Không Gặp Không Nên Duyên

Chương 87: Ngoại truyện 2

Độc Độc

12/01/2017

Ngài Đoạn, chủ nhân bé mèo, thoải mái ngồi trên sô pha bằng vải bố, nghe tiếng nhạc du dương, nhìn chằm chằm bé mèo Tiếu Tiếu của mình đang từ từ đến gần.

Dáng vẻ của chú mèo này lung linh, xinh đẹp, đường cong sống lưng gần như hoàn mỹ, chân thon dài yêu kiều mê người, một chiếc đuôi dài lắc lư trái phải trên bờ mông cong cong, khiến người ta nhịn không được muốn vuốt ve rồi lại vuốt ve.

Chỉ là mèo cưng kiêu ngạo, chậm chạp không chịu đến gần, ngài Đoạn đã chuẩn bị từ sớm, ngón cái và ngón trỏ cầm lên một cây gậy trêu mèo, đong đưa lên xuống hai cái.

Lúc này, dường như mèo Tiếu Tiếu mới có phản ứng, “nó” bò lên từ một đầu khác của sô pha, ngay lúc chủ nhân đang nheo mắt thưởng thức tư thế quyến rũ của mèo cưng, “nó” giơ vuốt ra muốn đánh rớt cây gậy trêu mèo trên tay chủ nhân.

Hay cho một chú mèo mạnh bạo, ngài Đoạn nhướn mày, cúi người nhặt cây gậy trêu mèo, còn chưa đưa đến trước mặt bé mèo, thì nàng công chúa mèo kiêu ngạo đã đánh rớt nó một lần nữa.

“Không thích?” Ngón trỏ nâng cầm của bé mèo lên, ngài Đoạn nhẹ nhàng chậm rãi hỏi.

“Meo—”

Tiếng mèo cưng kêu nũng nịu động lòng người, ngài Đoạn chỉ cảm thấy xương cốt cũng sắp mềm ra, “Không thích thì thôi vậy.”

Đầu ngón tay của anh khẽ động đậy, gãi gãi phần dưới cằm mềm mại của mèo Tiếu Tiếu, dường như bé mèo cảm thấy thoải mái, híp mắt lại hơi ngước đầu lên, khóe môi của ngài Đoạn hơi cong lên, típ đục cong ngón tay vuốt ve bé mèo.

Chốc lát sau, anh rút ngón tay về, ngồi nghiêng, vỗ vỗ lên đùi mình.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu nhìn chủ nhân một lúc, mèo Tiếu Tiếu mới ngoan ngoãn nằm sấp lên đùi anh, không thoải mái dụi dụi mặt vào, điều chỉnh một tư thế dễ chịu.

Ngài Đoạn nhìn lướt qua bé mèo ngoan lồi lõm rõ ràng đang nằm trên đùi mình, nơi sâu thẳm trong đôi mắt cháy lên hai đóm lửa nhỏ.

Bàn tay to nhéo nhéo cái tai mèo, dịu dàng vuốt ve đầu “nó” một cái lại một cái, thỉnh thoảng lại không nặng không nhẹ mà bóp bóp cổ “nó”, mèo Tiếu Tiếu kêu lên một tiếng hừ hừ thoải mái từ cổ họng.

Một bé mèo khiến người ta yêu thương biết mấy! Ngài Đoạn vô cùng hài lòng với mèo cưng nhà mình, tận tâm tận lực vuốt ve bé mèo.

Qua một lúc, ngón tay thon dài của anh dời xuống, đầu ngón trỏ trượt lên trượt xuống trên sống lưng lúc ẩn lúc hiện của cô, ngón tay thô ráp, ấm áp di chuyển trên làn da bóng loáng, làm cho mèo Tiếu Tiếu có chút bất mãn mà động đậy thân thể.

Ngài Đoạn bật cười, lồng ngực run lên, anh lại xoa đầu cô để an ủi, rồi lại nương theo lưng cô một cách phép tắc. Anh vuốt ve cô, tựa như vuốt ve một báu vật quý báu nhất trên đời, cẩn thận như thế, dịu dàng như thế, cuối cùng bé mèo cũng ngoan ngoãn trở lại, thoải mái dụi vào cặp đùi rắn chắc của anh.

Ngài Đoạn hài lòng mà yêu thương vuốt ve bé mèo, rồi hòa theo tiếng nhạc êm dịu mà gảy đàn trên lưng “nó”, phảng phất như lưng của “nó” là những phím đàn mang theo nhiệt độ cơ thể vậy, ngón tay linh hoạt của anh nhảy múa trên lưng, trêu chọc bé mèo củ anh.

“Meo—” Rốt cuộc mèo Tiếu Tiếu cũng lên tiếng kháng nghị, bất mãn vặn vẹo cơ thể.

“Không thoải mái à?” Chủ nhân vẫn rất quan tâm đến cảm giác của mèo cưng, nghe thấy tiếng kháng nghị của “nó”, rất nhanh đã dừng lại, hơn nữa như muốn lấy lòng mà chọn một trái dâu tây vừa to vừa đỏ trong đĩa trái cây, để dưới mũi của béo mèo cho “nó” ngửi một cái, “Thơm không?”

Mèo Tiếu Tiếu thích dâu tây, vươn chiếc lưỡi nhỏ ra liếm một cái, thậm chí khẽ há cái miệng nhỏ ra muốn ăn vào bụng.



Chủ nhân xấu xa lại không cho “nó” được như ý dễ dàng, anh nhanh tay lẹ mắt rút dâu tây về, hơn nữa còn ngậm trên miệng mình, đồng thời bế bé mèo lên cùng anh nhìn nhau vô cùng nhẹ nhàng.

Dường như đôi mắt mèo long lanh đã phát hiện chủ nhân không có ý tốt, lại kiêu ngạo giơ muốn ra muốn bắt lấy mặt anh.

Ngài Đoạn bật cười né ra, dưới sự tấn công lần thứ hai của bé mèo, quả dâu tây trên miệng đã rớt ra, hơn nữa còn trượt xuống theo lồng ngực của anh, ngừng lại ở một nơi nguy hiểm.

Ngài Đoạn và mèo Tiếu Tiếu đều dừng động tác lại, cùng lúc nhìn về phía trái dâu tây đỏ tươi ở giữa hai đùi mình.

“……”

Ngài Đoạn quay đầu lại, nhìn mèo cưng một cách mờ ám, rồi hất cằm tỏ ý một cái.

Công chúa mèo kiêu ngạo xù lông rồi, há miệng ra cắn mạnh vào cổ anh một cái.

“Được rồi, được rồi, cái miệng nhỏ này quý báu lắm, chúng ta cứ từ từ thôi.” Ngài Đoạn mỉm cười giơ hai tay lên.

Anh vuốt lại bộ lông, vứt trái dâu tây bị dơ vào thùng rác, vẫn chưa bỏ cuộc mà lấy một trái dâu thơm ngọt khác ngậm lên miệng, rồi nhẹ nhàng chạm vào miệng của “nó”.

Mèo Tiếu Tiếu nhướn đôi mắt đẹp nhìn chủ nhân đang đến gần trong gang tấc, cuối cùng cũng hé cái miệng nhỏ ra, cắn trái dâu tây tươi ngon kia một miếng.

Nước dâu nương theo khóe miệng trượt xuống, bé mèo giơ vuốt lên đón lấy, lười biếng liếm đi nước dâu trên vuốt.Dáng vẻ đó làm cho máu nóng của ngài Đoạn sôi trào, hận không thể lập tức đè “nó” xuống yêu thương ngàn lần vạn lần.

Anh lại ngậm miếng dâu tây còn lại chạm vào bờ môi mềm kia, dường như bé mèo nếm được vị ngọt rồi, lại cắn lấy miếng dâu lần nữa.

Chỉ là lần này, chủ nhân của mèo muốn chia sẻ vị ngọt với “nó”, lần theo trái dâu mà kề lên môi “nó”, chiếc lưỡi to len vào trong, mạnh mẽ khuấy đảo trái dâu ngọt ngào trong miệng.

Môi lưỡi dây dưa với nhau rất lâu, cũng không biết rốt cuộc miếng dâu vào miệng của ai nữa, ngài Đoạn vẫn không biết đủ, cứ mút lấy đôi môi đỏ mọng của mèo cưng.

Mèo Tiếu Tiếu bị hôn đến mặt mày đỏ ửng, ánh mắt mơ màng, mềm nhũn dựa vào người chủ nhân.

Ngài Đoạn giơ ngón trỏ lên lau sạch nước dâu trên cằm cô, đầu ngón tay đè lên cái miệng nhỏ của cô.

Mèo Tiếu Tiếu ngượng ngùng hiểu ý, nghẹn ngào kêu lên hai tiếng, run rẩy vươn lưỡi ra liếm sạch ngón tay của anh.

Ngài Đoạn được liếm vô cùng mất hồn, kiềm lòng không đặng mà đưa ngón tay dài vào trong miệng cô.

Mèo Tiếu Tiếu chỉ cảm thấy nguy hiểm, há miệng ra, hàm răng sắc cắn vào ngón tay anh một cái, rồi lui người ra nhảy xuống sô pha.

“Nó” mới không chơi với chủ nhân biến thái đâu.



Mèo Tiếu Tiếu nhìn đồng hồ, còn 20 phút nữa…… Cứ kiêu ngạo, không để ý đến anh như vậy là được rồi.

Mèo có kế Trương Lương, chủ có thang qua tường.

Ngài Đoạn thấy mèo cưng nhà mình nằm bò trên bàn trà không để ý đến anh, thì chậm chạp lấy món đồ chơi thứ hai dành cho mèo.

Một tia sáng laser rọi đến trước mặt mèo Tiếu Tiếu, từ từ vẽ ra một vòng tròn.

Mèo Tiếu Tiếu nhìn chằm chằm chấm đỏ đó, hồi lâu sau mới thăm dò giơ vuốt đập xuống một cái, nhưng chấm đỏ lập tức dời đi. “Nó” lại vỗ, chấm đỏ lại di chuyển.

Một lúc không để ý thì chấm đỏ đã rọi lên tấm thảm, mèo Tiếu Tiếu tập trung tinh thần bò trên đất, huơ múa món vuốt khắp nơi theo chấm đỏ, ngài Đoạn vừa trêu mèo cưng, vừa lưu luyến quên đường về trên bờ mông yêu kiều của “nó”.

Dường như mèo Tiếu Tiếu cũng phát hiện ra thú vui mới, không chú ý đến ánh mắt của chủ nhân biến thái, chơi đùa trên đất vui vẻ không thôi.

Chỉ là chủ nhân xấu xa vĩnh viễn cũng xấu xa, chơi được một lúc, anh cầm đèn lazer nhắm vào chiếc đuôi của cô, bé mèo đáng thương không ngừng xoay vòng vòng, xoay đến sắp ngất xỉu vẫn không thấy chủ nhân ngừng lại, “nó” lại xù lông, nhào tới chân anh cắn một cái.

Ngài Đoạn bị đau kêu lên một tiếng, lại không nhịn được bật cười.

Haiz, nhà có mèo dữ nha.

Nhưng anh là chủ nhân tốt bao dung mèo cưng, không những không trách “nó”, ngược lại còn dâng lên món đồ chơi trêu mèo thứ ba cho mèo cũng - - chuột chạy bằng điện.

Mèo Tiếu Tiếu mặt không cảm xúc nhìn chú chuột trắng nhỏ không ngừng chạy tới chạy lui trên sàn nhà, trên trán trượt xuống ba vạch đen. Cô hít vào thở ra một hơi thật sâu, rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa, giơ vuốt lên bắt lấy con chuột, ném lên người ngài Đoạn.

“Đoạn Mặc Ngôn!”

Cô đã phối hợp lắm rồi, nhưng anh vẫn cứ bày trò, thật là điên rồ mất trí, không thể nhịn được nữa mà!

“Ơ, thành tinh rồi.” Trên mặt ngài Đoạn lộ vẻ mừng rỡ, nhập vai quá không muốn thoát ra.

“Anh mới thành tinh ấy, đồ yêu tinh biến thái!” Tiêu Tiêu hoàn toàn xù lông lên rồi, đứng dậy nhào về phía anh.

Đoạn Mặc Ngôn đã ôm cây đợi mèo từ sớm, phát ra tiếng cười trầm thấp, không tốn bao nhiêu sức đã có thể đè cô dưới thân.

“Hôm nay anh phá giới ăn con mèo này vậy.”

“Anh……” Tiêu Tiêu còn muốn nói gì đó, chỉ nói được một chữ, thì đôi môi đã bị chặn lại chặt chẽ.

Thế là chủ nhân biến thái vẫn ăn sạch sành sanh bé mèo Tiếu Tiếu, ô hô thương thay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Không Gặp Không Nên Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook