Mị Ảnh

Chương 76: So đấu.

Anh Giai Ngây Thơ

21/03/2013

Khắc Lạp Khắc nhìn nam tử trước mặt, trên mặt không có một tia biến ảo, chỉ là trong đáy lòng lại âm thầm tính toán: hắn không tin chuyện hiện tại đang lan truyền trong Thánh địa. Nếu tiểu tử này là phế nhân, sợ rằng tất cả mọi người trong Thánh địa này đều là phế nhân, cho dù kinh mạch của hắn bị đứt đoạn, không tu luyện được đấu khí, thì hắn tuyệt đối cũng không phải kẻ giản đơn. Người có thể được bọn người đại trưởng lão coi trọng như vậy, làm sao có thể là một tên phế nhân.

Khắc Lạp Khắc không đồng tình với Lưu Phong, mặc dù danh tiếng của hắn ở Thánh địa rất xấu xa, thế nhưng trong tình cảnh tất cả mọi người đều hận thù hắn, hắn còn có thể sống tiêu sái như vậy, càn rỡ như vậy, hắn có thể giản đơn được sao! Huống chi, đây chính là Thánh Tông cá lớn nuốt cá bé. Cho nên, Nghệ Phong đồng dạng rất thận trọng với nam tử trước mặt, nếu so sánh Lưu Phong với Khắc Lạp Khắc thì đúng là một vở hài kịch không hơn.

- Khắc Lạp Khắc, như vậy đi, ngươi để ta đánh một trận, sau này không có việc gì thì nhớ che vết hồng ban trên tay lại. Nói không chừng sau này chúng ta sẽ là bằng hữu tốt.

Nghệ Phong cười cười nói.

- Ha ha, Phong thiếu, với tính cách của ngươi, ngươi sẽ đáp ứng điều kiện như vậy sao? Chúng ta vốn cùng một loại người.

Khắc Lạp Khắc nhìn Nghệ Phong cười nói.

Nghệ Phong hơi suy nghĩ, bất giác rùng mình. Trên tay buộc khối vải đỏ rêu rao khắp nơi, cảnh này có vẻ rất chọc cười.

- Nếu không, buộc miếng vải đen cũng được.

Nghệ Phong yếu ớt nói.

Khắc Lạp Khắc suýt nữa choáng váng: vải đen và vải đỏ có gì khác nhau?

- Ha ha, ta còn muốn biết Phong thiếu chuẩn bị đánh ta như thế nào.

Khắc Lạp Khắc cố gắng kiềm chế cơn tức giận trong lòng, hắn quên mất bản thân bao nhiêu năm qua không hề tức giận, thế nhưng hôm nay lại bị mấy câu nói của Nghệ Phong chọc nổi giận.

- Ha ha, đánh thế nào, đương nhiên chỉ dùng tay đánh.

Nghệ Phong đĩnh đạc nói, bắt đầu xắn tay áo, rất có dáng dấp của lưu manh đánh nhau.

Dung Mị nhìn thấy màn này, lập tức sửng sốt, giống như nhớ ra điều gì, nàng kéo tay Nghệ Phong nói:

- Nghệ Phong sư huynh, sư huynh...



Nghệ Phong bình thản liếc nhìn Dung Mị trang điểm rất xinh đẹp ở trước mặt, trong lòng thầm cười lạnh nói: Coi như ngươi còn có chút lương tâm, vẫn nhớ ra ta là một phế nhân.

Nghệ Phong không để ý đến Dung Mị, rút tay mình khỏi cánh tay của nàng, bước tới phía trước nói với Khắc Lạp Khắc:

- Chỉ dựa vào vũ lực của ngươi, căn bản không phải đối thủ của Dung Mị, nguyên nhân ngươi không hề sợ hãi chính là vì ngươi có độc thuật.

- Phong thiếu quả nhiên có nhãn lực tinh đời, nhưng lẽ nào ngươi muốn so đấu độc thuật với ta? Ha ha, ta chưa từng nghe nói Phong thiếu có học qua độc thuật.

Khắc Lạp Khắc khẽ cười nói. Nhưng trong lòng hắn cũng không khỏi kích động: Ở Thánh địa này, người hắn muốn đánh bại nhất chính là Nghệ Phong, nếu như có thể đánh bại Nghệ Phong, vậy vị trí đứng đầu sẽ thuộc về hắn, về phần Lưu Phong, hắn căn bản không thèm để tâm. Tuy rằng thực lực của tiểu tử đó rất mạnh, nhưng lại quá ngốc, không đáng để hắn xem trọng. Ở Thánh địa này, chỉ có ba người có thể khiến hắn xem trọng đó là: Thiên Nghịch, Thi Đại Nhi, và người hắn coi trọng nhất chính là Nghệ Phong.

Nghệ Phong cười nhạt, đương nhiên biết những người này có chủ ý gì. Ở Thánh địa này, chỉ cần có thể đè ép hắn thì bọn họ sẽ trở thành người đứng đầu của Thánh địa.

- Phong thiếu, cẩn thận.

Nói xong, Khắc Lạp Khắc không chút nghĩ ngợi, rút từ trong lòng ra mấy cây kim châm, phóng về phía Nghệ Phong.

Nghệ Phong nhìn đám kim châm dày đặc, hắn cười lạnh một tiếng, làm động tác khiến tất cả mọi người đều há miệng kinh hãi, đó là ung dung dùng tay bắt đám kim châm kia.

- Nghệ Phong sư huynh, có độc...

Dung Mị hô lớn, nàng không ngờ Nghệ Phong luôn thông minh, tại sao lại mắc phải sai lầm thấp kém như vậy.

Không hề lo lắng, bàn tay Nghệ Phong đón đỡ mấy cây kim châm, trên bàn tay trắng trẻo, từng vòng màu đen giống như mực nước lan tràn ra xung quanh, khiến Dung Mị nhìn thấy mà hoảng hốt.

Nghệ Phong nhìn thấy màn này, vẫn tỏ ra vô cùng ung dung, không để ý đến độc tố đang không ngừng lan tràn trên tay mình, đột nhiên múa may bàn tay trái bị mấy cây kim châm đâm vào, mấy cây kim bỗng nhiên đổi hướng bay về phía Khắc Lạp Khắc.

Khắc Lạp Khắc thấy thế, tựa hồ có chút khó hiểu: Nghệ Phong rốt cuộc đang làm cái gì? Hắn không nhanh bức độc, tại sao còn dùng kim châm của ta công kích ta. Lẽ nào hắn cho rằng độc dược do ta phối chế sẽ có tác dụng với ta sao?

Mặc dù nghĩ như vậy, Khắc Lạp Khắc cũng không dám chủ quan coi thường, thân ảnh chợt lóe, tránh né mấy cây kim châm bắn về phía mình.



Nghệ Phong thấy thế, không khỏi cười khẽ một tiếng, Khắc Lạp Khắc quả nhiên cẩn thận hơn Lưu Phong.

Nghệ Phong nhìn độc tố màu đen đã sắp lan tràn lên cánh tay mình, lúc này hắn mới rút từ trong lòng ra mấy cây kim châm, vung tay lên, mấy cây kim châm đồng thời đâm vào cánh tay hắn, màu đen đang không ngừng lan tràn cuối cùng cũng dừng lại.

Nghệ Phong thấy thế, lại lấy từ Nạp linh giới ra một lọ dịch thể toả mùi thơm ngát thoang thoảng, nhỏ vài giọt vào chỗ bị kim châm của Khắc Lạp Khắc đâm vào.

Làm xong tất cả, Nghệ Phong mới rút mấy cây kim châm từ trên cánh tay, động tác trên tay không ngừng biến ảo, từng cây kim châm không ngừng xếp hàng trên cánh tay, màu đen lan tràn cũng từng chút một bị đẩy đi, rất nhanh, mấy giọt dịch thể màu đen được bức ra khỏi những miệng vết thương bị kim châm vừa đâm vào.

Dung Mị và Khắc Lạp Khắc thấy cảnh tượng như vậy, đều trợn trừng mắt nhìn Nghệ Phong, bọn họ tựa hồ không thể tin được khi nhìn thấy bàn tay Nghệ Phong trở về màu sắc hồng hào như ban đầu.

Khắc Lạp Khắc không làm sao hiểu được, độc tố độc nhất mà mình có thể phối chế, tại sao lại bị người ta phá giải đơn giản như vậy?

- Ngươi là Y sư?

Khắc Lạp Khắc ngây người nhìn Nghệ Phong, với thủ đoạn giải độc vừa rồi của Nghệ Phong, có thể thấy rõ y thuật của Nghệ Phong hiển nhiên không thấp, điều này cũng nói rõ, độc thuật của hắn vô dụng trước mặt Nghệ Phong.

- Ngươi nói sao?

Nói đùa, độc thuật của ngươi như vậy mà cũng muốn ta xem trọng, chưa nói đến ta có thể dựa vào độc thuật của mình hóa giải, cho dù chỉ dựa vào y thuật, độc thuật của ngươi cũng không uy hiếp được ta.

- Thế nào? Không nhìn thấy những kim châm của ngươi có biến hóa gì sao? Có lẽ ngươi có được một số tin tức khác, cũng có thể thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ của ngươi.

Nghệ Phong nhìn Khắc Lạp Khắc khẽ cười nói.

Dung Mị không chịu tỏ ra yếu kém, phụ hoạ theo lời Thi Đại Nhi. Nàng không cam lòng nhìn thấy Thi Đại Nhi tỏ ra ưu tú hơn nàng ở bất cứ chuyện gì.

Nghệ Phong thấy dáng dấp lả lơi của Dung Mị, liền hừ lạnh nói:

- Ngươi muốn tìm nam nhân, thì cứ tùy tiện ra đường tìm một người, bản thiếu không có thời gian chơi với ngươi. Được rồi, hôm nay quấy rối chuyện tốt của ngươi và Khắc Lạp Khắc, ta rất xin lỗi.

Nói xong, Nghệ Phong không để ý tới Dung Mị, kéo tay Thi Đại Nhi rời khỏi. Loại nữ nhân không sạch sẽ như vậy, Nghệ Phong thật sự không có một chút hảo cảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mị Ảnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook