Nguyên Tôn

Chương 10: Truyền thụ cơ duyên

Thiên Tằm Thổ Đậu

23/03/2018

Âm thanh hồng chung trong đầu, kéo dài một lát sau, theo thời gian dần trôi qua biến mất, mà Chu Nguyên cũng có thể cảm giác được, Đoán Hồn Thuật tên là "Hỗn Độn Thần Ma Quan Tưởng Pháp" kia đã để lại lạc ấn tại trong đầu của hắn.

Bất quá lúc này cũng không phải là thời điểm cảm ngộ, cho nên Chu Nguyên mở ra hai mắt, cung kính thi lễ lão nhân áo đen một cái: "Tạ sư phụ ban thưởng pháp."

Hắn có thể mơ hồ cảm giác được, mặc kệ là Dẫn Khí Thuật hay là Đoán Hồn Thuật, đều không phải là phàm phẩm, lão nhân áo đen trước mắt đích thật là ban cho hắn một đạo đại cơ duyên.

Lão nhân áo đen khoát tay áo, trù trừ một chút, bỗng nhiên sờ tay vào ngực, lấy ra một cây bút đen, bút đen giống như tạo thành từ thanh đồng, sắc thái pha tạp, phảng phất tạo cho ta cảm giác như đã trải qua vô vàng tuế nguyệt, một loại khí chất tang thương.

Bất quá bút đen có vẻ ảm đạm, không còn quang trạch, dường như mất đi linh tính.

Lão nhân áo đen vuốt ve chiếc bút đen này, hình như có chút không bỏ, nhưng cuối cùng vẫn đưa cho Chu Nguyên, nói: "Đac coi ta là vi sư thì đây là lễ gặp mặt ta cho ngươi."

Chu Nguyên kính cẩn tiếp nhận chiếc bút đen này, bút đen hơi nặng, hắn nhìn lướt qua trên thân bút có vô số đường vân cổ lão, mơ hồ cảm giác được một loại khí tức lăng lệ.

"Đây là Nguyên Văn Bút?" Chu Nguyên hiếu kỳ hỏi.

"Nó là Nguyên Văn Bút, là một kiện Nguyên binh." Lão nhân áo đen cười nói.

Chu Nguyên sững sờ, hơi nghi hoặc một chút, Nguyên Văn Bút là môi giới đặc biệt dùng để khắc hoạ nguyên văn, mà Nguyên binh là vũ khí dùng để chiến đấu, cả hai hẳn là hai loại khác biệt, làm sao lại hội tụ ở trên một loại?

Mà chiếc bút đen trong tay này, nhìn qua có chút yếu ớt, như thế nào có thể dùng để đả thương địch thủ?

"Ha ha, ngươi đang coi thường nó." Lão nhân áo đen nhìn thần sắc Chu Nguyên, không khỏi cười nói: "Bút này có tên là Thiên Nguyên Bút, đã từng là một kiện Thánh Nguyên binh."

"Thánh Nguyên binh? !" Chu Nguyên hít sâu một hơi, trợn mắt hốc mồm nhìn cây bút đen trong tay, trong mắt lại càng tràn đầy khó tin.

Ở trong thế giới này, Nguyên binh cũng có đẳng cấp, đại khái chia làm tứ đẳng Phổ Thông, Huyền, Thiên, Thánh, mà theo Chu Nguyên biết, Đại Chu hoàng thất bọn hắn có một kiện Nguyên binh mạnh nhất, hiện đang trong tay phụ vương của hắn với tên gọi là Cửu Viêm Thương, cũng chẳng qua là một thanh thượng phẩm Huyền Nguyên binh mà thôi.

Mà Thánh Nguyên binh gần như trong truyền thuyết, đều có được lực lượng không cách nào hình dung, đủ để dời non phá biên, thế nhân ai cũng phải thèm nhỏ dãi và e ngại.

Mà bây giờ, bút đen trong tay Chu Nguyên nhìn qua không có chút lực lượng gì pha tạp này, lại là một kiện Thánh Nguyên binh?

"Lão phu nói, nó đã từng là Thánh Nguyên binh." Lão nhân áo đen than nhẹ một tiếng, nói: "Thiên Nguyên Bút này đã theo lão phu chinh chiến vô số, nhưng tại trong một trận chiến trước đây nó đã bị hủy."

Bây giờ Chu Nguyên mới hiểu được, nguyên lai là một kiện Thánh Nguyên binh đã tổn hại.

Lão nhân áo đen nhìn vẻ mặt Chu Nguyên không khỏi tức giận: "Tiểu tử ngươi nghĩ lão phu hẹp hòi cho ngươi một thanh rách rưới sao? Thiên Nguyên Bút tuy bị tổn hại, nhưng dù sao nó cũng là Thánh Nguyên binh, còn lưu lại linh tính, chỉ cần ngươi ngày đêm ôn dưỡng nó, thì nó sẽ dần dần khôi phục."

"Ồ?" Chu Nguyên ngạc nhiên không thôi, Thánh Nguyên binh đã tổn hại còn có thể cứu?

Lão nhân áo đen chỉ vào bút đen, nói: "Trông thấy chín đạo nguyên văn phía trên này không?"

Chu Nguyên cúi đầu, ẩn ẩn nhìn thấy trên các vân nguyên văn pha tạp có chín đạo nguyên văn cổ lão phức tạp như ẩn như hiện, bất quá nó đã ảm đạm, khó mà phát giác.

"Chín đạo nguyên văn này, đại biểu cho lực lượng Thiên Nguyên Bút, có một ngày ngươi có thể thắp sáng chín đạo nguyên văn, như vậy nó liền có thể khôi phục lại lực lượng Thánh Nguyên binh."

"Làm sao có thể thắp sáng?" Chu Nguyên có chút hăng hái nói, nếu có thể khôi phục lực lượng Thánh Nguyên binh, điều này đối với hắn mà nói, không thể nghi ngờ sẽ có trợ lực cực lớn.

"Ha ha, đơn giản thôi Thiên Nguyên Bút có linh, ngươi có thể lấy Nguyên thú chi hồn nuôi nấng, tự nhiên là có thể khiến cho lực lượng nó dần dần khôi phục."

"Đương nhiên, Nguyên thú chi hồn có phẩm giai càng cao, hiệu quả càng cao."

"Mà Thiên Nguyên Bút có thể trở thành binh khí cùng người đối chiến, chờ ngươi thắp sáng đạo nguyên văn thứ nhất, tự sẽ biết." Lão nhân áo đen cười híp mắt nói.

Mặc dù biết việc khôi phục Thiên Nguyên Bút thành Thánh Nguyên binh chắc chắn sẽ không đơn giản, nhưng Chu Nguyên nhẹ nhàng gật đầu, Thiên Nguyên Bút ở đầu ngón tay linh hoạt chuyển động một vòng, hắn lại lần nữa hướng về phía lão nhân áo đen cười nói: "Vậy đa tạ sư phụ ban thưởng bút, chỉ là hiện tại đệ tử còn không biết sư phụ tục danh?"



Lão nhân áo đen nghe vậy, cười nhạt nói: "Thương Uyên, đây là danh tự của vi sư, mặt khác vi sư còn có hai đệ tử, một người là sư huynh của ngươi, nếu như về sau hữu duyên, có thể gặp nhau, nếu là vô duyên, thì cũng thôi đi."

Thương Uyên nói xong, cũng không quan tâm đến phản ứng của Chu Nguyên, mà quay đầu, nhìn thiếu nữ áo xanh, nàng khé bặm chặt bờ môi, đôi mắt sáng cụp xuống, trong con ngươi có một vẻ đau thương không muốn tách rời.

Từ bé nàng dã cùng Thương Uyên sinh hoạt ở nơi này, đối với nàng mà nói, Thương Uyên không thể nghi ngờ là người thân cận nhất của nàng, cho nên dù là tâm tính nàng đạm bạc, hiện tại nàng cũng có sầu não.

"Ai, đứa nhỏ ngốc, nhân sinh nào có tiệc không tan." Thương Uyên than nhẹ một tiếng, sau đó hắn trầm mặc một chút, bỗng nhiên từ trong ngực móc ra một khối ngọc bội, ngọc bội tản ra quang mang nhàn nhạt, trên đó ẩn ẩn có một đóa Cửu Biện Hỏa Liên đang thiêu đốt, mỗi một cánh hoa đều hiện ra sắc thái khác biệt.

"Yêu Yêu, ta biết ngươi có rất nhiều điều muốn hỏi ta, bất quá bây giờ cũng không phải là thời điểm để trả lời, cầm nó, tương lai nếu có cơ hội, có lẽ ngươi liền có thể biết được."

"Mặt khác, nếu như lúc ngọc bội Hỏa Liên bốc cháy lên, nhất định phải cẩn thận, bởi vì đó là lúc bọn hắn đến tìm ngươi!"

"Bọn họ là ai? Tại sao muốn tìm ta?" Yêu Yêu gấp giọng nói.

Trong lòng của nàng, tràn đầy bí ẩn, bọn họ là ai? Vì cái gì nàng từ lúc sinh ra đã cùng Hắc gia sinh hoạt ở nơi này, tựa như là đang tránh né ai đó.

Thương Uyên trầm mặc lại, hắn cũng không trả lời câu hỏi của Yêu Yêu, chỉ đem ngọc bội nhẹ nhàng thả ở trong tay Yêu Yêu, sau đó mới nhìn Chu Nguyên, trầm giọng nói: "Chu Nguyên, nhớ lấy, đừng để Yêu Yêu mở phong ấn, vận dụng nguyên khí, bằng không, chắc chắn sẽ dẫn tới tai hoạ."

Trong lòng Chu Nguyên hơi rung, con mắt nhìn giữa mi tâm Yêu Yêu một chút, tại đó có quang văn như ẩn như hiện, nguyên lai, đó lại là một đạo phong ấn, nói như thế, Yêu Yêu cũng không phải là không thể vận dụng nguyên khí, mà là bởi vì đã bị phong ấn. . . Chỉ là, vì sao lại làm như thế?

Trong lòng Chu Nguyên có chút nghi hoặc, bất quá hắn cũng không có hỏi nhiều, trước mắt Thương Uyên cùng Yêu Yêu, đều là cực kỳ thần bí, ở trên thân bọn họ, hiển nhiên sẽ có những cố sự khác.

Mà loại cố sự cấp độ như thế này, lấy năng lực của hắn hiện tại, chỉ sợ không có tư cách biết.

"Sư phụ yên tâm, ta nhớ kỹ." Chu Nguyên nghiêm túc nói.

Thương Uyên gật gật đầu, nói: "Ngày sau về mặt tu luyện nếu ngươi có vấn đề gì, đều có thể tìm Yêu Yêu, nàng đi theo ta nhiều năm như vậy, sớm đã lấy sạch tuyệt kỹ của vi sư, đương nhiên cái này cũng cần nhìn nàng có hứng hay không."

Chu Nguyên nghe vậy, lập tức con mắt có chút sáng tỏ nhìn về phía tiểu tỷ tỷ, nguyên bản hắn còn lo lắng một mình tu luyện xảy ra biến cố, nào nghĩ tới tiểu tỷ tỷ này thâm tàng bất lộ như vậy, ngày sau sau phải nịnh nọt nàng một chút.

Nhưng mà áo xanh tiểu tỷ tỷ còn đắm chìm tại trong sầu não, căn bản là không rảnh để ý tới hắn.

"Tới lúc rồi các ngươi nên đi thôi."

Thương Uyên vỗ vỗ cánh tay Yêu Yêu, sau đó chậm rãi nói.

"Hiện tại liền đi?" Chu Nguyên sững sờ, đây cũng quá nhanh đi?

" Đúng vậy đi ngay lập tức!" Thương Uyên trầm giọng nói, thanh âm có một tia nghiêm khắc.

Chu Nguyên không nói thêm gì nữa, hắn cảm giác, Thương Uyên đang đuổi bọn hắn đi, thì nơi đây sắp phát sinh một ít sự tình.

Tay áo vung lên, bụi đất trước nhà tung bay, ngay sau đó có vô số đường vân cổ lão hiển hiện, nhìn kỹ lại, hiển nhiên là từng đạo nguyên văn cao thâm mạt trắc.

Những nguyên văn này, cùng nguyên văn trên bệ đá đưa Chu Nguyên đến nơi đây, hiển nhiên là giống nhau như đúc.

Chu Nguyên nhìn ánh mắt Thương Uyên, sau đó bước nhanh về phía trước, đi vào trong hình vẽ do từng đạo nguyên văn tạo thành, thiếu nữ áo xanh thì ôm tiểu thú tên là Thôn Thôn, ưu sầu nhìn qua Thương Uyên.

"Đi thôi, về sau sẽ gặp." Thương Uyên khoát tay áo.

Hốc mắt thiếu nữ áo xanh ửng đỏ, nhưng chung quy nàng không có khóc sướt mướt, mà là đối với Thương Uyên khom người thật sâu, sau đó đi vào trong nguyên văn đồ, đứng bên cạnh Chu Nguyên.

Thương Uyên thấy thế, lập tức bấm tay một chút, đạo nguyên văn kia lập tức bộc phát quang mang, quang mang tụ đến, cuối cùng nhanh chóng bao trùm Chu Nguyên cùng Yêu Yêu.



"Chu Nguyên, nhớ kỹ ngươi đã đáp ứng vi sư hứa hẹn, nhất định phải bảo vệ tốt nàng!" Quang mang tràn ngập ánh mắt, ngay tại thời điểm không gian vặn vẹo, Chu Nguyên nghe được thanh âm Thương Uyên trầm thấp, trong thanh âm kia, phảng phất có một tia khẩn cầu.

"Sư phụ xin yên tâm! Ta là đệ tử người, tự nhiên ta sẽ bảo hộ sư tỷ đồng môn!"

Chu Nguyên nhắm hai mắt, trong lòng lẩm bẩm nói.

Trước nhà tranh, quang mang đại thịnh, cuồng phong gào thét, trong nháy mắt kế tiếp, thân ảnh Chu Nguyên cùng Yêu Yêu hư không tiêu thất, chỉ có nguyên văn trên mặt đất, còn lóe ra quang mang, nhưng chỉ kéo dài một thoáng sau thì triệt để chôn vùi, không lưu mảy may vết tích.

Thương Uyên nhìn qua địa phương hai người biến mất, thần sắc có chút đau thương, nói khẽ: "Chu gia. . . Quả nhiên ngươi nói, lão phu còn có thể lại thu một đệ tử, chỉ là tương lai như thế nào, cũng phải nhìn tạo hóa của hắn."

Hắn lắc đầu, thu hồi cảm xúc, chậm rãi ngồi vào ghế nằm, nhẹ nhàng lung lay cái ghế.

Giữa cả thiên địa, hoàn toàn yên tĩnh.

Loại an tĩnh này, không biết kéo dài bao lâu, đột nhiên, Thương Uyên mở mắt ra, ánh mắt nhàn nhạt nhìn qua hư không.

Ầm ầm!

Trong thiên địa, chợt có kinh lôi cuồng bạo vang vọng, trên bầu trời xa xa kia, phảng phất là có lôi đánh hạ xuống tới, lấy một loại tư thái cực kỳ ngang ngược, phá nát không gian chỗ này.

Đại địa bắt đầu sụp đổ, rừng rậm cũng sụp đổ thành từng mảng nhỏ.

"Rốt cục đã đến rồi sao."

Thương Uyên nhìn qua không gian đang hủy thiên diệt địa kia, khuôn mặt già nua vẫn như cũ nhàn nhạt, chỉ là một mình.

"Thôi được cũng đã tĩnh dưỡng nhiều năm như vậy, bộ xương già này đều đã rỉ sét, cũng nên hoạt động một chút. . ." Thương Uyên cười cười, sau đó hắn từ trên ghế nằm chậm rãi đứng lên.

Thân thể già nua, hơi còng xuống, nhưng khi đứng lên trong nháy mắt, áo bào đen chậm rãi cổ động, một cỗ khí tức khủng bố không cách nào hình dung, tựa như nộ long ngủ say, vào lúc này triệt triệt để thức tỉnh.

Xa xa trên bầu trời, lôi đình phô thiên cái địa hạ xuống, trong đó, ẩn ẩn có ba đạo thân ảnh toàn thân bị lôi quang bao phủ chậm rãi hạ xuống, khi bọn hắn xuất hiện, ba đạo uy áp kinh khủng, từ trong cơ thể bọn họ phát ra, bao phủ toàn bộ thiên địa, giống như Lôi Để.

Ánh mắt bọn hắn lạnh như băng, tập trung ở trên người Thương Uyên.

"Ha ha, đường đường là Hắc Đế, lại như chuột trốn tránh nhiều năm như vậy, khiến người ta tưởng nhớ. . ." Một đạo thanh âm không có chút nào tình cảm, từ trên trời giáng xuống, thanh âm khuếch tán, mảnh không gian này, cấp tốc sụp đổ.

"Đem người giao ra! Nếu không hôm nay nơi đây, chính là nơi Hắc Đế ngươi vẫn lạc!"

Thương Uyên nghe được thanh âm hờ hững trên trời kia vọng xuống, khóe miệng cũng là nhấc lên một nụ cười mỉa mai, sau đó cười to như sấm, quanh quẩn .

"Ha ha, đến, đến, đến, lão phu hôm nay lão phu muốn nhìn, là ai chôn xương nơi này!"

Thương Uyên bước ra một bước, lập tức quần áo trên thân vỡ vụn, lộ ra một thân thể khô cạn, chỉ là trên thân thể, đúng là khắc hoạ lấy từng đạo cổ lão nguyên văn phức tạp, mỗi một đạo nguyên văn, đều là tản ra ba động khủng bố.

Ông!

Những nguyên văn kia, vào lúc này bộc phát ra hào quang sáng chói, quang mang giống như một vòng mặt trời, từ từ bay lên, mà thân thể già nua của Thương Uyên tại thời khắc này đột nhiên bành trướng.

Ngắn ngủi mấy tức, một tôn cự nhân, đứng sững giữa thiên địa, một cỗ bá khí cuồn cuộn, tàn phá bừa bãi.

Hắn ngửa mặt lên trời gào thét, sóng âm tàn phá không gian, sau một khắc, bàn chân giẫm một cái, thân thể cao lớn mãnh liệt bắn lên, cùng lôi đình vô biên vô tận từ trên trời giáng xuống, ầm vang chạm vào nhau.

Rầm rầm rầm!

Toàn bộ không gian, tại thời khắc này, bắt đầu nổ nát.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nguyên Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook