[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu

Chương 1: Kiếp thứ nhất: bốn mươi ngàn - chuyện xưa của một quỷ đòi nợ

Phong Lưu Thư Ngốc

06/01/2018

Hữu Xu chết, chết bất ngờ không kịp đề phòng.

Năm ấy mạt thế buông xuống, cậu mới vừa tròn chín tuổi, đi theo cha mẹ khoa học gia đầu phục căn cứ Bàn Long. Phương hướng nghiên cứu của cha mẹ cậu là y dược học, mặc dù ở Hoa quốc không nổi danh thế nào, nhưng đối với cao tầng căn cứ đang nóng lòng nghiên cứu chế tạo ra vắc-xin phòng bệnh kháng virus tang thi mà nói thì còn có chút tác dụng, cho nên gắng gượng mà thu nhận bọn họ. Cha mẹ không có dị năng, học thức cũng không tính là đứng đầu, chỉ có thể làm trợ thủ cho người phụ trách phòng thí nghiệm, một ngày ba bữa cơm cũng khó có thể kiếm được. May mắn chính là, năm Hữu Xu mười tuổi kích phát dị năng, là dị năng giả nhỏ tuổi nhất đã biết của Hoa quốc.

Mới đầu cao tầng căn cứ rất xem trọng cậu, sau khi biết được dị năng của cậu là “siêu não”, không có bất cứ tính công kích gì, nhiệt tình kia trong nháy mắt liền biến mất. Cái gọi là “siêu não” chính là người khai phá não bộ siêu cấp, là một loại dị năng tinh thần lực, nhưng ngoại trừ chỉ số thông minh cao hơn xa xa người thường, thì gần như không có chỗ nào đặc biệt, không thể dùng tinh thần lực khống chế tang thi hoặc nhân loại, cũng không thể chế tạo ảo giác. Nếu là ở niên đại hòa bình, đầu óc thông minh tuyệt đỉnh thường có thể khiến cho một người đạt được thành công thật lớn, nhưng ở mạt thế, nó còn không thực dụng bằng đầy người cơ bắp. Cha mẹ trông cậy dựa vào con trai ăn một bữa cơm no vô cùng thất vọng, nhưng Hữu Xu lại một chút cảm giác cũng không có. Trước mạt thế, cậu ở trường học chính là nhân vật cấp học thần, sau khi khai phá ra siêu não thì năng lực tư duy chỉ nhanh hơn bình thường hai ba giây, cũng không có biến hóa gì lớn. Chuyện mỗi ngày cậu lo lắng nhất là đói bụng, trong đầu ngoại trừ “tìm đồ ăn”, thật sự không thể suy xét cái khác.

Cậu không có từ bỏ học tập, thường xuyên trà trộn vào phòng thí nghiệm quan sát khoa học gia làm thí nghiệm, hy vọng chờ mình học được, cũng có thể ở trong phòng thí nghiệm công tác, nếu như có thể trở thành người phụ trách hạng mục nào đó vậy thì càng tốt hơn, từ nay về sau cũng không cần vì đồ ăn mà phát sầu nữa. Như thế, cậu một bên trộm học, một bên làm chân chạy vặt trong phòng thí nghiệm, miễn cưỡng kiếm cái ấm no. Bởi vì cấu tạo đầu óc của cậu khác hẳn với người thường, học cái gì cũng đặc biệt nhanh, bản thuyết minh thực nghiệm thiết bị nhìn một lần liền hiểu, nhìn hai lần có thể tháo dỡ, nhìn ba lần có thể cải tiến, chậm rãi lại trở thành thợ chuyên sửa chữa của phòng thí nghiệm, ngẫu nhiên còn giúp quản lý hậu cần, tài vụ, nội vụ vân vân, có thể nói là “một khối gạch của căn cứ Bàn Long, chỗ nào cần liền chuyển qua chỗ đó”.

Thật vất vả chịu đựng đến mười lăm tuổi, Hữu Xu cảm thấy mình có đầy đủ tư cách trở thành nhân viên nghiên cứu khoa học, vì thế đưa thư xin đổi công việc cho người phụ trách. Đang lúc cậu tích cực chuẩn bị cuộc thi nhập chức, tang thi triều đến, căn cứ Bàn Long toàn quân bị diệt. Làm một dị năng giả siêu não đầu óc đặc biệt phát triển, tứ chi đặc biệt đơn giản, huyết mỏng da giòn, vừa cào liền chết, Hữu Xu ngay cả kêu một tiếng cũng không kịp liền chết dưới vuốt của một tang thi hệ kim, trước khi lâm chung suy nghĩ duy nhất là —— thiếu chút nữa là có thể ăn một bữa cơm no rồi!

Khi Hữu Xu tỉnh lại phát hiện mình đang ở trong một bình chứa chật hẹp tràn đầy nước ấm, chất liệu của bình chứa vô cùng đặc biệt, không phải gốm sứ cũng không phải kim loại, ngược lại giống như một loại sinh vật, sờ lên mềm mềm, còn có độ ấm. Cậu muốn nhìn hoàn cảnh xung quanh một cái, tìm ra biện pháp thoát vây, nhưng bất luận như thế nào cũng không mở mắt ra được, miệng cũng không thể nói chuyện, chỉ có tứ chi ngẫu nhiên có thể co duỗi một chút. Trong không gian bịt kín có hai tiếng tim đập, một tiếng là chính mình, còn một tiếng cách rất gần, thình thịch, thình thịch, thình thịch, từng tiếng từng tiếng một vang ở bên tai.

Không cảm thấy đói, cũng không cảm thấy khát, toàn thân cao thấp ấm dào dạt đến hết sức thoải mái, Hữu Xu liền nghe tiếng tim đập cực giàu quy luật này tiến vào mộng đẹp. Đây là giấc ngủ có cảm giác thoải mái nhất của cậu từ khi mạt thế tới nay, cũng không biết trải qua bao lâu, chất lỏng ấm áp bắt đầu xói mòn, bình chứa cũng liều mạng co rút lại, chen cậu ra bên ngoài. Cậu cũng không bối rối, theo cỗ áp lực kia chui ra ngoài. Bỗng nhiên, có một dòng khí cực kỳ âm hàn thấm vào tứ chi bách hài, di chuyển đến chỗ nào, chỗ đó liền mất đi tri giác. Hữu Xu cảm giác dòng khí lạnh này thực không bình thường, như là đang cùng mình tranh đoạt quyền khống chế thân thể. Đơn giản cậu là một dị năng giả siêu não, tuy rằng tinh thần lực không có tính công kích, nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, đoạt lại thân thể vẫn là dễ dàng. Khi dòng khí lạnh xâm nhập da đầu, ý đồ chiếm cứ đại não, cậu khống chế tinh thần lực hung hăng đánh tới dòng khí lạnh.

Một cơn đau đớn bén nhọn bùng nổ trong đại não, rồi lại giây lát lướt qua, thực nhanh, Hữu Xu liền cảm thấy một đôi bàn tay to kéo lấy mắt cá chân, xách ngược chính mình lên, bốp bốp đánh mông hai cái. Cậu kinh sợ, miệng vừa mới mở ra, phát ra cũng không phải chất giọng réo rắt trầm thấp của thiếu niên, mà là tiếng khóc nỉ non của trẻ nhỏ…

Chuyển thế đầu thai à? Hữu Xu bỗng nhiên cái gì cũng hiểu rõ, chỉ không biết dòng khí lạnh kia rốt cuộc là cái gì.

Bốn tháng sau, Hữu Xu nằm trong nôi, nhìn chằm chằm xà nhà trên đỉnh đầu ngẩn người. Bây giờ cậu có thể nhìn thấy đồ vật, cũng có thể nghe thấy âm thanh, nhưng dây thanh vẫn chưa phát dục, bởi vậy vẫn chưa thể nói chuyện. Cậu thuộc loại người chỉ số thông minh siêu cao, chỉ số EQ lại thấp, bởi vì trong đầu tự hỏi rất nhiều thứ, nhỏ từ hạt hợp thành nano, lớn đến vũ trụ nổ tung cùng bành trướng, rất nhiều lý luận chiếm cứ phần lớn năng lực tư duy, dẫn đến cậu hành động chậm chạp, phản ứng trì độn, nhìn qua không giống một dị năng giả siêu não, ngược lại giống một đứa ngốc. Cho nên căn bản cậu không cần ngụy trang, bộ dạng ngơ ngơ ngác ngác giống hệt đứa nhỏ không biết chuyện.

Hữu Xu rất biết thích ứng trong mọi hoàn cảnh, thấy đủ đạo lý vui buồn, có thể rời khỏi mạt thế, ai không nguyện ý chứ? Võ mồm của cậu không lanh lợi ra sao, cũng không có chí hướng lớn gì, có thể an an tĩnh tĩnh còn sống là đủ, tuy rằng ngẫu nhiên sẽ nhớ cha mẹ đời trước, nhưng nghĩ đến bọn họ có khả năng đã chuyển thế đầu thai, không cần nhẫn nhục chịu đói, cũng liền vì bọn họ mà cảm thấy cao hứng.

Nơi này không phải mạt thế, nhưng mà không phải hiện đại, từ phục sức của người xung quanh để suy đoán, hẳn là cổ đại. Đối với lịch sử Hữu Xu rất có nghiên cứu, nhưng cậu quan sát rất nhiều ngày, thật sự không cách nào xác định mình thân ở triều đại nào. Người nơi này vừa mặc thâm y thời Tiền Tần, cũng mặc nhu quần thời Ngụy Tấn Nam Bắc triều, còn có khuyết bào của Đường triều, yến cư phục của Tống triều, chất tôn phục của Nguyên triều, trực chuyết, duệ tát của Minh triều vân vân, quả thực là một nồi canh hổ lốn.

Lần đầu tiên Hữu Xu cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng, nhất là dưới tình huống không có sữa uống, đã đói bụng, cho nên tự hỏi vài ngày liền buông tha. Cậu chưa từng thấy qua phụ mẫu của chính mình, ngày hôm đó mở to mắt cũng giống như ngày hôm nay, chỉ nhìn thấy xà nhà trên đỉnh đầu. Cậu còn không có sữa uống, bà vú phụ trách chiếu cố cậu đối với cậu thực không để bụng, hoặc là ở trong sân tán gẫu, hoặc là ở phòng cách vách đánh bạc, hoặc là chạy trốn không thấy bóng người.

Hữu Xu có thể ở mạt thế sống lâu như vậy, năng lực sinh tồn tự nhiên vô cùng mạnh mẽ, sớm đã đem hết thảy mấy thứ mặt ngoài, mặt trong, hạn cuối, tiết tháo đánh mất hết. Cậu đói bụng đến choáng đầu hoa mắt, chỉ biết mình muốn uống sữa, không cho sữa uống liền khóc, khóc đến chấn động chín tầng mây, kinh thiên động địa. Bà vú kia muốn làm bộ như không nghe thấy cũng khó, một bên mắng “quỷ đòi mạng” một bên đẩy cửa tiến vào, qua loa cởi bỏ vạt áo, đem núm vú nhét vào trong miệng cậu.



Hữu Xu bận rộn không ngừng mút núm vú, dùng sức hút, hận không thể đem bầu vú phình phình trướng trướng một hơi hút xẹp, đau đến bà vú liên tục hút khí, liên thanh nói, “Tiểu tử, ngươi nhẹ chút!”

Hữu Xu có tai như điếc, hút đến càng thêm hăng hái, dùng nướu nộn nộn thịt cắn núm vú, nếu bà vú mạnh mẽ rút ra, sợ là sẽ bị cắn rụng một miếng thịt. Bà vú thử rút mấy lần, đau đến gân xanh ứa ra, lúc này mới từ bỏ. Thân là người ở mạt thế, Hữu Xu vì một ngụm cơm no có thể đánh cược tánh mạng, chẳng sợ mới bốn tháng, bản lĩnh kiếm ăn lại vô cùng được.

“Nương, quả nhiên là quỷ đòi nợ, hút một hơi sữa hận không thể đem vú ta cắn rụng! Uống uống uống, sao không sặc chết ngươi đi?” Chờ Hữu Xu ăn no, bà vú đem cậu bỏ vào nôi, hung tợn mắng.

Hữu Xu ợ hơi, xem ác ngữ của bà vú như không có việc gì. Tuy rằng cậu chưa thấy qua phụ mẫu của mình, nhưng từ lời nói cử chỉ của người xung quanh có thể suy đoán, thân phận của mình hẳn không thấp, ngày thường có hai bà tử (người phụ nữ lớn tuổi làm công việc nô bộc, hầu hạ), hai nha hoàn chiếu cố, còn từng người gọi cậu là “thiếu gia”. Cho nên bà vú có mắng hung dữ hơn nữa, thấy cậu khóc đến thở hổn hển, cũng không dám không đút. Nếu như cậu đói ra bệnh, báo lên trên, người trong viện này liền xui xẻo.

Cổ đại có phân trưởng thứ, trưởng tử tôn quý, thứ tử ti tiện, Hữu Xu cảm thấy mình nhất định là thứ tử, cho nên mới bị vứt bỏ ở trong này không người quan tâm, vừa không tổ chức rượu trăng tròn, cũng không tổ chức tiệc trăm ngày, lại càng không thấy người thân bạn bè trong nhà đến thăm, thậm chí ngay cả cha mẹ ruột cũng không thấy bóng dáng. Hữu Xu có tình cảm sâu đậm với cha mẹ đời trước, nhất thời còn không tiếp nhận được cha mẹ mới, bởi vậy cũng không vì mình bị vắng vẻ mà cảm thấy khổ sở.

Cậu nấc một cái, lại ngáp một hơi, tay nhỏ bé nắm góc chăn, chuẩn bị ngủ một giấc. Ngay lúc này, một bà tử khác mang theo hai nha hoàn tiến vào, trong tay bưng mấy thứ hạt dưa, đậu phộng, chén trà. Hữu Xu yên lặng mà thở dài, biết các nàng muốn mở tiệc trà, ngủ trưa là không ngủ được rồi.

“Cách thật xa đều có thể nghe thấy tiếng khóc của thiếu gia, ngươi nói người này gầy như con khỉ, sinh hạ còn không đến ba cân, sao lại có thể gào đến như thế chứ?” Lão bà tử cười hì hì trêu chọc.

“Sao ta biết.” Bà vú nhướn mày nói, “Có lẽ là nó mệnh tiện đi. Con nít mệnh tiện xương cốt đều cứng, có thể gây sức ép.” Hai tiểu nha hoàn giống như mới tới, cũng không dám trách móc chủ tử, kéo kéo ống tay áo bà vú, nhẹ giọng nhắc nhở, “Vương ma ma, chớ nói, chung quy là đại thiếu gia con vợ cả của Vương gia…”

Không thể tưởng được mình còn là con vợ cả. Hữu Xu nghe thấy những lời này có chút ngoài ý muốn, nhưng biểu tình vẫn ngơ ngác như cũ. Dung lượng não của cậu quá lớn, cử chỉ bên ngoài thường theo không kịp tốc độ tư duy, dần dần liền thành mặt than, phản xạ hình cung còn đặc biệt dài, làm như thế nào cũng chậm hơn người khác một nhịp.

“Ta phi, cái gì con vợ cả, bất quá là một quỷ đòi nợ thôi!” Bà vú xoa xoa núm vú bị cắn đến đau, bĩu môi nói, “Cho các ngươi cái đề nghị, có phương pháp thì nhanh chóng tìm cách đem mình ra khỏi Bồng Hao viện đi, đây cũng không phải là chỗ ở lâu được. Hai ngày trước ta đòi một bình dầu ớt cay với lão Triệu phòng ăn, lát nữa bôi trên núm vú, để tiểu tử này ăn một miệng cay. Nếu như nó sợ ta, không chịu uống sữa của ta, ta liền báo cho Vương đại quản gia, để ông ta đưa ta tới viện của nhị thiếu gia. Nhị thiếu gia hiện giờ mới ba tháng, chính là lúc vội vã muốn sữa uống.”

“Thôi đi, tuy nói nhị thiếu gia là thứ tử, nhưng Lâm di nương được sủng ái, phía trước phía sau mười mấy người, chỉ bà vú thôi đã bốn người, thế nào được đến phiên ngươi?” Lão bà tử phun vỏ hạt dưa ra, vỗ tay nói, “Có điều dầu ớt cay ngược lại là biện pháp tốt, thật có thể đem cái việc muốn mạng này đẩy đi.”

Hai tiểu nha hoàn tò mò cào tâm cào phổi, nhìn nhìn xung quanh, xác định không có người ngoài, mới thấp giọng hỏi ý kiến, “Thái thái ở trước mặt lão gia rất được yêu thích, bàn tới sủng ái không hề kém hơn Lâm di nương, lão thái gia cùng lão phu nhân còn thường xuyên khen nàng là hưng gia hiền phụ, đây lại là thai đầu, sinh hạ trưởng tử, sao lại không khiến người ta thích như vậy? Bốn tháng rồi, hỏi cũng không hỏi một câu, giống hệt như không có cái người đại thiếu gia này vậy. Người nói xem nếu đại thiếu gia có bệnh gì không tiện nói ra cũng thôi, cố tình lại nhìn rất bình thường.”

Hai người nói ra nghi vấn của Hữu Xu, vốn tính nhắm mắt đi ngủ cậu lập tức tỉnh táo lại, vểnh tai nghe lén. Cậu muốn an an ổn ổn mà sống, nhưng trước đó, vẫn phải làm rõ tình cảnh của mình đã.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Vạn Cổ Thần Đế
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện [Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook