Nam Phụ Yêu Nghiệt Phản Công

Chương 11: Một đêm cuồng nhiệt

Engelchen

11/06/2018

Nhân phẩm của Nghê Na chẳng ra sao, nhưng vận may lại không tồi tý nào. Lăn qua lộn lại một hồi như vậy lại không mất con. Bác sĩ gọi điện cho Dương Sâm, hắn bỏ lại công việc trước mắt mà gấp gáp chạy đến bệnh viện.

Ở cổng bệnh viện, không ngờ lại đụng phải bạn gái cũ. Đôi mày vốn dĩ đang nhíu chặt lúc này nhíu lại càng chặt. Thấy vẻ mặt sững sờ trên mặt hắn, Lâm Vi Vi không kìm được cười lạnh, thật đúng là phu thê tình thâm ha.

Nàng mặt lạnh, bước lên phía trước cản đường hắn, hói: "Tôi hỏi anh hai vấn đề. Đứa bé này là của anh sao?"

Trên mặt hắn không có sự kinh ngạc, hiển nhiên đã sớm biết cũng như thừa nhận sự tồn tại của đứa bé này. Dương Sâm gật đầu: "Ừ"

Nàng hít sâu, lại hỏi: "Trước khi chia tay tôi, anh đã lên giường với cô ta?"

Chuyện đã đến nước này, phủ nhận cũng vô ích, hắn dứt khoát thừa nhận, "Ừ"

Lâm Vi Vi giơ tay tát hắn một cái. Lần đầu tiên đánh người, lòng bàn tay đau rát đỏ hồng. Nàng nhìn hắn, cắn răng hét lên, "Bẩn thỉu!"

Nét mặt Dương Sâm bình thản, không chút biến đổi nói, "Giờ nói gì cũng đã muộn rồi"

Không giải thích, không nói thừa, hắn cứ bình tĩnh như vậy lướt qua nàng bước vào trong phòng bệnh. Vào lúc hai người lướt qua nhau, lòng nàng một lần nữa trầm xuống, dường như rơi vào vực sâu không đáy. Những lời đường mật từng hứa hẹn, đều là lừa dối. Sau khi tỉnh mộng, không đáng một đồng. Hắn lạnh lùng, tuyệt tình như vậy phá nát giấc mộng của nàng, đâm thấu tim gan nàng, đi về một hướng khác cũng không quay đầu lại.

Hai tay Lâm Vi Vi nắm chặt, nàng cắn môi, hít hít mũi, cố không để nước mắt trào ra.

Một đôi tiện nhân, vì bọn họ khóc không đáng!

Nàng xoay người, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp Fritz đứng sau lưng nàng. Ánh mắt hắn thâm trầm như thế, cũng bén nhọn như thế, tựa như một cây đao sắc bén xé rách ngụy trang của nàng trong chốc lát, khiến vết thương của nàng không còn chỗ lẩn trốn, cứ lõa lồ như vậy phơi bày trước mặt hắn.

Nàng cúi đầu, vờ như không thấy hắn, cất bước đi ra ngoài. Lòng rối như tơ vò, mỗi lần chớp mắt đều nhớ đến gương mặt của tiện nam kia. Nàng tựa như con ruồi mất đầu, bước đi loạng choạng không chút mục đích trên phố. Tuy đã chia tay, nhưng lòng nàng vẫn ôm một tia hy vọng có thể cùng hắn tái hợp, khờ dại cho rằng hắn chẳng qua chỉ đang giận dỗi, đợi hết giận, sẽ lãng tử quay đầu thôi. Khi nàng biết hắn để Nghê Na mang thai con của hắn mới tỉnh ra, hy vọng giữa hai người đã hoàn toàn bị chặt đứt.

Lòng nàng đau quá, thương thay quãng tình cảm ba năm, cũng thương thay thế giới hiện tại không có cổ tích cô bé Lọ Lem nữa.

Lúc băng qua đường, nàng hồn vía lên mây cũng không thèm chú ý đèn giao thông. Người đằng sau túm lấy tay nàng, kéo nàng trở lại vỉa hè, một chiếc xe hơi gào thét băng qua ngay trước mắt, cuốn theo khói bụi bay vào mắt nàng. Lâm Vi Vi dụi dụi mắt, muốn đẩy bụi ra ngoài, nhưng càng dụi càng đau, mà ngay cả tim cũng đau theo.

Nàng đẩy mạnh Fritz một cái, nói: "Anh đi đi, đừng theo tôi, để tôi yên tĩnh một mình"

Hắn nói, "Anh không thể để em đi"

Đáng ghét đáng ghét! Nàng hung hăng đạp lên chân hắn. Sau khi trút giận liền quay đầu chạy. Fritz muốn đuổi theo nàng, nhưng vừa đi được vài bước, đột nhiên như nghĩ đến cái gì, lại thả chậm bước chân. Không để nàng nhìn thấy hắn, lại cũng không muốn nàng biến mắt trước tầm mắt hắn, cho nên Fritz cứ như vậy đi theo nàng.

Hai người một trước một sau đi trên đường. Bị chuyện này dằn vặt, thịt nướng cũng chưa được ăn, người còn ướt nhẹp. Cũng may nắng tháng sáu cũng khá gay gắt, hong một lúc liền khô rồi. Lòng mệt, bụng đói, chẳng có nơi nào đi, Lâm Vi Vi rẽ bước chân đi về phía quán ăn Trung Hoa kia.

Thất tình là thèm ăn, mà đắt thì gọi không nổi, buffe no vỡ bụng vẫn là Ok. Lâm Vi Vi đẩy cửa bước vào, bà chủ vội chạy ra đón tiếp. Vừa nhìn, khóe miệng liền co rút, sao lại là hai người hả?

Lâm Vi Vi đen mặt, ngồi xuống vị trí gần cửa sổ, gọi bia cho hai người.

Nàng đến quầy tự phục vụ lấy một núi đồ ăn, đặt trước mặt, mặc kệ thịt gì đều liều mạng nhét vào trong miệng. Cả miệng đồ ăn, cả mặt nước mắt.

Trước mặt để một chồng đĩa rỗng, nhưng nàng vẫn ăn. Lúc bà chủ đến thu đĩa, cảm thấy bản thân bà cũng sắp khóc luôn rồi. Em gái ơi, chị biết em buồn, nhưng lãng phí lương thực là không tốt đâu~~~~

Cứ tiếp tục ăn như vậy, bụng cũng sắp vỡ ra rồi. Fritz đè lên tay nàng, thấp giọng nói, "Đủ rồi"

Lâm Vi Vi nói một câu mặc kệ tôi, rồi lại uống một ngụm bia. Sau khi thanh toán, mang theo một chiếc bụng nặng trịch ra khỏi quán.



Mặt trời cuối cùng đã xuống núi rồi, xung quanh sa vào trong bóng tối, có thể che khuất bi thương trên mặt nàng. Lòng rối rắm, nàng không muốn về nhà. Căn nhà kia, mang theo hồi ức tốt đẹp của hai người. Ngay cả nhìn một cái chén, cũng khiến nàng chua xót thật lâu.

Các cửa hàng đều đã đóng cửa, chẳng có chỗ để đi, vậy đến quán bar chướng khí mù mịt đi thôi. Lúc Lâm Vi Vi đẩy cửa bước vào, căn bản không nhìn kỹ biển quảng cáo bên trên có chữ STRIPTEASE (múa thoát y). Đợi đến lúc bước vào rồi mới phát hiện, quán bar mình vừa chọn bừa không giống những chỗ khác.

Một vũ trường toàn đàn ông đang vây trước quầy bar. Mà trên quầy bar có một cô gái tóc vàng đang đứng. Mỹ nữ vừa phong tình vạn chủng uốn éo cơ thể, vừa chậm rãi cởi bỏ áo ngoài, lộ ra bờ vai trắng như tuyết. Sau đó ngón tay khẽ móc, cởi bỏ chiếc quần jeans bó sát, hơi uốn mông, chiếc quần dài liền rơi xuống, lộ ra một chiếc vớ dài sexy kèm nịt lưng đen tuyền, nháy mắt đã làm điên đảo chúng sinh.

Fritz vừa vào cửa đã trông thấy một màn khiến người ta phấn khích này, ánh mắt lập tức sáng rỡ tỏa ra hào quang. Tuyệt cú mèo! Vi Vi, em thật khéo chọn.

Những năm 40 cũng có quán rượu, chỉ có điều không được phóng khoáng như vậy. Những điệu nhảy thoát như như thế này lại càng bị cấm. Không thể không thừa nhận, sức cám dỗ của vũ nữ thoát y rất lớn, nhưng Vi Vi của hắn lại càng quan trọng hơn, đặc biệt nơi này đều là động vật giống đực đã uống say khướt.

Vũ nữ cái gì, múa thoát y cái gì, Lâm Vi Vi không cảm thấy hứng thú. Nàng đến là để giải sầu, rượu nào mạnh thì gọi rượu đó, từng chén từng chén đổ vào trong miệng. Thứ cồn cay chát như thiêu đốt cổ họng, nhưng vẫn không thể che dấu được nỗi đau trong lòng nàng. Mũi cay cay, nhưng vẫn cứng đầu cố nhịn không khóc, nhịn đến nội thương.

Nàng ngửa đầu uống rượu, Fritz lặng yên ngồi bầu bạn bên cạnh. Ánh mắt hắn đảo ra xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người nàng. Tâm trạng hắn có chút phức tạp. Kiếp trước nàng đau lòng vì người khác, kiếp này vẫn như vậy. Fritz hắn liệu có phải mang số mệnh vật hy sinh không đây?

Uống hết ly Tequila cuối cùng, Lâm Vi Vi quay đầu liền trông thấy bốn Fritz... Ui, là hai Fritz, nàng uống say rồi.

"Nhìn cái gì?" Nàng trừng mắt.

Nhìn thấy bộ dạng này của nàng, mặt mày hung ác lại đỏ ửng, hắn không khỏi bật cười. Hắn với tay lấy một nhành hoa nhỏ trong chiếc lọ trang trí trên quầy bar đưa ra trước mặt nàng, trêu chọc.

Dưới ánh đèn mờ mịt gương mặt hắn trở nên ảo diệu, chỉ có đôi mắt là rạng rỡ có hồn như thế. Nàng lặng lẽ đón lấy, đưa lên mũi ngửi, là mùi hương hoa dại thoang thoảng.

Nàng cắm hoa vào ly rượu nhỏ rồi bất ngờ đứng dậy nói, "Đi thôi, về nhà"

Cả bụng cồn, đầu choáng mắt hoa đến lợi hại, trời đất quanh cuồng không chịu đứng yên. Nàng ngửa người về sau, lập tức có người đỡ lấy, lồng ngực vững chãi đưa nàng cập bến. Nàng nhắm mắt lại, quay người nhào vào lòng hắn. Mùi hương đàn ông xông vào khoang mũi, kích thích hệ thần kinh của nàng, không ngừng cọ xát vào ngực hắn.

Fritz nâng mặt nàng lên, đang định hôn một cái. Ai ngờ nàng lại lắc lắc cằm, đột nhiên òa lên khóc.

"Anh không cần em nữa" Giọng điệu của nàng thương tâm muốn chết, mang theo chút ủy khuất.

Fritz trước giờ chưa từng an ủi một ai, hắn không biết nói thế nào cho phải, chỉ có thể ôm nàng thật chặt. Trước đây, đều là hắn làm tổn thương nàng, hiện giờ thời đại đổi thay, hắn biến thành người vỗ về nàng.

Nàng vùi đầu khóc, tiếng khóc kìm nén khiến màn đêm trở nên không còn an tĩnh, đèn đường mờ nhạt kéo dài bóng hai người họ.

Hắn đỡ lấy vai nàng, giãn một chút khoảng cách giữa hai người, rõ ràng lại âm vang thốt lên ba chữ, "Anh muốn em"

Lời này khiến Lâm Vi Vi ngây người, nước mắt mông lung nhìn hắn, "Thật không?"

"Thật" Có thể giả sao? Đợi chờ bảy mươi năm mới đợi được đến ngày thượng đế mở cho hắn một cái lỗ chó. Hắn kiên định quả quyết gật đầu.

Nàng cười lên. Ngốc, anh muốn tôi vì bây giờ anh đang mất trí nhớ, không có nơi nào để đi thôi. Đợi đến khi anh hồi phục lại, có lẽ cũng mỗi người một ngả. Có điều kệ anh chứ,

Nàng kéo vạt áo hắn, ngẩng đầu hôn.

Lần này đến phiên tim Fritz loạn nhịp, cả người hắn cứng đờ, trong chốc lát không kịp phản ứng. Từ trước đến nay đều là hắn cưỡng hôn nàng, nàng luôn là người vừa khóc vừa giãy dụa từ chối hắn. Nhưng lần này lại là nàng cam tâm tình nguyện chủ động ôm ấp yêu thương, bờ môi mềm dán lên môi hắn, khiến cả người hắn lâng lâng, tựa như đang phủ một lớp sương mù hư hư ảo ảo. Rõ ràng không uống say, nhưng thứ say kia lại sâu hơn cả uống một bình Vodka. Hắn say rồi, không rượu mà tự say.

"Đi, chúng ta đi thuê phòng"



Nàng rời khỏi môi hắn, một tay túm lấy tay hắn, quay người liền đi.

Fritz không hiểu rõ lắm ý của từ 'thuê phòng', nhưng vẫn cam tâm tình nguyện bị nàng nắm mũi lôi đi. Hắn nhấc tay sờ sờ môi, mặt mày sung sướng. Bên trên, dường như còn lưu lại hơi ấm của nàng.

Lâm Vi Vi đã say mèm, đầu óc giống như đầy keo dán, cũng không hiểu được rốt cuộc mình đang làm gì. Nàng chỉ cảm thấy cả người khô nóng, không trút ra thì cực kỳ khó chịu. Đi ngang qua một khách sạn, mặc kệ thế sự liền kéo Fritz một mạch đi vào trong.

"Cho một phòng hai người"

"..."

"Cái gì? Giường đơn hay giường đôi? Cái này còn phải hỏi? Anh không nhìn thấy chúng tôi một nam một nữ hả!?!"

"..."

"Hết phòng bình dân rồi? Thế lấy phòng VIP hai người đi! Chị đây không có sắc, tiền..." Nàng nấc cụt một cái, sau đó quăng thẻ ngân hàng và chứng minh thư lên nói, "chị vẫn có!"

Lễ tân khách sạn nhận lấy giấy tờ, ánh mắt tò mò nhìn hai người, cũng mang theo chút bát quát, hai người này là quan hệ gì đây?

Cảm nhận được ánh mắt chăm chú của người khác, Fritz quay đầu, híp mắt, thản nhiên liếc một cái, nhướng mày như hỏi, Sao?

Bị hắn lườm như vậy, người kia liền hoảng vội vàng cúi xuống làm đăng ký.

"Cô Lâm, phải khấu trừ một ngày tiền thế chấp"

Không phải đưa anh thẻ ngân hàng rồi à, còn lảm nhảm dong dài làm gì! Lâm Vi Vi không kiên nhẫn phất phất tay, "Trừ đi trừ đi"

Chần chừ một lát, lễ tân quyết định nói thẳng, "Nhưng tiền trong thẻ cô không đủ"

"Không đủ?" Lâm Vi Vi lại nấc cụt một cái nữa, "Thế thì cứ thế chấp chứng minh thư của tôi đi, mai mẹ tôi đến trả nốt"

Loại khách hàng này không phải lần đầu gặp phải, không đoán được lý lịch của họ, lễ tân không dám tùy tiện đắc tội. Cho nên, hắn không nói thêm gì nữa, sau khi giữ lại chứng minh thư, liền đưa chìa khóa phòng cho họ.

Phòng ở tầng 20, thang máy ngắm cảnh một mạch đi lên. Lâm Vi Vi cảm thấy bản thân giống như đang ngồi một chiếc xe mây, trái tim đập thình thịch. Ngoài ô kính thủy tinh là một bầu trời xanh thẫm. Fritz cúi đầu liền nhìn thấy người và vật đang ngày càng nhỏ bên dưới. Hắn thầm nghĩ, thế giới ở thế kỷ 21 thì ra là như vậy.

Ting một tiếng, thang máy hiện số 20, Lâm Vi Vi túm lấy cánh tay hắn trực tiếp kéo vào phòng 2011. Cửa vừa đóng lại, nàng liền kiễng chân nhắm ngay bờ môi hắn mà hôn cuồng nhiệt.

Nhìn bộ dạng gấp gáp kia giống như là bị ai đó hạ xuân dược, Fritz thụ sủng nhược kinh. Nàng chủ động cùng nhiệt tình như thế vẫn là lần đầu hắn nhìn thấy. Cơ hội hiếm có không thể bỏ qua! Dường như sợ nàng thay đổi chủ ý bất cứ lúc nào, Fritz nắm eo nàng chuyển người áp nàng lên tường, biến bị động thành chủ động. Hắn nâng gáy nàng lên, khiến nụ hôn càng thêm sâu, cạy mở hàm răng khiêu khích lưỡi nàng.

Nụ hôn nồng nhiệt như lửa khiến lòng hai người đều sôi trào. Nàng bị hôn đến mức hơi thở đứt quãng, ngọn lửa trong người bị đẩy lên cao, theo bản năng đưa tay nắm chặt lấy thắt lưng hắn...

Fritz giữ lấy bàn tay không an phận của nàng, sau đó nhấc tay ôm ngang nàng lên đi thẳng đến chiếc giường lớn cực kỳ xa hoa.

Trong đầu xẹt qua hình ảnh hai người bên trong trại nạn dân Xô Viết năm đó, địa điểm bất đồng, hoàn cảnh bất đồng, nhưng tâm tình hắn lại tương đồng.

Nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, hắn cũng lập tức đè lên trên. Ngón tay run rẩy cởi bỏ trói buộc của hai người, trong lòng hắn cảm động cũng phấn chấn không thôi. Người hắn nhung nhớ lâu nay, giờ phút này đang ở dưới đáy mắt hắn. Càng quan trọng hơn là trong mắt nàng không có căm hận và cự tuyệt, nét mặt nàng động lòng như thế càng khiến hắn khó kìm lòng nổi.

Hắn hôn môi nàng, hôn cổ nàng, hôn bầu ngực khéo léo của nàng... Xúc cảm nhẵn nhụi như vậy khiến hắn không thể kìm nén. Mạnh mẽ đẩy một cái, cuối cùng đột phá phòng tuyến cuối cùng, hai người thân mật gắn bó. Nàng mở to đôi mắt mông lung, thấp giọng ngâm khẽ, vươn tay ôm chặt lấy eo hắn.

Fritz nắm lấy tay nàng đưa lên môi hôn, lại dùng lực va chạm. Khung giường lắc lư, màn giường lay động che khuất một màn xuân sắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Phụ Yêu Nghiệt Phản Công

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook