Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 52: Chuyên nghiệp

Hàn Trinh Trinh

30/01/2015

"Mạn Hồng! Cô tha thứ cho cô ấy đi! Bởi vì hôm nay cô ấy xảy ra một chút tai nạn giao thông, vì sợ muộn cho nên không kịp đi rửa mặt chải đầu mà. . . . . ." Nhã Tuệ lập tức cười nói.

Trần Mạn Hồng lập tức xoay đầu lại nhìn Nhã Tuệ, tức giận nói: "Nhưng cuối cùng cô ấy vẫn tới trễ! Nếu đã trễ rồi, vậy tại sao không sửa sang lại rồi đến? Làm việc cũng không biết phân tích, nên làm hay bỏ, cô nói cô ấy là một người linh hoạt sao?"

"Dĩ nhiên cô ấy không có linh hoạt như cô! ! Trong tất cả quản lý nhà hàng tây chúng ta, cô là khuôn mặt xinh đẹp nhất và thông minh nhất! ! Hơn nữa xử lý nguy cơ quan hệ xã hội là cực kỳ ưu tú và xuất sắc nhất, trong lúc cô làm nhiệm, tỷ lệ sự cố là số không! Thật đúng để mỗi cấp dưới học hỏi a. . . . . ." Nhã Tuệ lập tức nhìn bạn học cũ, nói ra những lời chân thành!

Trần Mạn Hồng không lên tiếng, liếc về phía cô.

Nhã Tuệ lập tức mềm mỏng lắc lắc thân thể của bạn thân nói: "Mạn Hồng. . . . . . Giúp tôi một chút. . . . . . Hả? Chỉ là làm việc ở phía sau quầy rượu thôi. . . . . . Làm ơn! Nhờ một chút!"

"Cho nên nói, không nên làm bạn bè loại người như cô! Người có khí chất giống như tôi tuyệt đối sẽ không khen tôi, còn tự hào tốt như vậy!" Trần Mạn Hồng không lên tiếng, vươn tay nhẹ vuốt búi tóc của mình, khẽ thở dài, lại liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh, lúc này mới phát hiện cá tính cô gái này có chút kiên trì, cúi đầu thì cố ý nghiêng về má phải, tóc ướt đẫm, dính má bên trái, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bên trong có một vết sẹo nhàn nhạt, bây giờ cô không có biện pháp, ôm vai thở dài.

Lúc này Đường Khả Hinh lại ngẩng đầu nhìn bộ dáng Trần Mạn Hồng đột nhiên bình tĩnh lại, lại nhìn về phía Nhã Tuệ ra hiệu cho mình, cô có chút lo lắng vội vàng tiến lên phía trước, hơi cúi người cung kính nói với Trần Mạn Hồng: "Giám đốc Trần, xin cô cho tôi một cơ hội, tôi nhất định sẽ cố gắng làm tốt công việc! Làm ơn, xin cô cho tôi một cơ hội."

Trần Mạn Hồng quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh, bộ dáng cô có chút cẩn thận, mới ngẩng mặt nói: "Mặc dù cô không phải gặp khách, nhưng tôi vẫn muốn nói với cô, nhân viên làm việc tại khách sạn, phải xem khách hàng là thượng đế! !"

Đường Khả Hinh không lên tiếng, thật yên tĩnh lắng nghe .

Trần Mạn Hồng tiếp tục nhìn Đường Khả Hinh nói: "Nhưng. . . . . . Chúng tôi muốn, các người đối với khách cẩn thận và tôn trọng! ! Không muốn các người đối với khách cúi đầu! Là khách sạn hàng đầu trên toàn thế giới, chúng ta tự tin có thể cung cấp cho khách hàng dịch vụ tốt nhất! ! Chúng ta cũng tự tin, chúng ta là một nhóm người phụ vụ ưu tú nhất khách sạn! Cho nên! ! ! Mặc kệ xảy ra chuyện gì, dùng thái độ chuyên nghiệp nhất của mình phán đoán nguy cơ công việc, không nên gặp phải chuyện gì thì tay chân luống cuống! Yêu cầu gặp không sợ hãi! Biết chưa?"

Đường Khả Hinh chớp mắt to, khéo léo gật đầu, nói: "Tôi biết rồi, cám ơn cô đã chỉ dạy!"

Trần Mạn Hồng thở nhẹ một hơi, giống như đã trải qua một chuyện lớn trong cuộc đời, nói: "Nể mặt Nhã Tuệ, tạm thời tôi để cho cô làm việc ở khách sạn! Bộ phận nhân sự bên kia đã đả thông, cho nên tạm miễn cho cô làm nhân viên học việc, trực tiếp nhận chức! Bảng tên và đồng phục, ước chừng ba ngày sau giao cho cô! ! Sau khi chính thức nhận chức, tiền lương là 3.500 đồng, nếu mỗi tháng có kiểm tra, trong vòng nửa năm thi nâng cấp, một năm thi nâng cấp tăng lương, đối với cô mà nói, tất cả đều không có ý nghĩa! ! Cho nên cô cũng đừng nghĩ! Về phần phương diện tăng lương, tôi tự có sắp xếp! ! Tôi cảnh cáo cô! Nếu cô dám gây ra chuyện gì cho tôi, làm liên lụy đến cả đám người chúng tôi, tôi sẽ lột da của cô! ! Lo mà chú ý đến ly tách cho đàng hoàng, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cho dù ông trời gọi cô cũng không thể ra ngoài! ! Hiểu chưa?"

"Hiểu rồi!" Đường Khả Hinh lập tức gật đầu, biết ơn cười nói: "Cám ơn Giám đốc!"



Trần Mạn Hồng nhìn cô một cái, mới chán ghét phất mũi một cái, nhìn Đường Khả Hinh nói: "Cô đi theo tôi ! Tôi dẫn cô đến chỗ cô làm việc."

"Vâng!" Đường Khả Hinh đáp xong, có chút không nhịn được ngẩng đầu liếc mắt nhìn Nhã Tuệ.

Nhã Tuệ nhìn cô gật đầu một cái, mỉm cười nói: "Đi thôi! Nghe theo Giám đốc! Giám đốc Trần nhất định sẽ chăm sóc cô thật tốt."

"Ít lắm lời cho!" Trần Mạn Hồng lập tức ôm vai đi ra ngoài.

Đường Khả Hinh còn chưa đi, đứng ở cửa bên biết ơn nhìn người bạn thân cười một tiếng. . . . . . . . .

Trần Mạn Hồng nhất thời xoay người, giơ cây roi nhắm trên đầu cô gõ mạnh một cái, mới nói: "Bảo cô đi, cô không muốn đi?"

"Ôi chao!" Vẻ mặt Đường Khả Hinh đau khổ, đặt nhẹ đỉnh đầu đau đớn, vội vàng gật đầu nói: "Tôi đi. . . . . . Tôi đi. . . . . ."

"Sau này tôi bảo cho cô làm bất cứ chuyện gì, cô cũng không được phản kháng!" Trần Mạn Hồng lạnh lùng nói.

"Ồ. . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức gật đầu.

Trần Mạn Hồng lập tức lại xoay người, nhắm trên mông đít cô quất một roi, mới nói: "Phải nói vâng! ! ! ! ! Không thể ồ! ! Không thể ừm! Cũng không thể tùy tiện im lặng! !"

"Vâng . . . . ." Đường Khả Hinh đau đến chà nhẹ cái mông, vội vàng đáp.

"Ngày mai bắt đầu, tôi sẽ gọi một nhân viên có kinh nghiệm lên lịch học của khách sạn cho cô! Không cần không có việc gì thì gây ra sai lầm cho tôi. . . . . . Tôi thật sự điên rồi! Lại có thể đồng ý Nhã Tuệ nhận người như củ khoai sọ phỏng tay! !" Trần Mạn Hồng vừa đi ra phòng nghỉ ngơi, đi qua cửa chính nhà hàng tây, vừa lúc nhìn thấy người khách nổi tiếng đang mỉm cười đi ra, đôi tay cô lập tức đặt bên bụng phía trái, hơi khom lưng gật đầu, dùng thái độ ôn hòa, ngọt ngào, mềm mỏng, mỉm cười nói với khách: "Chào ngài, ngài đi thong thả. . . . . . Hoan nghênh lần sau ghé đến. . . . . ."

"Lần này nhà hàng các người mới ra món ăn không tệ. . . . . ." Người khách dừng bước chân, mỉm cười nói với Mạn Hồng.

Mạn Hồng nghe xong, lập tức mỉm cười lễ độ nói: "Vô cùng cảm ơn ngài có lời nhận xét đối với nhà hàng, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng, vì quý khách hàng cống hiến nhiều món ngon hơn. . . . . ."



"Tốt. . . . . ." Vị khách xoay người mỉm cười, rời đi.

Trần Mạn Hồng lập tức đi theo người khách, đưa anh ta tới bên cạnh thang máy, hỏi ý kiến của khách rồi nhấn nút, cửa thang máy mở ra, đôi tay cô lập tức đặt bên trái bụng, thế đứng khom người tuyệt đẹp, cung kính nói với khách: "Xin mời ngài vào. . . . . ."

"Ừm!" Cuối cùng người khách hài lòng đi vào thang máy, Trần Mạn Hồng lập tức đi vào thang máy, nhấn tầng số lầu một, đi ra đứng ở cửa chính thang máy, khom người chào, dịu dàng nhẹ nói: "Hoan nghênh lần sau ghé đến."

Đường Khả Hinh đứng ở đầu kia nhà hàng ngơ ngác nhìn Trần Mạn Hồng vừa rồi còn giống như Dạ Xoa, lúc này có thể trở thành người dịu dàng như nước?

Trần Mạn Hồng nhìn thang máy dần dần xuống lầu, mỉm cười ngọt ngào xoay người nhìn Đường Khả Hinh, vẻ mặt liền thay đổi, lông mày nhướng lên nói: "Còn không lăn lại đây cho tôi, cô có thấy quần áo trên người cô làm mọi người chú ý không?"

"Vâng . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức đi theo!

Trần Mạn Hồng đi vòng qua nhà hàng tây, đi tới phía sau hành lang, vừa đi vừa ôm vai cao giọng nói: "Không cần kinh ngạc tôi như hai người khác nhau! ! Tôi có thể ở trước mặt nhân viên giương nhắn múa vuốt, tôi cũng có thể ở trước mặt khách hàng ngọt ngào cười nói! Cô biết đây là gì không?"

Đường Khả Hinh mới vừa muốn mở miệng nói chuyện. . . . . .

"Chuyên nghiệp!" Trần Mạn Hồng đột nhiên nheo mắt quyến rũ nhìn Đường Khả Hinh muốn nói.

Mặt của Đường Khả Hinh cười như không cười, chớp mắt nhìn quản lý, nói: "Vâng!"

"Đây chính là chỗ cô làm việc!" Trong lúc không để ý Trần Mạn Hồng đã dẫn Đường Khả Hinh đi qua phía sau quầy rượu còn chưa bắt đầu buôn bán, đi qua kho hàng bia và cà phê, mới đi đến trước một cánh cửa gỗ đỏ, Trần Mạn Hồng nắm chặt khóa cửa gỗ đỏ, sắc mặt nghiêm túc nặng nề nói: "Nơi này là chỗ rất quan trọng trong nhà hàng tây chúng ta. . . . . . Từ nay về sau, cô ở chỗ này làm việc! ! Cô phải nhớ, mặc kệ khách hàng đem rượu đỏ mấy trăm ngàn rót đầy một ly, nhưng không không uống hết, cô đều nhất định phải vứt sạch không chớp mắt! ! Chỉ cần cô hiểu rõ một chút, rượu đỏ đưa ra ngoài chính là của khách hàng! ! Mặc kệ bọn họ làm như thế nào, chúng ta cũng không thể can thiệp! ! Cũng không thể để ngăn trở! !"

"Vâng!" Đường Khả Hinh vội vàng gật đầu!

Trần Mạn Hồng nhìn cô chằm chằm, rốt cuộc cửa chính ầm ầm mở ra!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook