Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1281: Đại kết cục (1)

Hàn Trinh Trinh

19/01/2017

Sáng sớm mười hai năm trước, cùng ngày án phóng hỏa. Ngôi nhà nhỏ màu trắng!

Đường Chí Long mặc âu phục màu đen, bất đắc dĩ ngồi ở trước bàn ăn, hai tay cầm phiếu điểm do hiệu trưởng trường học gửi tới, còn có cái nhìn phẩm hạnh đối với con mình, ông càng xem tâm tình càng trầm nặng, lúc hai tròng mắt từ từ xem lướt tới hành vi xử phạt học sinh được ghi lại, nói rõ Đường Khải Văn chiều hôm qua đã lần thứ ba đánh nhau, đem mỗĩ bạn học đánh cho nứt khóe mắt ra ! !

Ông trong nháy mắt ngẩng đầu, mặt bộc lộ biểu tình nghiêm túc, nhìn về phía con trai của mình! !

Đường Khải Văn mặc đồng phục học sinh màu trắng, trên cổ áo thắt cà vạt học sinh, ngồi ở trước bàn ăn, biểu tình biếng nhác cầm cái thìa, ăn cháo thịt bò nóng được mẹ nấu cho mình, như vậy từng miếng từng miếng ăn không coi ai ra gì.

"Ta rốt cuộc nên làm thế nào với con bây giờ?" Đường Chí Long bất đắc dĩ giơ phiếu điểm cùng thư xử phạt hành vi phẩm hạnh do phòng hiệu trưởng tự mình đưa qua đây, hơi hiển kích động nhìn về phía con trai của mình nói; "Cha bình thường đối với con cũng không phải không quan tâm, cũng không phải không giáo dục, con thế nào tính cách lại vọng động như vậy? Như thế gây sự?"

Đường Khải Văn không nói chuyện, hoàn toàn coi cha của mình không tồn tại! !

Lý Tú Dung mặc váy dài màu lam, kéo bím tóc ôn nhu, mang khăn quàng cổ màu trắng, cẩn thận từng li từng tí đem các thức ăn chính mình nấu sớm một chút, nhàn nhạt bày trên bàn ăn...

"Tú Dung!" Đường Chí Long ngẩng đầu, mặt nghiêm nghị nhìn về phía vợ, cơ hồ muốn sinh khí nói: "Vì sao chuyện Khải Văn ở trường học đánh nhau, bà không nói cho tôi?

Lý Tú Dung mặt bộc lộ mấy phần ẩn nhẫn cùng biểu tình xấu hổ, nhìn về phía chồng, hơi nhỏ giọng bất đắc dĩ nói; "Tôi... Tôi thế nào nói cho ông biết? Ông hai ngày này không phải có chút bận sao? Tôi cũng sợ... Nói với ông , tâm tình ông lại không tốt..."

"Tâm tình tôi thế nào, tôi làm việc thế nào, đây là của sự việc của chính tôi!" Đường Chí Long mặt lại bộc lộ tức giận, vươn tay trọng điểm giơ lên phiếu điểm trên bàn cơm, mang theo ngữ khí đau lòng, kích động nói: "Thế nhưng thành tích của đứa nhỏ xuống dốc nhanh như vậy, đánh nhau thành nghiện, bà tại sao có thể không nói cho tôi! May mắn tôi và hiệu trưởng coi như giao tình không tệ, ông ấy trực tiếp đem chuyện của con nói cho tôi biết! Nếu như không phải, muốn tôi còn chẳng hay biết gì đến bao lâu? !"

Lý Tú Dung đứng ở một bên, bất đắc dĩ im lặng không lên tiếng.

Đường Khải Văn lúc này, lại nhìn về phía mẫu thân trên người mặc tạp dề màu trắng của giúp việc, tức khắc sinh khí nói: "Mẹ! ! Người thường xuyên mặc tạp dề này làm gì? Mẹ cũng không phải người hầu! Mỗi lần đều mặc quần áo hạ như vậy! Tựa như những thứ ấy bị bạn học mắng con! Nói ba con phá sản , mới hạ thấp đến một khách sạn làm đầu bếp! ! Nhà và xe của chúng ta cũng bị thu hồi lại , nhìn nhìn con ngồi là cái xe bị hư đến trường học, đều bị người cười chết !"

"Khải Văn!" Đường Chí Long sinh khí đau lòng, nặng nề kêu con trai của mình nói: "Con đang nói cái gì? So với con một ít bạn học khác ăn còn không đủ no, ngủ không đủ giấc, con bây giờ điều kiện còn là tốt nhiều lắm! Làm người không nên không biết đủ!"

"A!" Đường Khải Văn sinh khí nhìn về phía phụ thân, tức giận kêu lên: "Thời gian cha dạy Hạo Nhiên, thế nào chưa kể tới thứ này? Cái gì mặc sức tưởng tượng không cần nghĩ , thế nào liền không nói một tiếng với con? Suy nghĩ một chút nhà bọn họ đã lớn còn phú đại như vậy? Người còn muốn bận tâm a?"

"Khải Văn!" Đường Chí Long gần như đau lòng nhìn về phía con trai của mình nói: "Mỗi người trưởng thành, đều bởi vì tư chất bất đồng, mà giáo dục bất đồng... Đó là cước bộ trưởng thành tốc độ, quả thật có thời gian cha không khỏi tự oán trách mình, cha cũng chưa từng quá nghiêm khắc chỉ dạy đối với con, liền là hi vọng con có thể theo tư chất bản thân trưởng thành thật tốt, không muốn tạo áp lực cho con, dự đoán con sẽ không chịu nổi! Con lúc nào cũng đều là đứa nhỏ của cha, cha tuyệt đối sẽ không thiên vị một trong ba người các con.”

"A! Ba đứa nhỏ!" Đường Khải Văn trực tiếp đứng lên, vẻ mặt tức giận lỗ mãng nói: "Cha ở đâu có tới ba đứa nhỏ! Cha rõ ràng cũng chỉ có hai nhỏ đó là con và Khả Hinh, chẳng lẽ Hạo Nhiên là mẹ và người đàn ông khác sinh ra?"

"Khải Văn! !" Lý Tú Dung lập tức một trận đau lòng khiếp sợ kêu lên! !

"Con... ... ..." Đường Chí Long tức giận đứng lên, có lẽ bởi vì gần đây sự tình trầm trọng, tâm thực sự quá đau, thực sự khó nhịn k hđứa nhỏ này vô ý nói như vậy đối với mẫu thân, không nói hai lời liền giơ tay hướng trên mặt nhi tử cho một cái bạt tai! ! Ba một thanh âm vang lên, trận bạt tai lập tức vang lên toàn bộ phòng ăn, tiểu Khả Hinh đang mặc quần trắng muốn xuống lầu liền sợ hãi, cô một trận khiếp sợ ngồi xổm ngồi ở trên thang lầu, hai tròng mắt tức khắc tràn đầy lệ nhìn về phía anh trai.

"Cha đánh con! ! Cha cho tới bây giờ cũng không có đánh con! !" Đường Khải Văn giơ tay vỗ về má trái của mình, hai mắt phẫn hận sinh khí trừng nhìn cha của mình, trong thân thể nhanh chóng bị tức giận thiêu đốt, cậu bé đau lòng nhưng cũng ác hận nói: "Cha căn bản là không quan tâm con! Cha cho là cho con ăn, cho ta uống, con có thể thỏa mãn? Con và Hạo Nhiên rõ ràng là có thể như nhau, du học nước ngoài, ngồi xe nhập khẩu danh tiếng! Cha đừng cho là con không biết, con ngày đó nghe trộm được lời của cha, cha là cố ý buông tha vị trí chủ tịch này, là cha để toàn gia chúng ta hổ thẹn! Là cha để mẹ mặc vào tạp dề buồn nôn này, mẹ bị người khác chế nhạo là người hầu! Nhìn nhìn chúng ta bây giờ còn sống ở chỗ nào! ! Gia đình Hạo Nhiên có một phòng bếp còn lớn hơn nhà có chúng ta như vậy!"

"Khải Văn! Không thể lấy mấy thứ này đến bình xét người cao thấp giá cả thế nào! !" Đường Chí Long bất đắc dĩ nhìn về phía con trai của mình, đau lòng khẩn trương nói.

"Con chính là người như vậy! ! Cha thích thế nào?" Đường Khải Văn nói cho hết lời, tức khắc cầm lên cặp sách màu đen, sinh khí xoay người hướng phía ngoài chạy đi...

"Khải Văn, con định đi đâu? Trở về ——————" Lý Tú Dung vội vàng đuổi theo, đau lòng kêu con trai của mình! !

Tiểu Khả Hinh nhìn thấy anh trai rất tức giận thật đau lòng đi ra ngoài, cô bé cũng vội vội vàng vàng chạy ra, ngay trong tiểu hoa viên nắm lấy tay anh trai, khôn ngoan hiểu chuyện khẩn trương nói: "Anh trai... Anh không nên tức giận, cha không phải cố ý đánh anh . Bữa sáng anh còn chưa có ăn... Ăn sớm một chút, chúng ta cùng nhau đi học..."

"Bỏ đi!" Đường Khải Văn trong nháy mắt phẫn nộ đẩy em gái ra ————

"A! !" Tiểu Khả Hinh cả người bị anh trai đẩy ngã trên mặt đất, cô bé nhưng vẫn là đau lòng khẩn trương gọi: "Anh trai—————— "

Đường Khải Văn cũng không có ngồi xe do tài xế chở, mà là vẻ mặt ác hận nhanh chóng xoay người đi về hướng khác.

"Lão công! ! Nên làm cái gì bây giờ a?" Lý Tú Dung khẩn trương xoay người, nhìn về phía chồng nói: "Ông biết tính tình của nó không tốt, đánh nó như vậy! Nó có thể hay không lại gây sự a?"

Đường Chí Long cũng đau lòng khẩn trương đứng tại chỗ, nhớ tới nhi tử phản nghịch này, xác thực cần bảo vệ tốt một chút, ông cũng bất đắc dĩ nói; "Đây vẫn là nguyên nhân vì sao tôi... Vẫn không muốn cho hai đứa nhỏ đến hai nhà Tưởng - Trang. Mặc dù tôi vì Hoàn Cầu vẫn xuất lực, thế nhưng làm sao tôi có thể so sánh với hai vị chủ tịch Tưởng Trang? Khả Hinh còn tốt một chút, Khải Văn lòng dạ cao, chịu không nổi mê hoặc vinh hoa, bình thường dạy bảo thế nào, cũng còn là không nghe!"

"Chúng ta trước không nhắc tới cái này, tất cả cũng có một điểm trách nhiệm của tôi! ! Nhanh lên một chút nghĩ nghĩ biện pháp đi!" Lý Tú Dung khẩn trương vươn hai tay, nắm chặt tay chồng, khẩn trương nói: "Tôi cảm thấy hôm nay nó sẽ rước lấy phiền toái!"

"Không có việc gì... Tôi đi tìm nó, hảo hảo mà nói với nó... Nếu như thực sự không được, tôi liền trước tạm dừng làm việc, trước đem chuyện đứa nhỏ xử lý xong rồi hãy nói..." Đường Chí Long bất đắc dĩ thở dài, bữa sáng cũng không có ăn, liền trực tiếp nhanh chóng đi ra ngoài ————

Khả Hinh đứng ở cửa nhà, nhìn cha vội vội vàng vàng đi ra ngoài, cô bé cũng không kêu lên, chỉ là cắn môi dưới, thật lo lắng cho nhìn về phía cha cùng anh trai...



Thời gian dần dần trôi qua, dương quang ấm áp chiết xạ mãnh liệt chiếu xuống mặt đất!

Xe chạy trên đường lớn thành thị, thanh âm kèn đồng nổ vang, người đi đường bước đi nhanh, cũng là rõ ràng như vậy, mùa xuân này, hoa thật là đỏ, lá thật xanh, bầu trời thật xanh...

Mười giờ sáng! !

Đường Khải Văn một mình một người trốn học, mặt bộc lộ bểu tình âm u, đi tới cửa sau của khách sạn, sâu nhìn chằm chằm tường vây ngăn cách kia, biết Hạo Nhiên đêm qua chính là như vậy xoay người đi vào, cậu bé hừ một tiếng, những người này tự cho là thần không biết quỷ không hay, kỳ thực có bao nhiêu người nhìn chằm chằm bọn họ! ! Cậu cắn chặt răng, trong nháy mắt cầm lên cặp sách ném qua tường vây, sau đó tung mình nhảy vào bên trong, vừa mới đứng vững chân, liền nhìn thấy toàn bộ khách sạn phồn hoa sôi nổi trước mắt, cậu chỉ cần tiến đến nơi đây sẽ nhớ tới quá khứ huy hoàng của cha, cậu liền tức giận nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt càng ngày càng khó coi, càng ngày càng khó coi... . . . Kìm lòng không được nhớ tới đêm qua mẹ để cho mình tiến vào thư phòng của cha lấy đông tây, phát hiện ra chìa khóa nhỏ kia! !

Nghe nói mẹ nói chìa khóa nhỏ kia, có cổ phần của cha, cậu sẽ phải đi xem! Cậu muốn đi xem cha có phải đã thân bại danh liệt không ! !

Đường Khải Văn nghĩ tới đây, tức khắc phẫn hận cất bước đi phía trước, cậu biết lúc này, cha khẳng định đang tìm chính mình, không có ở phòng làm việc ——————

"Đường thiếu gia?" Một thanh âm, nghi hoặc không hiểu vang lên.

Đường Khải Văn lập tức dừng bước lại, mặt bộc lộ biểu tình khẩn trương, chậm rãi xoay người, cư nhiên nhìn thấy Lưu Chí Đức mặc thường phục, tay cầm một túi hành lý cũ, đứng ở trên mặt cỏ, chính là kinh ngạc nhìn về phía mình... Cậu tức khắc có chút khẩn trương bày ra khuôn mặt tươi cười, gọi: "Lưu... Bác Lưu..."

"Hiện tại là thời gian đi học, cậu ở nơi này làm gì?" Lưu Chí Đức kỳ quái nhìn về phía Đường Khải Văn, hỏi.

"Ách..." Đường Khải Văn ngưng mặt khẩn trương nghĩ nghĩ, mới bật cười nhìn về phía Lưu Chí Đức nói: "Cháu... Cháu cái kia... Trường học cử hành chạy marathon, cháu không có ở bên trong danh sách, cho nên nhàn rỗi buồn chán liền tiến vào đi một chút, cháu bây giờ lập tức đi ngay!"

"Oh! Vậy cháu tùy tiện đi một chút rồi nhanh quay trở lại trường học, nếu không người trong nhà lại lo lắng ... Bác đi trước, hôm nay đi công tác bên ngoài! Cha cháu hôm nay cũng sẽ rất bận, khách sạn Xuân Trà, có nhiều chuyện muốn chuẩn bị!" Lưu Chí Đức nói cho hết lời, liền cầm túi hành lý của mình thong thả xoay người, đi ra ngoài khách sạn!

Đường Khải Văn nhàn nhạt nhìn Lưu Chí Đức xoay người đi ra ngoài, vừa rồi nghe lời ông nói khách sạn Xuân Trà, khẳng định lúc này có rất nhiều người, thế nhưng cậu biết, đi qua ba điểm, theo quy định, thư ký liền rời khỏi phòng làm việc, đi ra bên ngoài xử lý sự tình cùng chuẩn bị yến hội buổi tối, cậu hôm nay nhất định phải biết bên trong cái rương có thứ gì! !

Cặp sách tuy bị ngăn cách, Đường Khải Văn trực tiếp liền đưa lưng về khách sạn, ngồi ở bên cạnh cây quýt, nhớ tới đêm qua cha và Hạo Nhiên an vị ở trên sân cỏ giống như phụ tử, cậu liền tức giận nghiến răng nghiến lợi, tay trực tiếp nắm cỏ trên mặt đất, hung hăng muốn làm chó săn còn không được, còn muốn làm chủ nhân nhi tử chính là tay sai! Giữa lúc cậu đang chờ đợi thời cơ, vậy mà phát hiện phía trước có một người đang làm gì đó , cậu ngốc buồn chán, liền bò qua, đem giấy chứng nhận bắt lại, lại là chứng minh công tác mới của Lưu Chí Đức, cậu nhìn cười chế nhạo, chó săn chính là tay sai! Cậu nhưng vẫn là đem kia giấy chứng nhận nhét vào trong túi quần của mình, để lúc trở về, chêu đùa Nhã Tuệ, sàm sỡ cô! ! !

Thời gian từng chút từng chút qua đi! Thời gian tới gần bốn điểm.

Tầng trệt phòng hành chính, rất nhiều nhân viên khách sạn Xuân Trà sớm chuẩn bị đi làm việc, Đường Chí Long cuối cùng cũng qua đây, nhưng vẫn là khẩn trương phân phó thư ký đi ra bên ngoài giúp, bọn họ không kịp đóng cửa, người cũng nhanh chóng rời đi.

Đường Khải Văn học Trang Hạo Nhiên đi hành lang bí mật, xoay người đi tới phòng làm việc, đứng ở vị trí quen thuộc, tránh giám sát, nhìn thấy mọi người đều không có ở đó, thư ký cũng không có tại vị, cậu tức khắc khẩn trương xông vào phòng làm việc của cha, nhanh chóng lưu chuyển hai tròng mắt nhìn về phía hoàn cảnh yên tĩnh xung quanh, xác định cha không có ở đây, liền nhanh chóng nhào phía dưới giá sách, cấp tốc mà khẩn trương mở ra cánh cửa nhỏ, trước liếc nhìn chiếc thìa kim cương của cha ở bên trong, cậu lại kịch liệt liếc về phía cái tủ sắt nho nhỏ bên cạnh, lại nhìn thấy tủ sắt không có trên rương, cậu lập tức một trận kích động tươi cười ôm lấy rương nhỏ mở ra, vậy mà phát hiện trong rương thứ gì cũng không có! !

"Tại sao không có?" Đường Khải Văn mở trừng hai mắt, cúi mặt nhìn cái rương trống trơn kia, cuối cùng hi vọng lại rơi vào khoảng không, cậu liền tức giận nghiến răng nghiến lợi!

Tức giận càng lúc càng tăng, càng lúc càng kịch liệt! !

Đường Khải Văn trong nháy mắt sinh khí ác hận trừng mắt nhìn thìa kim cương trên giá thủy tinh, đó là thứ cha yêu thích nhất, thế nhưng cậu ghét đầu bếp, cậu thống hận đầu bếp, trong nháy mắt cậu tiến vào trong, từ bên trong lấy ra thìa kim cương, lại nghiến răng nghiến lợi đem vật sở hữu quan trọng, liền tàn bạo đứng dậy, đi ra phía ngoài... Vừa đi vừa phẫn nộ nói: "Con ghét bọ dáng của cha đứng ở tại trù phòng! Con ghét cha làm đầu bếp! ! Nghề nghiệp buồn nôn!"

Đường Khải Văn tự mình biết mật mã tức khắc vọt vào cửa phòng bếp, một tầng một tầng nghĩ đi vào trong, lại phát hiện bên trong phòng bếp chủ yếu các cửa bị đóng chặt, cậu nha một tiếng, phẫn nộ cầm thìa kim cường mạnh mẽ đập vào đường ống khí than cạnh cái rương, lại phát tiết bàn giơ thìa kim cương, không ngừng đập ở cẩm thạch cứng rắn, không ngừng đập, vừa đập vừa kêu to: "Con xem cha làm đầu bếp! Con xem cha làm đầu bếp như thế nào? Con ghét cha! Con ghét cha —————— "

Bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận thanh âm vui cười của các đầu bếp.

Đường Khải Văn trong nháy mắt khẩn trương xoay người, liếc mắt nhìn nhị trọng ngoài cửa, nghĩ bọn họ thế nào sớm như vậy qua đây, cậu tức khắc khẩn trương, cha chú trọng nhất là cái thìa kim cương này cùng tất cả mọi thứ tại trù phòng , giả như ông biết mình xông vào đây, nhất định giận dữ, không chừng tựa như lần trước khấu trừ tất cả tiền tiêu vặt của mình, cậu nghĩ tới đây, trong nháy mắt ôm lấy cái rương cùng cái thìa xông vào nơi trữ đồ vật bên trong cánh cửa, cố ý lưu lại một điểm khe hở, nhìn phía ngoài...

Các đầu bếp quả nhiên nhanh chóng đi đến, đầu tiên tiến vào nhị trọng môn, lại tiến vào nhất trọng môn, sau đó mới thực sự đi vào bên trong phòng bếp, bởi vì quá nhanh, cũng không có phát hiện có manh mối... Sau đó Đường Chí Long cũng bởi vì hải sâm xảy ra vấn đề, cũng đi vào phòng bếp, thương lượng một hồi, Đường Chí Long đi ra ngoài... Đường Khải Văn một thân toàn là mồ hôi ngồi xổm bên trong, cảm giác được cha của mình đi ra ngoài, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, mới định đi ra, lại phát hiện cửa phòng bếp lặng yên mở...

Trang Hạo Nhiên mười tám tuổi giơ lên nụ cười đắc ý, lặng yên đi vào phòng bếp, cũng không có lưu ý đến camera P26 đã mở ra, cũng đã cầm lên dụng cụ nhóm lửa...

Đường Khải Văn trốn ở bên trong giá quỹ, lộ ra khe hở nhìn về phía Trang Hạo Nhiên chính ở nơi đó nhóm lửa, liền biết cậu ta nghĩ muốn làm theo cha của mình, nướng quýt cho cha của mình ăn, nghĩ tới đây, cậu liền một trận tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại kìm lòng không được ngắm đến camera P26 chính mở ra, cậu lại đắc ý cười... Quả nhiên bên trong phòng bếp truyền đếnthanh âm kêu to của đầu bếp, Hạo Nhiên nghe được thanh âm này, liền tức khắc dùng tay đem hỏa tinh hoàn hoàn chỉnh chỉnh dập tắt, lúc này mới cầm qur quýt giấu kỹ ở một cánh cửa khác, lại dùng mật mã khóa đóng cửa, để đầu bếp không thể đi ra, mới yên tâm đi ra ngoài...

Đường Khải Văn trong nháy mắt ngắm đến camera P26 lập tức đóng, cậu trước mặc kệ nguyên nhân, liền trong nháy mắt chạy ra, nghiến răng nghiến lợi vọt tới một cánh cửa khác, thừa dịp thời gian cha đi ra ngoài, tức khắc lấy ra quả quýt, xoay cái bật lửa đem dịch đốt nhanh chóng rót vào đi, vừa đảo vừa sinh khí nói: "Ta cho ngươi nướng quýt! ! Ta cho ngươi nướng —————— chờ cha ta tới, để người nhìn nhìn mỗi ngày trong miệng treo Hạo Nhiên, đem ở đây phóng hỏa! !"

Đường Khải Văn không nói hai lời, lấy ra cái bật lửa hút thuốc của mình, đốt lửa bên trong lên, nghe ầm một tiếng lửa nhanh chóng cháy, cậu lại tàn bạo đem chiếc thìa trong nháy mắt đẩy mạnh càng khí than bên trong đường ống áp lực thấp plastic giảm xuống, lúc này mới đắc ý lợi dụng mật mã mở nhị trọng môn xông ra, dọc theo phương hướng Hạo Nhiên, trước một bước xông vào thông đạo bí mật———— Đường Chí Long thừa dịp Hạo Nhiên đi ra ngoài, trong nháy mắt bản năng nhanh chóng tắt đi camera P26, mới vội vội vàng vàng đi ra ngoài, khi ông dọc theo hành lang thật dài đi về phía trước đi, một trận phá thanh ầm ầm từ phòng bếp khủng bố truyền đến ——————

"Hạo Nhiên ————————"trận tiếng kêu đau lòng truyền đến, Đường Chí Long bị hỏa liệt mãnh mẽ thế phác té trên mặt đất, ông tức khắc đau lòng khiếp sợ nhìn về phía lửa bên dưới, vô số thi thể trận trận cuồng tạc ra, trận trận thống khổ thanh âm kêu la dựng lên! ! ! !

***

Không có bao lâu, một trận xe cứu thương cùng xe cảnh sát, theo phố xá sầm uất phía trước truyền đến! !



Lưu Chí Đức ở bị người nào đó không biết tên mang đến đoạn đường, không hiểu trượt chân quẳng xuống đường cao tốc, sau đó Điệp Y chạy tới cứu, ở một hơi lúc ông thoi thóp, hai tròng mắt nhẹ nháy tràn đầy lệ, nhớ tới Đường Khải Văn đêm qua giàn giụa mưa to chạy tới, phát hiện mình lại vẫn nhớ tất cả sự việc mười hai năm trước, không có bao lâu, ông sẽ ở giữa mưa rền gió dữ ngã rơi xuống đường cao tốc! !

Cửa, mạnh mẽ được mở ra! !

Lãnh Mặc Hàn trong nháy mắt lao tới, biết hôm nay là một ngày có tính quyết định của Hoàn Cầu, anh vừa nhanh chóng xông ra bên ngoài, vừa kích động kêu to: "Mau! ! Gọi điện thoại cho tổng giám đốc Tưởng, đầu tiên để anh ta và trưởng cục cảnh sát câu thông, trước không muốn nhanh như vậy tuyên bố sự kiện án phóng hỏa! ! Liền nói hung thủ này là khác người! Ngàn vạn không thể để cho Hạo Nhiên tham dự thẩm vấn! Cậu ấy cũng tuyệt đối không thể vào lúc này nhận tội! !"

"Vâng!" Trương Thục Dao trong nháy mắt khẩn cấp vọt vào trong mưa, vừa đón mưa rền gió dữ, vừa khẩn cấp gọi điện thoại cho Tưởng Thiên Lỗi! !

Trước cục cảnh sát, chúng ký giả đẩy đẩy nhốn nháo đứng ở giữa mưa rền gió dữ, vô số người chủ trì đài truyền hình cùng nhiếp ảnh gia cũng đón mưa rền gió dữ đi về phía cục cảnh sát, lúc này chính là nhân viên công tác cùng cổ đông của Hoàn cầu trên toàn thế giới trong náy mắt ngừng thở, bởi vì sau đó cục trưởng cảnh sát liền ra công bố, chân tướng án phóng hỏa mười hai năm trước! Rốt cuộc tổng giám đốc Hoàn Cầu Trang Hạo Nhiên có phải là thủ phạm án phóng hỏa hay không! Rốt cuộc nhân vật hiển hách chấn động thế giới kinh tế như vậy, có thể hay không còn có thể cho thế gian soạn nhạc truyền kỳ, nhưng vô luận như thế nào, thủ tướng tiền nhiệm, thủ tướng đương nhiệm, nguyên thủ tối cao Trương ủy viên nhao nhao phái Tĩnh Kỳ cùng Phương Di đi truyền mệnh lệnh cho các lãnh đạo, tổng giám đốc Trang là người quan trọng dẫn đường cho kinh tế quốc gia, vụ án này nhất định phải thận trọng phúc thẩm, tuyệt đối không được có nửa điểm hàm hồ! ! !

Mưa rơi rầm rập dưới đất, bên ngoài cục cảnh sát ký giả cùng tin tức truyền thông càng ngày càng nhiều! Tịnh Kỳ cùng Phương Di cũng nhao nhao sắc mặt trầm trọng cất bước đi tới, chung quanh cục cảnh sát vệ sĩ cùng cảnh sát cũng càng ngày càng nhiều...

Đường Khả Hinh tay chống cây dù trong suốt, mặt tiều tụy tái nhợt, hai tròng mắt run rẩy ánh lệ, vẫn đứng ở vị trí này chặt thủ từ đêm qua đến bây giờ cảm thấy trái tim rất đau, nhìn xung quanh vô số vô số tin tức truyền thông cùng ký giả, như vậy phong dũng tới, nước mắt của cô cuối cùng cũng không nhịn được trận trận chảy xuống, chồng của mình là một người kiêu ngạo như vậy, anh cho tới bây giờ đều là phông độ nghiêm nghị đứng dưới ánh mặt trời, giơ lên tiếu ý thương cảm vạn vật thế gian, anh vì vô số mộng tưởng cùng tương lai của mọi người, từng dốc hết tâm huyết...

Hạo Nhiên... Hạo Nhiên... Vô luận thế gian bất luận kẻ nào đánh giá anh thế nào, thế nhưng anh vĩnh viễn là nam tử kiêu ngạo nhất, xuất sắc nhất, mị lực nhất trong lòng em!

Bên trong cục cảnh sát!

Chu Lệ Bình trong nháy mắt mở cửa phòng thẩm vấn, nhìn Trang Hạo Nhiên cả đêm ngồi ở trước bàn thẩm vấn, sắc mặt trầm sâu, hai tròng mắt rưng rưng nhìn thân ảnh ướt lịch cô độc của Đường Khả Hinh, vẫn như cũ dừng ở bên ngoài cục cảnh sát, tim của anh lại từng đợt đau đớn... Khả Hinh... Khả Hinh... Nếu như thời gian có thể làm lại, vậy anh tình nguyện nhất sinh nhất thế, lỡ hạ tất cả hương khí trong thiên hạ, lỡ thế gian giai điệu động lòng người, chỉ cần có thể trả lại cho em một điểm hạnh phúc...

Nam tử này như vậy cô độc, đau lòng, đau thương về phía nữ hài nói ra những lời này, người đã thong thả đau lòng đứng lên, hai tròng mắt tràn đầy ánh lệ thống khổ, chậm rãi từng bước một đi về phía trước... . . .

Chu Lệ Bình cùng cảnh sát trẻ tuổi theo ở phía sau, thật sâu nhìn về phía anh!

Ngoài cục cảnh sát, mưa tiếp tục rơi giống như thượng đế rống giận, lung tung cực nhanh xông thẳng vào! Vô số ký giả nhao nhao muốn chen đến bên trong cảnh sát, tay giơ máy ảnh, muốn quay chụp tư liệu trực tiếp, người chủ trì tin tức truyền thông đã khẩn cấp báo viết , toàn bộ nhân viên công tác của Hoàn Cầu trên thế giới nhao nhao khẩn cấp đứng ở trước màn hình lớn nhìn một màn này, nghe thấy có người nói tổng giám đốc Trang của Hoàn Cầu xuất hiện, vô số ký giả lại nhao nhao vọt thẳng vào...

Đường Khả Hinh đứng ở trong đám người, bị người trái phải xông tới, lại vẫn như cũ chăm chú nhìn chằm chằm bên trong cục cảnh sát kia, lòng của cô cũng càng ngày càng khẩn trương, càng ngày càng thở gấp... . . . Hai tròng mắt tràn đầy lệ khẩn trương nhìn xung quanh!

Rốt cuộc! !

Bên trong cục cảnh sát xuất hiện đông đảo cảnh sát chậm rãi mở đường, thân ảnh Trang Hạo Nhiên rốt cuộc chậm rãi xuất hiện ở bên ngoài cục cảnh sát, mặc dù người đã mệt mỏi tiều tụy, nhưng khi thân ảnh của anh hiển hách đứng ở giữa mưa rền gió dữ trăng xóa, người vẫn như cũ mị lực truyền kỳ cùng vĩ ngạn như vậy, hai tròng mắt ưu thương lóe ra lệ quang, khuynh nhiên có thể làm cho vạn vật trong nháy mắt cũng khóc ướt lịch...

Tĩnh Kỳ cùng Phương Di đau lòng đứng ở một bên, ngẩng đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, chúng ký giả tay cũng cầm máy ảnh, khẩn trương hướng về phía anh, Đường Khả Hinh ở nơi này, rốt cuộc nhìn thấy nam tử chính mình âu yếm đứng ở giữa màn mưa trắng xóa, lòng của cô nhịn không được từng đợt thống khổ nức nở, nức nở thanh âm dường như ai oán thế gian, chăm chú bao quanh toàn bộ thế giới...

Trang Hạo Nhiên đứng ngay giữa thanh âm ầm ỹ phỏng vấn của chúng ký giả, dường như nghe được trận thanh âm nức nở thật ôn nhu, hai tròng mắt lập tức rưng rưng ngẩng đầu, lẫn giữa thanh âm ai oán, rốt cuộc nhìn thấy Đường Khả Hinh tay chống cây dù trong suốt, thân thể ướt lịch đứng ở trong đoàn người, nhìn về phía chính mình từng đợt rơi lệ... Tim của anh một trận đau đớn mãnh liệt, trên mặt kiềm chế biểu tình run rẩy đau lòng, vừa muốn nghẹn ngào kêu to tên thê tử...

"Trang Hạo Nhiên! Nghe nói anh đến cục cảnh sát tự mình đầu thú, thừa nhận anh là thủ phạm án phóng hỏa mười hai năm trước, đúng không?" Có ký giả anh dũng mà lên, kích động hỏi, chúng ký giả cũng đẩy nhau đi lên, kích động hỏi.

Trang Hạo Nhiên vẫn như cũ rơi lệ đau lòng nhìn về phía thê tử, đứng ở trong đám người bị chen đẩy, anh nghĩ cất bước đi qua, lại phát hiện cánh cửa cục cảnh sát đem hai người ngăn cách trên trời dưới đất, anh gần như tuyệt vọng ẩn nhẫn thu hồi ánh mắt ngóng nhìn thê tử, đối với đông đảo ký giả anh dũng tới hỏi, anh lập tức cắn chặt răng, trong nháy mắt mới chịu ngửa mặt trực tiếp thừa nhận mình là thủ phạm án phóng hỏa...

"Hạo Nhiên! Chờ một chút! Vụ án này có ẩn tình khác! !" Một thanh âm, thật sâu thật dày phá tan đoàn người, lủi thẳng mà đến! !

Trang Hạo Nhiên nghe thấy tiếng hô hoán này, anh hơi giật mình, chậm chạp ngẩng đầu nhìn về phía trước...

Chúng ký giả cũng nhao nhao ngừng máy ảnh giữa không trung, xoay người nhìn về phía người tới, là ai kịch liệt kêu to như vậy ————

Đường Khả Hinh cũng một trận kích động xoay người, mang theo hi vọng khiếp sợ, xoay người nhìn về phía người tới! ! !

Một chiếc Rolls-Royce thắng gấp ở trước cửa cục cảnh sát, Tưởng Thiên Lỗi trong nháy mắt lẫm liệt vĩ ngạn đi xuống xe, dẫn Lãnh Mặc Hàn cùng tứ đại phó tổng, còn có Tiêu Đồng, Trương Thục Dao, Uyển Thanh, nhanh chóng xuyên phá đoàn người, đi thẳng tới phía trước chúng ký giả, ngẩng đầu, hai tròng mắt tràn đầy lệ đau lòng nhìn về Trang Hạo Nhiên phía trước, u uất mà nghẹn ngào nói; "Em trai! Anh trai tới đón em về nhà..."

Hai mắt Trang Hạo Nhiên chợt lóe, khiếp sợ nghi ngờ nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi!

Tưởng Thiên Lỗi cũng thê lương đứng ở giữa mưa bụi, sâu hơn mà đau lòng nhìn về phía em trai, lại lần nữa lặp lại câu nói kia, thương khanh hữu lực nghẹn ngào cười nói: "Em trai! ! Anh trai... Đến đón em về nhà!"

Toàn bộ thế giới mưa rền gió dữ, theo thanh âm kêu to này, thượng đế cũng xúc động mở ra tầng mây chướng ngại cuối cùng, mang theo chân trời quang mang chiết xạ xuống, trong nháy mắt trải ra toàn bộ ánh sáng khắp mọi nơi! ! Tất cả chân tướng này trong nháy mắt, toàn bộ theo nguyên thủy nhất, lúc ban đầu một trụ quang mang chiếu ánh mà đến, toàn bộ hiện lên! ! Đúng vậy, có yêu thì có hy vọng! ! Chỉ cần không buông tha, chúng ta mỗi người cũng có thể ở giữa khe hở, tìm kiếm được chính mình có thể làm cho mình cơ hội trùng sinh! ! !

Toàn thế giới dường như tiếp tục nói nhao nhao tạp tạp, đèn flash của ký giả , phảng tạo thành một đạo ánh sáng thiên đường, Đường Khả Hinh tay chống cây dù, ở giữa thân ảnh Trang Hạo Nhiên cùng Tưởng Thiên Lỗi, cuối cùng lại cảm động nghẹn ngào cười rộ lên, tay hơi thả lỏng, đem trong suốt cây dù yêu thích, trận trận phiêu về phía chân trời...

"Sau này em muốn anh làm ô nhỏ... Nó mặc dù nhỏ bé, có thể không chặn được bao nhiêu mưa gió..."

"Đứa ngốc... Bung dù không phải là vì ngăn trở mưa gió, mà là vì thích nghe thanh âm tí tí tách tách... Vô luận em đứng ở trong vòng mưa gió hay còn là ngoài mưa gió... Chỉ cần có tình yêu, giai điệu sinh mệnh đều rất êm tai... Cho nên... Em không cần hô hoán, anh cũng có thể ở trong đám người, rất nhanh phát hiện ra em..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook