Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi

Chương 2: Tôi đến đón cô

Tracy Trân Trân

03/08/2017

Dương Anh Thi trở về xóm chày Hương Lâm, gia đình A Ngyên tuy nghèo nhưng lại đối đãi với cô rất tốt. Bà Lí tìm giúp cô một bộ y phục đơn giản để thay, buổi chiều lão Lí và A Nguyên phải theo đoàn ngư dân ra biển kéo chày, để một mình Dương Anh Thi và bà Lí ở nhà.

“Trân Trân, tới giờ uống thuốc rồi, nào mau uống đi.”- Bà Lí rất ân cần đem thuốc đưa cho Dương Anh Thi, cô nhận lấy, không khỏi cảm động liền ngoan ngoãn uống hết mớ thuốc ấy.

“Cảm cơn dì, dì Lí.”

Bà Lí ngồi xuống bên cạnh, phủi tay: “Ơn nghĩa gì, ở thôn Hương Lâm này nhà tôi tuy là nghèo nhất, nhưng tình cảm thì không hề thiếu đâu. Con người ai chẳng đôi lần gặp hoạn nạn, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm mà.”

Buổi chiều, Dương Anh Thi nằm nhà tịnh dưỡng, bà Lí đi sang nhà của hàng xóm coi nhờ ti vi, lúc trở về cũng đã choạng vạng tối, bà nhịn cô cảm thán: “Con xem đấy, ngay cả người giàu có cũng không thoát khỏi đại nạn mà. Vừa nãy ti vi đưa tin chủ tịch của tập đoàn đá quý Yunus bị tai nạn qua đời, cả tập đoàn gần như là phá sản tới nơi, quả thật đáng thương. Nghe nói chính cái cô Dương Anh Thi gì đấy đã đẩy cả Yunus vào tình cảnh này, quả thật đáng trách.”

Bàn tay cầm ly nước của Dương Anh Thi khựng lại giữa không trung, cô thở dài trầm giọng: “Thật đáng trách.”

Vài ngày sau, tình hình của Dương Anh Thi dần hồi phục, cô bắt đầu thích cảm giác tản bộ ven bờ biển, cứ mỗi ngày trời mát là lại ra ngoài dạo, thỉnh thoảng còn đòi theo cha con lão Lí kéo chài. Người dân ở thôn Hương Lâm này đều rất thân thiện, không vì cô là người ngoài mà xa cách, ngược lại còn chỉ dạy cô cách kéo chày, đây quả là một công việc rất thú vị.

Cho đến một ngày nọ, A Nguyên dẫn đến một người đàn ông, không xa lạ gì chính là Triệu Trường Bách. Anh bảo muốn tái khám cho cô, Dương Anh Thi không nói gì liền ngồi yên cho anh khám bệnh, trong lúc lơ đãng có nói: “Một bác sĩ tốt nghiệp đại học lớn như anh sao lại đồng ý tới nơi nghèo nàn này khám cho một bệnh nhân chứ?”

Triệu Trường Bách soi đèn vào miệng cô coi coi cái gì đó nghe cô hỏi cũng chỉ lưỡng lự vài giây rồi nói: “Lương y như từ mẫu. Tình hình của cô cũng tốt hơn nhiều rồi, tịnh dưỡng một thời gian nữa sẽ khỏe lại thôi.”

A Nguyên cầm lưới chày chạy đến tươi cười nói: “Anh Trường Bách, chị Trân Trân sắp phải cùng cha con em đi kéo chày rồi, hôm nay mọi người có tổ chức nướng cá ăn đấy, anh có muốn đi không?”

Không đợi Triệu Trường Bách trả lời Dương Anh Thi đã lên tiếng chặn ngang: “A Nguyên, bác sĩ Triệu là nhân vật lớn bận trăm công ngàn việc, đừng làm phiền người ta.”

A Nguyên há to miệng, ‘À’ rồi ‘Ò’ một tiếng gật đầu, lại nghe giọng Triệu Trường Bách bên cạnh vang lên mang theo ý cười: “Không sao, hôm nay chủ nhật, tôi rất rảnh, cùng các ngư dân đi chày cũng rất vui, hoạt động dã ngoại tốt cho sức khỏe.”

A Nguyên vui mừng kéo tay Triệu Trường Bách đi trước, Dương Anh Thi đứng yên tại chỗ với nụ cười cứng đơ. Thế nào gọi là ‘hoạt động dã ngoại tốt cho sức khỏe’??? Cô chẳng muốn, một chút cũng chẳng muốn có liên quan gì tới Triệu Trường Bách. Ai bảo anh trước kia luôn đứng ở phe đối lập với cô, cứ hễ chủ tịch của Yunus đề ra một dự án mới, các cổ đông đều đặt bút kí tên đồng ý góp vốn, duy chỉ có Triệu Trường Bách vẫn luôn giữ đúng một câu nói: “Tôi cảm thấy dự án này của Dương tổng không khả quan.”



Dương Anh Thi nghĩ bụng, nếu Triệu Trường Bách biết Trân Trân mà anh gọi chính là Dương Anh Thi của Yunus thì chắc chắn theo chuyên môn y khoa phải gọi là đột quỵ mà chết mất.

Anh ghét tôi đến thế cơ mà.

Tôi cũng không hiểu vì cái khỉ gì mà anh ghét tôi đến thế, tôi cũng không đắc tội gì với anh, số lần nói chuyện cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, chả hiểu tại sao anh lại ghét tôi như vậy?

Buổi kéo chày hôm nay vì có thêm nhân vật xuất chúng như Triệu Trường Bách mà càng trở nên náo nhiệt, bà con sau khi kéo được cá còn tặng cho anh lấy thảo. Triệu Trường Bách vẫn trước sau lễ phép từ chối khéo léo nhưng vì bà con quá nhiệt tình nên anh mới nhân lấy một ít. Mọi người đột một đống lữa rồi tụ lại ngồi thành vòng tròn ven bãi biển, sóng biển dạt dào, ngoài vị mặn trong không khí còn có vị thơm của cá nướng.

Mọi người thay phiên nhau kể câu chuyên vui của mình khiến Dương Anh Thi cười không ngớt, sau đó một cậu thanh niên đã đưa ra một chủ đề với câu hỏi ‘nếu có kiếp sau thì bạn chọn trở thành gì?’

Anh bạn tên Phúc Điền ở kế bên nhà lão Lí sảng khoái trả lời như sau: “Tôi muốn làm gấu trúc, cả ngày chỉ ăn với chơi, mặt cứ đần thối mà ai cũng yêu.”

Ngay lặp tức mọi người cười rần lên, một người còn vui tính nói: “Đâu cần làm gấu trúc, mặt cháu cũng đần thối mà các bác vẫn thương cháu đấy thôi.”

Mọi người càng cười lớn hơn, Phúc Điền giả bộ xịu mặt tỏ vẻ không vui nhưng ai cũng biết cậu sẽ không để tâm tới mấy việc này. Tới phiên A Nguyên, câu suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói: “Em muốn làm idol, nhưng chắc không được rồi… thôi thì làm cá mập đi, ở dưới biển cá mập ngầu nhất.”

Buổi tối hôm đó có lẽ là lần đầu tiên Dương Anh Thi cười nhiều và thực sự vui vẻ đến như vậy, dưới ánh lữa phản chiếu nụ cười tươi của cô cùng đôi mắt đen láy, vừa tĩnh lặng lại vừa như biết nói, đẹp động lòng người, khiến Triệu Trường Bách đang ngồi một phía cũng không kiềm chế được liếc nhìn.

Khoảng vài tuần sau đó cuộc sống của Dương Anh Thi rất yên bình, cô bắt đầu cảm thấy thích cuộc sống như vậy, không toan tính cũng không phải đối mặt với một núi hồ sơ như lúc trước. Mỗi ngày rãnh rỗi Dương Anh Thi liền ra bờ biển đi dạo, hôm nay gió mát hiu hiu khá dễ chịu, đang lúc cô đang thưởng thức cảnh đẹp yên bình kia thì dưới chân cảm thấy nhột nhột, cô nhìn xuống chân mình, vật ở dưới chân ngước lên nhìn cô kêu một tiếng: “Méo!”

Dương Anh Thi mỉm cười ngồi xuống bế con mèo trắng nhỏ dưới chân lên: “Nhóc cũng đi hóng gió à?”

“Mèo cũng biết đi hóng gió sao?”- Giọng nói ở đâu phát ra khiến suýt chút nữa Dương Anh Thi nghĩ rằng là con mèo nhỏ đang nói chuyện với mình làm cô hoảng cả hồn. Dương Anh Thi ôm mèo con quay lại nhìn người đang đi tới, Triệu Trường Bách mặc quần tây áo sơ mi trắng đi tơi, giữa khung cảnh nay trông y hệt như bạch mã hoàng tử bước ra từ chuyện cổ tích.

Dương Anh Thi nở nụ cười nhạt, trong giọng nói có vài phần mỉa mai: “Bác sĩ Triệu cũng thật có nhã hứng, từ thành phố lại chui về một thôn chày nghèo để đi dạo.”

“Tôi đi từ cửa chính, không có chui.”- Triệu Trường Bách vui vẻ nói, chui??? Cách dùng từ này của cô cũng thật thú vị đi, anh hắng giọng vài cái nói tiếp: “Với lại tôi tới không phải để đi dạo.”



“Vậy là để làm gì?”

“Để tìm em.”

Dương Anh Thi nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười, không nhịn nổi liền cười rộ lên, ôm con mèo trong tay quay đi: “Không phải là bác sĩ Triệu cảm thấy có hứng thú, muốn theo đuổi tôi chứ?”

Triệu Trường Bách không ngờ cô sẽ thẳng thắng nói ra như vậy nên cũng có chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh liền thản nhiên đáp: “Cứ cho là vậy đi.”

Dương Anh Thi quay lại nhìn anh, gương mặt cô cố tình tỏ vẻ ngạc nhiên: “Chúng ta mới gặp hai lần, anh không phải yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên chứ?”

“Cho là vậy đi.”

Thôi rồi thôi rồi, phiền phức này chưa đi phiền phức kia lại kéo đến. Nguy thật, Triệu Trường Bách này kiếp trước đối với cô không đội trời chung vậy mà bây giờ lại nói muốn theo đuổi cô. Trời ạ, Dương Anh Thi cô cho dù thích nghi giỏi cũng không thích nghi nổi nữa.

“Bác sĩ Triệu, anh phải hiểu rõ một điều là tôi không tin vào cái gọi là tiếng sét ái tình gì gì đó, anh cũng không phải gu của tôi đâu, thế nên giữa chúng ta chỉ tồn tại ơn nghĩa. Anh cứu mạng tôi, tôi mang ơn anh, thế thôi.”- Dương Anh Thi cân đi nhắc lại thì mấy câu này đã rất khéo léo rồi, vừa không làm tổn thương người khác vừa bảo vệ cô an toàn rút lui.

“Em có biết…cách nói chuyện này của em, thật là…rất giống một người không?”- Cách nói chuyện không chừa đường lui cho người khác của cô rất giống với Dương Anh Thi, ánh mắt vừa sắc bén lại vừa thản nhiên cộng với thái độ cố tình tỏ ra giễu cợt người khác kia đều rất giống với Dương Anh Thi.

Dương Anh Thi không thèm để tâm tới lời nói của anh, cô quay người định rời đi thì nghe thấy tiếng Triệu Trường Bách nói theo.

“Nếu đã là mang ơn, không lẽ mang ơn lại không trả?”

Dương Anh Thi dừng bước, trả ơn thì trả ơn, dù sao tính cô cũng không thích nợ người khác. Cô quay lại nhướng mày nói: “Được, trừ việc lấy thân báo đáp, cái gì tôi cũng làm.”

“Được, tối nay cô ra cổng làng đợi, tôi đến đón cô.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Linh Vũ Thiên Hạ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook