Khi Anh Gặp Em

Chương 7: Night Moment (1)

Vô Xứ Khả Đào

13/11/2013

Tiêu Trí Viễn anh muốn không phải là một người vợ khoan dung, hiểu chuyện sao?

Tử Quan nghe được cái tên “Đồng Tĩnh San” này từ trong miệng chị dâu.

Đó là lần đầu tiên Tiêu Trí Viễn đưa Tử Quan về nhà. Có lẽ là sợ cô căng thẳng quá mức nên anh vẫn rất ân cần ngồi bên cạnh cô suốt, chỉ có lúc mới vừa ăn cơm xong, Tử Quan trông thấy chị dâu kéo ông xã tương lai nhà mình ra một chỗ khác, dùng giọng nói cố khống chế thật nhỏ hỏi: “Tĩnh San đâu? Cô ấy đã biết chưa?” Tiêu Trí Viễn nói gì đó, cô cũng không chú ý lắm chỉ nhớ klhi đó vẻ mặt của anh rất sốt ruột. Trên đường về nhà, cô buột miệng hỏi: “Tĩnh San là ai?” Tiêu Trí Viễn quay sang, hơi ngạc nhiên liếc cô một cái, “Em nghe thấy sao?”

“Chị dâu nói to như vậy cơ mà!”

“Bạn bè bình thường.” Tiêu Trí Viễn lạnh lùng nói, “Trước đây là đàn em khóa dưới của chị dâu.”

Sau đó được gả vào nhà họ Tiêu, dần dần Tử Quan cũng biết Đồng Tĩnh San và Tiêu Trí Viễn không chỉ đơn giản là “bạn bè bình thường” như vậy.

Lúc cô và Tiêu Trí Viễn quyết định che giấu thân phận đã kết hôn của mình, vẻ mặt của Ninh Phi vô cùng đặc sắc, vừa có chút đồng tình, càng nhiều hơn là nét hả hê đắc chí. Tử Quan lúc đó còn bận chăm sóc Lạc Lạc mới được mấy tháng cho nên cũng không quan tâm lắm đến ánh mắt của người đời. Còn Ninh Phi, vài lần thừa dịp không có ai đã nói bóng nói gió ướm hỏi về cuộc sống sau khi kết hôn của hai vợ chồng họ. Tử Quan chỉ dịu dàng hiền lành mà cười một cái, chẳng nói năng gì.

“Tử Quan, em đừng trách chị tò mò hỏi nhiều… Tháng trước Trí Viễn vẫn đi gặp Tĩnh San đấy…”

Điệu bộ muốn nói lại thôi của Ninh Phi khiến Tử Quan hơi tò mò: “Tĩnh San?”

Tử Quan dùng vẻ mặt có chút thương hại nhìn Tử Quan, cúi đầu thở dài: “Em vẫn chưa biết à? Đồng Tĩnh San là… bạn gái trước đây của Trí Viễn. Quen nhau từ tấm bé, lúc trước luôn nói là sau khi lớn lên hai đứa sẽ lấy nhau, nào ngờ sau này tính tình không hợp nên đã chia tay rồi.” Chị ta dừng lại một lát sau đó bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên bây giờ họ đã không còn quan hệ gì nữa.”

“À, thật thế sao?” Tử Quan rất phối hợp: “Trí Viễn anh ấy chẳng nói gì với em cả”

Ninh Phi đương nhiên là càng đắc ý hơn nữa lập tức bắn như súng liên thanh nói không ngừng không nghỉ. Hai người đó là thanh mai trúc mã của nhau, môn đăng hộ đối. Sau đó Đồng Tĩnh San đề nghị chia tay, Tiêu Trí Viễn một dạo như phải chịu một đả kích nặng nề lắm. có lẽ chính vì nguyên nhân này nên anh mới chán nản mà quyết định kết hôn.

Tử Quan giả bộ chăm chú lắng nghe, thực ra cô cũng chỉ là nghe mà thôi, chẳng để tâm điều gì. Trên đường về nhà hôm đó, cô ôm con gái đã ngủ say thẳng thắn hỏi Tiêu Trí Viễn: “Đồng Tĩnh San là bạn gái cũ của anh à?”

Anh hơi kinh ngạc, nhưng không phủ nhận.

Cô hơi cụp mắt xuống nhìn con gái, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Hôm nay chị dâu đã tâm sự với em rất nhiều.”

Thực ra, Tử Quan căn bản là chẳng quan tâm Ninh Phi nói gì với cô, cô chỉ biết rằng đến bây giờ không biết anh đã dùng cách gì mà Ninh Phi không còn nhắc tới người tên là Đồng Tĩnh San này nữa…

Nhớ lại cái tên này lần nữa, Tử Quan bỗng nhiên có chút tâm trạng.

Thì ra đến lúc này, thời gian đã trôi đi lâu như vậy…

Từ khi còn là một đứa trẻ sơ sinh không biết gì đến giờ Lạc Lạc đã có thể chạy nhảy, đã có thể ngọt ngào gọi Mẹ, thời gian thực sự đã mài phẳng những góc cạnh của nỗi hận thù và cả tình yêu thương.

Bản thân cô khi đó nhất định sẽ không nghĩ tới có một ngày cô có thể ở dưới cùng một mái nhà với Tiêu Trí Viễn, lại còn rất yên bình và tĩnh lặng.

Tựa như Tiêu Trí Viễn vẫn luôn chăm chú theo dõi từng nét biểu cảm của cô, thấy cô im lặng anh bèn nhắc lại một lần nữa: “Ngày mai cùng ăn cơm được không?”

“… Được” Tử Quan gật đầu.

Trong phòng ngủ vẫn bật một ngọn đèn, ánh sáng rơi lên người cô, vẻ mặt cô nhìn thoáng qua có thể trông thấy một chút sợ hãi thoắt ẩn thoắt hiện.

Tiêu Trí Viễn mở miệng: “Em không có gì muốn hỏi sao?”

Tử Quan mệt mỏi lắc đầu: “Tiêu Trí Viễn, em không hy vọng lạc Lạc tiếp xúc với những người phụ nữ linh tinh vớ vẩn đó. Gọi anh về đây cũng chỉ muốn nói điều này mà thôi.”

Anh nhìn cô không thốt lên lời, đồng tử màu đen thăm thẳm có chút chờ mong mơ hồ



“Nếu là cô ấy thì kệ đi” Cô dừng lại một lát rồi nói với vẻ có lỗi, “Xin lỗi, buổi tối đã quấy rầy anh!”

Bận rộn cả ngày trời lại vừa ầm ĩ một hồi, Tử Quan mệt mỏi đến mức thái dương cũng hơi đau đau. Cô muốn đình chiến, thậm chí còn chủ động nói xin lỗi hiện tại cô chỉ mong anh sẽ quay người rời đi nhưng nào ngờ anh ngược lại tiến lên chặn trước mặt cô, giận đến tái mặt: “Cái gì gọi là ‘nếu là cô ấy thì kệ đi’”?

Tức giận bất chợt bộc phát của anh khiến Tử Quan không hiểu gì.

Sao vậy? Điều Tiêu Trí Viễn anh muốn không phải là một người vợ khoan dung, hiểu chuyện sao? Nếu không phải cô là người như vậy, anh sẽ lấy cô sao? Khó lắm mới bắt chính mình nhún nhường đến cảnh giới này, cô vẫn làm chưa tốt ư?

“Cô ấy không phải bạn gái cũ của anh à? Nghe đâu vẫn qua lại với nhau mà!” Tử Quan nhíu mày hỏi.

Anh lạnh lùng nhìn cô, dường như đang cố gắng khắc chế bản thân mình ghê lắm một lát sau mới nói: “Em coi bản thân mình là cái gì?”

Tử Quan nghe không hiểu, dù sao cũng chẳng muốn hiểu: “Em muốn ngủ, không rỗi hơi cãi nhau với anh.”

Anh bình thản nhìn cô một giây, cả cơ thể đều đang run lên nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ xoay người rời đi.

Ngày hôm sau đi làm, Tử Quan ấn điện thoại nội bộ, bảo Tiểu Trịnh pha một tách cà phê mang vào.

Lúc Tiểu Trịnh bước vào có một mùi hương ngửi rất thơm, giống như mùi hoa sen mới nở, ngan ngát, nhè nhẹ mà dễ chịu. Tử Quan bất giác muốn ngửi nhiều hơn một chút rồi hỏi: “Dùng nước hoa mới à?”

“Sếp phát hiện ra rồi ư?” Tiểu Trịnh đắc chí, “Em rất thích nó đấy.”

“Nhãn hiệu gì vậy?” Tử Quan gật đầu nói, “Ngửi rất thơm”

“Night-Moment, kiểu dáng kinh điển của JS” Tiểu Trịnh nói: “Trong nước vẫn chưa có hàng độc quyền, em nhờ người mang về đấy.”

JS… Nhãn hiệu nước hoa này khiến Tử Quan giật mình, hình như cô đã nghe thấy ở đâu đó rồi. Đợi đến lúc Tiểu Trịnh ra ngoài, cô mới lên mạng tìm kiếm một lát.

“Nhãn hiệu nước hoa JS thành lập từ năm 2010, người sáng tạo ra nó là tiểu thư Đồng Tĩnh San – là nhà thiết kế của Tân Duệ. Năm 2010, nước hoa hiệu Night-Moment đã được sản xuất, vừa tung ra thị trường đã được bình chọn là nhãn hiệu tốt nhất, đạt giải nhất của giải thưởng nước hoa nữ được trao hàng năm của hiệp hội nước hoa quốc tế. Được biết cảm hứng điều chế loại nước hoa này bắt nguồn từ cảm hứng trong chuyện tình cảm của Đồng tiểu thư…”

Tử Quan đóng trang mạng đó lại rồi dựa lưng vào ghế ngồi, uống một hơi hết sạch cốc cà phê mà Tiểu Trịnh đưa tới. Hiện tại cô rất cần làm đầu óc mình thanh lọc và tỉnh táo, dùng công việc làm tê liệt bản thân là một phương pháp không tồi.

Tử Quan ép bản thân dời sự chú ý lên bảng biểu phức tạp kia nhưng lại chán nản phát hiện ra rằng câu nói kia vẫn lặp đi lặp lại rất nhiều lần trong đầu mình.

“Mặc dù trong màn đêm, không phân biệt nổi khuôn mặt của đối phương là nam hay nữ, nhưng vẫn có những cảm xúc như thuở ban đầu: cảm giác tim đập thình thịch…”

Câu Slogan của Night-Moment… là đến từ chuyện cũ của Đồng Tĩnh San và anh sao?

Bút trong ngón tay Tử Quan quay một vòng tròn lại phát hiện ra trên tờ giấy trắng vẽ một dấu X màu đen, dường như chỉ cần làm như vậy làm có thể xóa bỏ hết những suy nghĩ rối loạn vớ vẩn trong đầu.

“Tử Quan, chiều nay có một cuộc họp, hai rưỡi.” Điện thoại của Elle.

“Được, tớ biết rồi.” Tử Quan ghi nhớ rồi nghi ngờ xem lại lịch trình công tác của mình “Chuyện gì đây? Sao tớ không nhận được thông báo?”

“Đến lúc đó mới sắp xếp.” Elle nói không rõ ràng lắm, “Tổng giám đốc Phương sẽ tự chủ trì, cậu cứ đến rồi biết.”

Đèn trong phòng họp là đèn màu vỏ quýt ấm áp, ở giữa chiếc bàn lớn hình bầu dục theo lệ thường vẫn luôn có một bình hoa Lys lớn, trong không gian có mùi thơm mát của cây cối. Trước thời gian hẹn trước năm phút, Tử Quan đã đi lên phòng họp, tìm vị trí ngồi xuống.

Trước mặt mỗi người đều có một tập tài liệu được đặt ngay ngắn chỉnh tề, Elle – thư kí tổng giám đốc lần lượt đi tới bên cạnh từng người tham dự cuộc họp, nhỏ giọng hỏi: “Dùng cà phê hay trà?”

Người dự họp không nhiều, Tử Quan nghe thấy mình trả lời: “Cà phê, không đường.”

Trước mặt lập tức xuất hiện một tách đồ uống còn bốc khi, Tử Quan nói cảm ơn, vừa ngẩng đầu lên thì Phương Gia Lăng đã bước vào.



Hôm nay anh không đeo kính, đôi mắt sáng ngời thông tuệ đặc biệt, nhìn quanh phòng họp một vòng sau đó gật đầu: “bắt đầu”

Xem chừng hôm nay không cần đến PPT, Elle lặng lẽ đi tới sát tường, bụp bụp bụp bật hết tất cả các đèn lên, ánh sáng chiếu xuống, vẻ mặt của mỗi người đều có thể thấy được một cách rõ ràng.

Phương Gia Lăng vẫn chưa mở miệng, Tử Quan đã đọc tài liệu trong tay nhanh như gió, mày bất giác hơi nhíu lại.

“Hôm nay triệu tập cuộc họp này. Chắc là mọi người đều biết đến thông tin tập đoàn Quảng Xương đang tìm người thu mua.” Phương Gia Lăng ngồi ở ghế chủ tọa, mười ngón tay đặt ngay ngắn trên bàn, nói rất rõ ràng và lưu loát: “Điều đó với tập đoàn chúng ta mà nói là một cơ hội tốt, có thể bỏ xa đối thủ. Một thời gian nữa, Quang Khoa sẽ tiến hành những dự án quan trọng”

Hầu hết những người tham dự cuộc họp đều là cán bộ cấp cao của Quang Khoa, đối với hướng đi sắp tới của tập đoàn, mọi người đều thể hiện bằng nét mặt cực kỳ bình thản. Chỉ có Tử Quan là cảm thấy hơi bất an, vì sao Elle không thông báo cho cô biết?

“Để tập trung làm tốt dự án này, Quang Khoa sẽ thành lập một tổ chuyên môn. Các vị được mời tham gia cuộc họp ngày hôm nay đều là cốt cán của tập đoàn, cũng chính là thành viên của tổ chuyên môn phụ trách việc thu mua này.” Phương Gia Lăng bình thản nói “Từ hôm nay trở đi, xin các vị hãy đồng tâm đồng lòng để toàn lực ứng phó làm tốt dự án thu mua Quảng Xương lần này.

Tim Tử Quan đập nhanh thêm hai nhịp, nhanh chóng lật giở hết tờ này đến tờ khác trong tập tài liệu của mình, bất chợt tên cô đập thẳng vào mắt. Cô trợn mắt to để nhìn, trong tổ nhỏ này, cô chủ yếu đảm đương công tác bảo đảm hành chính, hậu cần.

Bỗng trong lòng hơi rối ren, Tử Quan không chú ý đến tiếng bàn luận nho nhỏ của những đồng nghiệp ngồi trong phòng họp.

“Có vấn đề gì à?” Phương Gia Lăng cũng không ngại lời nói của mình bị chen ngang, bình tĩnh hỏi.

Có người trả lời, “Tổng giám đốc Phương, tôi nghe nói bên Thượng Duy cũng thành lập tổ thu mua.”

“Phải rồi.” Phương Gia Lăng cười, “Chủ dự án này bên Thượng Duy là Tiêu Chính Bình.”

Đó giống như một hạt muối rời vào trong chảo nóng đang sôi trào, ồ một tiếng phản ứng còn khoa trương hơn ban nãy.

“Không phải là Tiêu Trí Viễn ư?” Có người nói đầy ý vị, “Vậy có trò hay để xem rồi.”

Đột nhiên nghe thấy tên Tiêu Trí Viễn, Tử Quan lấy lại tinh thần đột nhiên ánh mắt chạm phải điểm nhìn của Phương Gia Lăng, vì thế cô cũng tỉnh táo hơn không ít. Ánh mắt của Phương Gia Lăng đầy khó hiểu, khiến người khác không thể đoán ra được, dường như anh trông thấy vẻ hốt hoảng của cô nhưng chỉ khẽ mỉm cười rồi dời ánh mắt đi chỗ khác.

“Quảng Xương sẽ tiến hành buổi mời thầu công khai ngay tức thì” Anh khe khẽ ho khan một tiếng, “Thời gian của chúng ta không còn nhiều, đối thủ làm gì, cụ thể như thế nào không quan trọng, tôi chỉ yêu cầu mọi người làm tốt công việc của chính mình.”

Thời gian tiếp theo, những đồng nghiệp của bộ phận chiến lược báo cáo tiến độ những công việc của kế hoạch thu mua, bên cạnh đó các bộ phận khác đưa ra yêu cầu cụ thể.

Tử Quan cúi đầu nhìn một trang tài liệu của mình, từng chữ trên trang giấy ấy, cả tiếng Anh và tiếng Trung đều như yêu ma nhảy múa trước mặt cô, đọc lên cảm thấy thật tối nghĩa, khó hiểu. Vất vả lắm mới chống cự được đến lúc tan họp, cô theo thói quen bưng tách cà phê của mình lên nhưng lúc này cô mới phát hiện ra chiếc cốc sứ màu trắng đã rỗng không. Hình như đây đã là tách cà phê thứ ba của cô trong ngày hôm nay, thật là không thể uống tiếp nữa.

Tử Quan đứng lên, đồng nghiệp hầu như đã ra về gần hết, cô xếp lại đám tài liệu trong tay mình rồi đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài thì bỗng nghe thấy tiếng nói: “Cô khó chịu à?”

Cô lập tức quay đầu lại, là Phương Gia Lăng.

“Không phải” Tử Quan vội vàng lắc đầu.

“Sắc mặt không tốt lắm” Phương Gia Lăng nhìn cô nhíu mày, “Còn nữa, đừng uống nhiều cà phê như vậy”

Họ sánh vai bước ra khỏi phòng họp, cửa thang máy mở ra, anh vô cùng lịch sự mời cô vào trước.

“Tổng giám đốc Phương, dự án này rất là quan trọng.” Tử Quan do dự một lát, sau rồi vẫn nói: “Tôi chưa từng tham dự, cũng chẳng có kinh nghiệm gì”

Anh không nặng không nhẹ liếc cô một cái: “Cô đang khiêm tốn đó à?”

Tới tầng mười sáu,

Tử Quan nhìn cửa thang máy đang mở ra, chán nản lắc lắc đầu, không muốn tiếp tục cuộc đối thoại này nữa bèn nói: “Không phải… Tôi đi trước, tạm biệt.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Anh Gặp Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook