự động thủ”

Sau đó hắn liền khóc như suối, sess không lãng phí giọt nước mắt nào, lấy ống trúc đựng nước mắt lão

Ta nhìn thấy nước mắt của lão chảy ra sông, tò mò hỏi lão “nước mắt của ngươi chảy ra sông như vậy không lãng phí sao?”

Lão buồn bã trả lời ta “không, thực ra nước sông này kết hợp với nước mắt ta có tác dụng dưỡng nhan chữa thương nhưng vì ngài sesshomaru không chịu dùng nó nên ta mới khổ vậy đây”

ống trúc đã đầy, sess liền đưa nó cho ta và ta cũng không khách khí thoải mái nhận lấy rồi quay sang nhìn con sông, nghĩ ngợi một chút liền cởi áo bước xuống

“ngươi làm gì đây” sess có chút lúng túng quát, ta nhìn hắn vỡi lẽ đương nhiên “không phải phác tiên ông nói cái này dưỡng thương dưỡng nhan sao, ngu gì ta phải bỏ phí nó”

“hô đúng là thiếu nữ, dáng dẻ tuyệt thật” lão thầm trầm trồ khi nhì thấy lưng trần của ta



“câm miệng, có tin ta móc mắt ngươi không” sess và ta đồng thời lên tiếng, xong lại nhìn đối phương, ta phì cười không ngờ hắn lại đáng yêu vậy còn hắn mặt có chút đỏ quay mặt lại chỗ khác

Ngâm người dưới nước, cả cơ thể ta như tiếp thêm sức lực, thoải mái hẳn ra. Ta ngủ quên lúc nào không hay

Ta mơ màng nghe ai đó gọi mình, giật mình thức giấc, tỉnh lại thì thấy mình đang lơ lưng, xung quanh tối đen tuy vậy ta vẫn có thể nhìn rõ cơ thể cơ thể ta đang phát sáng

Ta âm thầm cảnh giác, đảo mắt mắt nhìn xung quanh, chợt một ngôi sao hình mặt người đợt ngột xuất hiện trước mặt ta làm ta giật mình, rất may ta kiềm chế được nếu không nó đã vinh hạnh lãnh giáo bàn chân thần chưởng của ta

“ngươi là gì?” ta thấp giọng hỏi

“ta là ngôi sao băng mà lúc trước ngươi đã từng ước” nó nhanh nhảu trả lời lại ta, giọng nó đáng yêu lại xuất hiên trên gương mặt không có chút giống người làm ta nổi da gà

Sao băng…? Ta nhớ ra rồi 5 năm trước đúng là ta có ước nhưng đâu có ngờ lại xảy ra, mà cũng không ngờ kẻ thực iện nguyện ước này của ta lại đang trước mặt ta

“tại sao bây giờ ngươi mới xuất hiện” ta lạnh lùng hỏi

Nó lấy cái tay cục ngủn gãi đầu cười ngốc “đáng lẽ sau 5 năm ngươi đã có thể trở về nhưng ta làm phép nhầm nên cho người tiếp tục xuyên thêm hơn 100 năm, lúc làm phép ta cũng đã hao tổn nhiều sức lực nên không thể nào đưa người trở về được, chỉ còn cách là ngươi phải ở đây tới lúc ta hồi phục được sức mạnh cũng tức là khoảng trăm năm đi”

“cái gì !!!!! 100 năm” ta ngồi bật dậy hét toán lên, thì ra ta vừa ngủ thiếp lúc nhận ra thì trượt chân, xém chút nữa chết ngộp

“nữ nhân ngu ngốc, ngay cả tắm cũng có thể chết đuối ư”

Ta xấu hổ vuốt mũi “ ta chỉ ngủ quên”

Hắn hậm hực bơi lên bờ, trong hình nguyên thủy của hắn có chút đáng yêu, một chú chó nhỏ cao chưa tới gối ta đang bơi về phía bờ, ta thấy hắn đã ướt rồi liền lôi hắn trở lại giữa sông “này, dù gì ngươi cũng đã ướt rồi, tắm luôn đi”

“nữ nhân, ngươi không biết xấu hồ à” hắn lúng túng vùng vẫy khỏi người ta, coi như là xấu hổ đi, ta không xấu hổ ngươi xấu hổ làm gì, ta cười phì với hắn một tiếng, trêu ghẹo hắn

“ngươi nhìn lại ngươi đi, cho dù ngươi đã năm sáu chục tuổi nhưng dáng của ngươi cũng chỉ một hai tuổi thôi, ta không so đo thì thôi, ngươi so đo làm gì vả lại ngươi đang ở trạng thái yêu quái chứ có phải con người đâu”

Sau một hồi giằng co, cuối cùng hắn cũng để cho ta tắm, ta cẩn thận tắm rửa cho hắn, lúc trước ở nhà ta nuôi chó, thường thấy chúng thích xoa bụng, ta muốn trêu ghẹo một chút nên đưa tay xuống bụng hắn xoa bóp, hắn đang trong thả lỏng bỗng nhiên cứng đờ, xem ra ta đụng trúng điểm nhạy cảm của hắn rồi

Hắn trừng mắt cảnh cáo ta đừng động tay động chân, ta vô tội nhìn hắn “nè ta chỉ muốn tắm cho ngươi, người nghĩ oan cho ta, dù gì ngươi chưa phát triển, ta chưa biến thái đến mức đó”

Hắc… thật ra ta rất biến thái nhưng cũng không đến mức thèm thuồng một tên chưa trưởng thành đâu



Cảm thấy vết thương tạm ổn, ta liền lên bờ ôm cả sess theo, trông bộ dạng quẩn quách không dám nhìn về phía ta thật buồn cười nhưng không dám cười, đặt hắn xuống đất hắn nhanh chóng vũ lông cho sạch nước và dĩ nhiên nước trên người hắn ta lãnh đủ, vuốt khuôn mặt đầy nước, ta thầm bực bội

“trời nắng tự dưng mưa”

Hắn nhe rằng hừ một tiếng rồi đi mất, ta lắc đầu không chấp nhất hắn, dù gì mình cũng mới khi dễ hắn nên nhịn vậy, lấy quần áo tan nát kia mặc lại, xem ra phải nhờ Mai tìm cho mình bộ quần áo mới rồi

Trở về với dáng vẻ đầy thương tích, Mai chăm sóc ta kẽ chau mày, xem ra tên đó lại nghĩ nên cho ăn gì uống thuốc gì để nhanh khỏi đây

“giúp ta tìm bộ quần áo khác, bộ quần áo này không thể mặc lại đươc nữa”

Mai cung kính phụng mệnh lui xuống, ta mệt mỏi nhắm mắt dưỡng thần nằm trên giường ngủ của sess, nghe tiếng nghe tiếng động mắt khẽ mở, tên nhóc này trở về rồi , hồi nãy rõ là đi trước ta bây giờ mới về à

Đang muốn hỏi sao bây giờ hắn mới về nhưng cảm thấy hơi mệt nên nuốt lời nói vào, ngủ thiếp đi, đến khi ta tỉnh dậy thì cũng đã qua hai ngày, thật không ngờ ta có thể ngủ nhiều đến vậy

“ta sao ngủ nhiều đến vậy?” ta nhận lấy chén cháo trắng Mai đưa cho ta, gặng hỏi, ta tự tin lúc rút thanh Yêu kiếm không tốn sức đến nỗi phải ngủ nhiều đến thế

“là do ngài trúng độc” Mai cung kính trả lời vấn đề của ta

“Trúng độc!!! không thể nào, ta nhớ dạo gần đây ta chưa hề giao chiến hoặc tiếp xúc với vật gì có độc vả lại ta cũng vừa tắm nước mắt của phác tiên ông nên không thể nào”

“bởi vì độc của ngươi quá nặng, mà hai ngày trước ngươi lại chạm tráng độc của yêu quái quạ lại thêm thương tích mấy bữa trước gộp lại nên lần này mới tái phát” thanh âm đối diện lên tiếng, ta ngước mắt kinh ngạc với sess “độc quá nặng ? người ta có độc sao lại ta không biết chứ”

Bởi vì thuận tiện cho việc diệt yêu quái nên ta cũng đã học một ít y thuật, nếu trúng độc dù y thuật ta thấp nhưng ít nhất phải mơ hồ cảm nhận được chứ đằng này một chút cũng không

“ngươi không nhớ Totosai nói gì sao, nếu ngươi còn giữ cây đàn, mạng sống của ngươi khong được duy trì lâu vậy tức là nó không những hút sức mạnh sự sống của người nó còn khiến ngươi trúng độc chỉ là nó không phát tác… rốt cuộc ngươi đã giữ nó bao lâu rồi”

Hắn căng thẳng nhìn ta nói chuyện, hắn hỏi ta mới nhớ, hình như cây đàn ta giữ đó cũng 4 năm rồi, ta nhăn mày suy nghĩ, nếu nguyên nhân là nó thì đúng là ta nên giải quyết nó nhanh một chút

Húp xong chén cháo, nghỉ ngơi chưa được 5 phút, một bát thuốc đen ngòm được đặt trước mắt ta

“ặc, Mai à ta bị thương thôi mà không cần thuốc đâu” ta nhăn nhỏ đẩy chén thuốc ra xa, ta cảm giác hình như đây không phải thuốc mà là thứ gì đó không mang tính an toàn lắm

Sess thấy vậy liền nói “không phải thuốc mà là độc”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật Ký Xuyên Không Vào Inuyasha

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook