Mục Châu

Chương 19: Hành trình bắt đầu

Mai Mai

15/07/2018

Mục Châu có rất nhiều truyền thuyết, đa số là về những thanh gươm thần, những kết giới và trận pháp cổ xưa, Hoa U Huyết chính là loài thực vật nổi tiếng nhất trong số những truyền thuyết đó.

Người ta tìm thấy hình ảnh đầu tiên và cũng là rõ ràng nhất của Hoa U Huyết trong một cuốn sách cũ ở Thư Viện Ngàn Năm.

Trong sách có ghi rất rõ Hoa U Huyết là một loại thực vật sinh trưởng gần chủng tộc Hoa Ăn Thịt. Sau khi Hoa Ăn Thịt xử lý con mồi, chúng sẽ không hấp thụ máu mà để máu chảy đến một vị trí nhất định dưới nền đất. Trải qua ngàn năm hấp thụ máu tươi bởi rất nhiều cây Hoa Ăn Thịt, nơi đó sẽ ủ mầm lên cây, khi trưởng thành sẽ nở ra một bông hoa đỏ như máu, người ta gọi đó là Hoa U Huyết.

Nhưng vấn đề ở đây là ý thức lãnh thổ của Hoa Ăn Thịt rất mạnh, thông thường một cây Hoa Ăn Thịt sẽ ăn luôn bất kì cái Cây Ăn Thịt nào ở gần nó, nên chuyện chúng tụ tập sống thành bầy lại còn ủ ra một cây Hoa U Huyết là chuyện không thể nào.

Lại nói về Độc Rắn Hổ.

Rắn Hổ Mang cũng chỉ là một loài ma thú trong truyền thuyết. Những thợ săn dũng cảm nhất từng đi đến những khu vực không người ờ của Mục Châu từng truyền nhau câu chuyện về một loại ma thú to lớn gọi là Rắn Hổ Mang. Con vật này lớn hơn các loài rắn thông thường rất nhiều, da cứng như sắt thép, cực kì hung hãn đáng sợ, và độc của nó chính là loại độc mạnh nhất Mục Châu.

Chỉ cần bất cứ bộ phận nào trên cơ thể bị dính chất độc này đều sẽ ngay lập tức bị hủ bại và phong hóa, dù cho là người mạnh mẽ đến mức nào đều sẽ chỉ còn lại bộ xương khô. Nhưng cũng như Hoa U Huyết, chưa có ai từng thật sự chứng kiến Rắn Hổ Mang, hoặc đơn giản mà nói thì những người có thể nhìn thấy nó đều không thể sống đến khi kể lại được hết toàn bộ.

Mộc Dao cười cười: “Từng thấy qua.” Dừng một chút: “Da nó rất đẹp”.

Bốn người đột nhiên rùng mình một cái, đồng loạt nhớ đến cái ghế bọc da mà Mộc Dao hay ngồi đọc sách bên cửa sổ, bây giờ nhớ lại thì quả thật cái ghế đó không biết là bọc da gì….

“Còn Hoa U Huyết?” Lão già lại hỏi.

“Chưa gặp bao giờ, Rắn Hổ Mang cũng chỉ là do tình cờ nên mới thấy qua một lần. Tôi đâu có hứng thú với mấy thứ kịch độc đó.” Mộc Dao vẫn cười hì hì.

“Dẫu sao gặp một lần vẫn tốt hơn chưa gặp bao giờ. Chúng tôi có thể cung cấp bản đồ cho các cậu, nếu như tìm không ra cũng không sao.”



Lão già ngửa mặt thở dài: “Chỉ cần có hy vọng cứu được thành chủ, mọi khả năng chúng tôi đều phải thử.”Mộc Dao ngước nhìn về phía hai quả bóng nước đang chầm chậm xoay tròn giữa không trung, cô vẫn cảm thấy không gian ở nơi này đặc biệt “Chậm”, chậm hơn bình thường bên ngoài rất nhiều.

Có lẽ họ đã tìm trận pháp sư làm chậm không gian ở nơi này lại, kéo theo thời gian chậm hơn để ngăn ngừa chất độc phát tán.

“Được rồi, chúng ta đi nào!”

5 ngày sau.

Mộc Dao là một người rất hiệu suất, khi cô nói đi có nghĩa là đi ngay, và đi đâu chính là đi đó.

Trong số 5 nhiệm vụ lần này của họ, có một nhiệm vụ hạ cấp là đi thu thập cát trắng. Cát trắng là một loại nguyên liệu dùng đễ đúc tường thành ở Mục Châu, có thể được tìm thấy ở khắp Rừng Cát Tiên, nhưng hiện tại người ta đã không sử dụng loại cát này để xây dựng nữa, nên đối với Mộc Dao mà nói nhiệm vụ này khá là kì cục.

Thanh Phong nhét đầy cát vào trong bao giơ lên vẫy vẫy với Mộc Dao: “Bao nhiêu đây đủ rồi chưa? Có cần lấy thêm không?”

Mộc Dao tiến tới lấy cái bao cát nhét vào trong không gian của mình, chà xát hai tay cho cát rơi ra: “Đủ rồi! Mọi người tập trung lại đây nào!”

Người nào người nấy trên mặt đều dính đầy cát trắng, Ngân Hà tiện tay quăng cho mỗi người một cái bóng nước vào mặt, xém nữa làm Thảo Nguyên lảo đảo té chổng mông.

Mộc Dao chà bớt nước trên mặt, vớt áo choàng ngồi bệt xuống đất: “Hai nhiệm vụ trung cấp còn lại đều là tìm thịt và da lông của Báo Hoang. Khu vực sinh sống của mấy con báo này cách chúng ta không xa, lát nữa sau khi giải quyết đầy đủ nhiệm vụ chúng ta sẽ tìm một chỗ an toàn tạm thời qua đêm. Sáng ngày mai sẽ bắt đầu đi tìm Hoa U huyết. Được chứ?”

“Chúng tôi không có ý kiến gì.” Đông Quân vỗ bớt bụi trên đầu Thanh Phong.

Ngân Hà và Thảo Nguyên đều gật đầu tỏ ý không phản đối. Mọi người ngồi nghỉ ngơi trong chốc lát rồi tiếp tục tiến tới địa phận của bầy Báo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mục Châu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook