Khi Mĩ Hình Công Gặp Gỡ Tổng Công Đại Nhân

Chương 4: Nấu Cơm Vs Ấm Giường.

Thư Địa Hành

08/07/2017

CHƯƠNG 4: NẤU CƠM VS ẤM GIƯỜNG.

Tiêu Đế Chi xử lí xong tài liệu, đi ra thư phòng đối Tô Vũ Trạch nói: “Tôi đói bụng, cậu đi nấu cơm đi.”

Còn đang thẫn người, Tô Vũ Trạch ngẩng đầu: “Dựa vào cái gì a?”

“Nếu tôi đã ở trong nhà cậu, cậu đương nhiên phải có nghĩa vụ chiếu cố tôi.”

“Tôi đã dùng lòng từ bi để cho anh ở lại, còn phải chiếu cố anh? Nghĩ đến Mĩ!”

“Vậy được rồi, tôi cũng không miễn cưỡng cậu “ nói xong gian tà mở phần hình ảnh trong điện thoại mở ra, giơ tới trước mặt Tô Vũ Trạch, Tô Vũ Trạch thấy rõ ràng nội dung bức ảnh, mặt đỏ lên, chỉ vào cái mũi của Tiêu Đế Chi nổi cáu: “Đây là cái gì? ! Anh sao lại có hình *** của tôi, anh là đồ biến thái!”

“Sinh khí như vậy để làm gì? Tôi đem cậu chụp thành gợi cảm mê người như vậy. Ngày đó cậu say như vậy khiến tôi nhịn không được phải lưu lại”nói xong còn dùng khẩu khí tán tưởng tấm tắc vài cái.

Tô Vũ Trạch nén không nổi cơn tức, thân thủ lao tới cướp đoạt di động trên tay Tiêu Đế Chi, kêu to: “Xóa cho tôi, anh đồ biến thái này, đem nó xóa!”

Tiêu Đế Chi đưa điện thoại giơ lên cao, chiều cao không bằng nên Tô Vũ Trạch đành phải nhào nhảy đoạt điện thoại, Tiêu Đế Chi lại đem thân thể dịch qua một bên, Tô Vũ Trạch ngay khắc rơi vào khoảng không, lúc sau vững vàng ôm lấy thắt lưng Tiêu Đế Chi, dùng sức leo lên, không có một chút chú ý tới khoảng cách hai người trong lúc đó có bao nhiêu mờ ám.

Tiêu Đế Chi cười cười, cúi đầu tiến gần bên tai Tô Vũ Trạch: “Cậu giãy dụa quá lợi hại, phía dưới của tôi dường như có phản ứng .”

Tô Vũ Trạch lập tức cứng đờ, không dám có thêm động tác gì, trong lòng lại nghĩ, ta nào có giãy dụa, rõ ràng chính ngươi tính dục rất cao, không chỗ phát tiết, ngựa đực một con.

Tiêu Đế Chi nhìn phản ứng của Tô Vũ Trạch, cảm thấy vẻ mặt của hắn rất đáng yêu, giống tiểu hiền thê bị ủy khuất không chỗ thổ lộ, lại nhịn không được đùa giỡn: “Kỳ thật cho dù cậu bất động, tôi cũng có phản ứng vậy.”



Tô Vũ Trạch tức giận nói không ra lời, đem Tiêu Đế Chi hung hăng đẩy ra, điều chỉnh khoảng cách giữa hai người, thở phì phì trừng Tiêu Đế Chi, mắt cũng muốn lòi ra.

“Như thế nào? Ảnh không phải muốn lấy lại sao?” Tiêu Đế Chi lắc lắc di động.

“Tôi nghĩ anh sẽ đưa tôi sao? Anh có điều kiện gì.”

“Thông minh! Không hổ là người Tiêu Đế Chi tôi coi trọng, nấu cơm cho tôi ăn, tôi liền cho cậu.”

Tô Vũ Trạch trong lòng tính toán, làm cơm cho y ăn, đem hình đoạt về tay rồi nói sau, lúc sau quản ngươi là Tiêu Đế Chi gì, cũng phải cút xa cho ta, mã bát đình đề! Nghĩ như vậy, khóe miệng hiện lên một tia đắc ý, chờ đó cho ta.

( Ngựa không dừng vó, ví với không ngừng tiến bộ).

“Được, thành giao!” Tô Vũ Trạch với tay đoạt lại, xóa tấm hình, ngay cả chính hắn nhìn ảnh hắn còn đỏ mặt, cúi đầu mắng Tiêu Đế Chi hỗn đản, sắc lang, biến thái, mặt khác còn kiểm tra xem còn tấm ảnh khác không, hắn kiểm không thấy liền nhẹ nhàng thở ra giao điện thoại lại cho Tiêu Đế Chi.

“Muốn ăn cái gì? Tôi đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, bình thường tôi đều ăn bên ngoài, không dự trù đồ ăn, cho nên trong nhà cũng không có cái gì có thể nấu cơm.” Nhìn Tiêu Đế Chi phối hợp như vậy để cho hắn đem ảnh xóa đi, cảm thấy được người này kỳ thật không hỗn đản như trong tưởng tượng, thái độ tự nhiên ôn hòa, không giống trước kia mười phần mạnh mẽ.

“Tây cần tôm đoạn, thủy chử ngư, lạt sao thập cẩm ngẫu đinh, tham mạch ba ba, thịt bò, đường dấm chua hồng thị tiêu, làm đốt tôm he, tảo tía gầy thịt thang, bằng này là được” Tiêu Đế Chi đọc ra một chuỗi thực đơn dài.

Tô Vũ Trạch nghe xong, sắc mặt xanh một khối lớn, cắn răng gằn từng tiếng: “Được, tôi nhớ kỹ .” Quả nhiên vẫn không nên đối y thái độ ôn hòa.

Hắn đi tới chỗ huyền quan đổi giày cầm tiền xuất môn, khuôn mặt tuấn tứ của Tiêu Đế Chi lúc này lập tức tiến gần lại, xấu xa cười: “Tôi đưa cậu đi, tốt xấu tôi cũng là ở nhà cậu, tổng không thể cho cậu một người đi mua đồ ăn.” Nói xong cũng bắt đầu đổi giày.

Tô Vũ Trạch cảm thấy có chút đạo lý, nhưng vẫn ẩn ẩn cảm thấy không có đơn giản như vậy, người này sao lại khách khí như vậy, nhưng hắn không có nghĩ nhiều, liền cùng Tiêu Đế Chi xuất môn.

Tô Vũ Trạch là đồng tính luyến ái, cha mẹ vì điều này bị không ít phiền não lo lắng, chính hắn cũng thử cùng nữ nhân kết giao, nhưng cuối cùng lại thất bại, Tô Vũ Trạch không muốn miễn cưỡng bản thân cùng nữ nhân một chỗ, đã lừa gạt nữ nhân kia, cũng thương tổn chính mình, Tô Vũ Trạch đã sớm tiếp nhận sự thật như vậy, đính ước cùng nữ nhân kia qua loa cho xong, nhìn đứa con không sao cả, cha mẹ trong lúc đó thật ra cũng đã cố nén giận.



Tô phụ: “Đều là do cọp mẹ ( tác giả ghi a), từ nhỏ đối đứa nhỏ tùy tiện, việc nhà toàn bộ nhượng cho ta làm, đối ta luôn luôn quát bảo, khoa tay múa chân, nên đứa nhỏ này ngay từ nhỏ đã sợ hãi nữ nhân, không dám thích nữ hài tử, sợ ngày sau cưới lão bà như ngươi vậy!”

Tô mẫu: “Ngươi tử lão nhân này, dám mắng ta là cọp mẹ, nói ta đối với ngươi luôn luôn quát bảo, khoa tay múa chân, vậy ngươi sao lại không phản kháng? Chính là bởi vì ngươi yếu đuối, dễ bị khi dễ, mới có thể làm cho đứa con nghĩ nam hài tử dễ dàng bị khi dễ, liền thích cùng nam hài tử ở chung, sợ hãi nữ hài.”

 Tô phụ: “Phản kháng? Mạch máu kinh tế của ta bị ngươi một tay nắm trong tay, không như ý ngươi sẽ không phát tiền tiêu vặt cho ta, ta như thế nào phản kháng ngươi??”

Tô mẫu: “Này căn bản không phải nguyên nhân chính, căn bản là bởi vì  ngươi họ Tô, đứa con đi theo họ ngươi, Tô Vũ Trạch, Tô Vũ Trạch, vừa nghe chính là tên tiểu thụ, ai cho ngươi đặt cho hắn tên này, tên quyết định cả đời!”

Tô phụ hộc máu, dựa vào tường đứng lên tiếp tục chiến đấu: “Ai nói con ta nhất định là thụ a? Vũ Trạch, Vũ Trạch, ý nghĩa là giống vũ thủy trạch vạn nhân, nhất định là công, đúng vậy!”

(ý chỉ ơn nghĩa như mưa).

Nếu đã bị người nào đó ăn kiền mạt tịnh, nếu Tô Vũ Trạch biết kỳ vọng của lão ba hắn, nhất định sẽ ôm đùi lão ba khóc ròng nói, ta thực xin lỗi ngươi, ta không thể thành một công hoàn mỹ, ngược lại thành tiểu thụ thụ chuyên chúc cho người khác, ta thực xin lỗi ngươi a, ba! ( tiểu biên: về phần chuyên chúc, này vẫn là nói sau, tình tiết sẽ không phát triển nhanh như vậy! )

Chịu không nổi ánh mắt nhị lão u oán cùng cả ngày ai thán, Tô Vũ Trạch thành thật chuyện ra ngoài ở, nhất thời cảm giác thanh tịnh không ít, chịu ảnh hưởng của lão phụ, trù nghệ của hắn phi thường không tồi, cho nên sau khi rời khỏi đây cũng sẽ tự chiếu cố chính mình, sau hảo cảm thấy nấu cơm rất phiền toái, đành dứt khoát ba bữa cơm đều ra bên ngoài giải quyết .

 7 giờ tối, người vào siêu thị rất nhiều, hai nam nhân cao lớn suất khí đồng loạt đi vào siêu thị, khiến cho không ít người chú ý, “Cái người cao hơn chút kia thoạt nhìn hảo phải biết nga, hảo khốc, người lùn hơn chút ải cũng tuấn mỹ!”

“Đúng vậy, đúng vậy, tớ ưa cao hơn chút a, càng trưởng thành ai.”

“Tớ ưa lùn hơn chút, cười hảo đẹp mắt.”

Tô Vũ Trạch có chút không quen bị nhiều người nhìn chăm chú cùng bình luận như vậy, Tiêu Đế Chi thế nhưng một chút cũng không để ý, thoạt nhìn y rất hưởng thụ cùng Tô Vũ Trạch thành đôi xuất hiện ở nơi công chúng, cúi đầu hướng tới lỗ tai người nào đó đang thất thần, thổi khí, “Đi mua đồ ăn đi.” Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Nguyên Tôn
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Mĩ Hình Công Gặp Gỡ Tổng Công Đại Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook