Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu)

Chương 18

Nguyệt Diệu

03/09/2017

“Thật là lợi hại ~” Lục Đạo Luân Hồi vẻ mặt hâm mộ nhìn Đào Mã Lý Xuyên Tâm Cung trong tay Hắc Diệu Chi Ngân.

Thấy đối phương muốn nói lại thôi, Hắc Diệu bỏ trường cung ngân sắc sang một bên, hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Bị đối phương vạch trần tâm tư, mặt Lục Đạo Luân Hồi đỏ hiếm thấy, từ Không Gian Đại Lý lấy ra ba cây vũ tiễn — đúng là vũ tiễn mà sau khi kết thúc đoàn thể thi đấu hắn cùng Nhất Quỷ Tha Đao lén lút đi trộm. “Ta … sau trận đấu lần trước, đã nghiên cứu thật lâu, cũng không hiểu được … vũ tiễn này ta sử dụng cũng không được, trả lại cho ngươi …”

Không nói mà lấy là kẻ trộm, huống chi còn mang theo hành vi đáng nghi ngờ, Lục Đạo Luân Hồi càng nói mặt càng đỏ, quả thực sắp chui xuống gầm giường. Đơn giản nói một hơi như đập nồi dìm thuyền, cúi đầu chuẩn bị tốt tâm lý đối phương sẽ cầm cung bắn chết mình.

“Phốc … ha ha ha ~” Không như trong dự kiến là sự tức giận hoặc đao kiếm, Lục Đạo Luân Hồi ngẩng đầu nhìn gương mặt Hắc Diệu Chi Ngân cười đến khó thở “Đây là kỹ năng ta tự nghĩ ra, ngươi đương nhiên không biết dùng … Nếu muốn …” Âm cuối kéo ra thật dài, trước mắt Lục Đạo Luân Hồi hiện ra một khuôn hệ thống đối thoại “Hắc Diệu Chi Ngân muốn truyền thụ kỹ năng cho ngươi, có đồng ý hay không?”

Hồ hồ đồ đồ điểm đồng ý, Lục Đạo Luân Hồi phát hiện hệ thống nêu lên trước mắt mình:

“Chúc mừng ngươi tập được địa hệ Nguyên Tố Tiễn chi ‘Phá Giáp Tiễn’”

“Chúc mừng ngươi tập được phong hệ Nguyên Tố Tiễn chi ‘Xuyên Vân Tiễn’”

“Chúc mừng ngươi tập được hỏa hệ Nguyên Tố Tiễn chi “Hỏa Diễm Tiễn’”

“Chúc mừng ngươi tập được thủy hệ Nguyên Tố Tiễn chi ‘Hàn Băng Tiễn’”

“Chúc mừng ngươi tập được kỹ năng chiến đấu ‘Tam Tiễn Liên Phát’”

“Chúc mừng ngươi tập được kỹ năng chiến đấu ‘Ngũ Tiễn Liên Phát’”

Hắc Diệu Chi Ngân lại lấy một trăm cây vũ tiễn trong túi mình ra giao dịch với Lục Đạo Luân Hồi “Đây là tứ hệ Nguyên Tố Tiễn mỗi thứ hai mươi lăm cây, ngươi cầm trước đi.”

Tiếp nhân Nguyên Tố Tiễn mà đối phương giao dịch cho mình, đầu óc Lục Đạo Luân Hồi mới hoàn toàn tỉnh táo lại, cảm động đến suýt nữa lệ nóng doanh tròng, phải biết rằng kỹ năng mà ngoạn gia tự nghĩ ra sẽ không dễ dàng truyền thụ cho kẻ khác, cho dù có cũng chỉ truyền thụ một số kỹ năng râu ria, thường thường còn thu học phí kếch xù, bằng không cũng là giáo hội đồ đệ bị sư phó làm chết đói (chỗ này ý nói sư phó thu tiền quá nhiều, đồ đệ hết tiền nên chết đói), vân vân.

Hoàn Mỹ Phong Bạo kéo áo tên Lục Đạo Luân Hồi đang cảm động mà ôm đối phương, trả lại cho Quy Vu Tịch Diệt đang không ngừng bốc lên hàn khí cùng sát khí một nụ cười bồi: “Thực xin lỗi, hắn rất kích động, ta sẽ đem hắn về để hắn bình tĩnh một chút.”

Ném tên cũng tiễn thủ đang vui đến đầu óc choáng váng ra ngoài trướng bồng, Hoàn Mỹ Phong Bạo lấy năm huy chương khách quý ra đặt lên bàn “Các vị dựa vào thứ này thì có thể hưởng thụ tất cả những đãi ngộ của Thí Thần công hội, đúng rồi, mười ngày sau đội ngũ sẽ bắt đầu nhiệm vụ kiến thành cho công hội, các vị nếu có hứng thú tham gia thì đến nói cho ta biết một tiếng, cũng như lúc trước đàm cùng Giang Sơn lão đại, tất cả phần thưởng chia đều.”

Vội vàng công đạo xong mấy câu cuối, Hoàn Mỹ Phong Bạo lập tức chui ra khỏi trướng bồng chuồn đi, hắn cũng không muốn bị tên nhẫn thích đang nổi giận kia chặt thành từng khúc …

“Như vậy được không?” Nhìn Hoàn Mỹ Phong Bạo vội vàng rời đi, Phù Tô không khỏi lo lắng hỏi.

Giảo hoạt cười, Hắc Diệu Chi Ngân xuất ra Minh Diệu Tiễn lắc lắc trước mắt mọi người “Miêu sẽ không dạy lão hổ lên cây …”

“Này!! Các ngươi còn việc gì??” Lời nói tức giận rõ ràng truyền đến từ phía sau, Phù Tô liếc mắt nhìn khuôn mặt âm u của Quy Vu Tịch Diệt, hướng Hắc Diệu nở nụ cười hiểu ý, kéo Thương Lãng cùng Ám Đồng thi thi nhiên nhiên đẩy cửa rời đi.

“Không được tốt với người khác như vậy.”

Thân thể tiến vào lồng ngực ấm áp, thanh âm rầu rĩ của Quy Vu Tịch Diệt truyền đến từ phía sau, Hắc Diệu nhịn không được gợi lên một nụ cười: “Ngươi ghen sao?”

“Ân.”

Khẳng định trả lời chắc như trảm đinh tiệt thiết, làm Hắc Diệu cười thành tiếng: “Ngươi không thấy Lục Đạo Luân Hồi và ngươi có khí chất thực giống nhau sao? Huống hồ ngươi cũng không chán ghét hắn mà?”

Trước mắt hiện lên ánh mắt trong suốt thấy đáy của thích cung thủ kia, cùng với gương mặt ửng đỏ khi khai ra chuyện đã giấu đi tiễn của Hắc Diệu, Quy Vu Tịch Diệt cảm thấy mình thật sự không ghét người kia “Kia không cần đối hắn quá tốt.”

Thấy đối phương cuối cùng cũng khẳng định cách làm của mình, Hắc Diệu Chi Ngân gợi khóe miệng, xoay người, sửa tư thế đang bị người ôm từ sau lưng thành đối mặt nhau mà ôm: “Hiện tại mọi người đi rồi, ngươi có lẽ cũng nên cho ta lời giải thích chứ?”

“Cái gì?”

“Ngươi nói đi?” Ánh mắt đã biết hướng về Đào Mã Lý Xuyên Tâm Cung đang được đặt một bên “Vì sao lại muốn ta dùng nó?”



“Thứ này.” Lưu luyến lấy tay rút một thanh loan đao màu đen giơ lên trước mặt, Hắc Diệu Chi Ngân gần ngay trước mắt đương nhiên thấy rõ dòng chữ màu cam nhỏ trên thân đao:

“Già Lam Phong Bạo, vũ khí trưởng thành, tăng 50% lực công kích, kỹ năng phụ 1: Nhược Điểm Trinh Trắc: 10% tỷ lệ trực tiếp công kích vào nhược điểm của đối phương, nhất kích tất sát. Kỹ năng phụ 2: Long Quyển Phong: làm địch nhân lâm vào cuồng phong trong một tỷ lệ nhất định nào đó, không thể di động, lực công kích giảm phân nửa, tốc độ công kích giảm phân nửa, lực phòng ngự giảm phân nửa, tốc độ xuất chiêu giảm phân nửa.”

Độ biến thái so với Đào Mã Lý chỉ có hơn chứ không kém a …

“Di? Đây cũng thực là kỹ năng biến thái a! Nhưng tại sao kỹ năng thứ hai lại là chữ màu xám thể hiện trạng thái không thể sử dụng?” Hắc Diệu giật mình nói “Thứ này là ở đâu ra?”

“Có được khi làm nhiệm vụ lúc trước.” Một lần đó toàn bộ thành viên Sơn Miêu tiểu đội đều chết, chỉ có hắn nhờ vào ưu thế của kỹ năng cùng thân thủ nhanh nhẹn mà tránh thoát được một kiếp, rốt cuộc cũng kiên trì được đến lúc hoàn thành nhiệm vụ, chỉ còn một mình hắn được truyền tống đến khu vực an toàn, bên người đặt sẵn thanh Già Lam Phong Bạo đã nhận chủ này . . . Nhưng không hiểu sao kỹ năng thứ hai đến bây giờ vẫn không thể sử dụng.

“Đúng rồi, nhiệm vụ kiến thành lệnh của Thí Thần, ngươi có tham gia không?” Biết đó đương nhiên là một nhiệm vụ cực kỳ khó khăn, Hắc Diệu cũng không muốn tiếp tục truy vấn, vì thế liền chuyển đề tài.

“Đi xem chút cũng không sao.” Đối phương hỏi câu này, chứng minh hắn đã động tâm, nếu Hắc Diệu muốn đi, kia sao hắn lại có thể không đi?

“Nếu đi thì phải chuẩn bị vật tư rồi ~ thực phẩm của chúng ta, dược phẩm, tiêu hao phẩm …” Hắc Diệu giơ từng ngón tay lên đếm hồn nhiên không phát hiện mình đang có tự giác làm một “hiền thê”.

Quy Vu Tịch Diệt ở một bên nhìn thấy vẻ mặt buồn rầu của hắn, trên mặt chậm rãi hiện lên nụ cười, ngẫu nhiên thừa dịp hắn xuất thần, thân thủ vuốt ve mái tóc bạc mềm mại “Không vội, ta giúp ngươi.”

“Trước giám định cái này đã.”

Hắc Diệu tiếp nhận một mảnh gỗ xám không tỳ vết trên tay Tịch Diệt mà giám định, thế nhưng lại không có phản ứng gì. Hắc Diệu có chút giật mình, phải biết rằng Giám Định Thuật của hắn đã đạt đến cấp bậc Đại Sư, giám định những vật phẩm bình thường tuyệt đối không có tỷ lệ thất bại. Không dám tin lại giám định thêm mấy lần nữa, đến lần thứ tư, trên mảnh gỗ mới hiện ra dòng chữ màu lam “Tiếp Cốt Mộc, vật liệu, có thể làm ma pháp đạt hiệu quả lớn nhất, vật phẩm cấp bậc: lam giai. Vật phẩm phẩm chất: chất lượng tốt.”

Hắc Diệu Chi Ngân lần đầu nhìn thấy vật liệu lam giai, một mảnh gỗ thọat nhìn không có gì thu hút này lại là một cực phẩm vật liệu.

“Lại nhìn cái này.” Quy Vu Tịch Diệt đưa qua một vũ mao tuyết bạch. (vũ mao = lông chim)

“Lôi Ưng Chi Vương Đích Vĩ Vũ, vật liệu, có thể tăng 5% tốc độ có thêm một tỷ lệ nhất định của công kích lôi điện và ma túy. Vật phẩm cấp bậc: lam giai, vật phẩm phẩm chất: chất lượng tốt.” Lại là vật liệu lam giai, hơn nữa thuộc tính vật phẩm lại là một thứ biến thái …

Bị chấn kinh liên tục làm cho tim muốn chết lặng, lần này trên mặt Hắc Diệu cũng không có biểu hiện ra quá nhiều tình tự “Đây là để làm cái gì?”

Quy Vu Tịch Diệt như người quan tòa mà làm ra vẻ thần bí nhún nhún vai với hắn, lấy Tiếp Mộc Cốt cùng Lôi Ưng Chi Vương Đích Vĩ Vũ qua, lấy trong túi ra một tiểu đao như ảo thuật mà “xoát xoát” mấy cái. Một cây vũ tiễn thon dài được bao vây bởi hồ quang điện xuất hiện trong tay hắn.

Hệ thống nêu lên “Chế tạo thành công, thỉnh ngoạn gia hãy đặt tên cho vũ khí.”

Quy Vu Tịch Diệt biết mình đã thành công, nói như vậy nếu ngoạn gia tự mình tạo ra vật phẩm không phải từ cấp bậc lam giai trở lên sẽ không được đặt tên cho nó.

“Lôi Đình Chi Dực.”

“Lôi Đình Chi Dực, tăng 5% tốc độ bắn, có thể làm ma pháp đạt hiệu quả lớn nhất, có thêm một tỷ lệ nhất định của công kích lôi điện và ma túy, vật phẩm cấp bậc: tử giai, vật phẩm phẩm chất: sử thi.”

Vũ tiễn cấp sử thi … thật sự là xa xỉ a … May là Đào Mã Lý của mình có công năng thu hồi vũ tiễn (liên hệ chương 17), trừ khi vũ tiễn bị hư, bằng không sử dụng vô hạn. Nếu đem tiêu hao phẩm tử giai cấp bậc sử thi này đến dùng, mỗi tiễn bắn ra còn không đau đến lấy máu ư …

“Cực phẩm làm pháp trượng lại bị ngươi tước thành bảy cây vũ tiễn, không biết Phù Tô mà thấy được có tức chết hay không.”

“Hắn không cần pháp trượng.” Phù Tô có thể chất đặc thù là toàn hệ pháp sư, nói cách khác có thể đồng thời sử dụng ma pháp của tứ đại nguyên tố. Lí luận này là không thể thực hiện được. Trong tứ đại nguyên tố sẽ tồn tại nguyên lý tương sinh tương khắc với nhau, chẳng hạn như Hoàn Mỹ Phong Bạo chỉ tinh thuần là hỏa hệ pháp sư, hắn tất nhiên cũng không thể sử dụng cho dù là thủy hệ ma pháp cấp thấp nhất.

Những pháp sư thi pháp thường thì đều rót ma lực của mình vào pháp trượng, lại nhờ vào pháp trượng mà tăng biên độ của ma pháp, bắn ra ma pháp với hiệu quả cực đại. Nhưng vì trong cơ thể Phù Tô có tứ hệ ma pháp cùng tồn tại, nên không có đến một cây pháp trượng nào có thể thích ứng cùng lúc bốn loại ma pháp nguyên tố trong cơ thể lúc giao đấu, tất cả đều không ngoại lệ toàn bộ đều bị gãy. Sau Phù Tô lại tự giữ lại không thi pháp vào pháp trượng. Nhưng lại xuất hiện một vấn đề mới, bởi vì ma pháp lực quá cường thường vừa ra tay đã là thành hủy nhân vong, cuối cùng hắn không thể không tìm một cây gỗ bình thường, trên đầu khảm một viên Kết Giới Thạch (Kết Giới Thạch, thường được sử dụng trong những trận đấu hoặc thí nghiệm ma pháp, có thể ức chế lực lượng ma pháp ở trình độ nhất định, phòng ngừa gây quá nhiều thương tổn.) đây là lí do tồn tại của cây “pháp trượng” trong tay Phù Tô kia.

“Phù Tô không phải là băng hệ pháp sư sao?” Chưa từng thấy hắn sử dụng những pháp thuật của hệ khác.

“Ha hả, thân là dong binh sao có thể không để lại con bài chưa lật cho mình?”

… Quả nhiên, Hắc Diệu đưa ra kết luận, Sơn Miêu tiểu đội không có một ai có thể gọi là “người” bình thường …



“Ta phải nâng cấp cho Nguyên Tố Tiễn …” Không nói gì trợn trắng mắt, Hắc Diệu Chi Ngân đặt bảy cây Lôi Đình Chi Dực ra trước mặt, lấy ra thụ cầm trong Không Gian Thủ Trạc. Ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua huyền cầm, một đoàn ma pháp nguyên tố vờn quang nơi đầu ngón tay.

Quy Vu Tịch Diệt lần đầu thấy đối phương chế tạo nguyên tố tiễn, tò mò ngồi một bên quan sát.

Hệ thống nêu lên “Chúc mừng địa hệ Nguyên Tố Tiễn của ngoạn gia thăng cấp — Xuyên Giáp Tiễn”

Hệ thống nêu lên “Chúc mừng phong hệ Nguyên Tố Tiễn của ngoạn gia thăng cấp — Liệt Vân Tiễn”

Hệ thống nêu lên “Chúc mừng hỏa hệ Nguyên Tố Tiễn của ngoạn gia thăng cấp — Liệt Diễm Tiễn”

Hệ thống nêu lên “Chúc mừng thủy hệ Nguyên Tố Tiễn của ngoạn gia thăng cấp — Đông Kết Tiễn”

… thật lợi hại … có lẽ Lôi Đình Chi Dực là lí do làm công hiệu của ma pháp tăng lớn nhất. Ân ~ lưu lại một cây không cải tạo, giữ nó lại làm bản gốc lôi hệ thuộc tính, lại làm một cây thành Minh Diệu Tiễn.

Hắc Diệu Chi Ngân bĩu môi không cam lòng xuất ra tiểu đao — vừa muốn lấy máu …

“Ngươi muốn làm gì?” Bắt lấy cổ tay cầm tiểu đao mà Hắc Diệu Chi Ngân sắp cắt xuống chính mình, Quy Vu Tịch Diệt nhíu mày hỏi.

“Làm tiễn a ~” Ai bảo máu là thứ không thể thiếu để làm chứ? Hắc Diệu tránh đi tay của Tịch Diệt, một đao rạch xuống cổ tay bản thân, máu uốn lượn chảy xuống huyền cầm, trên đầu ngón tay của hắn ngưng tụ ra một ngọn lửa ám tử sắc “Minh Diệu Tiễn phải cần máu của ta mới chế tạo ra được.”

“Không cho phép!” Thanh âm trầm thấp, làm độ ấm quanh người nhanh chóng hạ xuống, giọng nói tuy rằng không phập phồng, nhưng đồng thời cũng đã biểu lộ chủ nhân của nó đã nổi giận, Quy Vu Tịch Diệt đoạt cây vũ tiễn giả như bẻ gãy nó, sợ tới mức Hắc Diệu Chi Ngân phải lao qua, mới giải cứu được Lôi Đình Chi Dực trân quý kia từ trong tay hắn.

“Máu của ta cũng chảy rồi, ngươi bẻ gãy nó chẳng lẽ muốn ta hy sinh không công, kiếm củi ba năm thiêu một giờ?!”

“Không cho phép tự tổn thương mình!” Song nhãn xanh biển như trước vẫn thiêu đốt ngọn lửa lam sắc, nghĩ nghĩ một chút Quy Vu Tịch Diệt lại bổ sung nói: “Bằng không ta liền bẻ gãy hết tất cả tiễn còn lại.”

… Trong lòng Hắc Diệu Chi Ngân trợn trắng một đôi mắt thật to, vội vàng đưa tay lên thề làm chứng: “Đây là lần cuối cùng, không phải có Đào Mã Lý rồi sao? Tất cả vũ tiễn đều có thể sử dụng tuần hoàn, không cần lại chế tạo nữa ~”

“Lần cuối cùng?”

“Lần cuối cùng! Ta cam đoan!” Thật cẩn thận dẹp cây Minh Diệu Tiễn đã nâng cấp xong vào túi tiễn, ánh mắt Hắc Diệu Chi Ngân hướng về cây Lôi Đình Chi Dực chưa được cải tạo, nguyên bản hắn cũng định sẽ chế tác nó thành Minh Diệu Tiễn luôn, nhưng là — nhìn gương mặt vẫn còn u ám của Quy Vu Tịch Diệt — hay là thôi đi …

Để xem bám ma pháp loại nào vào nó thì được? Ma pháp … ma pháp …

Đúng rồi! Cái kia! Trước mắt Hắc Diệu Chi Ngân sáng ngời, ôm thụ cầm lên tụ tập quang mang hoàng sắc lên đầu ngón tay, chậm rãi hóa thành làn khói có từng chấm ánh sáng, ngưng tụ trên vũ tiễn.

“Đi! Tịch Diệt, đi thử phát minh mới của ta nào …” Một bên ôm Đào Mã Lý một bên giữ chặt Quy Vu Tịch Diệt, Hắc Diệu kích động chạy ra ngoài trướng bồng khoát cây Lôi Đình Chi Dực lên Đào Mã Lý nhắm lên một thân cây gần đó mà bắn. Thực thần kỳ, cây Lôi Đình Chi Dực kia cũng không trúng mục tiêu, ngược lại dừng dưới gốc cây, rồi tại nơi nó rơi xuống thiết lập nên một vách phòng hộ.

Hệ thống nêu lên “Chúc mừng ngoạn gia Hắc Diệu Chi Ngân lĩnh ngộ kỹ năng mới Quang Chi Tiễn.”

Duy trì khoảng mười giây, vách phòng hộ mới dần biến mất, tiếp nhận cây Lôi Đình Chi Dực kia “sưu” một tiếng quay trở về túi tiễn của Đào Mã Lý.

“Đây, đây là hệ phòng ngự!” Hắc Diệu Chi Ngân kích động ôm Quy Vu Tịch Diệt cho hắn hai cái hôn thật to ở hai bên má, nói năng loạn cả lên. Phải biết rằng trong trò chơi, tuy rằng pháp sư hoặc kỵ sĩ có thể lợi dụng ma pháp vách che chắn hoặc tấm chắn để tự bảo hộ mình, nhưng không có thứ cho dù là giản dị nào có thể sử dụng làm ma pháp hộ thuẫn lên người khác — chỉ có loại đòi hỏi cần rất nhiều kết giới thạch như mục sư, tế ti mới có thể tạo ra một cái lồng phòng hộ cho mười người. — nhưng điều kiện tiên quyết của thứ này là phải có thời gian đủ một tiếng cho bọn họ thi pháp …

“Rất không sai …” Quy Vu Tịch Diệt cũng là mặt đầy ý cười, nếu mỗi ngày đều có thể hưởng thụ loại chủ động ôm ấp yêu thương này, hắn đều sẽ rất thích ý duy trì đối phương nghiên cứu những kỹ năng mới … “Phần thưởng của ngươi là gì?” Vừa nãy lực chú ý đều đặt trên Đào Mã Lý cùng Lôi Đình Chi Dực, quên hỏi phần thưởng thi đấu cá nhân cho người đứng thứ ba của Hắc Diệu là gì.

“Này.” Hắc Diệu vươn tay phải, trên ngón trỏ là một chiếc nhẫn ngân sắc bình thường phái trên có điêu khắc hoa văn bụi gai màu đen, “Triệu Hoán Chi Giới, có thể tùy cơ triệu hồi ra một ác ma từ Ngục Thâm Uyên và cùng nó kí kết chủ tòng khế ước, vật phẩm cấp bậc: tử giai, vật phẩm phẩm chất: sử thi.”

“Triệu hồi ra thứ gì?” Vật phẩm tử giai hẳn là không sai, nhưng chữ “tùy cơ” kia mang tính chất không xác định, thuyết minh thứ ngươi gọi ra có thể là thủ lĩnh ác ma cường đại cũng có thể là một con tiểu quỷ bình thường …

“Chưa, ta căn bản còn không biết cách triệu hoán như thế nào, thử qua rất nhiều phương pháp đều không được.”

“Vậy sao? Vậy thuận theo tự nhiên là được rồi” Quy Vu Tịch Diệt không hề để ý, năng lực của Hắc Diệu cũng không yếu, hơn nữa ở bên cạnh mình cũng sẽ không xảy ra chuyện nguy hiểm gì, nhẫn kia đối bọn họ có cũng được mà không cũng không sao.

>>Hết chương 18Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook