Nam Chủ Đều Là Xà Tinh Bệnh

Chương 11: mỹ thiếu niên tự bế (11)

Cật Hoàng Qua Đích Cúc Hoa

04/02/2018

Máy bay một đường bay xẹt qua bầu trời đêm, đáp xuống sân bay, Ôn Noãn một thân trang điểm nhẹ nhàng mang theo hành lý bước nhanh xuống máy bay.

Ba tháng thời gian nói dài cũng không dài , bảo ngắn cũng không ngắn, cùng Cố Thời Vũ chia lìa trong khoảng thời gian này, cô thật đúng là có chút muốn ôm ôm hắn, chương trình học vừa mới xong, cô vừa mua vé máy bay về nước. Đương nhiên, cô trở về chuyến này không nói cho Cố Thời Vũ, cô chuẩn bị cho hắn một kinh hỉ.

Ôn Noãn về đến nhà dọn hành lý, sau đó kêu taxi đi Cố gia, ai biết hôm nay lại không khéo như vậy, Cố Thời Vũ cùng Cố ba ba lại tăng ca không trở về, trong nhà bây giờ chỉ có một mình Cố mụ mụ. Ôn Noãn cùng Cố mụ mụ nói chuyện phiếm một lúc, thấy hai người vẫn chưa trở về liền đưa ra ý muốn muốn đi công ty.

"Tốt a rất tốt, mặc dù ở công ty cũng có cơm, nhưng hai người kia bận rộn khẳng định quên ăn cơm. Ta vừa mới làm một ít điểm tâm, đúng lúc ngươi mang qua cho bọn hắn luôn đi." Cố mụ mụ cao hứng vào phòng bếp, bà đem điểm tâm trong lò nướng bỏ vào hộp. Vừa rồi bà cũng nghĩ nếu họ không trở về liền đi xem đâu, vừa vặn Ôn Noãn đột nhiên trở lại, làm trợ công Cố mụ mụ tất nhiên sẽ không đi làm bóng đèn, vì thế chủ động đem hộp điểm tâm đưa cho Ôn Noãn.

"Vậy ta đây đi trước." Ôn Noãn cười tiếp nhận hộp điểm tâm.

Đưa Ôn Noãn ra cửa, Cố mụ mụ gọi điện cho lão công: " Lão công a, Tiểu Noãn đã trở lại, ta kêu nàng đưa đồ ăn cho các ngươi. Đến lúc đó ngươi mau mau về, không cần gọi cho bọn hắn, làm cho bọn hắn tự mình chơi đi. Ngươi không được làm bóng đèn đâu đấy!" .

Công ty Cố gia kinh doanh rất có danh khí, bởi vậy cửa hàng nối liền không dứt, đặc biệt là những lúc cao điểm, bọn họ hận không thể một ngày 24h làm việc liên tục. Trong đó, công ty mẹ của Cố ba ba chính là liều mạng tăng ca, hiện tại Cố Thời Vũ mưa dầm thấm đất cũng dần dần biến thành người cuồng công tác.

"Ngượng ngùng tiểu thư, xin hỏi ngài tìm ai?" Tiểu muội ở quầy tiếp tân đã tan tầm về nhà, bởi vì tổng giám đốc còn chưa đi, bảo vệ trực đêm kiêm luôn chức tiếp khách.

"Ta tìm Cố tổng." Ôn Noãn cười nói: " Cố thái thái nhờ ta đưa điểm tâm cho hắn."

"Xin hỏi ngài tên gọi là gì?"

"Ta tên Ôn Noãn."

" Ôn Tiểu thư mời vào, Cố tổng đã sớm phân phó qua." Bảo vệ cung kính giơ tay mời.

Cố ba ba nhận được điện thoại của lão bà, biết Ôn Noãn sẽ đến công ty đưa đồ ăn, bởi vậy sớm đã phân phó với bảo vệ.

Ôn Noãn trước đi phòng tổng giám đốc đưa cơm tình yêu Cố mụ mụ làm cho Cố ba ba, nói chuyện vài câu Ôn Noãn liền gấp không nhịn được hướng văn phòng Cố Thời Vũ đi đến. Hiện tại hắn đã là phó tổng của công ty, bởi vậy không cần giống lúc làm trợ lý của Cố ba ba làm cùng một văn phòng.

Trong phòng hai màu đen trắng làm chủ đạo, Cố Thời Vũ nhíu chặt mày, biểu tình nghiêm túc lật xem văn kiện trong tay. Hắn mặc một thân áo sơ mi trắng tinh không một hạt bụi, ống tay áo xắn qua loa tới khuỷu tay lộ ra cánh tay trơn bóng, bút máy trong tay đang không ngừng sửa chữa nội dung văn kiện.

Cầm khúc du dương vang lên trong phòng, Cố Thời Vũ nâng mí mắt, chậm rãi lấy di động nhìn màn hình, Tiểu Noãn!? Hắn vui vẻ cười cong mặt mày, nguyên bản một phó tổng giám đốc bá đạo lãnh khốc nháy mắt tan biến một chút cũng không còn.

"Thân ái, ngươi nhớ ta sao?" Giọng nói mềm nhẹ thuộc về Ôn Noãn truyền đến.

"Tiểu Noãn, giữa trưa ngươi cũng chưa gọi cho ta.." Cố Thời Vũ ủy khuất bĩu môi. Hắn chính là ở trước máy tính đợi nửa ngày rốt cuộc đợi được là một cái tin nhắn lỡ hẹn.

"Xin lỗi Thời Vũ, giữa trưa ta có chút việc." Trong giọng nói Ôn Noãn tràn đầy xin lỗi: " Bất quá ta đã chuẩn bị lễ vật cho ngươi, chắc là đã đến công ty, ngươi có lấy được chưa?"

"Lễ vật?" Mắt Cố Thời Vũ sáng rực lên:" Là cái lễ vật gì a?" Hắn tò mò hỏi, có thể hay không... có thể hay không là cùng cái lễ vật lúc trước của hắn giống nhau, Cố Thời Vũ đỏ mặt suy đoán.

"Ngươi ra xem liền biết." Ôn Noãn cười nói.

Cố Thời Vũ ném xuống công tác đứng dậy hướng ngoài cửa đi đến, công ty chuyển phát nhanh đều là người ở bên dưới ký nhận, bởi vì hôm nay,hắn phải công tác nên có phân phó không ai được quấy rầy hắn, phỏng chừng chuyển phát nhanh còn ở bên ngoài.

Bước nhanh tới cạnh cửa, Cố Thời Vũ đột nhiên kéo cửa, người trong lòng luôn tâm tâm niệm niệm đột nhiên ý cười tràn đầy xuất hiện trước mặt, hạnh phúc tới quá đột nhiên, hắn không kịp phản ứng sững sờ đứng tại chỗ.

Ôn Noãn bị bộ dáng ngốc bức của hắn chọc cười, cô cười khẽ nhào vào lồng ngực hắn, giọng điệu nhẹ nhàng trêu đùa: " Tiên sinh, chuyển phát nhanh đã đến, thỉnh ký nhận ~ "

Giai nhân trong ngực, Cố Thời Vũ mới ý thức được Ôn Noãn thực sự từ bên Mỹ đã trở lại, trở lại bên hắn! Hắn kinh hỉ ôm lấy cánh tay cô, càng ôm càng chặt như muốn đem cô khảm vào trong thân thể của mình: "Tiểu Noãn.." hắn đem mặt chôn ở cổ cô, hít sâu một hơi mùi hương trên người cô, thanh âm rầu rĩ lại mang theo chút run rẩy: " ta thực sự rất nhớ ngươi."

" Thời Vũ ta cũng nhớ ngươi." Cô mặc kệ lực đạo mạnh mẽ của hắn làm tổn thương đến cô, nhẹ nhàng vuốt sống lưng hắn làm bình ổn cảm xúc của hắn.

"Ngươi gạt người.." Cố Thời Vũ nhỏ giọng lẩm bẩm. Ngươi mỗi ngày đều cùng đám ngoại quốc chơi thật vui vẻ, làm gì có bộ dáng nhớ ta đâu! Hừ QAQ!

"Hử, ngươi vừa nói cái gì?" Ôn Noãn không nghe rõ hắn lẩm bẩm cái gì.

"Không có gì, không có gì." Cố Thời Vũ thật cơ trí không có nói ra hắn lẩm bẩm cái gì, vội chuyển đề tài: " ngươi như thế nào đã trở lại? Không phải ngươi nói một tuần nữa mới về sao?"

"Bởi vì ta muốn nhìn thấy ngươi sớm một chút." Ôn Noãn cười ôm cổ Cố Thời Vũ.

Cố Thời Vũ luôn là bị Ôn Noãn âu yếm làm cho ngượng ngùng không thôi, hắn cũng nghĩ tới phải bình tĩnh đối mặt, trọng chấn lại uy phong của nam tử hán, chỉ là cứ đến lúc cô trêu chọc hắn là hắn lại không có tư tưởng đi lo chuyện khác. Cố Thời Vũ mặt đỏ bừng cắn cắn môi dưới, khẩn trương đáp lại lời âu yếm của cô.



Cứ ôm như vậy, Ôn Noãn đem Cố Thời Vũ đẩy vào văn phòng, sau đó nhón chân nói: " Tiên sinh, ngươi còn không có ký nhận ta đâu." Cô chớp chớp mắt, thuần khiết lại thiên chân.

"Sao... ký nhận như thế nào.." Cố Thời Vũ đỏ mặt khó khăn hỏi.

"Ngươi nói..xem~" Ôn Noãn tiến sát vào Cố Thời Vũ, một bên nhẹ nhàng mút môi hắn một bên nhẹ nhàng nói.

Bị Ôn Noãn như có như không hôn làm cho thở hồng hộc, Cố Thời Vũ nhìn ý cười hài hước trong mắt cô, đại não đột nhiên hiện lên hình ảnh Ôn Noãn mấy ngày nay vẫn luôn ở trong mộng tà ác cười tra tấn hắn. Ái muội hôn liếm, động tác khi nhẹ khi nặng, đầu ngón tay làm càn, nhìn biểu tình hắn khó chịu sẽ lộ ra tươi cười vui sướng, rõ đầu rõ đuôi là một nữ nhân hư!

Nam nhân dục cầu bất mãn rất đáng sợ, mặc dù chỉ là ở trong mộng. Trong lòng Cố Thời Vũ nảy lên một cỗ khô nóng, hắn đột nhiên dơ tay chế trụ gáy Ôn Noãn hướng về phía mình, vốn dĩ hôn nhẹ liền biến thành một cái hôn nóng bỏng.

Môi răng gặm cắn, lưỡi cùng lưỡi mãnh liệt triền miên....

Cố Thời Vũ nỗ lực học tập rốt cuộc thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, trong mộng thực hành rốt cuộc phát huy được công dụng.

Ôn Noãn dựa vào lồng ngực Cố Thời Vũ thở hổn hển, vì cái gì kỹ năng hôn của tiểu hài tử này tốt như vậy, cô không ngừng hô hấp, có chút buồn bực nghĩ.

"Nói, vì sao kỹ thuật hôn của ngươi tự dựng lại tốt như vậy, có phải là sau lưng ta cùng người khác hẹn hò?!" Ôn Noãn ra vẻ ai óan nhìn Cố Thời Vũ mở miệng nói.

Cố Thời Vũ đỏ mặt lắc đầu, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận hắn ở trong mộng xuân học được: "Ta tự học." Mấy tháng không ở cùng Ôn Noãn, mụ mụ luôn giúp hắn sưu tập mấy cái tiểu thuyết tình yêu cùng tư liệu, trong đó dạy tiếp xúc thân mật cũng không ít, vừa lúc có thể lấy cái này làm cớ.

"Nga~ vậy ngươi còn học cái gì?" Ôn Noãn giơ chân, ái muội cọ xát giữa hai chân hắn.

Thân mình Cố Thời Vũ run lên, từng mảng đỏ ửng bắt đầu lan tràn từ cổ lên: " Không... không có... ta không học... khác.." hắn giật giật chân muốn ngăn trở động tác của cô.

"Thật sự không học?" Ôn Noãn nhướng mày.

Cố Thời Vũ không được tự nhiên trốn tránh ánh mắt Ôn Noãn, tốt lắm, hắn thực sự đã học rất nhiều...

Ôn Nõan chậm rãi đến gần tai Cố Thời Vũ, nhẹ nhàng thổi khí: "Thân ái, chúng ta thực hiện một chút thành quả học tập của ngươi, ân?"

.....

Lúc Cố ba ba nhận điện thoại của Cố mụ mụ cũng là lúc kết thúc công tác, ông rời đi nhưng không giấu được lòng hiếu kỳ mà đến trước cửa văn phòng Cố Thời Vũ. Tay cầm then cửa vặn vặn, khóa trái bên trong.. Cố ba ba cười hắc hắc, bước chân nhẹ nhàng rời đi.

"Này, lão bà, ta cảm thấy chúng ta hẳn là cần chuẩn bị danh sách tiệc cưới một chút. Nga đúng rồi, những thứ cần thiết khác cũng cần chuẩn bị ..ân"

[ khởi động lần kiểm tra đo lường thứ hai, đinh --- -------- kết quả đo lường : Đã hoàn thành. Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ, có muốn thoát ly thế giới hiện tại?]

Không..

______

Công ty Cố thị tầng cao nhất, trong văn phòng tổng giám đốc...

Đã ba năm, tiểu tử ngây ngô mới bước vào thương trường lúc trước đã biến thành một thanh niên tuổi trẻ đầy hứa hẹn, cao trung hắn bỏ học, một lần bệnh chính là năm năm, dựa vào nghị lực cường đại mà khắc phục chướng ngại tâm lý. Lúc đầu khó khăn khiến người cười chê, khi trưởng thành khiến người cảm thán, cuối cùng dựa vào thực lực cường đại cùng kỳ ngộ nghịch thiên đem công ty phát triển thành đầu rồng của ngành điền sản.( ý nói đứng đầu trong nghành điền sản)

Soái khí lại có năng lực như thế tất nhiên là dẫn tới một đám muội tử hoa si muốn phạm tội, chỉ là sau khi thăm dò mới biết được, nam thần đã sớm kết hôn, cùng một cô bé lọ lem không có bối cảnh không có gia thế gì kết hôn.

"Phu nhân, ngài tới rồi." Nhóm công nhân đang sôi nổi dừng bước chân, cung kính chào hỏi với nữ tử đối diện. Mặc kệ bên ngoài truyền nhau phu nhân như thế nào không xứng với lão bản, công nhân Cố thị vẫn không bị ảnh hưởng, bởi vì làm việc bên người, bọn họ biết rõ năng lực của phu nhân tuyệt đối không thua kém lão bản, người ở bên ngoài đơn giản chỉ là ghen ghét mà thôi.

"Uh, mọi người làm việc vất vả rồi, mau đi ăn cơm trưa rồi nghỉ ngơi một lúc đi." Ôn Noãn cười gật đầu đáp lại.

"Cố tổng, Vương thị đã đồng ý thu mua#$%&@" trong văn phòng rộng lớn vẫn là phong cách hai màu đen trắng làm chủ đạo, trên bàn công tác màu đen, bốn màn hình xếp thành chữ điền phát ra ánh sáng, trên màn hình người trong khung vuông đang cung cung kính kính hướng Cố Thời Vũ báo cáo công tác.

"Làm không tồi." Cố Thời Vũ mặt không biểu tình gật đầu, giọng điệu bình tĩnh mà lạnh nhạt.

"Trước quý $@#$&¥¥" một người vừa báo cáo xong ngay sau đó lại có người tiếp tục mở miệng.

Cạch!



Cửa phòng bị người bên ngoài đẩy ra, bóng dáng mảnh khảnh của Ôn Noãn xuất hiện ở cửa. Ánh mắt Cố Thời Vũ sáng lên, khóe miệmg nhịn không được giơ lên, hắn giật giật thân mình, muốn đứng dậy đón tiếp cô, không nghĩ tới lại bị cô dùng ánh mắt ngăn cản.

'Thành thật làm việc, không cần lộn xộn.' Ôn Noãn dùng ánh mắt kiên định biểu đạt ý tứ của mình.

Cố Thời Vũ không tình nguyện ngồi thẳng người, tiếp tục đối mặt với người trên màn hình.

Bộ trưởng đang làm báo cáo: sao lại thế này? Hắn nói sai cái gì rồi sao? Vì sao vẻ mặt tổng giám đốc lại âm trầm như vậy a 0.0

Ôn Noãn nén cười đi qua, dưới ánh mắt cứ liếc qua đây của Cố Thời Vũ ngồi xuống bàn trước mặt hắn.

Tiểu Noãn? Cố Thời Vũ nghi hoặc chớp chớp mắt.

Ôn Noãn duỗi tay chỉnh camera chỉ quay được phần đầu của Cố Thời Vũ, sau đó dưới ánh kinh dị của hắn liền nâng chân trần đạp lên trên đùi hắn.

Một màu hồng phấn chậm rãi hiện lên trên mặt, Cố Thời Vũ căng chặt mặt, tận lực làm cho chính mình bỏ qua chân nhỏ đang làm loạn trên người.

Ôn Noãn đem chân dịch đến chỗ không thể nói nào đó, sau đó đùa dai dùng sức nghiền một chút.

"Ngô!" Cố Thời Vũ chịu không nổi cuộn tròn thân thể.

"Cố tổng, ngươi làm sao vậy?" Nhân viên ở bên kia video lo lắng hỏi.

Ôn Noãn tiếp tục động ngón chân, mặt mày mỉm cười nhìn hắn 'nói chuyện a, nhân gia hỏi ngươi đó.'

Cố Thời Vũ cấp bách nhìn Ôn Noãn, không tiếng động cầu xin tha thứ ' Tiểu Noãn ..... Đừng ở chỗ này ... chúng ta, chúng ta về nhà đi..'

'Không cần ~' Ôn Noãn ác liệt nhướng mày.

QAQ! Cố Thời Vũ cố nén cảm giác kích thích trên người, biểu tình nghiêm túc đứng đắn ý bảo nhân viên đẩy nhanh tốc độ.

Ôn Noãn ngồi bên cạnh màn hình máy tính, một bên chuyên chú nhìn Cố Thời Vũ mặt mày đỏ bừng lại cố làm ra vẻ nghiêm túc, một bên tà ác hoạt động ngón chân, phàm là địa phương cô có thể gặp được, tất cả đều không tha.

Tay Cố Thời Vũ gắt gao nắm chặt tay nắm của ghế dựa, ngón chân mẫn cảm cuộn tròn lại, đôi môi gắt gao mím chặt không dám thả lỏng chút nào, sợ sẽ phát ra thanh âm kỳ quái.

Cùng nhân viên hội nghị một lúc làm Cố Thời Vũ đứng ngồi không yên cuối cùng cũng kết thúc, hắn nhanh như tia chớp nhổ nguồn điện máy tính, khóa cửa văn phòng, bế Ôn Noãn vọt vào phòng nghỉ cách vách.

Tiểu Noãn quá xấu rồi! Làm hại hắn thiếu chút nữa mất mặt, nhất định phải trừng phạt cô mới được!

" Thời Vũ, ngươi làm việc không đàng hoàng như thế thật sự tốt sao?" Ôn Noãn kéo chăn ngăn trở chính mình bị lột sạch.

"Hiện tại là nghỉ trưa". Cố Thời Vũ quyết đoán đoạt lại chăn ném ra ngoài.

"Vạn nhất.." Ôn Noãn còn muốn tranh thủ một chút, rốt cuộc ban ngày tuyên dâm quá rớt tiết tháo.

"Tiểu Noãn.." Có Thời Vũ chế trụ hai tay trên đỉnh đầu: "Ngươi nên phụ trách, ai bắt ngươi lộn xộn đâu."

"Từ từ! Ta chính là muốn chơi chơi! Thật sự! A!"

"Nhưng ta coi là thật."

"Đừng bán manh! Ngươi là nam nhân phúc hắc giả heo ăn thịt hổ, mau trả ta một Thời Vũ đáng yêu ngốc manh!"

"Ta chính là Thời Vũ."

"..."

"Tiểu Noãn , không phải ngươi muốn như vậy sao?"

"!!!"

" ta yêu ngươi, vĩnh sinh vĩnh thế!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Chủ Đều Là Xà Tinh Bệnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook