Ma Thiên Tiền Truyện

Chương 5: Hung đảo thiên (5)

Vong Ngữ

17/06/2016

Trong Ô Vân cốc toàn là nhà gỗ, chỉ sau một lượt hỏa tiễn bắn vào thì lập tức khắp nơi đều thấy lửa lớn bốc lên kèm thèo những đám khói dày đặc cuồn cuộn tuôn ra.

“Bang chủ, đám gia hỏa Hạc Pha Đường Bang bắt đầu phóng hỏa rồi, nhà gỗ nơi đây đã không thể chịu nổi nữa, tốt hơn là lui về thủ trong động đá ở trên núi.” Hán tử mặt gầy nhỏ giọng nói.

Vị đại hán đầu trọc thoáng nhăn mặt nhíu mày một cái, đôi mắt chăm chăm nhìn về phía đối diện sơn cốc, trong ánh mắt lộ ra những tia sáng thù hận. Cứ xem như tối nay đánh lui được Hạc Pha Đường Bang thì vụ hỏa hoạn lớn đang thiêu đốt kia cũng khiến toàn bộ cơ nghiệp nhiều năm của Ô Vâng Bang coi như hoàn toàn bị hủy.

“Thông báo cho tất cả mọi người, lập tức lui về thủ ở thạch động, mang tất cả những thứ hiện có ra, ta cũng muốn cho đám tặc tử Hạc Pha Đường Bang nếm thử lợi hại.” Đại hán đầu trọc dù sao than cũng là kẻ đứng đầu một bang, rất nhanh nén sự giận dữ trong lòng xuống, hung hăng ra lệnh.

“Vâng!” Hán tử mặt gầy đáp ứng, tranh thủ thời gian mang theo mấy người đi ra sắp xếp.

“Khôi Đại Gia” dù có chút không tình nguyện nhưng dưới tích uy của đại hán đầu trọc, cuối cùng cũng thành thành thật thật đi ra ngoài theo.

*tích uy: Uy nghiêm tích lũy nhiều năm.

Rất nhanh, nhiều nhóm bang chúng Ô Vân Bang bắt đầu thối lui về phía sau sơn cốc, biến mất trong vách núi tối đen như mực.

“Thủ lĩnh, người Ô Vâng Bang đã bắt đầu rút lui về phía sơn động ở phía sau cốc rồi.” Đối diện hạp cốc, lão đầu có chòm râu dê ở sau lưng Độc Nhãn Long nhỏ giọng nói.

“Đưa tất cả tinh nhuệ của Hạc Pha Đường Bang chúng ta ra, sau đó liên hợp với các thế lực nhỏ khác, tụ đủ ba trăm người thì đối phó đám Ô Vân Bang tự nhiên là dễ như trở bàn tay. Có điều cũng may mắn mà có huynh đệ mới có thể tiến hành thuận lợi như vậy.” Độc Nhãn Long đắc ý cười hặc hặc, nhìn sang một gã đàn ông ở bên cạnh.

Gã này người tuy thấp nhưng thân hình cường tráng, đang khom mình cúi đấu với Độc Nhãn Long, biểu lộ vẻ nịnh nọt.

“Đi, tất cả nhất loạt công lên, chiếm lấy địa bàn Ô Vân Cốc.” Độc Nhan Long vung tay lên, đích thân dẫn theo tất cả mọi người, lập tức xông lên.

Thấy người Hạc Pha Đường Bang bắt đầu động thủ, mấy thế lực khác cũng vội vàng phái ra nhân thủ, mang theo mấy cái thang trúc, bắc thẳng sang đầu cầu phía bên kia, đồng thời trong đám nổi lên một hồi những tiếng gọi ầm ĩ, cuối cùng bắt đầu di chuyển sang địa bàn Ô Vân Cốc.

Chỗ quanh đầu cầu có không ít thi thể nằm ngổn ngang lộn xộn, có người Hạc Pha Đường Bang cũng có người của Ô Vân Bang. Bên trong Ô Vân Cốc đã không còn thấy một bóng người, chỉ còn thưa thớt vài đám lửa lốm đa lốm đốm chưa tắt, trên vách núi dựng đứng chỉ thấy một mảng đen ngòm.

“Xem ra bọn chúng chạy không ngờ cũng quá nhanh, truyền lệnh xuống, tất cả mọi người chia làm hai đường, từ dốc đá hai bên đánh lên, cần phải nhanh chóng chiếm lấy tất cả thạch động.” Độc Nhãn Lang sờ lên cằm, hạ lệnh như đã tính trước.

Hạc Pha Đường Bang ở bên này đã có tên phản bội Địa Đầu Cẩu nên đối với địa hình Ô Vân Cốc đã sớm biết rõ như nhìn thấy tận mắt.

“Phải để đám người kia cùng đi đánh tới thạch động phía trên, con bà nó, khi đánh đám thủ ở đầu cầu cũng chỉ biết trốn ở đằng sau người của chúng ta. Nói cho bọn chúng biết, nếu vẫn không xuất lực, đợi sau khi chúng ta đánh bại Ô Vân Cốc thì đừng có nghĩ tới chuyện lấy từ ta bất kỳ chỗ tốt nào.” Độc Nhãn Long nhìn mấy thế lực nhỏ ở phía xa, cười lạnh nói.

Lão giả râu dễ đáp ứng, bắt đầu tiến hành sắp xếp nhân thủ.

Căn cứ theo lời Địa Đầu Cẩu, trên vách đá phía sau sơn cốc có ba đường có thể đi lên, trái phải hai bên vách đá đều có một con đường nhỏ, ở chính giữa thì là một con đường lớn tương đối rộng rãi.

Đám người ở đầu cầu chia làm ba nhóm, hai nhóm vượt qua dốc đá hai bên sườn sơn cốc mà đi, cuối cùng là một đội ngũ cầm thuẫn trong tay cung tiễn, thuẫn bài, từ con đường lớn ở chính giữa mà cứng rắn tấn công tới.

Trong sơn cốc, ác chiến lại một nữa nổ ra.

Theo một hồi những tiếng nổ ầm ầm, từng tảng đá lớn từ vách núi đen ngòm trong sơn cốc lăn ra.

Trên đường núi cơ bản không có chỗ tránh né, người Hạc Pha Đường bang chỉ có thể một mặt dung thuẫn ngăn cản đá tảng rơi xuống, một mặt dùng cung tên để phản kích, gian nan mà tiến tới. Thỉnh thoảng lại có tiếng kêu thảm thiết truyền ra, vang vọng khắp sơn cốc.

Độc Nhãn Long dẫn theo mười mấy người đứng ở chỗ quanh đầu cầu, chưa có tham chiến.

Cả đám người Hạc Pha Đường Bang tuy tấn công mãnh liệt, nhân số cũng chiếm ưu thế nhưng Ô Vân Bang lại ở thế trên cao nhìn xuống, chiếm được ưu thế địa hình nên trong lúc nhất thời cuộc chiến rơi vào thế giằng co.

Trong một sơn động rộng rãi trên vách đá dựng đứng, vị đại hán trọc đầu đang đi tới đi lui, mặt mũi âm trầm dị thường.

Cũng không lâu lắm, một tràng tiếng bước chân truyền đến, hán tử họ Vương dẫn theo ba gã trẻ tuổi, thân hình tương đối nhỏ gầy đi đến.

“Bang chủ, bọn họ đã đến.” Đại hán họ Vương thấy Trọc Đầu, vội vàng nói.

“Tốt, Vương huynh đệ, ngươi thủ chắc chỗ cửa động, ba người các người đi với ta.” Đại hán đầu trọc gật đầu một cái rồi chuyển sang nói với ba người trẻ tuổi.

Hán tử họ Vương canh giữ ở cửa động, bang chủ Trọc Đầu khoát tay chặn lại, dẫn theo ba người trẻ tuổi đi vào chỗ sâu trong sơn động, vòng qua hai chỗ ngoặt rồi đi tới một gian thạch thất ở chỗ trong cùng.

Trong thạch thất ngoài một cái giường đá còn có hai ghế đá, thoạt nhìn qua thì hẳn là chỗ sinh hoạt hằng ngày của bang chủ Trọc Đầu, trên tường còn cắm một bó đuốc.

“Bang chủ có gì căn dặn ạ?” Một gã tuổi còn trẻ mở miệng hỏi.

“Kẻ địch đã công vào sơn cốc, bang ta lui về thủ vách núi đã là hành động bất đắc dĩ. Ta gọi đám các ngươi đến là muốn đi báo tin cho đám người Càn Thúc, nói họ nhanh chóng về cứu viện.” Bang chủ Trọc Đầu chậm rãi nói.



Ba người chần chờ liếc nhìn nhau, lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Tình hình hiện tại của Ô Vân Bang thì ai cũng biết, phía ngoai cửa vào Ô Vân Cốc đã sớm bị địch nhân chiếm cứ.

“Bang chủ hạ lệnh, chúng ta tự nhiên tuân lệnh, có điều ngoài sơn cốc đã bị địch chiếm cứ, chúng ta làm sao để đi ra ngoài?” Gã trẻ tuổi vừa mới hỏi do dự một lúc nói.

“Nếu ta đã gọi các ngươi tới đây, tự nhiên có cách để các ngươi đi ra ngoài.” Bang chủ Trọc Đầu điềm tĩnh đáp.

Lấy bó đuốc ra, bang chủ Trọc Đầu đẩy cái giường đá áp vào tương ra, tay đặt lên một chỗ lồi ra rồi dùng sức ấn vào tường đá.

Một hồi âm thanh “két két” chói tai nhưng nặng nề vang lên, vách tường trong thạch thất chậm rãi nứt ra một cửa động tối om.

Ba gã kia thấy cảnh này, hai mắt trợn tròn, nam tử mắt hí vội vàng nịnh bợ: “Bang chủ, ta ở Ô Vân Cốc nhiều năm như thế, cũng coi như quen thuộc với các loại địa hình, cơ quan trong sơn cốc, chưa từng nghĩ tới trong cốc vẫn còn có mật đạo như thế, thực sự là mở rộng tầm mắt a.”

Bang chủ Trọc Đầu nghe thế, chỉ mỉm cười không trả lời.

“Cửa động này nối thẳng ra vách núi bên ngoài, các ngươi vào động rồi đi thẳng về phía trước là ra chỗ ngoài cốc, rời cốc rồi thì đi về phía tây là thấy đường nhỏ nối đến Tê Hà Lâm, sinh tử tồn vong của hơn trăm người trong cốc lần này đều phải nhờ vào các ngươi.” Bang chủ Trọc Đầu trịnh trọng dặn dò.

Ba người nghiêm nghị gật đầu nhận lệnh rồi từng người nối nhau chui vào trong động.

Đợi sau khi ba người đi vào, bang chủ Trọc Đầu khởi động cơ quan khép cửa động lại, xoay người đi ra phía ngoài.

“Đi gọi Cát phó bang chủ tới gặp ta.” Đại hán đầu trọc đi tới cửa động, căn dặn hán tử họ Vương đang đứng thủ vệ.

Hán tử họ Vương lập tức vâng lênh, đi ra ngoài.

Không lâu sau, hán tử mặt gầy đi đến.

“Ta đã phái người đi cầu viện đám người Càn Đồng, tiếp đến chính là phải thủ vững ở sơn động.” Bang chủ Trọc Đầu nghiêm mặt chậm rãi nói.

Hán tử mặt gầy nghe thế liền vui mừng, tuy không biết vị bang chủ Trọc Đầu này phái người đi ra thế nào nhưng hắn cũng thức thời không có hỏi nhiều.

“Nói cho tất cả huynh đệ, liều chết giữ vững vị trí ở sơn động các nơi, chỉ cần kiên trì thêm mấy canh giờ nữa là chúng ta liền được cứu rồi.” Bang chủ Trọc Đầu lớn tiếng nói lời động viên.

Hán tử mặt gầy lên tiếng đáp ứng rồi đi ra ngoài.

Khắp nơi trong sơn cốc đều là tiếng kêu chém giết xen lẫn âm thanh vù vù đá lăn lẫn quẩn giữa sơn cốc.

Con mắt duy nhất của Độc Nhãn Long lộ ra thần sắc nôn nóng. Lão đầu râu bạc tức mưu sĩ của Hạc Pha Đường bang ghé sát tai Độc Nhãn Long, lặng lẽ nói mấy câu.

Độc Nhãn Long nghe cái, tức thì mắt sáng lên, đột nhiên cất cao giọng hô: “Người Ô Vân Bang các ngươi nghe đây, hôm nay các ngươi đã đến bước đường cùng, nếu muốn giữ mạng thì mau ra đây đầu hang.”

Lời này mới truyền ra, ở cửa một thạch động trên vách đá dựng đứng đột nhiên có hai ngọn đuốc cháy lên để lộ ra một đại hán đầu trọc, thể thể khôi vĩ, tức giận quát:

“Độc Nhãn Long, ngươi tài nghệ không bằng người, thua dưới tay ta rồi để mất Tê Hà Lâm. Bây giờ lại nhân lúc bang ta ra ngoài săn kiếm đồ dự trữ, đánh lén bổn bang. Nếu muốn nuốt trọn Ô Vân Bang ta thì lấy mạng người đến mà đền đi.” Bang chủ Trọc Đầu giương một cây ngạnh cung, thân cung cong như trăng rằm, tức thì một tia sáng bắn vọt ra, một gã bang chúng Hạc Pha Đường liền ngã ngửa ra.

Cùng lúc đó, ở các sơn động khác xuất hiện từng đám cung tiễn thủ.

Mũi tên đuôi gắn lông vũ “pặc pặc pặc” xé gió bắn xuống, người Hạc Pha Đường Bang cũng dung cũng tiễn đánh trả nhưng bởi vì địa thế khác nhau nên bị rớt xuống thế hạ phong, liên tiếp có người trúng tên, kêu thảm rồi rớt từ trên sơn đạo xuống.

Độc Nhãn Long giận tím mặt, bỗng nhiên rút ra một cây trường đao, gầm một tiếng như hổ, lập tức dẫn theo mười mấy người bên cạnh xông lên, may mà lão đầu râu dê thận trọng, giữ lại hai gã Hạc Pha Đường Bang để trông coi đầu cầu.

Thủ lĩnh hai phe tham chiến khiến cho tiếng hò hét trong sơn cốc bắt đầu ầm ĩ hẳn lên.

Đằng sau một gian nhà gỗ, thi thể một đại hán Ô Vân Bang nằm rạp xuống mặt đất, lúc này đột nhiên nhúc nhích rồi bóng một thiếu niên chui ra, đúng là Liễu Minh.

Còi báo động trong sơn cốc vừa vang lên, hắn cũng đoán được Ô Vân Bang đại sự không ổn, nhân khi loạn chiến, dựa vào dáng người nhỏ gầy trốn dưới một cỗ thi thể.

Hắn xoay đầu nhìn về vách núi phía sau một cái, nơi đó tiếng hò hét đang từng đợt nối từng đợt, càng lúc càng to.

Trong sơn cốc lúc này chỉ có lẻ tẻ vài ánh lửa còn đang cháy, khung cảnh vô cùng tối tăm.

Liễu Minh hơi trầm ngâm rồi thả nhẹ bước chân, lợi dụng các phòng ốc yểm hộ, lặng lẽ chạy về phía đầu cầu.

Giờ phút này chiến trường tại Ô Vân Cốc đã chuyển từ sơn cốc đến vách núi đá phía sau nên những chỗ khác lại lộ ra vẻ có phần yên tĩnh.



Trên đầu cầu, hai bang chúng Hạc Pha Đường Bang cầm bó đuốc trong tay, cảnh giác quan sát bốn phía.

Liễu Minh núp trong bóng tối, trông thấy trên đầu cầu chỉ có hai người, thần sắc lập tức vui vẻ.

Sau một lát, hắn cắn răng mạnh một cái, đột nhiên đi vòng trở về chỗ sâu trong sơn cốc, lấy một bó đuốc cháy sáng đang cắm trên mặt đất.

Hít một hơi thật dài, Liễu Minh chạy nhanh về phía đầu cầu.

Hai gã nam tử canh cầu nghe thấy tiếng bước chân, lập tức cảnh giác, có điều khi bọn chúng thấy bó đuốc lại nhẹ nhàng thở ra.

“Hai vị huynh đệ, thủ lĩnh có lệnh!” Liễu Minh dằn cuống họng, chạy nhanh tới rồi lớn tiếng hô.

“Chuyện gì?” Một đại hán canh cầu không nghi ngờ gì bước tới.

Liễu Minh hơi cúi đầu, một tay ẩn trong tay áo, lại tiến thêm vài bước tới đầu cầu.

“Thủ lĩnh nói…” Lúc này khoảng cách giữa Liễu Minh và đại hán chỉ còn hơn một trượng, hắn vừa nói vừa định tiến gần thêm chút nữa.

“Ồ, ngươi là ai?” Đại hán canh cầu bỗng cảnh giác, lớn tiếng quát hỏi.

Liễu Minh thầm than trong lòng, thân hình thiếu niên của hắn thực sự có phần dễ dàng khiến kẻ khác chú ý. Hắn ngẩng phắt đầu, giờ một tay lên, tức thì một cái bao vải bạc phếch màu trắng bay vụt đi, đồng thời một chân hắn giẫm mạnh xuống đất, cả ngươi như một mũi tên lao tới.

Thở ra một hơi, Liễu Minh ném bó đuốc đang cầm trong tay về phía một gã khác.

Đại hán kia cũng phản ứng cực nhanh, ném cây đuốc trong tay đi, lật tay gỡ một thanh cốt đao bên hông xuống, ánh sáng trắng lóe lên, bổ ngay một đao lên trên thứ đang bay tới.

“Phành” một tiếng, bao vải nhoáng cái đã nổ bung ra.

Một đám bụi đất màu vàng văng tung tóe ra, phủ kín cả phạm vi một trượng quanh đó.

Đại hán “đứng mũi chịu sào”, trên đầu trên mặt bị dính đầy bụi đất, nhoáng cái con mắt đã không thấy gì, trước mắt tối sầm lại.

Thân hình Liễu Minh vọt nhanh tới trước người đại hán, một tay che mắt, cổ tay kia rung lên. “Phốc” một cái, một đạo kiếm quang đã xuyên qua cổ đại hán.

Đại hán kêu lên một tiếng chói tai rồi nhoáng cái đã bổ nhào lên mặt đất, hai bàn tay ôm lấy cổ họng, thân hình co quắp không ngừng.

Một kích đắc thủ, Liễu Minh lập tức bổ nhào về phía tên còn lại.

Nam tử đầu trọc canh cầu kia cũng bị dính bụi đất nhưng mà kịp nhảy về phía sau nên mắt vẫn còn thấy được, nhìn Liễu Minh lao đến liền quát to một tiếng, cây gỗ trong tay gã rung lên, tức thì một cái bóng trắng đâm về phía ngực Liễu Minh.

Nam tử đầu trọc cầm trong tay một cây gỗ, một đầu buộc một đoạn xương thú sắc nhọn, có thể xem như là một cây trường thương.

Vũ khí kim loại trên Hung Đảo rất ít, đa số mọi người đều dùng xương thú để chế tạo vũ khí thô sơ. Có điều xương cốt dã thú trên Hung Đảo lại vô cùng cứng chắc, so với kim loại bình thường cũng không khác mấy.

Liễu Minh không lùi mà tiến tới, đột nhiên liều lĩnh xông vào trong bóng thương, đoản kiếm trong tay biến thành một tia sáng bạc trắng, cản đầu thương một cách chính xác.

“Phành” một tiếng, đầu thương bị lay động rồi bung ra, cổ tay nam tử đầu trọc run lên, sức lực của thiếu niên trước mắt gã lớn đến thần kỳ.

Liễu Minh hít sâu một hơi, gân xanh nơi cổ tay nổi lên, đủ cả một vòng vừa thô vừa to

Đoản kiếm trong tay hắn biến thành một tia sáng trắng bạc, càng thêm lăng lệ ác liệt, đâm thẳng về phía cổ họng nam tử.

Nam tử đầu trọc trông thấy cảnh này lại càng hoảng sợ, trường thương trong tay lao phắt ra, thuận thế đâm về phía ngực Liễu Minh.

Trường thương này dài nên hắn tự tin có thế đâm trúng Liễu Minh trước.

Ánh mắt Liễu Minh nghiêm lại, thân hình vặn vẹo tựa như rắn không xương, dùng một góc độ bất khả tư nghị né qua, tránh được kích này khiến mũi thương chỉ đâm sượt qua người hắn.

Nam tử đầu trọc kinh hãi muốn la lên, giờ này thu thương lại để ngăn cản thì đã không còn kịp nữa rồi.

Cả người Liễu Minh lập tức áp sát đến ngay trước người nam tử đầu trọc, hai bóng người dùng tốc độ cực nhanh lao qua nhau.

Huyết quang hiện ra, chỗ yết hầu nam tử đầu trọc bị phá vỡ tạo ra một cái lỗ máu lớn, gã ngã nhào xuống đất.

Liễu Minh không ngừng chân, thân hình bật lên mấy cái nhảy qua cầu rồi biến mất vào bóng đêm ngoài sơn cốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Thiên Tiền Truyện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook