Lễ Tế Mùa Xuân

Chương 13: Chương 3.5

Lục Thu Tra

04/07/2017

Type: Jane Nguyen

[5]

Cuối cùng khi ba người về tới nhà, chẳng những bỏ lỡ bữa trưa mà cũng không còn sức để ăn cơm. Sau khi giao thi thể của Bạch Chỉ Thủy cho Quan Vô Dật. Chung Triển Thi ngã gục vì quá mệt mỏi. Phu nhân của Quan Vô Dật, Điếu thị bảo Quỳ và Lộ Thân quay về thay y phục đã ướt đẫm, nghỉ ngơi cho tốt, còn nói bà sẽ chăm sóc cho Chung Triển Thi bị ngất xỉu.

Khi ấy Nhã Anh dẫn Chung Hội Vũ rời khỏi gian chính, đi tới phòng mình. Giang Ly thì không cùng các nàng trở về mà cố ý ở lại chờ ba người quay về.

Khi thấy bọn họ, Giang Ly mừng phát khóc, rồi lại bật khóc nức nở vì cái chết của Bạch Chỉ Thủy.

Lúc trước Tiểu Hưu ở khu bếp, đứng trước cửa ngóng ra sân chờ chủ nhân về. Thấy ba người đi qua nàng chạy ra khỏi bếp, đứng trong mưa, không lại gần Quỳ, cũng không nói một lời. Quỳ nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc bèn quay đầu nhìn về phía nàng, hờ hững liếc nàng một thoáng rồi đi vào gian chính. Tiểu Hưu biết lát sau chắc chắn chủ nhân sẽ về phòng thay y phục, bởi vậy trước khi Quỳ và Lộ Thân rời khỏi gian chính, nàng đứng yên ở đó chờ đợi.

Dưới sự khuyên bảo của Điếu thị, cuối cùng Quỳ và Lộ Thân cũng quay về phòng. Tiểu Hưu lẳng lặng đi theo chủ nhân. Giang Ly vẫn ở lại gian chính. Cùng Điếu thị trông nom Chung Triển Thi.

“Có thể sống sót trở về là tốt lắm rồi.” Lộ Thân cảm khái giữa màn mưa.

“Đúng, đúng là thế đấy.” Quỳ đưa mắt nhìn Tiểu Hưu, bực bội nói: “Em rất mong ta chết đi đúng không?”

“Sao thế được…”

“Chủ nhân ở ngoài lên núi dầm mưa, sống chết không rõ em thì thoải mái tránh trong phòng hóng chuyện.”

“Xin lỗi, xin lỗi…”

Quỳ đã gần như kiệt sức, nhưng vẫn dùng hết sức còn lại để vung tay lên. Mu bàn tay nàng đánh vào mặt Tiểu Hưu, khiến Tiểu Hưu ngã lăn ra đất. Chiếc áo mỏng của Tiểu Hưu chìm vào bùn, đá vụn cứa qua lớp vải, đâm vào thân thể nàng. Nàng không đứng dậy ngay mà nằm im trên đất bùn, như đang đợi mệnh lệnh của chủ nhân.

“Đứng lên!”

Cuối cùng, Quỳ lên tiếng ra lệnh, Tiểu Hưu lập thức làm theo.

Lần này Quỳ nắm lấy tóc Tiểu Hưu, quăng nàng ra xa hai thước. Cả người Tiểu Hưu lại bổ nhào trên đất, lẳng lặng chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của chủ nhân. Nhưng Quỳ không nói gì nữa mà chầm chậm bước tới bên người Tiểu Hưu.

Đúng lúc Tiểu Hưu quay mặt sang muốn nhìn chủ nhân thì Quỳ nhấc chân, đạp chiếc guốc gỗ dính đầy bùn đất lên đầu Tiểu Hưu. Đầu tiên nàng dùng mũi chân di gần huyệt Thái Dương của Tiểu Hưu, sau đó đạp cả bàn chân xuống, guốc gỗ che khuất tai của Tiểu Hưu.

Lộ Thân giữ Quỳ lại, cố gắng kéo Quỳ ra khỏi người Tiểu Hưu, nhưng dù sao nàng cũng không khỏe bằng Quỳ. Sau một phen cố gắng, nàng buông tay, bước tới trước mặt Quỳ, dùng hết sức bình sinh mà đấm vào má Quỳ. Quỳ lùi về sau mấy bước, giận dữ nhìn Lộ Thân.

“Vu Lăng Quỳ, ta không ngờ ngươi lại là người tàn nhẫn như thế.”

Quỳ mặc kệ nàng, trái lại còn quay người bắt đầu trách mắng Tiểu Hưu.

“Tiểu Hưu, xem ra ‘Lộ Thân tỷ tỷ’ của em rất thích em đó, vậy thì tốt rồi, ta tặng em cho nàng ấy là được. Sau này chúng ta không còn là chủ tớ nữa, em chỉ cần phụng sự ‘Lộ Thân tỷ tỷ’ của mình cho tốt là được. Hoặc là nếu em thấy vẫn chưa đủ thì có thể mượn cơ hội này để giết chết ta. Giờ đã có hai người bị sát hại, nếu ta chết thì mọi người đều sẽ coi ta như nạn nhân thứ ba của vụ án giết người liên hoàn này, vốn sẽ không nghi ngờ em. Trước đây ta rất tàn nhẫn với em, không, tới giờ ta vẫn đang ngược đãi em, nhất định là em đã oán hận, bất mãn với ta từ lâu, hay là nhân cơ hội này trả thù ta đi. Chỉ cần giết ta là em sẽ được tự do mãi mãi, thế chẳng phải rất tốt hay sao?”

“Làm sao em có thể oán giận ngài đây?” Người Tiểu Hưu dính đầy bùn, nàng gào khóc, “Em đã dâng tặng cả đời này cho ngài, chối bỏ ngài cũng chính là chối bỏ chính em. Nếu không có ngài, cuộc đời em sẽ tăm tối như màn đêm, sống ở một nơi, làm cùng một việc hết ngày này đến ngày khác, tới chết cũng không có gì thay đổi – Đó vốn không phải cuộc sống của một con người, mà giống như vật đựng, một công cụ. Sau khi gặp ngài, theo ngài đi khắp nơi, học tập nhiều thứ dưới yêu cầu của ngài, nghe ngài giảng giải đủ loại tri thức, từ đó em mới biến thành một con người, dù rất bi thảm, thiếu tự do nhưng cũng đã thoải mái hơn những tháng ngày làm công cụ kia rất nhiều rồi! Ông Trời rất tàn nhẫn với con người, năm nào cũng trút tai ương xuống trần gian, nhưng con người vẫn tôn sùng trời cao, chưa bao giờ ngừng việc thờ cúng tế lễ. Tại sao lại như thế? Bởi vì ông Trời đã tạo ra con người, ông Trời có quyền chi phối, xử trí với những thứ mà mình tạo ra. Vì gặp được tiểu thư em mới có cơ hội làm người, vậy nên tiểu thư chính là người đã tạo ra em, không, với em thì tiểu thư chính là thần linh. Bởi vậy dù ngài đối xử với em thế nào chăng nữa thì em cũng sẽ phục tùng. Tiểu thư muốn em chết, em sẽ chết trước mặt ngài ngay lập tức. Khi ngài muốn đánh em, em sẽ đưa roi cho ngài. Bởi vì ngài đã tạo ra em…”

“Được rồi.”

Quỳ đẩy Lộ Thân ra, nhào về phía Tiểu Hưu, quay Tiểu Hưu về phía mình rồi tát nàng thật nhiều cái. Còn Tiểu Hưu thì vẫn đờ đẫn mở to mắt.

“Ai dạy cho em cái tà thuyết dị đoan này thế hả? Lẽ nào cha mẹ sinh ra con cái, cũng có thể tùy ý cướp đoạt hạnh phúc của con cái, thậm chí ngược đãi, sát hại chúng hay sao? Lẽ nào quân chủ vô đạo thích tàn sát, thần tử cũng phải nghển cổ chờ chết hay sao? Sao em có thể thoải mái chấp nhận mọi bất công, ta không tốt với em, tại sao em lại không hề oán hận?”

“Nếu tiểu thư muốn em nói những lời này là bất công, không hợp tình hợp lý, em cũng trả lời theo cách mà ngài thích.”

“Cái dáng vẻ này của em vốn chưa phải là người?” Quỳ nắm lấy vạt áo dơ bẩn của Tiểu Hưu, giận dữ nói, “Ta cực kỳ hối hận vì đã không dẫn em vào con đường đúng đắn, không dạy dỗ em rốt cuộc bổn phận làm người là thế nào. Dáng vẻ hiện giờ của em không khác gì một công cụ cả. Có lẽ em sẽ không bao giờ thành người được đâu…”

Trong thoáng chốc, dường như Lộ Thân đã hiểu ra, những cử chỉ đùa giỡn cợt nhả của Quỳ đối với mình thực ra không bắt nguồn từ hữu nghị, mà chỉ bắt nguồn từ sự tàn nhẫn và cay độc trong tính cách của nàng thôi. Hóa ra tất cả đều là tại mình – một Quan Lộ Thân luôn dùng thiện ý để suy đoán về người khác – đã suy đoán sai, chỉ là cách hiểu của một mình mình mà thôi. Cuối cùng bản thân cũng không thể thực sự kết bạn cùng ai, quá khứ đã như vậy, sợ rằng tương lai cũng là như thế.

Nghĩ vậy, trong lòng nàng bỗng nảy sinh sự căm hận với Quỳ.

Thay vì nói Quỳ phản bội mình, chỉ bằng nói hiện thực trái ngược với mong muốn của Lộ Thân.

Vì sống trong cô độc quá lâu, sự kỳ vọng của Lộ Thân với Quỳ đã tăng đến vô hạn, mà lúc này một khi tan vỡ, tất cả đều biến thành sự thù địch. Thân mật và ỷ lại hóa thành căm ghét, chỉ là chuyện trong chớp mắt, Lộ Thân dần nhận ra, bản thân đang đánh mất lý trí.

“Vu Lăng Quỳ.” Lộ Thân lạnh lùng nói sau lưng nàng, “Theo ta thấy thì kẻ không bao giờ thành người được phải là ngươi mới đúng. Ngươi chỉ là loài cầm thú biết chữ mà thôi. Ngươi vốn không hiểu được tình cảm của con người, không hiểu được nỗi đau của người khác. Sự hiểu biết của ngươi về ‘đau’ chỉ dừng lại trên mặt chữ, ngươi biết các kiểu thư pháp để viết chữ ‘đau’, cũng biết cách dùng của nó trong sách cổ, nhưng ngươi không bao giờ hiểu được hàm nghĩa của từ này. Những từ ngữ liên quan đến con người, ngươi cũng đều không hiểu được. Ngươi chỉ có thể phân tích mặt chữ, chỉ có thể trích ra những lập luận trong sách để giải thích chúng, nhưng không thể thấy được chúng trong con người ngươi. Ví dụ hỏi ngươi ‘lòng trắc ẩn’ là gì, ngươi có thể giảng giải ba ngày ba đêm, nhưng ngươi không thể nói ra một câu từ trong cảm nhận của chính mình, bởi vì ngươi vốn không có trái tim. Ngươi chỉ dùng văn chương của người xưa, nhắc lại lời người khác, sống trong thế giới thiếu thốn và ảm đạm, ngươi không khác gì loài vẹt, loài tinh tinh. Ngươi nhớ đủ loại học thuyết, nhưng những học thuyết này chẳng có tác dụng gì với ngươi cả. Điều này cũng quá bình thường, bởi vì những học thuyết ấy đều để con người học tập, còn ngươi vốn không có tư cách thực hiện chúng! Trước đây ta đã nhìn lầm ngươi, bây giờ ta đã thấy rõ…”

Lộ Thân còn chưa dứt lời, Quỳ đã buông lỏng hai tay, đứng dậy rồi một mình đi về phòng ở.

“Tiểu Hưu, kỳ thực ta luôn tìm cơ hội để em rời khỏi ta. Ta nhận ra, bản thân quá ỷ lại vào em, em cũng quá ỷ lại vào ta. Cứ tiếp tục như vậy thì rất không ổn. Ta nhất định phải sống hết một đời trong cô độc, nhưng ta mong em có thể làm một người bình thường. Vậy nên có lẽ hôm nay chính là một cơ hội tốt, chúng ta giải trừ khế ước, sau này em không phải người hầu của ta nữa. Em có thể lựa chọn tương lai của mình, nhưng không còn mục tiêu ‘Tiểu Hưu đi theo Vu Lăng Quỳ’. Không còn nữa. Ta sẽ chia cho em một ít tiền bạc, quần áo, đó là những thứ em đáng được hưởng. Mấy năm nay em đã rất cố gắng, mà ta cũng hơi quá đáng. Ta hy vọng sau này không gặp lại em nữa, mong em có thể sống hạnh phúc ở một nơi mà ta không thấy được. Lộ Thân là người tốt, chuyện tương lai em có thể bàn bạc với nàng, chắc chắn nàng sẽ không hại em. Nhưng dù sao nàng cũng quá ngốc nghếch, nghe lời nàng chưa hẳn đã tốt.” Quỳ quay lưng lại với hai người, nói, “Ta sẽ mau chóng rời khỏi đây. Ta biết cưỡi ngựa, cũng biết đánh xe, dù có lạc đường thì chỉ cần đi loanh quanh rồi cũng sẽ tìm được lối đi, bởi vậy các người không cần lo cho ta. Vĩnh biệt, Lộ Thân.”

Thế rồi bóng dáng Quỳ biến mất khỏi tầm mắt của hai người.

Lộ Thân đỡ Tiểu Hưu dậy, an ủi nàng. Tiểu Hưu lại cười khổ, lắc đầu.

“Làm sao bây giờ, Lộ Thân tỷ tỷ, hình như em dã bị chủ nhân vứt bỏ rồi.”

“Trước đây cũng từng có chuyện như vậy ư?”

“Em thường xuyên bị phạt, nhưng đây là lần đầu tiên tiểu thư bảo không cần em nữa. Không biết liệu có được tha thứ hay không…”

“Tiểu Hưu không làm sai gì cả, không cần cầu xin sự ‘tha thứ’ từ loại người như vậy!”



“Lộ Thân tỷ tỷ không hiểu đâu.” Tiểu Hưu nói, “Xin lỗi, vì em đã phá hỏng tình bạn của ngài và tiểu thư.”

“Giữa ta và nàng vốn không nên có cái gì gọi là tình bạn. Nào, tới phòng ta ngồi chút đi, tiện thể thay một bộ y phục khác. Tuy ta không biết y phục của ta có vừa với em không.”

“Thôi thôi, em có tới nơi cần tới, cũng có việc cần làm. Lộ Thân tỷ tỷ, tạm biệt.”

Dứt lời, Tiểu Hưu bèn chạy về phía phòng ở của Quỳ.

“Tiểu Hưu…”

Lộ Thân gọi vài tiếng nhưng không thấy Tiểu Hưu quay đầu lại. Bấy giờ, Lộ Thân vốn chẳng còn sức lực đầu mà đuổi theo Tiểu Hưu. Cuối cùng nàng đành quay về phòng một mình.

Khi đi qua gian chính, Điếu thị gọi nàng lại, hỏi sao y phục của nàng lại lấm bùn như vậy, Lộ Thân tủi nhân nhào vào lòng mẫu thân, khóc nức nở một lúc. Khóc xong, nàng lại nghĩ mà kinh hãi, sợ phụ thân thấy dáng vẻ này của mình, bèn hỏi ông đang ở đâu.

“Phụ thân con đi thu xếp di vật của Bạch tiên sinh. Ông ấy nói mong rằng có thể phát hiện ra manh mối gì đó.”

Tiếp đó, Lộ Thân lại hỏi về tình hình của Chung Triển Thi.

“Triển Thi đã tỉnh lại rồi, nhưng chân trái bị thương, bây giờ đi lại không tiện. Giang Ly nói tối qua Hội Vũ bảo rằng Chung phu nhân mang một ít thuốc từ Trường An tới, cất trong một cái hòm sơn mài. Khi nãy Giang Ly nói đi lấy thuốc, chắc cũng sắp về rồi.”

“Cô và Bạch tiên sinh đều chết oan, Giang Ly tỷ nên cẩn thận một chút mới được, đi một mình thì nguy hiểm lắm. Để con đi đón tỷ ấy về.”

“Nhưng một mình con đi thì cũng nguy hiểm đấy.”

“Không sao, con sẽ không sao đâu.”

Lộ Thân nói rồi đứng dậy đi ra cửa.

Người như ta, chết rồi chẳng sao hết – Bấy giờ trong lòng Lộ Thân chứa đầy suy nghĩ chán nản. Nàng nhìn sân nhà trong màn mưa, nhớ tới tình cảnh cùng Quỳ thắp đuốc tối qua, không khỏi ủ rũ. Nhưng cảnh tượng xảy ra sau đó đã ngăn cho dòng hồi tưởng của nàng trôi về miền xa trong ký ức, đẩy nàng vào nỗi kinh hoàng và tuyệt vọng khủng khiếp hơn.

Cuối tầm mắt của Lộ Thân, Quan Giang Ly ôm một cái hòm đi về phía này, hai người cách nhau khoảng một trăm bước.

Khoảnh khắc sau đó, Giang Ly ngã xuống.

Phía sau nàng chừng năm mươi bước có một rừng cây. Khoảng trống giữa rừng cây và Giang Ly không có gì cả, cũng không thấy bóng dáng của bất kỳ ai.

Vì cách quá xa nên Lộ Thân không thấy rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nàng chạy về phía Giang Ly, lại nghe thấy Giang Ly kêu lên “Đừng tới đây.”

Sau một thoáng do dự, cuối cùng Lộ Thân vẫn cất bước về phía trước, băng qua mặt đất nhơ nhớp bùn lầy, chạy về phía Giang Ly đang trong cơn kinh hoàng.

Khi chỉ cách Giang Ly chừng ba mươi bước, Lộ Thân nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Giang Ly, sau đó, nàng nằm yên không hề nhúc nhích.

Nước mưa rơi trên người nàng, rồi bắn xuống đất.

Bấy giờ cuối cùng Lộ Thân cũng thấy rõ, có hai mũi tên cắm trên người Giang Ly, một mũi bắn trúng lưng còn một mũi bắng trúng chân. Trên khoảnh đất phía sau rừng, còn có ba mũi tên không trúng cắm ở đó.

Lộ Thân ngã nhào bên người Giang Ly, nắm chặt lấy tay nàng, khàn giọng gọi tên tỷ tỷ.

Tên nhà họ Quan đều có đầu mũi bằng đồng khía bốn cạnh, sau khi bắn trúng mục tiêu, đầu mũi tên sẽ không cắm hoàn toàn vào vết thương, mà máu sẽ chảy ra theo rãnh. Vậy nên dù không rút tên ra thì vẫn sẽ tạo thành vết thương trí mạng.

Giang Ly tự biết mình khó mà sống được, bèn khẽ thở dài rồi nắm chặt lấy tay Lộ Thân.

“Quả nhiên vẫn không thể trốn thoát… Khi cô tạ thế tỷ đã nghĩ liệu có đến lượt tỷ hay không… Lộ Thân, xin hãy giúp tỷ bảo vệ Triển Thi và Hội Vũ… Có lẽ tiếp theo…”

“Giang Ly tỷ đừng nói nữa, tỷ sẽ được cứu thôi.”

Lộ Thân cổ vũ Giang Ly với vẻ không mấy tự tin.

“Không, tỷ biết mình không sống được nữa… Xin hãy nghiêm túc nghe tỷ nói, lễ tế lần này không giống trước kia… Bởi vậy cô mới bị giết… Vì tỷ đã hứa với cô… nên…”

Sau đó là một tràng ho khan, máu tươi tuôn ra từ miệng Giang Ly, nàng không nói được nữa, hơi thở cũng đã ngừng.

Thế rồi, Điếu thị, Chung Triển Thi và người hầu nhà họ Quan nghe thấy tiếng kêu của Lộ Thân mà chạy tới, cùng chuyển thi thể của Giang Ly vào trong phòng. Còn Lộ Thân thì bất chấp sự ngăn cản của mẫu thân, chạy vào rừng cây nơi có lẽ hung thủ đang ẩn náu.

Bình thường mọi người rất ít đi vào khu rừng này. Trong rừng, rễ cây thường trồi lên mặt đất, người đi qua sẽ không lưu lại dấu chân, bởi vậy không thể lần theo tung tích của hung thủ. Lộ Thân lại vô tình phát hiện ra hung khí, là một chiếc nỏ bị vứt trên đất, bên cạnh còn rải rác sáu, bảy mũi tên. Nàng nhận ra đây là một trong mười bốn chiếc nỏ mà gia tộc cất giữ trong kho, bèn nhặt nó lên rồi mang về gian chính.

Khi Lộ Thân quay về phòng thì Điếu thị đã phái ba người hầu chia nhau đi gọi Quan Vô Dật, Vu Lăng Quỳ, Quan Nhã Anh và Chung Hội Vũ. Lộ Thân gọi người hầu còn lại cùng tới nhà kho sau gian chính để xem xét. Kết quả là bảy chiếc nỏ vẫn ở chỗ cũ. Vì vậy có thể suy ra, chiếc nỏ hung khí này được lấy từ nhà kho nơi Quan Khoa tử vong.

Tại sao phải giết Giang Ly tỷ?

Tại sao khi hấp hối Giang Ly tỷ lại nói như thế?

Tại sao tỷ ấy lại cho rằng mục tiêu tiếp theo là Triển Thi và Hội Vũ?

- Rốt cuộc hung thủ là ai?

Lộ Thân ra khỏi nhà kho, một lần nữa tới gần khoảnh sân nơi Giang Ly tử vong. Nàng đứng trong mưa, chăm chú nhìn rừng cây kia rất lâu. Vết máu trên mặt đất đã bị nước mưa rửa trôi, chỉ còn lại mấy mũi tên không bắn trúng mục tiêu lác đác cắm trong bùn đất.

Sau đó, Quan Vô Dật, Vu Lăng Quỳ, Quan Nhã Anh, Chung Hội Vũ đều quay lại gian chính. Nhã Anh nhìn thấy thi thể Giang Ly thì ngất xỉu, Chung Hội Vũ ngồi dưới đất, để Nhã Anh gối lên đầu gối của mình. Quỳ cũng ngồi xổm xuống, nét mặt u ám, chăm chú nhìn người chết. Quan Vô Dật hỏi Lộ Thân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Lộ Thân bèn kể lại toàn bộ sự việc, kể cả di ngôn của Giang Ly. Cuối cùng, nàng chất vấn Quỳ:



“Sao Tiểu Hưu không cùng tới?”

“Em ấy vẫn chưa quay về, ta cũng biết em ấy đã đi đâu. Em ấy ở bên ngoài một mình, ngộ nhỡ gặp phải hung thủ…”

“Có khi Tiểu Hưu về phòng mới gặp phải hung thủ ấy.”

“Lộ Thân, ý ngươi là sao?”

“Vu Lăng Quỳ, ta hỏi ngươi, ngươi đã sát hại Giang Ly tỷ đúng không?”

“Tại sao lại nghi ngờ ta?”

“Khi đó ngươi đang ở đâu?”

Lộ Thân không ngừng chất vấn Quỳ bằng giọng điệu ác nghiệt.

“Trong phòng.”

“Ở cùng ai?”

“Một mình ta, chỉ có một mình ta.”

“Ai có thể chứng minh ngươi vô tội?”

“Không ai cả, nhưng ta thực sự vô tội.”

“Được rồi, khu rừng kia dẫn về phía phòng người. Ngươi hoàn toàn có thể giết người xong rồi quay về phòng, sau đó vờ như vẫn ở trong phòng.”

“Những người khác không làm được ư? Khi ấy bọn họ đang ở những đâu?”

“Mẫu thân và Triển Thi ca đều ở ngay dây, lúc đó phụ thân đang ở trong phòng Bạch tiên sinh, Nhã Anh tỷ và Hội Vũ đều ở trong viện của Nhã Anh tỷ.”

“Vậy đi qua khu rừng kia không tới được nơi ở của Bạch tiên sinh và Nhã Anh tỷ tỷ ư?”

“Có thể. Nhưng mà…”

“Thế sao ngươi lại chỉ nghi ngờ mình ta?” Quỳ bắt đầu phản kích, nàng quay sang hỏi Chung Hội Vũ: “Hội Vũ muội muội, lúc ấy muội đang làm gì?”

“Muội ư, vì mệt nên muội chợp mắt một lúc trong phòng ngủ.”

“Còn Nhã Anh tỷ lúc ấy đang làm gì?”

“Tỷ ấy đang ở gian chính bên ngoài, nói muốn tìm một ít tài liệu lịch sử về tang lễ.”

“Vậy cũng không có ai chứng minh được Nhã Anh vô tội.”

“Ngươi đừng có ép người quá đáng.”

“Tương tự, cũng không ai chứng minh được phụ thân ngươi vô tội.”

“Vu Lăng Quỳ!”

“Nói cho cùng thì ta và nhà họ Quan các ngươi không ân không oán, có lý do gì mà phải sát hại người nhà của ngươi?”

Trong lúc hai thiếu nữ đối đầu căng thẳng, ngoài cửa truyền tới tiếng của Tiểu Hưu:

“Tiểu thư vô tội.”

Sau đó mọi người thấy bóng dáng Tiểu Hưu xuất hiện trước cửa. Nàng mặc trên người một chiếc áo mỏng dơ bẩn, hai má sưng đỏ, trên tóc cũng dính cát bùn.

“Tiểu Hưu, em đã đi đâu vậy?”

Lộ Thân hỏi, nhưng giọng điệu vẫn rất lạnh lùng.

“Em luôn đứng ở trong sân trước phòng tiểu thư. Em không dám gõ cửa nên vẫn chờ ở đó. Thế nên em có thể chứng minh tiểu thư chưa từng rời khỏi phòng. Sau đó thấy có người tới gần, em sợ người khác thấy dáng vẻ này của mình nên mới tránh đi, nhưng cuối cùng vẫn không yên tâm, em sợ mọi người sẽ nghi ngờ tiểu thư nhà em nên mới âm thầm theo tới đây. Quả nhiên em không lầm…Lộ Thân tỷ tỷ, xin hãy tỉnh táo một chút, tiểu thư không bao giờ làm loại chuyện này đâu.”

“Em hãy để cho mọi người coi, nàng ta đã làm gì em!” Lộ Thân chỉ vào Tiểu Hưu, nói: “Một kẻ có thể đối xử tàn nhẫn với người hầu của mình như vậy, còn có chuyện gì mà không làm được chứ? Trước đây ta bị những lời lẽ đường mật của nàng ta lừa dối, mới không hề nghi ngờ nàng ta. Nhưng bây giờ ta…”

“Tiểu thư vô tội, em có thể làm chứng.”

“Tiểu Hưu, xin lỗi em, ta không thể tin lời em được, vì khi nãy em đã nói, chỉ cần Vu Lăng Quỳ ra lệnh cho em thì em sẽ phục tùng vô điều kiện. Vậy nên nếu nàng ta bắt em phải nói dối thì chắc chắn em cũng sẽ làm.”

Đúng lúc ấy, Quỳ đứng dậy, vỗ tay hai lần.

“Được rồi Lộ Thân, sao ngươi vẫn chưa hiểu nhỉ?” Quỳ than thở, “Xin ngươi hãy nghĩ về di ngôn của Giang Ly, ‘Khi cô tạ thế, tỷ đã nghĩ liệu có đến lượt tỷ hay không’. Rốt cuộc câu nói này ám chỉ điều gì? Đừng nhìn ta như vậy, sự nghi ngờ của ngươi với ta vốn không có căn cứ. Bởi vì, theo như di ngôn của Giang Ly, đây hiển nhiên là một vụ giết người liên hoàn, ba nạn nhân đều bị sát hại bởi cùng một lý do. Đương nhiên, hung thủ cũng là một người. Mà khi Chung phu nhân và Bạch tiên sinh bị sát hại, ta vẫn ở cạnh ngươi. Đúng, chính là ngươi, người muốn gán tội lên đầu ta nhất, có thể chứng minh được ta vô tội.”

“Đừng có ngụy biện, ngươi chỉ đang kéo dài thời gian thôi. Vì vụ án của cô lâm vào ngõ cụt nên ngươi mới nghĩ ra cái lý do vô vị như ‘giết người liên hoàn’ này.

“Thật ư, ngươi cho là vậy thật ư?” Vậy thì giờ ta có thể cho ngươi biết, hung thủ của ba vụ án mạng này rốt cuộc là ai! Và động cơ giết người của kẻ đó rốt cuộc là gì!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lễ Tế Mùa Xuân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook