Nhật Ký Vô Diện

Chương 9: CHƯƠNG 8

Tuyết Tâm

06/02/2017

Tôi vốn không lạ gì với máu me nơi chiến trường, bản thân lúc làm người trần cũng không ít lần đổ máu, thế nên mấy vết thương của Phụng ca không làm khó được tôi. Sau khi chuyên tâm băng bó, nẹp chân cho Phụng ca xong thì tôi hỏi: “Hiện tại anh không đi được, hay là tôi cõng anh đi tìm bệ hạ nhé?” Phụng ca đỏ mặt, lắp bắp nói: “Này này, nam nữ thụ thụ bất thân… tôi … cô …” Tôi tròn mắt hỏi: “Anh là nam?” Anh ta cũng tròn mắt không kém: “Cô… cô … cô … cô…”

Trước đây tôi không có thói quen quan sát kỹ người đối diện, thế nhưng băng bó cho Phụng ca một hồi, tôi nhận ra anh ta là một anh chàng công tử dễ nhìn. Nếu so với tân hoàng vai hùng lưng gấu đầy nam tính, đây là mẫu thư sinh yếu đuối vẫn thường được chọn làm nhân vật chính trong những câu chuyện tương ngộ với hồ ly tinh. (Mẹ tôi là công chúa hồ ly Thanh Khâu, vì thế đừng trách tại sao tôi lại liên tưởng tới loài này).

Một khi đã buông bỏ đề phòng, tôi thường không thích giấu giếm cảm xúc trong lòng. Tôi cười nói: “Thật ra trong mắt tôi anh cũng rất đẹp trai.” Phụng ca vuốt vuốt mũi: “Cô… cô hôm nay sao lại vô sỉ như vậy…”

Tôi cảm thấy Phụng ca này là một người vô cùng thú vị. Chưa kể việc anh ta là kẻ hay ngượng ngùng, nếu bị trêu chọc một chút sẽ phát sinh tật nói lắp. Đối với thái độ mới mẻ của tôi, anh chàng này có thể nói: “Sao cô lại đột ngột tốt bụng như vậy?” Hoặc “Sao cô lại nói chuyện dí dỏm như vậy?”, thế nhưng thứ anh ta để ý chỉ có sự vô sỉ của tôi, thật là làm tấm lòng thành mới được vun đắp này bị đả kích nặng nề.

Chúng tôi đang vui vẻ trêu chọc nhau thì có tiếng sột soạt vang đến. Tôi kéo Phụng ca vào một lùm cây rậm rạp, thì thầm: “Có người.” Người đến không ai khác, chính là tân hoàng quần áo rách tả tơi. Anh ta vừa đi vừa dáo dác nhìn ngó xung quanh, mày nhíu chặt. Tôi thở phào nhẹ nhõm, kéo theo Phụng ca rời khỏi bụi cây.

Tân hoàng soi mói chúng tôi một lượt, khi nhìn tới cái chân gãy của Phụng ca thì chân mày càng cau chặt hơn. “Thế thì làm sao đi tiếp đây?” Phụng ca dù không làm gì sai quấy nhưng vẫn bất giác bày ra bộ dáng chột dạ, ấp úng: “Bẩm bệ hạ… Vô Diện, cô ấy nói…” Tôi chen vào: “Bệ hạ, để tôi cõng anh ta.” Tân hoàng liếc tôi một cái: “Không nghĩ là cô khỏe như vậy.” Thế nhưng anh ta cũng không phản đối gì thêm.

Có tân hoàng mở đường, chúng tôi vạch cành lá tiến sâu vào trong rừng. Trong quá trình tôi cõng Phụng ca trên lưng, không có phút giây nào là không thấm thía câu nói “một dặm mà như ngàn dặm, trên vai mang gánh nặng ngàn cân” mà một người trần sai rượu nào đó từng nghêu ngao hát giữa chợ. Phụng ca rụt rè thì thầm vào tai tôi: “Vô Diện, cô mệt à?” Tôi vừa thở vừa nói: “Này anh bạn, sao tôi có cảm giác giọng anh càng ngày càng nhỏ vậy? Ngứa tai muốn chết.” Anh ta ngẩn ra, lẩm bẩm: “Vốn dĩ tôi từng làm tổng quản trong cung, ngày thường oai phong lẫm liệt biết bao nhiêu. Thế mà từ tối qua liên tiếp gặp bao nhiêu là chuyện, lá gan cũng nhỏ đi mất rồi.”

Phụng ca than thở xong mấy câu lại im bặt, tôi gọi mấy tiếng cũng không trả lời. Tôi đành nói với tân hoàng: “Bệ hạ, ngài giúp tôi kiểm tra anh ta được không? Hình như anh ta bị mất máu quá nhiều, ngất rồi.” Tân hoàng vẫn không dừng bước, nhìn tôi một cái khinh thường: “Cậu ta chỉ là quá mệt mỏi, ngủ say như chết thôi.” Sau đó chợt anh ta hỏi: “Lúc rớt xuống núi cô có ngã đập đầu vào chỗ nào à? Hiện tại hành xử giống như người khác vậy.” Tôi hỏi: “Bệ hạ thấy tôi khác trước ở chỗ nào?” Tân hoàng nhếch môi: “Trước đây cô mở miệng toàn xảo ngôn, ăn nói dài dòng, hơn nữa khi gặp chuyện cô chắc chắn là kẻ chạy trốn đầu tiên.”

Tôi nuốt nuốt xuống cổ họng khô khốc, ngoài mặt cười khan như vừa nghe một câu nói đùa thú vị, thế nhưng thực tế trong lòng tôi đang bị đả kích sâu sắc. Tân hoàng này, tâm tư đủ sắc bén.

Tôi hỏi: “Bệ hạ, hiện tại chúng ta đi đâu đây? Đã tới nước này, ngài nói cho tôi biết chắc cũng không ảnh hưởng tới đại cục chứ?” Tân hoàng im lặng một chút, mới đáp: “Trẫm đang đi tìm một thứ gọi là Cửu linh lung”. Tôi hỏi tiếp: “Đang yên đang lành, bệ hạ đi tìm bộ lông của cửu vĩ hồ làm gì?”

Tân hoàng đột ngột dừng bước, khiến cho tôi cùng Phụng ca trên lưng suýt nữa đâm sầm vào anh ta. Anh ta nói: “Nghỉ ngơi một chút.” Tôi bèn theo lệnh anh ta, đặt Phụng ca đang mê mệt xuống một chỗ nhiều lá cây, tranh thủ xoa xoa bờ vai mỏi nhừ của mình.

Tân hoàng hỏi: “Cô biết về Cửu linh lung?” Tôi vốn nghĩ rằng đó là kiến thức phổ thông, nhưng lại quên mất chuyện kẻ trước mặt mình là cư dân cõi trần chứ không phải cõi trời hay cõi yêu. Lúc này càng nói nhiều càng sai, vậy nên tôi ngập ngừng gật đầu.



Tân hoàng thở dài: “Cô đã đi qua nhiều nơi như vậy, biết về nó cũng không có gì là lạ. Không giấu gì cô, trẫm có một người bằng hữu là hồ ly chín đuôi, sau vì bị pháp sư đương triều hiểu nhầm là yêu đạo nên lột mất bộ lông đem lên núi phong ấn. Người bạn đó của trẫm cũng vì vậy mà chìm vào hôn mê. Sau này trẫm biết chuyện, muốn tìm lại Cửu linh lung để đánh thức nàng ấy.”

Tôi nhìn biểu hiện bất an trên gương mặt tân hoàng, cảm thấy một người có thể khiến anh ta lội đèo vượt suối ngay sau khi kế thừa đế vị, chắn hẳn không phài là “bằng hữu” bình thường như trong lời anh ta nói.

Tân hoàng ngẩng đầu nhìn trời, chợt thốt lên: “Chết tiệt!” Tôi ngước lên nhìn theo, phát hiện sắc trời phía trên mấy cành lá rậm rạp đang dần chuyển tối.

Mới hôm qua, đoàn người của tân hoàng còn khá hùng hậu, thế mà hiện tại chỉ còn ba chúng tôi. Xét tình hình của tôi và Phụng ca, nếu có yêu quái xuất hiện, tân hoàng chỉ còn nước tự rút kiếm ra chống đỡ. Tôi nói: “Thật ra trước đây tôi có giấu bệ hạ một việc, nếu ngài hứa tha thứ thì tôi sẽ đưa giải pháp đuổi yêu cho ngài.” Tân hoàng nghi hoặc đáp: “Chuyện cô giấu trẫm cũng đâu phải một hai? Nếu có biện pháp hữu hiệu thì mau nói ra, trẫm cũng đâu còn nhiều lựa chọn nữa.”

Tôi móc mảnh ngọc trấn yêu ra khỏi túi da đeo bên hông, cẩn thận cột một sợi dây vào đó, đưa cho tân hoàng: “Thứ này tuy nhỏ nhưng có tác dụng đẩy lùi yêu quái cấp thấp. Bệ hạ đeo vào cổ, chúng nó nhất định không dám làm phiền chúng ta.”

Tân hoàng nhận lấy mảnh ngọc, vừa đeo vào cổ vừa nhìn tôi chằm chằm. Tôi bèn cất giọng đều đều: “Bệ hạ cũng biết tôi không có mặt. Có nhìn nữa thì cũng chẳng thấy được vẻ sợ hãi hay đắc ý của tôi đâu.”

Anh ta dời mắt, phun ra năm chữ: “Trước đây, cô lừa trẫm!” Tôi liền giải thích: “Lúc đó tôi chưa biết bệ hạ là người thế nào, nếu tôi nhanh chóng tiết lộ bí mật này cho ngài, ai biết ngài sẽ cảm thấy tôi không hữu dụng mà trừ khử?”

Anh ta hừ lạnh. Thế nhưng mà cái điều tôi nói không phải không có lý, anh ta cũng đã hứa không tra cứu thêm. Vì vậy mọi chuyện em xuôi, chúng tôi nghỉ được một chút thì tân hoàng ra lệnh đi tiếp.

Tôi khoác lên một bên vai của Phụng ca, định đỡ lên lưng bản thân, thế nhưng không ngờ bị trượt tay. Phụng ca ngã ra đất, theo cơn đau mà giật mình tỉnh dậy, ngơ ngác. Tôi rủa thầm sức lực yếu ớt của thân thể người phàm, đoạn bóp bóp chỗ vai đau nhức. Giữa lúc tôi đang định đỡ Phụng ca dậy lần nữa thì tân hoàng chợt bước đến.

Anh ta chìa tấm lưng rộng ra trước mặt tôi, nói: “Đoạn đường tới trẫm cõng Lâm Phụng thay cô…” Tôi từ trước đã cảm thấy tấm lưng của tân hoàng là một tài nguyên vô cùng hữu dụng, chỉ là thân phận anh ta quá cao nên chưa thể mở miệng nhờ. Hiện tại tài nguyên dâng đến trước mặt, tôi không ngần ngại đặt Phụng ca mới vừa tỉnh ngủ lên đó.

Phụng ca hoảng sợ rên rỉ: “Bệ hạ, mau mau bỏ thần xuống đi. Ngài là vua một nước, sao có thể…” Tân hoàng lúc nói chuyện với Phụng ca không dài dòng giảng giải, chỉ hơi nghiêm giọng: “Đừng nói nữa!” Sau đó giọng nói dịu lại: “Cậu theo trẫm mười mấy năm, đây coi như lời cảm ơn của trẫm.” Câu nói này không khỏi khiến tôi gật gù. Tôi nhớ lại lúc tân hoàng quay đầu ngựa chiến đầu với bọn ma thú đêm hôm trước, nhận định rằng người thanh niên trước mặt tuy hơi xấu tính nhưng trong bụng tràn đầy dũng khí cùng nghĩa khí của bậc quân vương.

Vì tân hoàng đang cõng Phụng ca trên lưng, lần này đến lượt tôi làm nhiệm vụ mở đường. Chúng tôi đi không được bao lâu thì trời đã tối mịt, chợt tân hoàng nói: “Sắp tới nơi rồi.”



Theo hướng dẫn của anh ta, chúng tôi đã đến trước cửa một hang động âm u. Tôi làm hai bó đuốc, một cho Phụng ca cầm, một cho tôi. Phụng ca nằm trên lưng tân hoàng nhắc: “Vô Diện, cô nhớ đi sát bệ hạ, đừng để lạc mất.” Anh ta không biết rằng vì câu nói này, khuôn mặt sau lớp mặt nạ nứt nẻ của tôi chầm chậm nở một nụ cười. Kẻ dù đang gặp hoạn nạn vẫn lo lắng cho kẻ khác trên đời vốn rất hiếm, tôi cảm thấy thật may mắn vì trong thời gian lịch kiếp, lại có thể gặp được một người như thế.

Ba người chúng tôi tiến vào trong hang động. Con đường bên trong hang vừa tối vừa trơn trợt vừa vòng vèo, cũng may tân hoàng vừa cường tráng vừa là người luyện võ, bước đi vô cùng vững vàng. Bầu không khí trong hang tuy âm u nhưng lại không có mùi dã thú hay yêu khí, phần nào khiến chúng tôi yên lòng. Giữa lúc đi đi buồn chán, tôi và Phụng ca tán dóc.

Tôi nói: “Tôi cảm thấy bản thân là người phúc lớn mạng lớn bao nhiêu. Trong khi anh vừa gãy xương bị máu me đầy người, tôi vẫn còn tay chân lành lặn đây này.”

Phụng ca đau khổ đáp: “Cô đúng là người phúc lớn mạng lớn, nhờ cô té đè lên người mà tôi còn nửa cái mạng ấy chứ…”

Tôi chột dạ, vội chuyển chủ đề: “Phải rồi, chẳng phải bệ hạ rất ghét Vô Diện sao? Tôi nghe ngài nói đến vị Tuệ Gia nào đó bảo ngài đừng giết tôi, người đó là ai vậy?”

Vị bệ hạ vừa được nhắc tới tằng hắng một cái, Phụng ca hồn nhiên nói: “A, ngài ấy là pháp sư đương nhiệm của chúng tôi, cũng là một người tu hành. Tuy nhiên ngài ấy không ở trong cung mà ngao du khắp nơi, thỉnh thoảng còn đến gặp bệ hạ, hành tung rất là bí ẩn đó…”

Lúc này, giọng tân hoàng bất ngờ cất lên: “Đến rồi”.

Tôi ngước nhìn khung cảnh trước mắt, không khỏi có chút ngạc nhiên. Nơi chúng tôi vừa đặt chân vào là một gian hang động vô cùng lớn, trần đá cao bằng một tòa lầu các ba bốn tầng. Tân hoàng băng qua gian hang động, đến phía bức tường đá đối diện. Anh ta đặt Phụng ca xuống, Phụng ca đành đứng dựa vào người tôi.

Tân hoàng dừng lại quan sát xung quanh một lát, khuôn mặt đầy vẻ hồi hộp. Sau đó anh ta móc từ trong túi ra một chiếc bình sứ trắng, đổ thứ chất lỏng đỏ tươi nên một tảng đá xù xì.

Xét theo mùi của chất lỏng màu đỏ kia, tôi đoán đó là máu của hồ ly tinh đang ngủ say mà tân hoàng muốn cứu. Tôi không thế phân biệt được công lực của hồ ly này, thế nhưng mùi hăng hắc tỏa ra từ máu nàng ta khiến tôi không hề cảm thấy dễ chịu.

Máu hồ ly thấm vào đá phát ra tiếng “xèo, xèo” lạ tai. Tiếp đó, một tiếng động vô cùng chói tai vang lên, bức tường đá trước mặt chúng tôi rung chuyển.

Trước mắt chúng tôi dần dần hiện ra một vùng sáng rực rỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật Ký Vô Diện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook