Màu Xám Đen

Quyển 1 - Chương 9: Cố gắng khiêm nhường

Hổ Bán Liên

27/06/2016

Phòng ngủ của tôi không tệ như tôi tưởng tượng, trên thực tế tôi thành thật mà nói là rất tốt.

Có lẽ là một mình tôi ở nên phòng cũng không lớn nhưng trần nhà rất cao, bởi vậy trông có vẻ rộng rãi. Dựa vào tường màu xám là chiếc gường màu xanh sẫm, bên gường có một cái tủ quần áo, một cái bàn nhỏ, một phòng sinh hoạt chung cùng một ghế sofa nhỏ. Sau cánh cửa kia là phòng tắm. Màn che bằng nhung màu đen treo trên trần nhà rủ xuống, nơi nơi đều có đồ trang trí là con rắn nhỏ màu bạc, điển hình phong cách Slytherin.

Hành lý của tôi đặt trên chiếc thảm trải sàn màu xám phía trước cái giường.

Tôi phân loại hành lý của mình, sách giáo khoa cũ cùng giấy viết để trên bàn, quần áo bỏ vào tủ quần áo - tủ quần áo so với tưởng tượng của tôi thật quá lớn, hiển nhiên là sử dụng phép thuật không gian, nhưng tôi lại dùng không hết. Cho dù nó lớn hay nhỏ thì quần áo của tôi cũng không thể để chật.

Sắp xếp xong hành lý, tôi vui vẻ đi tắm, lên gường.

Được rồi. Bây giờ tôi có thể bình tĩnh tự hỏi tôi cuối cùng là làm thế nào hòa nhập vào nhà Slytherin.

Lúc trước tôi còn đọc qua quyển “Hogwarts, một lịch sử”, tôi biết từ trước đến nay Slytherin chỉ nhận thuần huyết, hoặc một số rất ít hỗn huyết có tài năng, có dã tâm.

Trước khi đến Hogwarts, tôi có hỏi qua Blaise, làm sao cô có thể biết đến những đồ vật mà vốn là cô không thể biết. Cô rối rắm, cuối cùng ôm tôi nói: “Xin lỗi con, mẹ nghĩ rằng chưa đến thời điểm nói cho con biết.”

Tôi không muốn cô khó xử, hơn nữa cô lại có vẻ mặt không muốn nhắc đến.

Tôi cũng đã từng cẩn thận quan sát cô, cho ra kết luận là cô hoàn toàn không nhìn thấy Hẻm Xéo, thật sự không có ma thuật, cô không phải là Squib xuất thân từ gia đình phù thủy, cô là Muggle.

Như vậy, có thể giải thích là người cha chưa từng gặp mặt của tôi là một phù thủy. Có lẽ còn là một phù thủy nhà Slytherin. Bởi vì tôi có thể là hỗn huyết, nhưng lại không có chút dã tâm nào, cũng không có khuynh hướng đen tối phản xã hội, cực kỳ không phù hợp với tiêu chuẩn vào nhà Slytherin, mà tôi nghe nói phù thủy của một gia đình bình thường đều vào chung một nhà.



Đến chính tôi cũng không muốn vào nhà Slytherin, đây là điều tệ nhất mà tôi không nghĩ đến. Tôi nghĩ tôi cũng không phải là hỗn huyết duy nhất trong Slytherin, nhưng tôi có lẽ là duy nhất một hỗn huyết được nuôi dưỡng bởi một Muggle. Hành vi, cử chỉ của tôi đều có dấu vết của người Muggle, ánh mắt khinh bỉ của người thuần huyết đối với người Muggle trong nhà giống như đèn hải đăng trong đêm tối.

Slytherin tình nguyện đen tối, theo đuổi sức mạnh, thậm chí có không ít con cháu của Tử thần thực tử. Tôi không sợ họ cô lập tôi hoặc là xúc phạm tôi, v…v… những điều này ở kiếp trước tôi đã trải qua. Nhưng tôi sợ đau, sợ chết, sợ đến khi họ không chịu nổi tôi mà dùng bạo lực thương tổn tôi. Cho dù sống lại, tôi cũng không có thói quen bạo lực. Tôi là một đứa nhỏ gầy yếu mới mười một tuổi, đánh đập có thể làm tôi dễ dàng chịu thua.

Trong nháy mắt, tôi nghĩ đến nghỉ học. Thời điểm nhận được thư nhập học, tôi có hứng thú với phép thuật, nhưng lại không muốn rời Blaise, cho tới nay chúng tôi đều dựa vào nhau để sống. Cô tay chân vụng về, tự lo cho mình cũng không xong, cho tới nay đều là tôi chăm lo cho cuộc sống sinh hoạt của chúng tôi. Tôi sợ tôi rời đi, cô sẽ rối loạn.

Nhưng Giáo sư McGonagall nói với tôi, nếu không có người dạy tôi kiểm soát cùng với khơi thông ma lực của mình, một ngày nào đó tôi có thể làm bị thương người xung quanh.

Khi tôi nghĩ tới người đàn ông đã chết đêm đó, tôi thu thập hành lý đi Hogwarts.

Các học sinh lớn coi thường tôi, lại không thèm lấy lớn bắt nạt nhỏ, cho nên sẽ không làm gì tôi, nhưng mà những học sinh cùng khóa, tôi nhìn thấy những ánh mắt nóng lòng muốn thử.

Phản kháng thì không thể nghi ngờ là muốn chết.

Muốn sinh sống ở nơi này, tôi chỉ có thể thu nhỏ mình, cố gắng bỏ đi những dấu vết Muggle trên người mình.

Cố gắng khiêm nhường.

Tiến vào hoàn cảnh xa lạ đầy căm thù khiến tôi lo lắng, tôi không ngủ ngon, dậy sớm vào sáng hôm sau.

Tuy rằng huynh trưởng Coffey nói rằng học sinh năm nhất sẽ có học trưởng hỗ trợ dẫn đường trong tuần đầu tiên, nhưng tôi nghĩ rằng tôi sẽ không được hưởng đãi ngộ này. Tránh đến muộn, cũng tránh học sinh năm nhất, tôi mang theo bản đò, xuất phát trước một giờ, rốt cục trước khi vào tiết học cũng đến được phòng học.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Màu Xám Đen

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook