Lang Vương Tổng Giám Đốc Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 326: Cô là ai?

Hi Vũ Yên

04/06/2018

Trong đôi mắt đẹp thật to của Thiên Tầm lộ ra vẻ mặt run sợ.

Cô bé nhìn thấy nét mặt của ba rất lạnh lùng, dáng vẻ cũng rất phẫn nộ. Lang Vương mặc dù cố ý che giấu sự phẫn nộ của mình, nhưng lại bị con gái bảo bối của anh nhìn thấy được.

Rốt cuộc người phụ nữ ngồi đối diện ba là ai?

Trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh xuống.

Nhưng mà, cô cũng không có đi tới, mà là ngồi xuống đối diện kêu một phục vụ đến, muốn một ly nước đá.

"Anh ơi, anh giúp em mang cái ly nước đá này đến chỗ ba em với." Thiên Tầm khôi phục dáng vẻ ngọt ngào, hướng về phía phục vụ cười nói.

"Người bạn nhỏ, xin hỏi vị nào là ba của em?" Phục vụ tò mò hỏi.

"Người đàn ông đẹp trai nhất đằng kia chính là ba em đó." Thiên Tầm chỉ chỉ Lãnh Dạ cách đó không xa nói.

Nhân viên phục vụ theo nhìn theo tay nhỏ Thiên Tầm, thật đúng là, đàn ông nơi này thật đúng là không có vượt qua vẻ đẹp trai của ba cô. Khó trách nhóc con này dáng dấp xinh đẹp như vậy.

"Người bạn nhỏ, tại sao cháu không qua cùng ngồi ba em vậy?" Phục vụ tò mò hỏi.

"Ba em đang bàn công việc, em không thể đi qua đó làm phiền nha." Thiên Tầm bập bẹ nói, sau đó uống một hớp nước đá.

Phục vụ hình như không tin lời Thiên tầm nói, bàn công việc? Ai sẽ bàn công việc ở trong này chứ!

Nơi này là quán bar mà.

Tới nơi này chính là để hẹn hò, nào có làm việc.

Bé con đáng thương còn tưởng rằng ba cô là đang bàn công việc!

Tất nhiên Thiên Tầm đã thu hết vẻ mặt của phục vụ vào mắt, khóe miệng nho nhỏ nhếch lên.

"Anh ơi, anh có thể giúp em một chút hay không?" Thiên Tầm nhỏ giọng nói.

"Chuyện gì?" Phục vụ tò mò hỏi.

"Thật ra thì, anh cũng không tin tưởng ba em là bàn công việc có đúng hay không?"

Phục vụ cười cười, có chút ngoài ý muốn, anh ta không có nghĩ đến người bạn nhỏ này cũng sẽ nghĩ đến điều này.

Không nói gì, khẽ gật đầu một cái, bày tỏ đồng ý.

"Nếu anh đã nhìn ra, như vậy có thể giúp em một vấn đề nhỏ hay không? Đưa cái này bỏ vào trong chén người phụ nữ kia." Thiên Tầm cười xấu xa nói.

"Người bạn nhỏ, em làm thế vậy cũng không đúng nha. Anh không thể giúp em được đâu." Phục vụ nói.

"Anh trai, yên tâm đi, em tên là Thiên Tầm, sẽ không hại người khác..., cái túi này không phải thuốc độc, phải..... Hì hì......, em cho anh biết......" Thiên Tầm vung tay nhỏ bé, ý bảo tên phục vụ kia đến gần cô, sau đó cô nhỏ giọng nói gì đó vào bên tai phục vụ?

Phục vụ thiếu chút nữa bật cười, thật đúng là một đứa bé, này cũng muốn lấy được!

Bên kia.

Lang Vương và người phụ nữ thần bí ngồi đối mặt với nhau.

"Thật không có nghĩ đến, tôi còn có thể nhìn thấy ngài ở nơi này, còn là loại phương thức này." Người phụ nữ thần bí chậm rãi nói.

"Là tôi đã xem thường cô...cô lại có thể còn sống." Lang Vương lạnh giọng nói.

"Ngài thấy tôi còn sống nên có chút thất vọng? Ngài cứ hi vọng tôi chết như vậy!" Người phụ nữ có chút đau lòng nói một câu.

"Không phải là tôi hi vọng cô chết, là cô tự mình tìm đường chết. Tạm thời bỏ để chuyện cô phản bội qua một bên, cô phản bội cả Lang Tộc chính là tội chết, huống chi cô còn cấu kết với tên ma quỷ kia ——" Lang Vương lạnh lùng nói.

"Nếu như không phải là ngài một mực lạnh nhạt với tôi...thì tôi có thể phản bội lại Lang Tộc sao? Có thể phản bội lại ngài sao?" Người phụ nữ đối diện không phục nói.

"Trước kia, thời điểm kết hôn tôi đã nói qua với cô, tôi không sẽ yêu cô. Nhưng mà, tuyệt đối sẽ tôn trọng cô. Những năm này tôi đã tin tưởng cô, một chút công việc của Lang Tộc cũng để cho cô xử lý, cô lại dám cấu kết với ma quỷ hại Lang Tộc, cô nói tôi có thể tha cho cô sao?" Lang Vương bưng ly rượu lên uống một hớp, thân thể khẽ dựa về phía sau chỗ ngồi, đôi tay ôm ngực lạnh lùng nhìn người phụ nữ đối diện.

"Ngài nói qua cũng chỉ là lời nói, tôi đã ngây thơ cho là tôi có thể thay đổi được ngài, cho nên lúc đầu tôi đã sai lầm rồi, tôi không nên kết hôn cùng ngài, lãng phí mấy trăm năm thanh xuân!" Người phụ nữ ảo não nói.

"Nói việc chính đi, cô bắt cóc Bạch Hàn trói đi, là muốn làm gì?" Lang Vương lạnh lùng nói.

"Tôi muốn Bạch Tuyết và ba đứa bé kia." Người phụ nữ đối diện cắn răng mà nói ra.

"Đừng mơ tưởng ——" Lang Vương hung hăng cau mày, giận dữ hét.

"Vậy...... Tôi liền giết Bạch Hàn." Người phụ nữ âm ngoan nói.

"Cô dám ——"

"Nếu như không chiếm được Bạch Tuyết và ba đứa bé kia, tôi liền dám giết Bạch Hàn. Bạch Hàn bởi vì con mà chết, đoán chừng Bạch Tuyết cũng không thể vui vẻ mà sống?"

"Tại sao lúc đầu tôi không phát hiện ra cô là người phụ nữ ác độc như vậy!"

"Lúc đầu tôi cũng không có nghĩ đến việc kết hôn cùng ngài, làm thế nào cũng không có được lòng của ngài!"

Nhưng vào lúc này, một phục vụ đi tới, mang đến cho Lang Vương và người phụ nữ kia một người một ly rượu được điều chế tốt.

Lang Vương không có tâm tình uống..., lạnh lùng nhìn người phụ nữ đối diện như cũ.

"Cô không cảm thấy dáng vẻ này của cô rất ghê tởm sao?" Giọng nói Lang Vương không nóng không vội, anh là Lang Vương tất nhiên sẽ điều chỉnh cơn giận của mình rất nhanh, lúc này tuyệt đối phải tỉnh táo, nổi giận không giải quyết được bất cứ chuyện gì!

"Dáng vẻ của tôi...... Tôi rất thích. Trước kia...... Dáng vẻ trước kia không thể quay về! Tôi trước đó đã chết!"

"Cô cho rằng cô còn có thể sống? Cô phản bội lại Lang Tộc, còn dám đến nhân gian tới gieo họa cho người khác, không giết cô thì trời sẽ không tha ——"

"Muốn giết tôi? Hừ hừ ~~ chỉ cần tôi chết ở chỗ này, Bạch Hàn chắc chắn sẽ phải chết." Cô ta cười lạnh hai tiếng, buông lỏng nói, hình như cô ta không hề sợ chết.

Người phụ nữ nói xong, bưng ly rượu trước mặt lên uống, cô rất ưa thích rượu ở nhân gian, nhất là uống loại rượu điều chế này..., khó trách những năm này Lang Vương cũng không muốn trở về Yêu Giới, nhân gian thật lqd đúng là không tệ, thức ăn ngon hơn nhiều, rượu ngon hơn nhiều. Tốt hơn là cô ở chỗ này sinh sống như cá gặp nước.

Ở chỗ này, không có qui tắc Yêu Giới trói buộc, muốn làm cái gì thì làm cái đó.

Nơi xa Thiên Tầm thấy người phụ nữ đối diện ba uống rượu vào trong bụng rồi, vô cùng vui vẻ.

Lão đại và lão Nhị phái cô đi theo dõi ba là chính xác, thời điểm ở Yêu Giới, ông nội Lang thương cô nhất.

Thật ra thì, ba của Lang Vương cũng thích ba đứa cháu nội này, duy chỉ có cái miệng nhỏ nhắn của Thiên tầm rất ngọt, luôn llqd la hét ông nội không ngừng, khiến ông nội yêu thương cô đến tâm can.

Hôm nay, biết bọn nhỏ phải tới thăm ông ngoại của chúng, ông nội Lang vẫn là lo lắng sợ bọn nhỏ sẽ gặp nguy hiểm, lấy bảo bối trên người đưa cho Thiên Tầm, đưa cho Ức Ức, còn có Niệm Niệm, mỗi người đều có phần.

Thiên Tầm lấy được một loại đặc biệt bảo bối mà ông nội cho, gọi là “có hỏi tất đáp” (nói lời thật lòng).

Loại đan dược này nhìn là giống như viên thuốc nhỏ bình thường, chỉ cần người uống xong loại thuốc này, là có hỏi thì cần phải đáp.

Chỉ là còn cần phải chờ một chút, Thiên Tầm nhớ lang gia gia nói qua, chỉ cần uống xong loại thuốc, sẽ có tác dụng.

Ước chừng cần thời gian 40 phút.



Thiên Tầm cười cười hài lòng, chỉ cần đợi thêm 40 phút trôi qua, đến lúc đó chỉ cần cô muốn biết cái gì? Vừa hỏi liền biết.

"Anh trai, bây giờ là mấy giờ?" Thiên Tầm bập bẹ nói.

Người phục vụ đó xem đồng hồ một chút, nói cho Thiên Tầm thời gian chính xác, Thiên Tầm đã nói cho anh biết hiệu quả của loại thuốc kia, kỳ quái là, người phục vụ kia lại tin tưởng lời Thiên Tầm nói là sự thật.

Anh không tin đứa bé nhỏ như vậy sẽ hại người, cho nên anh mới giúp Thiên Tầm bưng ly rượu cho người phụ nữ kia.

Anh không thích người thứ ba, anh lớn lên trong gia đình độc thân.

Ba và mẹ bởi vì yêu mà kết hôn, sau đó cùng nhau mở ra một cửa hàng nhỏ, cửa hàng buôn bán càng ngày càng tốt. Sau này khi mẹ mang thai anh, cũng rất ít đi đến tiệm giúp một tay.

Không ngờ, ba anh lại giấu mẹ ngoại tình với một nhân viên mậu dịch, sau khi mẹ biết, trong cơn tức giận đã ly hôn với ba, sau đó một mình cực khổ mang theo anh.

Anh không đành lòng thấy mẹ quá cực khổ, cho nên liền vừa đi học, vừa đi làm ra tiền. Quán bar này chính là nơi làm việc của anh.

Cho nên anh ghét người thứ ba.

"Anh trai, tại sao anh lại muốn làm việc ở chỗ này?" Thiên Tầm thấy thời gian vẫn còn sớm, không ngại cùng anh trai tốt bụng này tâm sự.

Người phục vụ kia vừa vội vàng công việc trong tay, vừa cùng Thiên Tầm nói chuyện.

"Vì làm ra tiền nha, anh là học sinh, không muốn mẹ quá cực khổ, cho nên sau giờ học sẽ tới đây đi làm, chính mình có thể trả học phí nha."

"Anh trai thật là giỏi." Thiên Tầm vỗ tay.

"Anh trai chỉ có một mẹ, cho nên anh không muốn mẹ quá mệt mỏi." Hôm nay anh trợ giúp Thiên Tầm, cũng là không muốn tương lai của cô bé này không có ba giống như anh, trở thành đứa bé lớn lên trong gia đình đơn thân.

"Anh trai, em giúp anh. Về sau anh không nên tới nơi này làm, có thể đi đến công ty của ba em, quay đầu lại em liền cho ba em biết." Thiên Tầm cho là người anh trai này trợ giúp cô, thì cô cũng nên trợ giúp một người anh trai này. Nhìn dáng dấp anh thật đáng thương.

"Em gái nhỏ, không cần đâu. Anh ở nơi này rất tốt, anh hi vọng em sẽ không bị cướp mất ba giống như anh là tốt rồi!" Cậu chua xót nói.

"Sẽ không, em sẽ không bị cướp mất ba, em yêu ba, ba cũng yêu em và mẹ. Con bà ta là ngưới phụ nữ xấu xa."

"Ừ, đúng, chỉ cần là người phá hư gia đình của chúng ta thì đều là người xấu. Ha ha......" Cậu cười nói, đưa tay vẫn còn ở trên đầu hiên Tầm xoa bóp một cái.

Đứa bé này thật đáng yêu, còn nhỏ những lại có thể biết điều như vậy. Nếu như lúc ấy cậu cũng lớn như vậy, nhất định không để cho ba và mẹ ly hôn, cậu cũng đuổi người thứ ba xấu xa đó đi, giữ ba lại!

Chỉ tiếc, lúc ấy cậu còn chưa có ra đời!

Không thể giống như người em gái nhỏ này được, đi cướp ba lại!

Cho nên cậu ủng hộ Thiên Tầm, nguyện ý giúp cô.

Mặc dù cậu làm như vậy là mạo hiểm, có thể bị quản lý khai trừ.

Người đến chỗ này thì đều là khách hàng, khách hàng chính là Thượng Đế. Ở chỗ này không có người tốt và người xấu. Mới vừa rồi làm cái kia, đã vi phạm quy định trong quán bar.

Nhưng mà, cậu không hối hận. Làm như vậy có lẽ có thể giữ được một gia đình, cho em gái nhỏ này một mái nhà ấm áp, có thể cùng ba và mẹ sống cùng nhau, cùng nhau khỏe mạnh lớn lên.

Lúc này, quản lý đi tới.

Rất tức giận, cậu cũng nhìn thấy.

"Tiểu Trí, cậu còn không đi làm việc đi, ở chỗ này nói chuyện tào lao với một đứa bé làm cái gì, tôi xem cậu là không muốn làm." Quản lý lạnh giọng dạy dỗ.

"Thật xin lỗi quản lý!" Thì ra là cậu gọi là Tiểu Trí.

"Đứa bé từ đâu tới? Nơi này không cho phép đứa bé đi vào, có phải là cậu dẫn nó vào hay không? Chẳng lẽ cậu còn muốn làm việc ở chỗ này, vừa đưa trông đứa bé của người khác, muốn nhận hai phần tiền lương?" Quản lý rất căm tức nói.

"Quản lý, tôi không có vừa làm việc vừa trông đứa bé! Em gái nhỏ này phải....." Lời nói đến khóe miệng cậu lại nuốt xuống, nếu như cậu nói thật, đứa bé này sẽ có khả năng mất đi một mái nhà ấm áp, cậu mất đi công việc cũng không cần gấp gáp, cùng lắm thì lại đi tìm.

"Là cái gì hả? Nhanh nhanh mang đứa bé này đi ra ngoài ——" Quản lý rất không bình tĩnh nói.

Thiên Tầm chau mày, nhìn anh trai khổ sở.

Cô leo lên chỗ mới vừa rồi đang ngồi, sau đó đứng lên, chiều cao so với quản lý cũng không kém bao nhiêu, vỗ vỗ tay nhỏ bé, hình như trên mặt có đồ, muốn vuốt ve.

Ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào quản lý, béo ụt ịt, khuôn mặt nhỏ nhắn rất rõ ràng mang theo tức giận cùng khiêu khích.

"Ông chính là quản lý nơi này?" Thiên Tầm chậm rãi hỏi, dáng vẻ rất giống tiểu đại nhân.

"Hửm? Cái tên nhóc này, mau leo xuống dưới cho tao, cẩn thận giẫm hư cái ghế của tao. Tụi mày có thể bồi thường nổi sao?" Quản lý quán bar nhìn Thiên Tầm và Tiểu Trí từ trên xuống dưới, anh ta cho là có thể người đi chung với thằng nhóc nghèo này nhất định cùng là người nghèo rớt mồng tơi, tuy nói rằng đứa bé gái này còn có thể, nhưng mà, nhiều nhất chính là một đứa bé ăn sung mặc sướng, có thể có bối cảnh gì.

Thấy ánh mắt khinh thường của quản lý, Thiên Tầm rất nhanh nắm chặt tay nhỏ, rất tức giận.

"Xin hỏi cái ghế của ông đáng bao nhiêu tiền?" Thiên Tầm cố gắng hít sâu hỏi. Cô cho rằng cô nên bình tĩnh, không thể làm cho ba mất thể diện.

"Đây là cái ghế da thật, chính là 1500. Chính là tụi mày? Tiểu Trí làm một tháng cũng không bằng giá trị của cái ghế này. Còn không nhanh leo xuống, mày cho rằng mày bồi thường nổi sao?" Quản lý khoe khoang nói.

Thiên Tầm nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của anh ta, rất bất đắc dĩ lắc đầu một cái, một tiếng than thở nho nhỏ.

"Hazzzi!"

"Như thế nào? Bị hù sợ rồi." Quản lý vừa nhìn Thiên Tầm nghe được 1500, vừa lắc đầu, vừa than thở. Đoán chừng là bị giá tiền của chiếc ghế hù sợ.

"Làm sao ông có thể trả lương cho anh trai ít đến mức không bằng giá tiền một cái ghế chứ, công việc này chúng tôi không làm. Nhớ rằng anh trai tôi là chủ động nghỉ việc, không phải là ông đuổi anh trai tôi." Thiên Tầm lạnh giọng nói.

"Mày —— thật không có có người nhà dạy dỗ, Tiểu Trí, cậu lập tức mang nó đi cho tôi, tiền lương tháng này không cần đến nhận, về sau cũng không cần tới." Quản lý tức giận nói.

"Dĩ nhiên về sau anh trai tối sẽ không tới, bởi vì anh tôi đã nghỉ rồi." Đôi tay Tiên Tầm chống nạnh trả lời anh ta.

"Quản lý, phần công việc này tôi có thể không cần, nhưng...... Tại sao ông lại không cho tôi nhận tiền lương tháng này?" Tiểu Trí đi đến phía trước tức giận hỏi, dù sao cũng không có ý định làm, nói chuyện cũng có sức mạnh.

"Tại sao? Chỉ bằng việc nó đạp cái ghế bị dơ." Quản lý chỉ vào cái ghế Thiên Tầm dưới chân nói.

Tiểu Trí bị quản lý chận phải cứng miệng không trả lời được, Thiên Tầm nhìn theo tay quản lý về phía dưới chân, cô chỉ đứng một chút như vậy, lại muốn trừ tiền lương của anh trai, cái tên quản lý mập mạp này quá ghê tởm.

"Bàn Tử, cậu tổng kết bảng tiền lương Tiểu Trí cho tôi, cái người này phá rách cái ghế tôi mua rồi." Thiên Tầm cũng học quản lý Bàn Tử chỉ chỉ dưới chân nói.

"Nhóc mua? Nhóc có tiền sao?" Quản lý căn bản cũng không tin tưởng lừoi đứa bé nhỏ như vậy nói.

"Tôi không có tiền......" Thiên Tầm nhẹ giọng nói.

"Này, vậy nhóc phí lời nói làm cái gì——" Quản lý Bàn Tử không nhịn được.

"Chỉ là, ba tôi có tiền nha. Cái ghế này tôi mua, tiền lương của anh trai ông thánh toán cho anh ấy. Sau đó ông —— lập tức đi." Thiên Tầm chỉ vào Bàn Tử nói.

"Tao nói đứa bé này có phát sốt không chứ? Lại nói mê sảng, muốn tao đưa tiền lương cho thằng nhóc này, sau đó rời đi??" Quản lý Bàn Tử chỉ lỗ mũi mình hỏi, ý hỏi là có nghe lầm không?

"Đúng, ông cứ tổng kết tiền lương rồi đưa cho anh trai, sau đó tôi sẽ kêu ba tôi mua cái ghế này, thuận tiện sẽ mua luôn quán bar này để cho anh trai quản lý luôn." Thiên Tầm nhìn quanh bố cục quán bar một cái, biểu hiện rất hài lòng.

"Nhóc con này đang nói hưu nói vượn cái gì vậy trời, muốn mua quán bar của tao sao, mày nằm mơ đi. Hơn nữa mày mua nổi sao!" Quản lý Bàn Tử miệt thị nói.

Thiên Tầm ngồi xuống, bắt chéo hai chân lại nói: "Hiện tại cho ông thời gian 20 phút, bây giờ ông nên tính toán quán bar của ông đáng bao nhiêu tiền đi, 20 phút về tôi sẽ đi qua thu mua quán bar của ông." Thiên Tầm nói xong leo xuống từ trên ghế, đi tới trước mặt Tiểu Trí.

"Anh trai, anh không phải cần đi, em lập tức sẽ trở lại. Quán bar này sẽ để ba em mua tặng cho anh. Cám ơn anh hôm nay đã giúp em." Thiên Tầm nói rất chân thành.



Tiểu Trí cười cười, cậu biết nhất định là Thiên Tầm đang nói lẫy, cũng chỉ là một đứa bé! Ý chí mạnh mẽ, có thể hiểu được, đợi đến khi cô đi vào phía xã hội, sẽ trải qua những khó khăn chân chính, cô cũng sẽ không nói như vậy nữa!

Nhưng mà, Tiểu Trí vẫn rất cảm kích khi cô bằng lòng nói như vậy vì cậu, lòng can đảm đáng khen.

"Em gái nhỏ, cám ơn em, đi thôi."

"Ừ." Thiên Tầm bước bước nhỏ rời đi.

"Không hiểu cái gì cả, thật không biết ba mẹ dạy dỗ thế nào mà để đứa bé không biết lớn nhỏ như vậy, giọng điệu nói chuyện lớn như vậy." Quản lý Bàn Tử thở phì phò nói.

"Quản lý, tôi sẽ thu dọn đồ đạc đi." Tiểu Trí cởi đồng phục làm việc xuống nói.

"Nhớ, về sau không cần đến nữa." Quản lý Bàn Tử không nhịn được nói.

Tiểu Trí xoay người đi vào phòng thay quần áo, lấy giày của mình rồi để nguyên quần áo vào rồi đi, quản lý Bàn Tử không có đưa tiền lương cho cậu.

Thiên Tầm đi tới bên cạnh ba cô, ngẩng đầu lên, cười cười.

"Ba, ba thật sự ở nơi này nha?"

"Thiên Tầm?" Lang Vương có chút ngoài ý muốn.

"Mẹ nói ba ra ngoài đã lâu rồi, những sao vẫn chưa về nhà, cho nên mới kêu con tới tìm ba trở về." Thiên Tầm cười hì hì nói, mủi chân vừa nhấclên liền ngồi vào trong ngực Lang Vương, Lang Vương thuận tay ôm Thiên Tầm ở trong ngực, để cho cô ngồi vào trên đùi anh.

Thiên Tầm tự mình tìm đến, Lang Vương không có chút tò mò nào, cũng không nghi ngờ, anh hiểu rõ ba đứa con của anh, bọn chúng không phải là người bình thường, có thể tùy ý đi lại, muốn đi nơi nào thì đi nơi đó.

Chỉ là vì bị mẹ chúng hạn chế, nếu không chúng đã sớm khắp chạy đi chơi thế giới rồi!

"Nếu như vậy, vậy chúng ta ldđ quay trở về có được hay không?" Lang Vương dịu dàng nói.

Nhìn Lang Vương dịu dàng, lời nói nhỏ nhẹ nói chuyện với đứa bé như vậy, người phụ nữ đối diện kia tức giận đến cắn răng nghiến lợi.

"Ba, không cần vội vàng, nếu ba có bạn ở đây, vậy thì ngồi thêm một lát nữa đi." Thiên Tầm nhìn về phía người phụ nữ đối diện ba, tóc gáy cả người trong nháy mắt dựng đi lên, là bà ta?

Bà ta không có chết?.

Lại còn, còn sống?

Thật không thể tưởng tượng nổi!

Cái người phụ nữ xấu xa này làm thế nào lại có thể chạy ra khỏi Yêu Giới chứ? Ở Yêu Giới có yêu canh giữ nhiều như vậy, làm sao bà ta có thể tới đây?

Nghi vấn của Thiên Tầm cúng giống như Lang Vương, lúc Lang Vương nhìn thấy người phụ nữ này, trong đầu cũng là những vấn đề này.

Phụ tử liên tâm (ba con có cùng suy nghĩ).

Lang Vương cảm thấy được sự khác thường của con gái, Thiên Tầm cũng phát hiện, mặc dù bà ta thay hình đổi dạng, nhưng mà yêu khí trên người bà ta không có cách nào che giấu được, còn có ánh mắt của bà ta, một Yêu Tinh cho dù có biến đổi như thế nào nữa đều không thể đổi được ánh mắt đặc biệt của mình, tự nhiên con gái cẩn thận cũng phát hiện được điểm này.

"Dì ơi, dì không giới thiệu mình một chút sao?" Thiên Tầm lễ phép cười cười, sau đó ung dung nói.

"Chẳng lẽ cháu không phải biết tôi là ai?" Người phụ nữ đối diện tò mò hỏi, tất nhiên là cô biết Lang Vương và đứa bé đều có pháp thuật, huống chi là ba đứa con của Bạch Tuyết.

Mặc dù cô không hề hiểu rõ pháp thuật của ba đứa bé này đến cùng có nhiều sâu, nhưng mà nhất định bọn họ sẽ có pháp thuật rất mạnh.

"Dì không có nói cho cháu biết, cháu làm sao biết được chứ!" Thiên Tầm ngây thơ nói, miệng nhỏ đáng yêu còn vểnh lên.

"Đừng giả bộ ——" Người phụ nữ đối diện có chút không nhịn được nói.

"Ba, tại sao ba lại có thể có bạn bè tính khí hư hỏng như vậy, vẫn là mẹ của con dịu dàng. Dì, dì thật là hung dữ!" Thiên Tầm tiếp tục nói.

Người phụ nữ đối diện sững sờ, nhìn dáng vẻ nhóc con này là đang không hiểu thật?

Nét mặt của cô bé không giống như là đang giả vờ?

Thiên Tầm nhìn yêu nữ quan sát cô, trong lòng cô có chút hả hê, thầm nghĩ: còn tầm mười phút nữa là đến thời gian nói thật, đến lqd lúc đó ba muốn biết cái gì thì đều có thể hỏi?

Thì ra là ba không phải ra ngoài hẹn hò, là tới gặp yêu nữ này.

Ông ngoại mất tích nhất định có liên quan đến bà ta, nếu không ba sẽ không bình tĩnh ngồi ở chỗ này. Nếu như không phải là ông ngoại ở trong tay bà ta, ba đã sớm bắt bà ta ném đen Trảo Oa Quốc, sẽ không để bà ta ở lại ở chỗ này làm hại loài người!

Lang Vương không nói lời nào, người phụ nữ đối diện cũng không nói chuyện.

Thiên Tầm lắc đầu một cái, lại một lần nữa bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

"Hazzzi!"

Ánh mắt Lang Vương lạnh lùng thoáng qua một tia cười xấu xa, rất phối hợp hỏi con gái "Bảo bối làm sao vậy? Không thoải mái?"

"Ba, dáng vẻ của dì này có sự —— trôi nổi, chính là tính khí rất hung hăng. Tụi con thật lo lắng dì ấy sẽ giành ba với mẹ con." Thiên Tầm lo lắng nói.

Yêu nữ không có tức giận, ở trong mắt cô đứa bé là đang nói thật, có lẽ ban đầu chính là cô không đủ dịu dàng, mới không có bắt được lòng của Lang Vương!

Đích thực Bạch Tuyết rất dịu dàng, cũng khó trách Lang Vương sẽ thích!

"Dì, dì không nghĩ sẽ nói cho cháu biết dì tên gì? Vậy cháu đoán một cái có được hay không?" Thiên Tầm cười ha hả hỏi.

Người phụ nữ đối diện không nói được, mà không nói cũng không được. Giữ yên lặng.

"Dì không nói lời nào chính là đồng ý. Ừ ~~~ dì tên gì đây? Cháu đoán, dì gọi dù nhỏ ( Tiểu Tam, người thứ ba)." Thiên Tầm hưng phấn nói.

"Mày mới gọi là dù nhỏ!" Yêu nữ phản bác.

Trong lòng Lang Vương cười nhạt một tiếng, đứa bé của anh thật là một quỷ tinh ranh, vẫn còn rất ít người không bị vẻ mặt cùng ngây thơ của chúng đánh lừa. Yêu nữ này bắt đầu nói.

"Không gọi dì là dù nhỏ, cháu thấy dì mặc quần áo rất đẹp, cho nên liền nghĩ đến dù nhỏ. Hì hì...... Đừng nóng giận nha." Mặc dù trong lòng Thiên Tầm chán ghét yêu nữ này, nhưng mà cô lại không chần chừ gọi từng tiếng dì, làm cho người khác cảm giác không làm bộ chút nào. Rất chân thành, cũng khó trách yêu nữ giảo hoạt sẽ không nghi ngờ.

"Không gọi dù nhỏ, như vậy tuyệt đối gọi là tường đỏ (hồng hạnh xuất tường). Dì, cháu nói có đúng hay không?" Thiên Tầm hưng phấn hỏi.

"Tường đỏ gì chứ, thật là khó nghe!" Người phụ nữ đối diện rốt cuộc không chịu nổi, rất bất mãn nói.

"Hì hì...... Thỉnh thoảng đần quá, còn đoán không được!" Thiên Tầm nhanh nhảu nói.

"Tốt lắm, chớ đoán, nói cho cháu biết. Dì tên là Kỳ Phúc." Người phụ nữ đối diện Lang Vương vênh váo nói.

Thiên Tầm trợn to mắt, cái miệng nhỏ nhắn lặp lại: "Khí phụ (bị chồng ruồng bỏ)?"

"Là Kỳ Phúc."

"Dì à, còn là khí phụ nha."

"Mày ——"

"Chẳng lẽ không phải khí phụ? Là phập phồng sao?" Đừng nghĩ Thiên Tầm nhỏ tuổi, đối với văn hóa Trung Quốc vẫn là có nghiên cứu.

Những kiến thức này dĩ nhiên tất cả thuộc về công của Bạch Tuyết, thời điểm Bạch Tuyết mang thai cô thường sẽ đọc một ít sách, đó là mặc dù Thiên Tầm vẫn còn ở trong bụng, cũng đã bắt đầu đi theo mẹ trong học văn hóa quốc gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lang Vương Tổng Giám Đốc Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook