Linh Vực

Chương 32: hai tầng lực lượng

Nghịch Thương Thiên

11/09/2013

Phùng Dật vừa lui, Phùng gia tan vỡ đã thành định cục, theo Lăng Ngữ Thi, Lăng Phong, Lăng Hâm ra sức chém giết, tộc nhân Phùng gia chưa kịp rút lui rất nhanh đã bị đánh chết. Tần Liệt cũng không tiếp tục tham chiến, hắn đi đến nhặt Thanh Dực phủ lên, phát hiện rìu vẫn chưa bị phá hư, vẫn có thể sử dụng tiếp nên thầm may mắn trong lòng.

"Phùng Dật là luyện thể tầng tám, xem ra cũng không phải quá mạnh, cứng chọi cứng với ta cũng không hơn là bao."

Hắn ngầm suy nghĩ trong lòng, nhớ lại chiến đấu lúc trước, lại vận chuyển linh lực, lập tức hai mắt sáng ngời. Hắn phát hiện khi hắn vận chuyển linh lực, linh lực trong linh hải ở đan điên trào dâng, theo gân mạch tiến hướng cánh tay hắn, sau đó thông qua lòng bàn tay, ngón tay phóng thích.

Nhưng đây không phải toàn bộ lực lượng của hắn! Trong khi những linh lực kia di chuyển, từ gân mạch, máu thịt, xương cốt thậm chí là nội tạng hắn có từng tia sấm sét lưu chuyển gia nhập vào linh lực, điều này làm linh lực cuồng bạo cương mãnh, chẳng những tăng cường năng lực linh lực, mà còn giúp linh lực mang theo sấm sét, uy lực tăng mạnh!

Hắn đột nhiên hiểu ra. Năm năm này, hắn thông qua cửu thiên lôi đình tôi luyện thân thể những lôi điện này tiến vào thân thể hắn không chỉ rèn luyện thân thể hắn, mà còn ẩn giấu trong thân thể hắn, thành một lực lượng khác ngoài linh lực của hắn!

Lực lượng sấm sét này có thể bạo phát khi hắn chiến đấu, tăng mạnh chiến lực của hắn! Vốn hắn chỉ có cảnh giới luyện thể tầng bảy, nhưng có thêm lực lượng này, linh lực của hắn tăng mạnh, có thể chiến đấu cùng Phùng Dật mà không rơi xuống hạ phong. Chính vì như thế mà hai người Phùng Kiệt, Phùng Luân không thể phản kháng.

"Ra là như vậy, xem ra khổ luyện mấy năm nay là xứng đáng! thiên lôi cức không chỉ tăng cường lực lượng thân thể, còn giúp ta có lực lượng sấm sét, quả nhiên cuồng bạo bá đạo!"

Tần Liệt âm thầm suy nghĩ, khóe miệng khẽ nở nụ cười vui vẻ, sau đó dưới tình huống không vận chuyển thiên lôi cức, hắn thử điều khiển linh lực. Linh lực tương đối ôn hòa dần thoát khỏi linh hải, dần tiến đến lòng tay hắn, sau đó tiến vào Thanh Dực phủ.

Phù! Thanh Dực phủ đột nhiên tỏa vầng sáng xanh mênh mông, hắn cẩn thận tìm tòi cũng không thấy tia lôi điện nào tiến vào Thanh Dực phủ.

Quả nhiên, nếu không vận chuyển thiên lôi cức, linh lực thân thể tuôn ra là bình thường, sẽ không phá hoại linh khí.

"Lại là linh khí cấp thấp, tụ linh trận đồ đơn giản, không khác gì đoản mâu…"

Dùng tinh thần lực khẽ cảm giác, Tần Liệt lại thất vọng lần nữa, hắn lập tức thu hồi linh lực, xách theo Thanh Dực phủ đi hướng mọi người.

- Tần Liệt! Tên chết tiệt nhà ngươi rất xấu tính a, không ngờ lừa chúng ta lâu như vậy! Ngươi nói xem, có phải ngươi một mực giả ngốc, coi chúng ta như trò cười không?

Lăng Ngữ Thi còn chưa kịp nói gì, Lăng Dĩnh đã cướp lời nói trước, trên gương mặt nhỏ nhắn của nàng tràn ngập kích động.

- Thật không ngờ Tần Liệt ngươi mạnh như vậy!

Lăng Tiêu hưng phấn nói.

- Tiểu tử nhà ngươi thật là…

Lăng Phong đi lên trước, cười đấm lên ngực hắn.

- Lần này… nếu không nhờ ngươi, chúng ta khó tránh khỏi kiếp nạn này.

Lăng Ngữ Thi hai mắt tỏa sáng nói.

- Lăng Dương chết rồi.

Lăng Hâm là người duy nhất không tiến lên, hắn chỉ đứng ở phía sau, cúi thấp đầu khẽ nói.

Tần Liệt nhìn hắn từ xa, khẽ đi tới, rồi hờ hững nói:

- Vậy hãy sống thật tốt, giết sạch người Phùng gia báo thù cho hắn!

Lăng Hâm bỗng ngẩng cao đầu, nhìn thật sâu vào hắn, trong mắt tràn ngập cảm xúc khó hiểu rồi trầm giọng nói:

- Ta, Lăng Hâm thiếu ngươi một mạng! Sau này nhất định sẽ trả lại!

Tần Liệt kinh ngạc lắc đầu nói:



- Ngươi không nợ ta gì cả, ta giết Phùng Kiệt cũng là vì mọi người, vì bản thân ta. Chỉ bằng một mình ta, không thể chống lại Phùng gia được, nếu như không có các ngươi, ta cũng sẽ chết.

- Dù sao ta cũng thiếu ngươi một mạng!

Lăng Hâm ngoan cố nói.

- Tính cả Phùng Dật, Phùng gia có ba người trốn thoát, sau khi bọn họ hợp quân với Toái Băng phủ, nhất định sẽ đuổi theo lần nữa. Cho nên chúng ta vẫn trong hiểm cảnh, mọi người đừng dong dài nữa, mau rời đi nơi này.

Tần Liệt hít sâu một hơi, cười khổ nói.

Mọi người dồn dập gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Lần này, vẫn do hắn dẫn đoàn người, mà khi gặp nơi có linh thú tụ tập, hắn chủ động né tránh, cũng không còn ai dám hoài nghi quyết định của hắn. Sắc trời dần tối, đoàn người Tần Liệt tụ tập trong một sơn cốc cây cối cao ngất.

Cây cối trong cốc còn cao hơn người, là lá chắn thiên nhiên, cho dù võ giả Toái Băng phủ lợi hại đến đâu, muốn yên lặng không tiếng động mò tới là không thể.

- Tất cả vẫn đang thuận lợi, ngày mai có thể vào Hàn Vụ sơn. Đến Hàn Vụ sơn, chúng ta có thể đi vòng về Lăng gia, đường đó thường xuyên có võ giả Tinh Vân các hoạt động, nếu như may mắn gặp được ai đó, có thể may mắn tránh được lần này.

Tần Liệt nhìn hướng sau người, ẩn ẩn có thể thấy Hàn Vụ sơn phía xa, liền nói với mọi người.

Tất cả tụ cùng một chỗ, ăn ít thịt cho no bụng, đều tập trung tinh thần nghe lời hắn nói.

- Tần Liệt, ngươi sao quen thuộc Cực Hàn sơn mạch vậy? Mấy năm nay ngươi một mực ở dược sơn mà, vì sao có thể hiểu tình huống sâu trong Cực Hàn sơn mạch?

Lăng Phong uống ngụm nước rồi dò hỏi.

Mọi người cùng nghi hoặc nhìn hắn.

- Ông ta khá quen thuộc Cực Hàn sơn mạch, là ông nói… Đêm nay sẽ cực khổ nhất, mọi người nhanh chóng khôi phục, chuẩn bị tinh thần đi cả đêm.

Tần Liệt nhanh chóng nói.

- Ừm, mọi người tản ra đi.

Lăng Phong thấy hắn không muốn nói nhiều, cũng cười không miễn cưỡng, vung tay bảo mọi người tản ra nghi ngơi.

Mỗi người tự chọn chỗ khoanh chân điều tức, Lăng Dĩnh cũng mệt nhọc không tiếp tục dây dưa lấy Tần Liệt, giúp hắn có thời gian thở phào.

- Lần này thật phải cảm ơn ngươi, nếu như không có ngươi, tình cảnh của ta và Lăng Dĩnh sẽ rất thảm, mà tộc nhân cũng bị giết sạch.

Sau khi mọi người tản ra, Lăng Ngữ Thi vẫn ở lại, nhưng nàng không dám nhìn Tần Liệt, mà nhìn hướng Lăng Dĩnh nói:

- Nàng khẳng định rất hiếu kỳ với ngươi, ta còn tưởng nàng sẽ quấn chặt lấy ngươi cơ, xem ra nàng cũng có lúc mệt.

- Nàng ta nói nhiều thật. Ta bị hỏi mà cũng sợ, nàng ấy không quấn lấy ta cũng bớt lo.

Tần Liệt gật đầu biểu lộ đồng ý.

Lăng Ngữ Thi thấy bộ dáng sợ hãi của hắn không khỏi khẽ cười, nghĩ một lát rồi ôn nhu hỏi:

- Rất nhiều lúc ta để ý đôi mắt của ngươi, quả thật là trống rỗng mờ mịt, năm năm này ngươi không phải một mực giả ngốc đúng không?

- Ừm, rất nhiều lúc ta ở trạng thái mơ hồ, đó là do công pháp tu luyện. Thời gian gần đây ta mới tỉnh lại…



Việc đã đến nước này, cũng không cần phải dấu nữa, hắn liền giải thích đơn giản với nàng.

- Lần trước, lần trước, khi ta giúp ngươi tắm, ngươi đã tỉnh chưa?

Lăng Ngữ Thi đột nhiên cúi thấp đầu, sắc mặt ửng đỏ, thẹn thùng nói.

- Giúp ta tắm? Lúc nào thế? Ta không nhớ được, hẳn lúc đó còn trong trạng thái tu luyện.

Tần Liệt tim đập thình thịch, vội giả vờ nói.

Lăng Ngữ Thi nghe hắn nói vậy, tâm loạn như ma, cũng cảm giác được hắn không nói thật, nhưng không nắm chắc được, chính mình lại thẹn thùng hốt hoảng nói:

- Vậy ta đi nghỉ ngơi…

Vừa dứt lời, nàng vội vã chạy ra xa.

Tần Liệt sờ sờ mặt, đột nhiên phát hiện da mặt mình thật dày, nhìn vào Lăng Ngữ Thi xấu hổ chạy trốn thật xa, hắn khẽ cười trộm trong lòng, cảm giác thú vị trào dâng: rõ ràng lớn hơn mình hai tuổi, da mặt còn mỏng hơn mình, nữ nhân này thật thú vị a…

- Kẻ xấu kia nói thật hay nói dối đây? Lúc đấy rõ ràng hắn có phản ứng mà…

Ở bên kia, Lăng Ngữ Thi đưa lưng về phía Tần Liệt, tâm tình rung động không thể bình tĩnh lại.

Răng rắc! Sau nửa canh giờ, khi đám người Lăng gia còn đang khôi phục, thanh âm cây cối bị bẻ gẫy đột nhiên vang lên.

Đám người Lăng Ngữ Thi, Lăng Phong biến sắc, vội vã bảo mọi người cẩn thận nấp đi, đồng thời rút ra binh khí chuẩn bị chiến đấu. Đám người cũng không dám hành động ngay, không dám bỏ chạy, bởi vì nếu chạy sẽ làm cây cối gãy, lộ ra hành tung.

Bọn họ cúi thấp đầu, ẩn nấp trong cây cối rậm rạp, thở cũng không dám thở lớn, hy vọng đám người sẽ không đến gần. Nhưng càng sợ hãi cái gì, cái đó càng tới, từ thanh âm cây cối bị bẻ gãy, đoàn người kia đang đi hướng bọn họ.

Lăng Phong trầm lặng không thốt một tiếng làm ra dấu hiệu chuẩn bị chiến đấu với mọi người, để lát nữa vừa nhìn thấy địch nhân liền chủ động công kích.

Cả Tần Liệt cũng nắm chặt Thanh Dực phủ, hai mắt ngưng trọng nhìn phương hướng thanh âm, thầm oán xui xẻo trong lòng.

Đột nhiên, một bóng dáng đẫm máu xuất hiện dưới tầm nhìn mọi người.

- Lưu Diên!

Đám người Lăng gia không khỏi sửng sốt, lập tức nhìn thấy Cao Vũ dẫn theo võ giả Cao gia, mỗi người trên áo quần dính không ít máu.

Thấy người đến là Lưu Diên và võ giả Cao gia, Lăng Ngữ Thi và Lăng Phong vui vẻ đi ra, gọi lớn. Tần Liệt thì sắc mặt chán nản, thầm kêu hỏng bét, đám người Lưu Diên xuất hiện nghĩa là võ giả Toái Băng phủ ở gần đó. Đi cùng Lưu Diên bọn họ một điểm tốt cũng không có, ngược lại hung hiểm càng nhiều.

Trái ngược, đám người Lưu Diên, Cao Vũ nhìn thấy người Lăng gia thì hai mắt sáng bừng, y như thấy hy vọng.

- Các ngươi sao lại ở đây?

Lưu Diên nhìn lướt xung quanh, sau khi thấy Tần Liệt, hắn liền hừ lạnh nói:

- Tần Liệt, rất tốt, rất tốt!

Cao Vũ cũng sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói với Tần Liệt:

- Chúng ta không chết sạch có phải làm ngươi rất thất vọng không?

Tần Liệt không khỏi ngầm cười khổ, hắn biết Lưu Diên, Cao Vũ khẳng định sớm đoán ra được là hắn giúp Lăng gia, còn đoán được ý đồ thật sự của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Linh Vực

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook