Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Quyển 4 - Chương 130: Đông phương Đình

Ô Sơn Vân Vũ

24/06/2017

Hô...

Trâu chưa đến, yêu phong đột nhiên nổi lên, đôi mắt Trần Hạo lành lạnh, ngạo nghễ mà đứng, mặc cho yêu phong đập vào mặt, quần áo rung động, không sợ chút nào, bước ra một bước!

“Hám Tinh Quyền!”

Nguyên lực mênh mông dung hợp ngũ hành kim thuộc tính trong phút chốc ngưng tụ thành một nắm tay thật lớn xanh thẳm lẫn màu vàng, nhanh như sao băng, đánh về phía Long Vĩ Ma Ngưu đến trước mặt.

“Ngao!”

Long Vĩ Ma Ngưu nổi giận gầm lên một tiếng, bốn vó đột nhiên bước một bước, nham thạch dưới vó sụp đổ bay tán loạn, không tránh không né, Long Vĩ Ma Ngưu dựng lên sừng vàng bén nhọn, càng thêm hung mãnh nghênh đón.

Ầm!

Một tiếng nổ, quyền ảnh vỡ vụn, thần hình khổng lồ của Long Vĩ Ma Ngưu chỉ hơi dừng một chút, liền gào thét hướng Trần Hạo áp sát lần nữa. Cùng lúc đó một cỗ yêu khí nồng đậm rợp trời rợp đất áp chế. Nặng nề như núi, hoàn toàn làm Trần Hạo cảm giác thân thể ở nháy mắt nặng thêm trăm ngàn lần, tựa như di động bước chân cũng cực kỳ khó khăn.

“Uy áp thật cường hãn! Hừ!”

Oành! Ở thời điểm sừng vàng sắc bén kia của Long Vĩ Ma Ngưu sắp va chạm đến trên người Trần Hạo, con ngươi Trần Hạo co rút lại, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, trong phút chốc tinh khí như khói báo động liền xuyên thủng uy áp yêu khí khủng bố kia.

Uy áp của yêu thú là năng lực đặc biệt yêu thú cấp sáu mới có, không phải công kích, nhưng có thể dùng loại uy áp này làm cảnh giới ngang nhau, cảnh giới cấp thấp bước đi khó khăn. Dựa theo cảnh giới Trần Hạo mà nói, có được trí tuệ, Long Vĩ Ma Ngưu tin tưởng, tất nhiên có thể làm cho Trần Hạo chết ở dưới uy áp của nó. Nhưng không nghĩ tới, nhân loại trước mắt này rõ ràng cảnh giới so với nó còn thấp hơn, lại dễ dàng phá tan uy áp cấm chế của nó. Tinh khí chiến ý bốc lên kia sắc bén vô cùng!

Càng làm cho nó khiếp sợ phẫn nộ là, người tu luyên nhân loại nhỏ bé này không biết sợ không né không tránh, một chưởng bổ về phía sừng vàng của nó, một quyền ngang nhiên đánh về phía đầu nó!

Oành oành!

Hai tiếng nổ vang, Trần Hạo ở dưới lực phản chấn khủng bố, lăng không bay lên, mà thần hình khổng lồ của Long Vĩ Ma Ngưu cũng quay cuồng hai cái mới tru lên đứng dậy, ngửa mặt lên trời rống giận, mông đột nhiên uốn éo, cái đuôi thật lớn che kín vảy, bá một tiếng lóng lánh hào quang đỏ rực, liền nhanh như thiểm điện quất về phía Trần Hạo trên không!

“Ngu xuẩn, tốc độ quá chậm rồi!”

Vù Vù!

Hai thanh hàn quang lạnh lẽo bỗng nhiên từ trong tay Trần Hạo bắn ra, “Phốc phốc” liền cắm vào đôi mắt màu đỏ như chuông đồng cúa Long Vĩ Ma Ngưu, ở khoảnh khắc cái đuôi tới người, thân thể nhoáng lên một cái liền thẳng tắp mà lên, lập tức nguyên lực mênh mông khủng bố bỗng nhiên từ trên người Trần Hạo lóng lánh ra, mang theo một tia màu vàng đất nhàn nhạt.

“Bỏ xuống!”

Long Vĩ Ma Ngưu nổi giận rõ ràng cảm giác được như là một ngọn núi từ không trung hướng nó nện xuống, muốn tránh cũng tránh không được, tốc độ đối phương quá nhanh. Giờ khắc này, một tia sợ hãi bắt đầu lan tràn ở trong lòng nó. Vô luận như thế nào nó cũng không ngờ đến nhân loại trước mắt rõ ràng cảnh giới không cao, nó nghĩ căn bản không có khả năng phá được phòng ngự cúa nó, lại cường hãn như thế.

Ầm!

Bộ lông cứng rắn như kim thép trên lưng Long Vĩ Ma Ngưu liền gãy, thân hình khổng lồ huỵch một tiếng liền bị ép hung hăng xuống đất.

Oành oành oành, rắc rắc...

Trần Hạo đạp dưới chân chính là lục phủ ngũ tạng của Long Vĩ Ma Ngưu, cứng rắn đập bẹp, từ trong cơ thể nó truyền ra tiếng vỡ nặng nề cùng tiếng xương vỡ vụn.

Long Vĩ Ma Ngưu ngay cả tru lên cũng không kịp, liền từ trong cái miệng to như chậu phun máu ra vô số, mang theo mảnh máu nội tạng.

“Yêu thú cấp sáu đỉnh phong thế mà không chịu nổi một kích...” Trần Hạo lắc lắc đầu, nói: “Xem ra, cấp bậc yêu thú này là căn cứ cảnh giới chiến lực người tu luyện bình thường phân chia. So sánh với thiên tài đệ tử thi đấu tân tú, thật sự là kém quá xa”



Cảm ứng được yêu thú dưới chân đã mất đi khí tức sinh mệnh, Trần Hạo cầm con dao nhỏ lên, dễ dàng liền đem sừng vàng cùng cái đuôi từ trên người yêu thú cắt xuống, hơn nữa từ trong cơ thể nó thu thập yêu thú nội đan, thu vào trong nhẫn trữ vật.

“Bốp bốp bốp...”

Đúng lúc này, tiếng vỗ tay thanh thúy bỗng nhiên từ hư không truyền đến làm cho Trần Hạo nhất thời cả kinh.

“Ha ha ha... Trần Hạo, thật sự là khéo. Ta vừa mới đi tới nơi này, đã gặp được ngươi... Cô cô, đó là Trần Hạo ta nói với ngươi!”

Trần Hạo khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.

Không phải Ðông Phương Tuấn nhị hóa đó còn là ai?

Trừ Đông Phương Tuấn, còn có Ðông Phương Kiếm nơm nớp lo sợ tựa như rất thấp thỏm. Mà ở giữa hai người là một nữ tử khí tức trầm ổn, vẻ mặt lành lạnh, cao ngạo, tướng mạo tuyệt đẹp, thân thể uyển chuyển. Nữ tử này chỉ nhìn bề ngoài, nhiều nhất hai mươi mấy tuổi.

Nhưng Ðông Phương Tuấn xưng hô lại làm Trần Hạo hiểu, nữ tử này tuổi thật ít nhất cũng ngoài bốn mươi. Quanh thân khí tức thu liễm, làm Trần Hạo cảm giác như là đối mặt đại dương mênh mông, căn bản nhìn không ra sâu cạn.

“Ha ha... Trần Hạo, đó là cô cô của ta” Ba người Ðông Phương Tuấn từ từ hạ xuống đến trước mặt Trần Hạo giới thiệu.

“Chào tiền bối!” Trần Hạo vẻ mặt bình tĩnh, ôm quyền hành lễ nói.

“Ngươi là bạn của Tiểu Tuấn, gọi ta cô cô là được. Lĩnh ngộ ngũ hành lực lượng, còn ẩn chứa một tia khí tức thiên địa, Tiểu Tuấn nói ngươi còn là đỉnh cấp điêu khắc đại sư? Vương quốc Trấn Nguyên chúng ta ra ngươi một thiên tài như vậy, quả thực khó được...”

Trần Hạo hơi sửng sốt, không nghĩ tới ánh mắt Đông Phương Ðình lại sắc bén như thế, liếc một cái đã nhìn thấu hắn. Mà ánh mắt cùng lời nói của Ðông Phương Đình lại làm Trần Hạo cảm giác được một tia quái dị. Nhịn không được nhìn thoáng qua Ðông Phương Tuấn, phát hiện gia hỏa này tránh đi ánh mắt hắn, mặt cười dâm.

“Tiền bối quá khen rồi” Trần Hạo nói.

“Không cần khiêm tốn. Cá tính Tiểu Tuấn chưa từng phục người nào. Lần này Tân Tú bảng, chỉ cần ngươi có thể đạt được tư cách Bách Triều bảng, dù ở Bách Triều bảng lấy được thành tích như thế nào, ta đều có thể dẫn tiến ngươi đến trong tông môn ta. Hảo hảo nỗ lực lên...” Ðông Phương Ðình ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Trần Hạo khí tức trầm ổn, không kiêu không nịnh, trong lòng âm thầm kinh ngạc. Từ trong miệng Ðông Phương Tuấn, nàng đã biết tình huống Trần Hạo, nhưng chính mắt nhìn thấy lại càng làm nàng kinh ngạc. Thiên phú tâm tính như vậy, mặc dù trong nội ngoại môn đê tử tông môn chỗ nàng, cũng tính là thiên tài khó được, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, tuyệt đối có tiền cảnh rất quang minh.

Nàng ban đầu cũng không tính trở về sớm như vậy. Nhưng nhận được nhiệm vụ tông môn chọn lựa người mới, mới trước thời gian về tới đế quốc Tuyên Võ. Lần này, nàng không chỉ muốn giúp Ðông Phương Kiếm, còn mang theo sứ mệnh chon lựa thiên tài đệ tử. Cho nên, sau khi từ trong miệng Ðông Phương Tuấn biết được Trần Hạo so với hắn cùng Ðông Phương Kiếm còn lợi hại hớn, liền mang theo hai người đuổi theo.

"Đa tạ tiền bối!" Trần Hạo lần nữa nói cám ơn.

"Trần Hạo, chúng ta coi như là huynh đệ, cô cô cho ngươi gọi cô cô, ngươi cũng đã gọi cô cô, tiền bối tiền bối nhiều xa lạ..., ta cũng không gạt ngươi, vốn là ta cùng đại ca muốn bế quan tu luyện. Không nghĩ tới cô cô ta sớm chạy đến..., cô cô biết được ngươi cho nên đuổi tới. Thế nào, theo chúng ta cùng một chỗ? Có cô cô ta ở đây, chúng ta có thể tiến vào Mây Mù Sơn Mạch ở trong chỗ sâu... Dùng lực lượng của ngươi, tối đa ở ngoại vi, không có bao nhiêu tác dụng cho tôi luyện, loại yêu thú này ngu xuẩn, ta cũng có thể dễ dàng chém giết a! Trong phạm vi nhất định, chúng ta tách ra tu luyện không đến chính thức sinh tử nguy cảnh, cô cô ta sẽ không xuất thủ..." Đông Phương Kiếm nhìn về phía Trần Hạo, bằng phẳng nói.

Trần Hạo có chút do dự một lát nhưng vẫn gật đầu.

Chém giết Long Vĩ Ma Ngưu yêu thú cấp sáu đỉnh phong, Trần Hạo đã nhận thức được, trừ phi tiến vào Mây Mù Sơn Mạch ở chỗ sâu, nếu không thật không có bao nhiêu tôi luyện tác dụng. Nhưng Mây Mù Sơn Mạch ở chỗ sâu là tuyệt địa chân chính. Không có tuyệt đỉnh cao thủ hộ giá, mặc dù là hắn cũng không đơn giản xâm nhập. Bởi vì sơn mạch hạch tâm ngoại trừ yêu thú cấp sáu dày đặc, rất thích hợp cao thủ cấp bậc võ đế lịch lãm rèn luyện bên ngoài, theo hạch tâm thường có yêu thú cấp bảy, thậm chí cấp. Yêu thú cấp bảy là ngang hàng võ tông cảnh giới, yêu thú cấp tám là ngang với võ thánh...

Trần Hạo càng nhận thức hơn, phát huy chiến lực tối đa của mình có thể đối chiến với cao thủ võ tông, võ thánh. Dù là hạ phẩm võ tông thì Trần Hạo cũng đều gặp nguy hiểm khi đối mặt, chưa nói đến ở chỗ sâu yêu thú tụ tập thành đàn xuất hiện.

Bốn người hóa thành bốn đạo lưu quang biến mất ở phía chân trời tiến đến ở chỗ sâu trong Mây Mù Sơn Mạch.

Đi được một lúc, Đông Phương Đình liền thu liễm khí tức, theo ba người bọn Trần Hạo biến mất, mà bọn Trần Hạo, Đông Phương Tuấn và Đông Phương Kiếm cũng chia làm ba ngã, cách xa nhau mấy trăm dặm, chui vào bên trong Mây Mù Sơn Mạch.

Sau khi bọn người Trần Hạo rời đi không bao lâu, ba đạo thân ảnh nhanh như thiểm điện theo cũng hướng về hạch tâm Mây Mù Sơn Mạch bay đi.

"Thái Tử thật sự muốn đi vào khu vực hạch tâm sao?"

"Sợ?"



"Có... Có chút, Thái Tử ngươi tu vi cao nhất, chúng ta hai người sao có thể so sánh, lỡ gặp phải yêu thú cấp bảy cấp tám, chúng ta..."

"Ở bên cạnh ta là không sao. Ta chỉ cần mấy trận sinh tử đại chiến liền có thể đột phá đến bát phẩm võ đế, chúng ta không cần tiến vào quá sâu. Bản Thái Tử thầm nghĩ tìm mấy yêu thú cấp bảy hạ phẩm tôi luyện, sau khi đột phá, chúng ta liền trở về. Có Cửu Chuyển Đế Vương đan, bản Thái Tử tất nhiên có thể ở Tân Tú bảng thi đấu, đột phá đến cửu phẩm võ đế! Dù thật sự gặp yêu thú cường đại, bản Thái Tử lấy tốc độ, mang các ngươi đào tẩu vẫn là không có vấn đề. Đi!"

"Vâng!"

Hai người đáp. Mặt ngoài cung kính, nhưng trong lòng không thoải mái. Tâm tính của Di Minh Hạo, bọn hắn hiểu rất rõ, thực gặp nguy hiểm, không cần bọn hắn lấy ra đệm lưng là tốt rồi, trông cậy vào hắn mạo hiểm tánh mạng cứu người, căn bản không có khả năng, nhưng cũng không dám cãi lời bá đạo hung hăng càn quấy của Di Minh Hạo.

"Đi, đi vào trong chỗ sâu! Ba tháng thời gian, ta phải tấn thăng đến cửu phẩm cõ đế!"

Ở một chỗ khác, không có dự tính đấu với yêu thú cấp sáu, một tiếng bén nhọn như gà trống vang lên cùng tiếng một thiếu niên khác. Đúng là cao thủ vương quốc Tinh La Âm Phong Hàn cùng một cao thủ khác đạt cũng là thiên tài đệ tử.

"Ta còn không muốn chết, ta ở bên ngoài tôi luyện, dù sao hừ Bách Triều bảng ta không có hy vọng. Muốn đi thì ngươi đi thôi..."

"Hừ, không có cốt khí. Chính mình cản mình!"

Vèo!

Âm Phong Hàn ánh mắt âm tàn hóa thành một đạo lưu quang, hướng về Mây Mù Sơn Mạch ở chỗ sâu bay đi.

"Mỗi người đi một ngả a, thành công lập tức trở về Tân Tú Đường nhận định. Miệng nói thế nhưng mà không có bằng chứng đó a..."

"Yên tâm, thua nhất định là ngươi! Cẩn thận một chút, ngươi cũng đừng nghĩ là võ tông không có đột phá đến nơi đây."

"Nói đùa gì vậy? Lý Dật Phong ta thừa lúc theo gió mà đến, cưỡi gió mà đi, chỉ cần không phải là yêu thú cấp tám, còn có thể làm khó ta sao? Dương Phàm, kỳ thật ta thật muốn cùng ngươi thống thống khoái khoái một trận chiến, phân cái cao thấp. Như vậy đánh bạc, thật sự không có ý nghĩa..."

Nghe được Lý Dật Phong nói, Dương Phàm lắc đầu, nheo lại mắt, nói: "Đợi ngươi có thể chiến thắng Nghê Kiếm Bình rồi nói sau, ngươi cũng biết, kiếm của ta xuất kiếm tất nhuốm máu..."

"Mẹ, đừng lão như vậy, ngậm trong miệng được hay không được? Gặp lại!" Lý Dật Phong nói xong, liền biến thành một đạo lưu quang, hướng về Mây Mù Sơn Mạch ở chỗ sâu trong mà đi.

Dương Phàm mỉm cười, nhìn Lý Dật Phong sau khi biến mất, thân hình mới chậm rãi tiêu tán, như là dung nhập đã đến trong gió, không có bất kỳ chấn động.

Ngoại trừ Trần Hạo ba người, Di Minh Hạo, Âm Phong Hàn cùng với Dương Phàm, Lý Dật Phong bên ngoài, đế quốc Tân Tú Đường bài danh top mười cao thủ, cùng với hơn nhiều tên dùng Bách Triều Bảng làm mục tiêu đích thiên tài đệ tử, đều không hẹn mà cùng lựa chọn nơi hung hiểm nhất Mây Mù Sơn Mạch.

Theo không ngừng xâm nhập, Trần Hạo tiến lên tốc độ càng ngày càng chậm, đập vào mắt tối tăm lu mờ mịt một mảnh, sương mù trùng trùng điệp điệp, thị lực, cảm giác lực, thính lực đều hạn chế thật lớn. Dù Trần Hạo biến thái nhục thân thiên phú cũng chỉ có thể bắt đến trăm trượng trong phạm vi khí tức.

NGAO...

Nương theo lấy thỉnh thoảng yêu thú gào thét, trong thiên địa khí tức yêu thú trở nên càng ngày càng đậm hơn.

Trần Hạo ở sâu trong nội tâm chiến đấu hừng hực!

Theo không ngừng xâm nhập, Trần Hạo khẽ nhíu mày, một loại cảm giác bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm hiện ra trong lòng của hắn, cho Trần Hạo bước chân trở nên càng ngày càng chậm, nhưng cũng không thu liễm khí tức của mình.

Bỗng nhiên, hai đạo huyết hồng hào quang xuyên thấu sương mù nồng đậm, ngoài dự đoán trước của Trần Hạo xuất hiện ở trong mắt của hắn.

"Kim Cương Ma Viên?" Làm Trần Hạo chứng kiến cái thân kia cao hơn một trượng, rất giống cự nhân bộ dáng yêu thú, đồng tử Trần Hạo co rụt lại, lóng lánh ra một vòng hưng phấn hào quang: "Trách không được..."

Kim Cương Ma Viên, yêu thú cấp sáu, tính thích quần cư, thân hình cực giống loài người. Quanh thân tóc vàng, lực lớn vô cùng, tốc độ kinh người. Là yêu thú cấp sáu bá chủ trong chủng tộc, kinh khủng nhất chính là loại yêu thú này có được trí tuệ cực cao, bình thường chỉ có vài chục, thậm chí trên trăm con quần cư cùng một chỗ. Kim Cương Ma Viên Vương đa số là yêu thú cấp sáu đỉnh phong, rất ít có thể đạt tới cấp bảy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook