Mặc Sắc Liên Y

Chương 28: Phụ Thân Đã Lâu Không Thấy

Lâu Liên Thanh

29/05/2017

CHƯƠNG 28: PHỤ THÂN ĐÃ LÂU KHÔNG THẤY

Ta lau lau tóc dài ướt sũng, lấy khăn mặt xoa xoa lung tung, dùng trâm gài tóc tùy tiện giắt tóc lên. Châm đèn Khổng Minh không dùng để trên bàn hồi lâu lên, đẩy cửa ra. Thoáng chốc, đêm thu không khí có chút lạnh lẽo thổi vào, thân thể theo bản năng cứng đờ. Ta thật cẩn thận đem đèn Khổng Minh bưng ra ngoài cửa sổ, kiễng chân, vươn tay hết khả năng, buông tay. Ta ghé vào cửa sổ, lẳng lặng nhìn màu đỏ kia dần nhỏ đi, cho đến khi biến mất khỏi tầm nhìn. Lại đối đêm tối ngây ngốc một lát, ta đóng cửa, thời gian tĩnh tâm hôm nay chấm dứt.

Ta vẫn khát vọng bản thân mình có thể trở thành loại con gái thấy biến không sợ hãi, gặp chuyện thật bình tĩnh, nhưng mà, mặc kệ thời gian, địa điểm, thân thể biến hóa như thế nào, ta vẫn là ta trước kia, biến ra không được nữ cường nhân lý trí, trầm tĩnh, không không không, hiện tại ngay cả nữ nhân cũng không làm được .

Vừa định lên giường ngủ, bỗng nhiên nhớ tới tóc mình vẫn là ẩm, thở dài, nhổ trâm gài tóc xuống, lại mở cửa sổ ra, để không khí lưu thông, hy vọng có thể thổi khô mái tóc sớm một chút, như vậy ta có thể đi ngủ sớm một chút. Chán đến chết úp sấp trên bàn, ta bất tri bất giác ngủ.

Không biết qua bao lâu, ta mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm giác có người vuốt tóc của ta, nhẹ nhàng ôn nhu, thoải mái cực kỳ. Ngô. . . . . . Làm sao bây giờ? Thật thoải mái a! Không đành lòng quấy rầy a tuy rằng biết người này là người tốt, sẽ không thương tổn ta, nhưng là. . . . . . Vẫn bảo trì tư thế này mệt chết đi được.

Ta giống con meo nheo mắt lại, ngáp một cái.

Cánh tay vuốt tóc dừng một chút, giọng nam dễ nghe vang lên trên đỉnh đầu ta: “Tỉnh? Đợi chút nữa đi, tóc sắp khô rồi.”

Thanh âm rất quen thuộc, ai?

Cuối cùng nhịn không được, ta quay đầu lại, nhìn xem là ai đối ta tốt như vậy.

Gương mặt cực kỳ tuấn tú, mặt mày như bức tranh, hơi thở nho nhã ập vào mặt, mang theo một tia mỏi mệt không che dấu được. Mắt phượng dài nhỏ lúc này lộ ra ôn nhu như nước, hàm chứa ý cười, nhìn ta.

Đã lâu không thấy.

“Phụ thân. . . . . .” Ta nhẹ gọi.

“Liên Nhi.” Hắn kích động ôm lấy ta, “Ta rốt cục, tìm được ngươi . . . . . .”

Ta lẳng lặng nằm trên vai hắn, cảm thấy hắn cả người run rẩy. Không biết từ đâu, đáy lòng dâng lên một nỗi ủy khuất, nó không thể khống chế rít gào , cấp tốc len lủi lên trên, làm mũi của ta cay xè, làm mắt của ta ươn ướt. Ta ôm chặt phụ thân, phát tiết tình cảm đột phát.

Cảm giác được ta không ổn, phụ thân cuống quít buông ra ta, giống như đối đãi trân bảo nâng mặt ta lên.

“Liên Nhi, sao lại khóc?”

Nhìn thấy vẻ mặt hắn yêu thương luyến tiếc, ta khóc càng dữ dội, hai mắt đẫm lệ, rất đáng thương.

Phụ thân thở dài một tiếng, ôm lấy ta, làm cho ta ngồi trên đùi hắn, để ta tựa vào ngực hắn mà khóc, vỗ nhẹ lưng của ta.

“Ta biết Liên Nhi chịu rất nhiều khổ, về sau sẽ không thế nữa , phụ thân sẽ một mực ở bên cạnh ngươi.” Như là lập lời thề vậy, hắn lại trịnh trọng nói: “Ta sẽ một mực ở bên cạnh ngươi, vĩnh viễn sẽ không rời ngươi đi. . . . . .”

Đợi cho ta khóc mệt mỏi, nhưng lại nấc lên. Phụ thân rót chén trà, đưa cho ta. Ta từng ngụm từng ngụm uống hết, hậu tri hậu giác phát hiện ta dùng tư thế thân mật này ngồi trong lòng phụ thân, vừa mới lại khóc như vậy, nhất thời đỏ mặt.



Trời ơi là trời! Tuy rằng hắn là cha ta, nhưng mà chưa từng xem hắn là phụ thân a! Thân mật như vậy. . . . . . Nga! Ta sẽ không phải nửa đêm mộng xuân đi a? Hay là thừa dịp hắn không chú ý tránh xa một chút. . . . . .

Đáng tiếc, ông trời luôn vứt bỏ ta.

Chỉ nghe phụ thân cười khẽ một tiếng, ta sợ tới mức động cũng không dám động. Phát hiện ?

“Thật là nhớ quá đi, Liên Nhi của ta là đứa nhỏ dễ thẹn thùng mà!”

Quả nhiên phát hiện .

“Vừa mới khóc lợi hại như vậy, hiện tại thẹn thùng ? Dù gì ngươi vẫn là nam hài mà!”

Ta chỉ biết ta chỉ biết, hắn nhất định cười ta. Ta như đà điểu vùi đầu vào trong ngực phụ thân. Nghe không thấy, ta nghe không thấy!

“Ha hả. . . . . .” Hắn cười rộ lên, trong ngực hơi hơi chấn động theo.”Liên Nhi thật sự là đáng yêu!”

“Hừ!” Ta mạnh ngẩng đầu, cả giận nói: “Ngươi còn biết trở về! Ta còn nghĩ ngươi không cần ta . . . . . .”

“Như thế nào lại thế? Ta ra roi thúc ngựa chạy trở về, lại phát hiện các ngươi không có ở đó, trời biết ta có sốt ruột cỡ nào, chỉ sợ các ngươi đã xảy ra chuyện!”

“Chúng ta là đã xảy ra chuyện. Nương, nương thậm chí. . . . . .” Ta đem chuyện phát sinh mấy ngày nay toàn bộ nói cho hắn.

Phụ thân lại ôm chặt ta, “Sẽ không , vĩnh viễn cũng không sẽ phát sinh . Từ nay về sau, có phụ thân bảo hộ ngươi.”

“Sau đó, ta cùng Tống Ngọc đạt thành giao dịch, trong vòng bốn năm, ta thuộc về hắn. . . . . .”

Ta thực rõ ràng cảm giác được thân mình hắn chấn động. Ngô, đích xác rất có rung động.

Phụ thân nắm lấy hai vai ta, biểu tình có chút đáng sợ, “Thuộc về hắn? !”

“Ách, như ngươi suy nghĩ. . . . . .” Ta dời ánh mắt, không biết vì cái gì không dám nhìn hắn.

“Liên Nhi, ngươi có biết ngươi phải trả giá gì hay không?”

“Hắn, hắn nói, đợi ta đủ tuổi sẽ chạm vào ta. . . . . .” Dưới ánh mắt phụ thân không thể hiểu nổi, thanh âm của ta càng nói càng nhỏ.

“Hắn. . . . . . đã hôn ngươi chưa?”

Ta cẩn thận liếc hắn một cái, gật gật đầu.

Ngô đừng có bộ dáng chịu đả kích được không?



“Sau đó thì sao?”

“Sau đó, ta nghĩ mẫu thân có thể ở Thương Đô, mới tới đây.”

Phụ thân trầm ngâm trong chốc lát, xoa xoa trán, ngữ khí cảm thấy vô lực.”Liên Nhi, nói thật cho ta, ngươi đáp ứng Tống Ngọc bao nhiêu điều kiện rồi?”

Lòng ta cả kinh, lại không dám nói dối, đành phải thành thành thật thật nói rõ, “Mỗi đêm cùng hắn ngủ. . . . . .”

Thấy ta không ra tiếng, phụ thân hỏi: “Còn có gì nữa?”

“Hết rồi.”

Thật là khủng khiếp vì cái gì phụ thân còn cười kinh khủng như vậy?

“Kia hôm nay sao ngươi một mình ngủ?”

“Tống Ngọc vốn tên là Phượng Dự, đến nơi này gặp gỡ một bằng hữu của hắn, hôm nay bọn họ cùng nhau ngủ. . . . . .”

“Phượng Dự? Chính là Giang Nam Phượng gia?”

“Không biết, hắn nói nhà bọn họ kinh thương.”

“Xem ra là đúng.” Nhìn ra nghi hoặc của ta, phụ thân giải thích nói: “Phượng gia, thủ phủ ở Giang Nam, nhiều thế hệ theo thương.”

Ta trợn to mắt, đùa Phượng Dự có tiền như vậy! Vậy gã còn đi làm thải hoa tặc?

“Tốt lắm, sắc trời không còn sớm, ngủ đi!”

Nói xong, bế ta như công chúa, sau đó cùng ta nằm ở trên giường.

“Phụ thân, ngươi ngày mai làm sao bây giờ?”

“Chuyện ngày mai, ngày mai nói sau. Ngủ đi. . . . . .”

“Ân.”

Ta an tâm nhắm mắt lại.

Vầy là sao, ta còn nghĩ đến đêm nay có thể một mình ngủ mà. . . . . . Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mặc Sắc Liên Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook