Khánh Dư Niên

Chương 417: Rừng thu, nói nhỏ, kết quả

Miêu Nị

18/01/2017

Tần Hằng là người thông minh, nếu không cho dù lão gia tử nhà hắn địa vị hiển hách thế nào trong quân đội, cũng không thể mới ba mươi tuổi đã được vào phòng nghị sự, cho nên hắn rất trấn định đứng lên, đối với Đại hoàng tử cùng Phạm Nhàn chắp tay, nói: "Người có ba việc gấp, các ngươi trò chuyện trước đi." Không đợi hai người trả lời, cũng đã nện bước vô cùng ổn định, không bộc lộ nửa điểm tâm tình khác thường, như trận gió xẹt qua góc sảnh, ở dưới sự hướng dẫn của hạ nhân, đi thẳng đến nhà vệ sinh.

Phạm Nhàn nhịn không được bật cười, nghĩ đến lúc chính mình đại náo nha môn Hình bộ, Đại Lý Tự thiếu khanh đại biểu quân đội gây phiền toái, cuối cùng mắt thấy xung đột dâng cao, cũng mượn cớ đi tiểu mà chạy —— xem ra bọn họ lão Tần gia đối với chiêu này đã nghiên cứu tới lô hỏa thuần thanh .

Không khí trong sảnh có chút trầm muộn, đúng là vẫn còn Đại hoàng tử phá vỡ trầm tĩnh, từ từ nói: "Tần Hằng cùng ta, cũng là đánh giặc mà thành người, quân nhân chúng ta tính tình thẳng thắn, cho nên nói cũng nói rõ, ta không thích nhìn các tướng sĩ bên ngoài rơi đầu chảy máu, đám quyền quý trong kinh đô lại công kích lẫn nhau, làm cho quốc thể không yên, tranh giành đảng phái , bất luận cuối cùng ai thắng ai thua, nhân tài trong triều đình sẽ phải tổn thất."

Phạm Nhàn sửa sang lại vạt áo của mình một chút, ngồi một chút, tựa như suy nghĩ cái gì, sau đó mới chậm rãi mở miệng, trong giọng nói không kìm hãm được mang theo một tia lạnh lùng: "Hòa Thân Vương... ý tứ , hạ quan nghe cũng hiểu được, chỉ là nguyên do chuyện này, nói vậy ngươi cũng rõ ràng, các tướng sĩ bên ngoài vì triều đình mà bán mạng, chẳng lẽ... các quan viên Giám Sát Viện ta không như thế ư? Ta nghĩ, mật thám trong viện này ở dị quốc tha hương gánh chịu nguy hiểm, cũng không ít hơn so với tướng sĩ tây chinh. Ta là một thành viên Giám Sát Viện, tính tình mặc dù chưa nói tới ngay thẳng, nhưng cũng không phải là một nhân vật trời sinh thích dùng thủ đoạn, muốn ta vì triều đình đi phía bắc làm việc, nghĩ đến ta cũng vui vẻ mà làm... Nhưng nếu có người đến chọc ta, cho dù lực lượng đến từ trong triều, ta cũng sẽ không nương tay."

Đại hoàng tử trầm mặc, bỗng nhiên ngẩng đầu lên chuẩn bị nói vài lời.

Phạm Nhàn vung tay lên, nói: "Bất quá là chút ít tranh giành ích lợi, cùng chuyện lớn như quốc thể cũng không liên quan gì . Ta là Giám Sát Viện đề ty, nếu như ngay cả lợi ích của mình đều không thể bảo vệ, ta chứng minh chính mình có năng lực bảo vệ lợi ích của triều đình như thế nào? Bảo vệ ích lợi của bệ hạ thế nào?" Hắn tiếp theo cười lạnh nói: "Đại Điện hạ cũng không nên nói bất luận ai thắng ai thua mà nói, nếu như trước mắt là đối phương gây sự, ta bị đánh không hề có lực hoàn thủ, chẳng lẽ... Ngươi nguyện ý làm thuyết khách cho ta ư?"

Đại hoàng tử nhíu mày, mặt vốn có chút ngăm đen, lộ ra vẻ càng thêm thâm trầm: "Phạm Nhàn, ngươi muốn rõ ràng bổn phận của ngươi, ngươi là thần tử. Làm chuyện gì... cũng cần có chừng mực."

Lời này thật ra rất tầm thường, ở trong suy nghĩ của các hoàng tử, cử động của Phạm Nhàn vốn là có chút quá mức ..., hơn nữa hắn thân là thần tử, ở trong chuyện này biểu hiện lá gan quá lớn. Đại hoàng tử nghĩ thầm chính mình nhắc nhở đối phương một câu, hẳn là một loại ý tốt mới đúng, căn bản không thể nào nghĩ đến Phạm Nhàn bởi vì thân thế của mình, mỗi lần nghe được những lời này mà nói, hết sức chói tai.

"Ta là thần tử." Phạm Nhàn quan sát Đại hoàng tử, "Nhưng ở trước mắt ta, nếu nói quân thần có khác chỉ ở... quân, là Hoàng Thượng, Thái tử là Hoàng Thượng tương lai ... Trừ hai vị này ra, ta nghĩ bao gồm ngài ở bên trong, mọi người chúng ta đều là thần tử, không có gì khác biệt cả."

Đại hoàng tử có chút giật mình nhìn Phạm Nhàn, tựa như không nghĩ tới đối phương lại dám nói ra những lời như vậy, híp mắt, trong mắt hàn quang vừa lóe lên tức ẩn: "Nể mặt của Thần nhi, phải nhắc lại ngươi một lần, chuyện nhà Thiên Tử, tham dự quá sâu, tương lai đối với Phạm gia ngươi mà nói, cũng không phải là chuyện tốt."

Phạm Nhàn cười cười, nói: "Thiên Tử không chuyện nhà, Đại Điện hạ chẳng lẽ còn chưa rõ đạo lý này ư?" Đại hoàng tử bị năm chữ này làm nghẹn họn, căm tức vỗ ghế.

Phạm Nhàn híp mắt, ôn tồn nói: "Đồ gỗ trong nhà viện trưởng cũng là đồ cổ, Đại Điện hạ hạ thủ nhớ coi chừng."

Đại hoàng tử trầm mặc một lát, lắc đầu nói: "Phạm Nhàn, có lẽ ta thật sự đã coi thường ngươi."

Phạm Nhàn kinh ngạc hỏi: "Lời này từ đâu mà có?"

"Chí hướng của ta là ở trên ngựa, mà quân đội nếu như muốn ở trên võ đài thiên hạ này xuất kích, chúng ta cần một cái hậu phương ổn định." Đại hoàng tử híp mắt nói: "Cho nên rất nhiều người bao gồm ta ở bên trong, đều cho rằng triều đình cần bình tĩnh, những năm gần đây, ta tại phía tây xa xôi, nhưng biết trong triều đình mặc dù có chút không yên ổn, nhưng luôn nằm trong phạm trù khống chế được... Cho đến khi ngươi, đi tới kinh đô."

Phạm Nhàn lắc đầu cười, không biết nên nói tiếp như thế nào.

"Sự xuất hiện của ngươi quá đột ngột, ngươi quật khởi cũng quá đột ngột." Đại hoàng tử nhìn hắn nói: "Đột nhiên đến mức đại đa số người trong triều đình cũng không chuẩn bị sẵn sàng, mà ngươi đã có đủ năng lực để đánh vỡ thăng bằng."

Cuối cùng, Đại hoàng tử nói ra tư tưởng trung tâm hôm nay: "Có rất nhiều người... Hi vọng ngươi có thể giữ vững thăng bằng trong kinh đô, mà không phải cuồng biểu đột tiến càn quét hết thảy."

Phạm Nhàn trầm mặc lại, biết đối phương nói lời này, không chỉ đại biểu thái độ của hắn, cũng đại biểu thái độ của tuyệt đại đa số người trong quân đội.

Chính mình từ Đạm Châu tới kinh đô, thời gian không tới hai năm, cũng đã nắm Giám Sát Viện trong tay, thành tựu văn danh, không nói vấn đề năm sau chấp chưởng nội khố hay không , trước tiên là nói về trước mắt chính mình thực lực văn võ hai tay đều tốt, đã có năng lực hô mưa gọi gió ở trên quan trường. Còn lần này chiến tranh cùng Nhị hoàng tử nhất phái, trước mắt khuynh hướng thắng bại, để cho thực lực của hắn chiếm được biểu diễn đầy đủ nhất, một vị đại thần trẻ tuổi có năng lực dễ dàng đả kích hoàng tử, sẽ để cho những thế lực khác trên quan trường cảm thấy một tia kinh hãi.

Quân đội truyền lời để cho mình hạ thủ lưu tình đối với Nhị hoàng tử, không phải một loại uy hiếp, cũng không phải là một loại duy trì đối với tôn nghiêm nhà Thiên Tử, mà là một loại dò xét, nhìn xem chính hắn một người tương lai muốn tiếp nhận Giám Sát Viện, đến cùng có phải một nhân vật có đầy đủ lý tính, đầy đủ thành ý đi duy trì công bằng trong Khánh quốc hay không, dù sao quân đội cùng Giám Sát Viện luôn luôn thân mật, thậm chí có thể nói quân nhân Khánh quốc ở tiền tuyến đánh giặc, có thể sống bao nhiêu, cùng trí tuệ khí độ của người lãnh đạo Giám Sát Viện, có quan hệ trực tiếp.

"Ngươi có nghĩ tới, tại sao lần này ta muốn đánh trận đánh này hay không?" Phạm Nhàn không gọi đối phương làm Điện hạ nữa, cũng không có đem nhắc nhở của đối phương để ở trong lòng, trái lại cười dài hỏi một câu như vậy.

Đại hoàng tử khẽ cau mày, hắn vốn không có suy nghĩ sâu xa tới vấn đề này, lúc này bị Phạm Nhàn hỏi, hắn mới suy nghĩ cẩn thận. Giám Sát Viện từ trước đến giờ không nhúng tay vào tranh đấu giữa các hoàng tử—— nghĩ đến loại khả năng này, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn Phạm Nhàn một cái.

Phạm Nhàn hơi ngây ra, tựa hồ không nghĩ tới Đại hoàng tử đối với quỷ kế không thông thấu như vậy, nhưng trên mặt lại như cũ treo nụ cười: "Ta chỉ muốn hả giận, đồng thời để cho những người khác thanh tĩnh một chút."

Sau trầm mặc hồi lâu, Đại hoàng tử đột nhiên đuôi lông mày run lên, tựa như hiểu ra chút chuyện, hẳn là ha ha phá lên cười, chợt bình tĩnh nói: "Nhị đệ của ta cũng là người thông minh, lần này có thể ở trong tay của ngươi thiệt thòi như vậy, nghĩ đến cũng có thể làm cho hắn cảnh giác... Nói không chừng sẽ có chút lợi ích không tưởng được."

Đều là người thông minh, Phạm Nhàn lập tức bắt được ẩn ý trong lời nói, suy nghĩ một chút, ôn tồn nói: "Có lẽ... ý đồ của hạ quan cùng Đại Điện hạ ngài, có chút trùng hợp. Chẳng qua là có thể để cho Nhị Điện hạ đạt được loại chỗ tốt này hay không, còn phải xem ngài khuyên như thế nào."

Đại hoàng tử cảm thấy vô cùng hứng thú nhìn hắn một cái, tựa như thừa nhận điểm này, vừa không thể tin được điểm này, nghi ngờ nói: "Bổn vương chẳng qua là không rõ, tại sao ngươi đối với chuyện này... quan tâm đến vậy."

Phạm Nhàn nghĩ thầm, giả giả cũng là mấy huynh đệ, không dễ dàng sống lại một lần, chẳng lẻ thật sự muốn nhìn trình diễn Huyền Vũ môn ư? Nhưng lý do này vô luận như thế nào cũng nói không nên lời, không thể làm gì khác đành cười ha ha cho qua chuyện, hơn nữa hắn đối với Đại hoàng tử vẫn có lòng cảnh giác, tuy nói triều đình công nhận vị hoàng tử này lòng dạ rộng rãi, chỉ thích võ, đối với đế vị từ trước đến giờ không có lòng mơ ước... Nhưng dù sao cũng là con của tặc Hoàng Đế, ai biết hắn đến tột cùng nghĩ như thế nào .

"Có thể tha thì tạm tha đi." Đại hoàng tử ý vị thâm trường nhìn Phạm Nhàn một cái, lấy thân phận của hắn, thay Nhị hoàng tử nói ra những lời tư thái như vậy, đã là tương đối không dễ dàng.

Phạm Nhàn mỉm cười gật đầu, hắn lòng dạ biết rõ chính mình không thể nào đuổi tận giết tuyệt đối với Nhị hoàng tử, tự nhiên không cần bán nhân tình này. Quyết định này căn bản cùng thái độ của Đại hoàng tử cùng quân đội không liên quan, thuần túy là bởi vì trong cung vị Hoàng Đế Bệ Hạ kia... đang nhìn mình.

Lão đại ca đang nhìn ngươi.

...

...

Phạm Nhàn cho quân đội đủ thể diện, Đại hoàng tử cũng không nói gì nữa, dù sao hắn biết nhị đệ của mình cũng không phải là nhân vật ngồi không, chuyện này nói cho cùng, Phạm gia cũng trả giá thật lớn, nếu một chút ích lợi cũng mò không đến, bọn họ quả quyết sẽ không dừng tay —— chẳng qua là chuyện nói xong rồi, hai người cũng không quen ngồi ở trong sảnh, hẳn là nhất thời tìm không được đề tài để nói, tràng diện lộ vẻ có chút vắng lạnh lúng túng.

Tần Hằng đi vệ sinh đặc biệt lâu, hai người ngồi ở trên ghế, có chút không có tư vị uống trà, đột nhiên Phạm Nhàn mở miệng nói: "Đại công chúa gần nhất như thế nào? Hạ quan bận về việc.. công vụ, vẫn không đi bái kiến, kính xin Đại Điện hạ thay ta thăm hỏi."

Trên quan trường, chủ đề mở miệng là một việc rất có học vấn địa, Phạm Nhàn chọn chuyện này để nói, tự nhiên có ý nghĩ của hắn. Quả không sai, Đại hoàng tử nghiêm nghị nói: "Phạm đại nhân một đường hộ tống về nam, bổn vương ở chỗ này tạ ơn."

Đây chính là chỗ lợi hại của Phạm Nhàn, chọn chủ đề thích hợp, mới có thể thu hẹp khoảng cách giữa hai người, đồng thời còn phải là làm cho đối phương nhận ân tình của mình, hắn cười cười, khiêm tốn mấy câu, bắt đầu cùng Đại hoàng tử hàn huyên phong cảnh Bắc quốc.

Hôn sự của Đại hoàng tử cùng Đại công chúa Bắc Tề cũng là định qua mùa xuân sang năm, hôm nay Đại công chúa trên căn bản là ở trong cung, cùng Đại hoàng tử cũng đã từng gặp vài lần, theo lời đồn đãi ở kinh đô, một đôi nam nữ trong cuộc hôn nhân chính trị này tựa hồ đối với nhau cũng còn tương đối hài lòng. Phạm Nhàn là chính sử lần trước, cho nên theo như cái nhìn truyền thống của người trong Khánh quốc, coi như là người làm mai cho Đại hoàng tử .

Một phen nói chuyện với nhau, Phạm Nhàn rốt cục thay đổi ấn tượng đối với Đại hoàng tử, thân là hoàng tử, nhưng có tính tình thẳng thắn như vậy, thật sự là rất hiếm thấy, có lẽ là bởi vì mẹ đẻ hắn xuất thân cũng không cao quý, năm đó chẳng qua là tù nhân của Đông Di thành, Đại hoàng tử cũng không có khí tức quyền quý trong xương như lão Nhị lão Tam và Thái tử, ngược lại ngay thẳng rất nhiều, nói lui nói tới cũng rất dứt khoát, không thèm để ý che giấu tâm tình.

Khó trách thê tử của mình cùng vị hoàng tử này có giao tình tốt nhất —— Phạm Nhàn nghĩ như thế , trên mặt nở nụ cười cùng đối phương, tai nghe đối phương nói chuyện chiến sự hăng hái bừng bừng, không thể làm gì khác đành thở dài trong lòng, hắn tự biết rõ, biết mình ở phương diện quân sự thật sự là không có tài, cùng đối phương nhân vật lãnh binh mấy năm so sánh, vẫn là trầm mặc là vàng cho thỏa đáng.

"Phạm đại nhân gặp Thượng Sam Hổ rồi sao?" Đại hoàng tử trên mặt hốt nhiên toát ra thần sắc ngưỡng mộ cùng kính yêu.

Phạm Nhàn hơi sững sờ, nói: "Ở trong cung tại thượng kinh có xa xa nhìn thấy một lần, bất quá không có lưu lại ấn tượng gì."

Đại hoàng tử vỗ đùi, nhìn hắn oán hận nói: "Khanh không biết người, khanh không biết người, cơ hội kết giao tốt như thế, có thể nào bỏ qua." Lời nói ẩn chứa vô tận đáng tiếc.

"A?" Phạm Nhàn đuôi lông mày nhảy lên, tò mò hỏi: "Đại hoàng tử vì sao coi trọng Thượng Sam Hổ như thế?"

"Nhất đại hùng tướng." Đại hoàng tử rất trực tiếp đưa ra lời bình, hai mắt nhíu lại, lạnh giọng nói: "Độc lập chống đỡ phòng tuyến phía bắc kéo dài ba nghìn dặm của Bắc Tề, đề phòng Man nhân xuôi nam hơn mười năm. Còn kì binh xuất hiện nhiều lần, đột kích ngàn dặm tuyết vực, chém ngàn thủ cấp Bắc man... Phạm đại nhân có lẽ không biết, Hồ nhân Man nhân mặc dù cực kỳ hung hãn, nhưng Tây hồ so với Bắc man mà nói, vẫn là yếu không ít, bổn vương những năm qua ở phía tây cùng Hồ nhân giao thiệp, càng cảm thấy Thượng Sam Hổ ở dưới tình huống triều đình Bắc Tề không yên như thế còn có thể chống đở nhiều năm như vậy, thật sự là... tương đối đáng sợ."

"Đáng tiếc, Thượng Sam Hổ đã bị triệu về thượng kinh... Nói không chừng tương lai có cơ hội gặp mặt Đại Điện hạ ở trên sa trường." Phạm Nhàn khẽ cười nói.

Đại hoàng tử trên mặt hiện ra một tia quang thải tự tin, chậm rãi nói: "Nếu có thể đem hùng tướng này thu vì triều đình sở dụng, tự nhiên có chỗ tốt vô cùng... Không thể... Tương lai nếu thật trên chiến trường gặp nhau, bổn vương mặc dù luôn luôn kính yêu binh pháp người này hùng vĩ quỷ mị, nhưng cũng muốn đem tài học cả đời của mình, cùng hắn chu toàn một phen."

Nếu nói hào hùng, cũng chính là như vậy, Phạm Nhàn nhìn Đại hoàng tử cả người phát ra loại mùi vị này, sâu trong nội tâm thỉnh thoảng hiện ra ngơ ngẩn, biết mình thuở nhỏ tu tập theo phương hướng khác, lại có quan niệm kiếp trước quấy phá, chỉ sợ kiếp nầy cực kỳ khó tu thành loại hào hùng từ binh lửa luyện ra như vậy.

Nhưng hắn cũng có lòng tin của mình, khẽ mỉm cười nói: "Dù chưa học Thượng Sam Hổ binh pháp, nhưng xem chuyện trong đêm mưa đánh lén Trầm Trọng, người này quả nhiên làm việc cực kỳ bén nhọn, ra đòn như sét đánh, sát phạt quyết đoán, thật là cao nhân."



Đại hoàng tử tự tiếu phi tiếu, có chút quỷ dị nhìn hắn một cái, nói: "Bắc Tề Trấn Phủ Tư Chỉ huy sứ Trầm Trọng... chuyện này, chỉ sợ cùng Phạm đề ty thoát không được quan hệ sao."

Trầm Trọng chết, là bước đầu tiên trong kế hoạch Phạm Nhàn cùng Hải Đường định ra, thật ra cũng có chút người nghi ngờ Khánh quốc đóng vai trò trong đó, nhưng lúc này bị Đại hoàng tử nói ra, Phạm Nhàn vẫn trong lòng rùng mình, mỉm cười liếc mắt đại khái: "Điện hạ hẳn là rõ ràng, người như chúng ta làm chuyện cũng là không thể lộ ra ngoài ánh sáng... So ra kém hùng vũ như Điện hạ hoặc là vị Thượng Sam tướng quân kia, nhưng có đôi khi, cũng có thể giúp triều đình làm chút ít chuyện."

Đại hoàng tử quan sát ánh mắt của hắn, bỗng nhiên nói: "Đây cũng là vì sao bổn vương lúc trước nói đã coi thường ngươi... Thượng Sam Hổ mặc dù không ai bì nổi, lại như cũ bị Phạm đề ty bày mưu biến thành tượng gỗ... Phạm đại nhân làm việc, quả nhiên... bí hiểm."

Thượng Sam Hổ ở trong đường mưa đánh lén Trầm Trọng, chuyện cụ thể cũng là Bắc Tề Hoàng Đế cùng Hải Đường xảo diệu an bài, nhưng mà để cho thế nhân hiểu lầm mình ở trong đó sắm vai quan trọng, làm cho hình tượng của mình đáng sợ cùng người bên cạnh ước định thực lực của mình không chính xác, cơ hội như thế Phạm Nhàn dĩ nhiên không muốn bỏ qua, chẳng biết xấu hổ khoe khoang cười một tiếng, hẳn là đồng ý.

"Nghe nói... Phạm đại nhân là cường giả Cửu Phẩm?" Đại hoàng tử nhìn Phạm Nhàn một cái, trong ánh mắt ẩn chứa rất nhiều ý tứ.

Phạm Nhàn khẽ nghiêng đầu, nhẹ giọng cười một tiếng đáp: "Điện hạ, ta không có hứng thú đánh nhau với ngươi... Bất luận thắng bại, cũng là triều đình tổn thất a."

Đại hoàng tử không ngờ Phạm Nhàn lại giảo hoạt như thế, lập tức đã nghe ra ý của mình, tiếp theo lại dùng câu của mình lúc trước để bịt miệng mình, không khỏi rất buồn bực, hắn là người mê võ, dĩ nhiên muốn cùng Phạm Nhàn luôn luôn cực ít xuất thủ đấu một phen.

"Người muốn dạy dỗ ta rất nhiều." Phạm Nhàn nghĩ đến ở lại sẽ có thể gặp phải tên biến thái Ảnh Tử kia, cười khổ nói: "Không thêm điện hạ vào cũng đã rất nhiều rồi, xin hãy thả ta đi."

Đại hoàng tử vừa ngay ra, hắn từ trước đến giờ tính tình hào sảng trực tiếp, vô cùng thích kết giao bằng hữu, nhưng dù sao thân là hoàng tử, cộng thêm kiếp sống mấy năm trong quân đúc thành huyết sát khí , lấy đâu ra thần tử dám cùng hắn tự tại nói chuyện, cũng là Phạm Nhàn trước mặt này, ở ngoài cửa thành của kinh đô, đối với mình không cung kính, hôm nay thảo luận ở Trần Viên,cũng nhiều là không chút nào giảng cứu, cười đùa tức giận mắng mỏ, dường như không coi mình là hoàng tử.

Hắn hít sâu một hơi, cảm thấy thế giới này quả thật có chút không giống lúc trước... Ít nhất bốn phía thanh niên gọi Phạm Nhàn trước mặt này, thế giới này đã không giống lúc trước.

"Phạm đại nhân nói chuyện rất có ý tứ, ta thích nói chuyện phiếm cùng ngươi." Đại hoàng tử nhìn Tần Hằng rốt cục trở về, mỉm cười đứng dậy, nói: "Ngươi cho ta thể diện, chuyện ngoài kinh đô tranh đường chúng ta liền xóa bỏ, bất quá... Tương lai nếu như ta muốn tìm ngươi nói chuyện, ngươi... đừng cáo bệnh hay là đòi đi vệ sinh là được."

Phạm Nhàn cười thi lễ một cái: "Nào dám không tuân lệnh, Đại hoàng tử nói chuyện, so với mấy vị kia có ý tứ hơn nhiều." Mấy vị tự nhiên nói mấy hoàng tử khác của Hoàng Đế Bệ Hạ.

Đại hoàng tử không cáo biệt Trần Bình Bình, hắn biết vị viện trưởng đại nhân cổ quái này cũng không thèm để ý những nghi thức xã giao như vậy, cùng Tần Hằng hai người ra khỏi Trần Viên. Trước lúc rời đi, Tần Hằng nhỏ giọng cùng Phạm Nhàn nói mấy câu, định tốt thời gian hắn tới Tần phủ .

Lên xe ngựa, đi ra đoạn đường núi đề phòng sâm nghiêm nhất bên ngoài Trần Viên, vừa xuyên qua Phạm phủ thị vệ cùng Giám Sát Viện Khải Niên tiểu tổ thành viên như sơn tặc giống nhau đứng ở trong sân cỏ, Đại hoàng tử lúc này mới buông xuống mành cửa sổ, lạnh lùng nói: "Phạm Nhàn, quả nhiên không giống bình thường."

Tần Hằng cười nói: "Theo như ý tứ của phụ thân, Phạm Nhàn càng mạnh càng tốt... Nếu không tương lai Giám Sát Viện thật bị một kẻ bất lực trông coi, chút ít lão đầu nhi của Xu Mật Viện chỉ sợ sẽ tức chết... huynh đệ trong quân cũng sẽ không tốt lành gì."

Đại hoàng tử gật đầu, bỗng nhiên thở dài nói: "Rời kinh mấy năm, sau khi trở về thật đúng là có chút không thích ứng, hẳn là ngay cả người nói chuyện cũng không có." Thân binh của hắn phần lớn cũng bị phân phát, mà quân biên chế tây chinh cũng đã bị đánh tan, Binh bộ điều động quân sĩ đi tây phương, hắn hôm nay ở kinh đô, cùng phương bắc vị hùng tướng kia cảnh ngộ cũng có chút tương tự, chỉ bất quá hắn dù sao cũng là hoàng tử, so với Thượng Sam Hổ mà nói, đãi ngộ địa vị tự nhiên mạnh hơn nhiều.

"Cùng Phạm đề ty nói chuyện như thế nào?"

"Không sai." Đại hoàng tử nói: "Phụ thân ngươi hẳn là có thể yên tâm. Cho dù Trần viện trưởng cáo lão, ta tin tưởng lấy năng lực của Phạm Nhàn, Giám Sát Viện vẫn có thể giữ vững hiệu suất cao như hôm nay, có lực lượng duy trì công việc của quân đội ."

Tần Hằng lắc đầu: "Điểm này ta cũng tin tưởng, chẳng qua là trong mắt của ta, vị tiểu Phạm đại nhân này, có lẽ còn hơn lúc trước..."

"Phạm đại nhân tâm tư kín đáo, giao du quảng tới dị quốc, một thân võ nghệ đã tới Cửu Phẩm siêu cường chi cảnh, đối với sự vụ Giám Sát Viện cũng là nắm trong tay vô cùng xinh đẹp... chớ quên thân phận thi tiên của hắn, một cái văn nhân lãnh tụ có thể làm cho Trang đại gia tặng cho tàng thư, tương lai lại trở thành viện trưởng Giám Sát Viện... Một người như vậy" khuôn mặt hắn đầy vẻ khó tin "Chưa từng xuất hiện, ta nghĩ tương lai hắn có thể đi xa hơn so với Trần Bình Bình viện trưởng."

Đại hoàng tử thở dài nói: "Không nên quên, sang năm hắn còn muốn tiếp nhận nội khố... Chẳng qua là đặt ở nơi đầu sóng ngọn gió như vậy, nghênh đón người trong thiên hạ nhìn chăm chú cùng ám tiễn âm thầm, cũng không biết phụ hoàng nghĩ thế nào."

Nhắc tới Bệ Hạ, Tần Hằng tự nhiên không tiện nói tiếp, Đại hoàng tử cười nhìn hắn một cái, tiếp tục nói: "Bất quá Phạm Nhàn dù sao còn trẻ, hơn nữa so với viện trưởng đại nhân mà nói, hắn có một nhược điểm trí mạng nhất, nghĩ đến chính hắn cũng rất rõ ràng, cho nên lần này mượn chuyện lão Nhị để phát uy, kinh sợ một chút thế nhân, đem nhược điểm của mình bảo vệ. "

"Là nhược điểm gì?" Tần Hằng tò mò hỏi.

"Tâm tư của hắn có ràng buộc." Đại hoàng tử híp hai mắt nghiêm túc nói: "Thúc phụ không giống, thúc phụ không con không cái, cha mẹ chết sớm, một người thân thích cũng không có, một bằng hữu chân chính cũng không có, giai nhân trong viên tuy nhiều, nhưng một nữ nhân chân chính yêu mến đều không có, thật có thể nói là một gốc cây cô độc... Đám địch nhân căn bản không tìm được nhược điểm của thúc phụ, làm sao có thể ra tay với hắn? Phạm Nhàn lại bất đồng, hắn có thê tử, có muội muội, có người nhà, có bằng hữu... Đây đều là nhược điểm của hắn."

Tần Hằng vừa nghĩ, quả thật như thế, cả Khánh quốc, tất cả mọi người đều không biết Trần Bình Bình cả đời này đến tột cùng có thật quan tâm tới ai không... Trừ Bệ Hạ ra.

"Không có người quen không yêu ghét, loại người này... Nói vậy cũng không thoải mái gì." Tần Hằng dù sao không phải là lão nhân, nghĩ một chút, cảm thấy ảm nhiên."Viện trưởng không thoải mái gì." Đại hoàng tử trên mặt tôn kính nói: "Phạm Nhàn muốn tới đạt loại cảnh giới này, còn kém rất xa."

...

Trong Trần Viên, tiếng ca kèm tiếng sáo, như đám mây nhẹ nhàng êm dịu, lơ lửng giữa không trung. Hơn mười vị mỹ nhân đang mặc hoa phục trên đài giữa hồ múa hát. Trần Bình Bình ngồi ở trên xe lăn , đồng hành với Uyển nhi, Nhược Nhược, khuôn mặt hưởng thụ nhìn một màn này, Tang Văn lúc này ôm thụ cầm tấu lên ca khúc cho đám phụ nhân này.

Cuộc sống vương hầu dễ dàng tự tại này, lại bị hai vị thanh niên quân đội Khánh quốc trong xe ngựa rời khỏi trang viên, đối với cuộc sống của Trần Bình Bình cảm thấy hết sức đồng tình.

Phạm Nhàn từ một đầu khác đi tới, Trần Bình Bình vỗ nhẹ nhẹ bàn tay, ca múa nhất thời rời đi, lại có một vị giai nhân cẩn thận dẫn mấy mỹ nữ về sau nghỉ ngơi, Uyển nhi biết Phạm Nhàn lúc này nhất định có lời gì muốn nói cùng Trần viện trưởng, liền ở dưới sự hướng dẫn của giai nhân rời đi, chẳng qua là trước khi đi nhìn Phạm Nhàn một cái, muốn hỏi hắn cùng với đại hoàng huynh nói chuyện như thế nào.

Phạm Nhàn gật đầu cười, an ủi thê tử, liền đi tới phía sau Trần Bình Bình. Rất tự giác đem hai tay đặt ở sau lưng xe lăn, hỏi: "Đi chỗ nào?"

Trần Bình Bình giơ bàn tay khô gầy, chỉ chỉ cánh rừng phía đông.

Phạm Nhàn trầm mặc đẩy xe lăn tới bên kia, già trẻ hai người không mở miệng nói chuyện, lúc này sắc trời còn sớm, nhưng mặt trời ngày thu vẫn vắng lạnh, từ cánh rừng chếch phía trên chiếu xuống, đem bóng dáng xe lăn cùng người kéo thật dài. Tiếng bánh xe lăn vang lên trên bóng dáng.

"Hắn gọi ngươi là thúc phụ." Phạm Nhàn đẩy xe lăn, ở trong rừng có chút thưa thớt chậm rãi, cười nói: "Không sợ Đô Sát Viện dâng tấu ngươi ư? Đây cũng là tội lớn."

"Ngươi sợ Đô Sát Viện dâng tấu ngươi ư? Cũng chẳng có ảnh hưởng gì, nếu đem tấu chương bọn chúng tố cáo ta giữ lại, chỉ sợ Bệ Hạ đã chất đầy ngự thư phòng rồi." Trần Bình Bình mặt không chút thay đổi nói: "Hắn gọi ta thúc phụ là Bệ Hạ ngự chuẩn, không ai có thể nói cái gì."

"Bệ Hạ chuẩn ư?" Phạm Nhàn có chút kinh ngạc.

Trần Bình Bình quay đầu lại liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Ninh tài nhân năm đó là nữ tù binh Đông Di, lần đó Bắc Phạt, Bệ Hạ suýt nữa mất mạng nơi phương bắc, dựa vào Ninh tài nhân một đường cẩn thận hầu hạ, mới có thể bình phục, sau đó mới có Đại hoàng tử."

Phạm Nhàn nghe qua câu chuyện này, biết lúc ấy Hoàng Đế thân trong tuyệt cảnh, là vị lão nhân khô gầy trong xe lăn mình đang đẩy này, suất lĩnh hắc kỵ đem hắn từ phương bắc đoạt về, vừa liên tưởng, hắn sẽ hiểu chút ít, nói: "Ngài cùng Ninh tài nhân có quan hệ không tệ sao?"

"Một đường chạy trốn trở về, lúc ấy tình huống tương đối thê thảm, ấn tượng trong đầu tương đối sâu khắc, sau đó quan hệ tự nhiên cũng là thân cận chút ít." Trần Bình Bình vẫn mặt không thay đổi nói: "Tình huống lúc ấy, không thể nào cho phép mang theo tù binh chạy trốn, lúc Ninh tài nhân sắp bị chém đầu, ta nói một câu, có lẽ chính là nhớ điểm này, nàng vẫn vẫn tương đối tôn kính đối với ta."

Phạm Nhàn vui vẻ: "Thì ra ngài là ân nhân cứu mạng của Ninh tài nhân."

Trần Bình Bình nhắm hai mắt, âm trầm nói: "Bệ Hạ lúc ấy bị thương, thân thể cứng rắn giống khối gỗ, căn bản không thể động, chuyện tắm rửa tiểu tiện... dù sao cũng cần nữ nhân tới làm."

"Sau lại nghe nói Ninh tài nhân vào cung cũng nổi lên một phen phong ba... Khi đó Bệ Hạ còn không kết hôn, sẽ phải dâng một cái tù nhân Đông Di vào cung, Thái hậu thực sự không vui." Phạm Nhàn hỏi: "Ngài có phải cũng giúp nàng hay không?"

Trần Bình Bình nở nụ cười, nếp nhăn trên mặt đã thành bánh bao da: "Ta khi đó nói chuyện, còn không có lực lượng như hôm nay... Lúc ấy là tiểu thư mở miệng, Ninh tài nhân mới có thể vào cung."

Phạm Nhàn thở dài rồi nói: "Thì ra là chuyện gì... lão mụ của ta cũng thích nhúng một tay."

"Nàng thích xen vào chuyện người khác mà." Trần Bình Bình nói, đột nhiên dừng một chút: "Bất quá... chuyện này cũng không tính là nhàn sự, cũng vì nàng mở miệng, Bệ Hạ mới có thể hạ quyết tâm thành thân sao."

Phạm Nhàn ở phía sau hắn giả trang mặt quỷ, nói: "Câu chuyện ngôn tình của thế hệ trước, ta không nghe thì hơn."

"Nghe một chút cũng tốt." Trần Bình Bình âm trầm cười: "Ít nhất ngươi hiện tại biết rồi, trong cung, ngươi còn có một người có thể tin cậy."

"Ninh tài nhân ư?" Phạm Nhàn lắc đầu: "Nhiều năm trước thi ân, ta không cho là hiệu lực có thể ảnh hưởng đến hiện tại."

Trần Bình Bình nói: "Đông Di nữ tử, tính tình bảo thủ, ân oán rõ ràng... Hơn nữa mười ba năm trước đây báo thù cho tiểu thư, nàng cũng là dùng khá nhiều công sức ... Cũng bởi vì như thế mới đắc tội với Thái hậu, một lần nữa bị cách chức thành tài nhân, cho tới hôm nay đều không thể trở lại vị trí cũ."

"Ngươi xác nhận Đại Điện hạ không có tâm tư tranh giành ư?"



Trần Bình Bình lạnh lùng nói: "Hắn là người thông minh, cho nên lúc còn rất nhỏ, đã lựa chọn tránh né, từ mẹ biết con, Ninh tài nhân giáo dục ra hoàng tử, so với lão Nhị cùng Thái tử cũng sảng khoái hơn."

Phạm Nhàn mặc nhiên, một lát sau bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Ninh tài nhân biết chuyện của ta sao?"

"Không biết." Trần Bình Bình nói: "Cầm tất cả bài trên tay, không thể thoáng cái dùng ra toàn bộ, cần giữ lại mấy lá đặt ở trong tay áo."

"Bệ Hạ... biết ta biết hay không?"

"Không biết."

"Vậy có tính khi quân hay không?"

"A, nếu Bệ Hạ không hỏi, chúng ta làm thần tử , dĩ nhiên không tiện nói gì."

Một già một trẻ hai người cũng nở nụ cười, cười tựa như hai con hồ ly.

"Lão Nhị chuyện kia cứ như vậy rồi?"

"Mục tiêu của ngươi đã đạt tới chưa?"

"Tổng cộng trị mười bảy vị quan viên, lực lượng của hắn ở trong triều đã bị xử lý không sai biệt lắm, Lại bộ Thượng thư loại này tầng cấp , ta không có năng lực động thủ." Phạm Nhàn nắm chặt lấy đầu ngón tay: "Thôi gia cũng tổn thất không ít, theo tin tức phía bắc truyền đến, tay chân của bọn hắn đã bị buộc vào mở ra, muốn chém tay của bọn hắn, đoán chừng sẽ dễ dàng rất nhiều."

"Không để cho người khác nhận thấy được mục tiêu sau cùng của ngươi là Thôi gia." Trần Bình Bình lạnh lùng nói: "Ngày mai vào triều, Bệ Hạ sẽ ra quyết định, lão Nhị rất khó để trở mình."

"Nhà ta có thể có vấn đề hay không?"

"Ngươi có cần tước vị nam tước kia không?"

"Không cần ."

"Vậy thì không thành vấn đề, yên tâm đi, cha ngươi giảo hoạt vô cùng, làm sao có thể để cho ngươi thiệt thòi được." Không biết nghĩ tới điều gì, Trần Bình Bình âm tàn nói: "Thừa dịp ta không có ở đây, đem ngươi từ Đạm Châu gọi về... Quỷ mới biết hắn đang suy nghĩ gì."

"Đó là phụ thân của ta." Phạm Nhàn có chút nhức đầu nhắc nhở viện trưởng đại nhân.

Trần Bình Bình vỗ vỗ tay vịn xe lăn, giễu cợt nói: "Ta đây thừa nhận, hắn làm cha quả thật không tồi ."

Phạm Nhàn có chút không vui khi nghe thấy lời như thế, trầm mặc. Trần Bình Bình tựa như không ngờ đứa nhỏ này tôn kính Phạm Kiến như thế, có chút vui mừng cười cười, hỏi: "Ngươi hôm nay tới làm gì?"

"Mang theo lão bà muội muội tới để ăn cơm." Phạm Nhàn dắt một nụ cười miễn cưỡng "Thuận tiện để cho các nàng mở mang tầm mắt, xem một chút ngài nuôi một viện toàn mỹ nữ."

Hắn đột nhiên không muốn tiếp tục nói giỡn cùng lão nhân nữa, mang theo một tia u buồn hỏi: "Ta vẫn có một vấn đề muốn hỏi ngài."

"Nói."

"Ngài... Thật sự là một vị trung thần sao?" Vấn đề này lộ vẻ hơi trẻ con.

Trần Bình Bình trả lời vô cùng thận trọng, hồi lâu sau mới thật tình nói: "Ta trung với Bệ Hạ, trung với Khánh quốc... Hơn nữa ngươi hiện tại cũng có thể rõ ràng, bất luận ngươi làm chuyện gì, cũng là Bệ Hạ nhìn ngươi làm, hắn cho phép chuyện ngươi làm, ngươi mới có thể làm... Cho nên nói, trung với Bệ Hạ, thật ra cũng chính là trung với mình, ngươi nhất định phải nhớ kỹ điểm này, vĩnh viễn trung với Bệ Hạ."

Đây rốt cuộc là trung với Bệ Hạ hay là trung với mình chứ? Phạm Nhàn không muốn nghiên cứu vấn đề này sâu hơn.

"Bất quá lần này ngươi rat ay quá sớm, so sánh với kế hoạch của Bệ Hạ còn sớm một chút." Trần Bình Bình nhắm hai mắt, âm trầm nói: "Hơn nữa phong cách làm việc của ngươi hiển lộ quá hoàn toàn, Bệ Hạ cũng không biết ngươi đã đoán được thân thế của chính mình, khó tránh khỏi sẽ đối với ngươi còn có hoài nghi."

Phạm Nhàn mặc nhiên, biết đây là phiền toái lớn nhất chuyện này mang đến.

"Không cần lo lắng, để ta xử lý." Trần Bình Bình nhẹ giọng nói một câu.

Phạm Nhàn không lo lắng nữa, đẩy xe lăn, đi ra khỏi cánh rừng xinh đẹp rồi lại thê lương này, lúc này già trẻ hai người hướng tây mà đi, liền đem bóng dáng phía sau dần dần kéo rời đi , chẳng qua là bánh xe lăn thủy chung không xé rách được ràng buộc của cái bóng.

Ngày hôm sau triều hội đúng lúc triệu khai, Phạm thị phụ tử cáo ốm không lên triều mấy ngày rốt cục đứng trên triều đình, chuẩn bị nghênh đón hạch tội như bão tố cùng các quan trong triều trách cứ, Đô Sát Viện tấu chương đã đưa tới hồi lâu, Hộ bộ Thượng thư Phạm Kiến tự mình thừa nhận, dạy con không nghiêm, đến nỗi xảy ra chuyện của Phạm Tư Triệt, Phạm Nhàn cũng xin tội, chuyện án mạng Bão Nguyệt lâu, chính mình giám thị không nghiêm.

Nhưng về phần tội danh khác, Phạm gia lại là một mực không nhận, dù sao chuyện ám hại kinh đô phủ doãn, trong mưa giết người diệt khẩu, đối phương căn bản không có chứng cớ gì, hơn nữa dấu vết cũng làm vô cùng sạch sẽ, đủ để ngăn ngừa miệng lưỡi ngôn quan.

Ngược lại, đối với Phạm gia lên án Nhị hoàng tử nhất phương, đối phương khó có thể ứng phó, dù sao ở bên ngoài kinh đô phủ giết người chính là một trong Bát gia tướng Tạ Tất An, mà Tạ Tất An cuối cùng chết bất đắc kỳ tử trong ngục, tất cả tội danh cũng nhắm thẳng vào Nhị hoàng tử.

Để lũ triều thần kỳ quái chính là, Nhị hoàng tử bên kia thế công cũng không hung mãnh, toàn bộ phản kích cũng chỉ là lướt qua rồi dừng lại, một lát sau, mọi người mới đoán được, nghĩ đến song phương đã đạt thành hiệp nghị nào đó, nói một cách khác, cũng chính là Nhị hoàng tử đã nhận thua.

Hoàng Đế Bệ Hạ vẫn ngồi trên ghế rồng an tĩnh nghe, chẳng qua là lúc Phạm Nhàn bước ra khỏi hàng xin tội, trong con ngươi mới hiện lên một đạo thần sắc không thể nắm lấy.

Không lâu lắm, trải qua phía dưới nghị sự, Bệ Hạ tự mình thẩm định, chuyện này rốt cục có một cái định luận.

Hộ bộ Thượng thư Phạm Kiến, dạy con không nghiêm, bao che con hành hung, niệm tình nhiều năm lao khổ, lại có công khai báo, phạt bổng lộc ba năm, giáng tước hai cấp, trách phạt về phủ hối lỗi.

Giám Sát Viện đề ty kiêm Thái Học phụng chính Phạm Nhàn, phẩm hạnh không đoan, tự ý điều động viện binh, tuy có thay đệ đệ chuộc tội, nhưng tội khó tha thứ trừ tước phạt bổng, buộc hắn trong vòng ba năm chỉnh sửa Trang Mặc Hàn tặng sách, không được sai sót.

Hình bộ phát hải bộ văn thư, cả nước truy nã con trai thứ hai của Phạm thị, Phạm Tư Triệt.

Kinh đô phủ doãn đã bị bắt hạ ngục, trừ quan, tái thẩm.

Các Quốc Công...

...

...

Cuối cùng là ý kiến xử lý đối với Nhị hoàng tử: phẩm hạnh không đoan, hạ tước, đóng cửa tu đức sáu tháng, không cho phép tự ý ra.

Kết quả rốt cục đi ra, phía trên mỗi một chữ mỗi một câu cũng đáng giá quan viên bách tính tính toán, nhưng bất luận như thế nào, Phạm thị phụ thân chẳng qua là cắt chức giảm tước trừng phạt có chút nặng, nhưng không có tổn thất thực chất nào. Ngược lại là Nhị hoàng tử nhất phái hao tổn rất nhiều quan viên, chính mình lại bị giam lỏng sáu tháng, xử phạt không thể bảo là không nặng, tất cả mọi người rõ ràng, trận đánh này, là Phạm gia thắng.

Nhưng người có tâm nghe ý chỉ của Bệ Hạ, lại phát hiện có trùng hợp thú vị, Phạm Nhàn cùng Nhị hoàng tử tội danh cũng rất hàm hồ, đều là bốn chữ phẩm hạnh không đoan. Chẳng qua thân là Giám Sát Viện đề ty, phẩm hạnh không đoan không sao cả, nhưng thân là hoàng tử, bị nói phẩm hạnh không đoan bốn chữ, ảnh hưởng cũng có chút lớn.

Trong triều hướng gió sẽ phải biến đổi, tất cả mọi người biết Nhị hoàng tử không như năm trước được Thánh thượng ân sủng nữa, chẳng qua là Bệ Hạ cũng không có một mình truyền triệu Phạm Nhàn vào cung, mọi người không khỏi đang suy nghĩ, chẳng lẻ lưỡng hổ tranh nhau, một thương đều thương, Phạm Nhàn được sủng ái... Cũng đến đây chấm dứt rồi?

Bất quá Phạm Nhàn tựa như không có phản ứng gì, suốt ngày cười híp mắt sống ở Thái Học, cùng các giáo viên sửa sang sách, thỉnh thoảng đi Giám Sát Viện giám sát, còn bỏ ra hai ngày thời gian, chia ra đi Xu Mật Viện Tần lão Tướng quân quý phủ bái phỏng một lần, vừa dắt Uyển nhi cùng muội muội đi thăm các vị nương nương, rất đúng dịp ở nơi Bắc Tề Đại công chúa tạm ở trong cung gặp Đại hoàng tử, dĩ nhiên, lần vào cung này cũng không gặp Bệ Hạ.

Lén lút, hắn còn cùng tiểu Ngôn công tử thương lượng rất nhiều chuyện, bố trí đường buôn lậu nhằm vào nội khố phương bắc, đã dần dần tiến vào chánh đề, chỉ đợi đến một đao chém xuống cái tay của Thôi gia, chặt đứt nguồn kinh tế lớn nhất của Tín Dương phương diện cùng Nhị hoàng tử. Liên quan chân khí trong cơ thể, hắn cũng đang dụng tâm hầu hạ, đồng thời đang đợi chờ Phí Giới lão sư hồi âm, nhìn xem nên hay không nên dùng thuốc.

Cứ như vậy mấy ngày trôi qua, trong một cuộc gió lạnh cuối thu, thưởng cúc đại hội đã bị trì hoãn hồi lâu rốt cục bắt đầu, chẳng qua là Phạm Nhàn đem chính mình trói thành bánh chưng giống nhau, có chút sợ hãi nhìn một mảnh lá khô cuối cùng chán nản vô lực ngoài cửa sổ, nghĩ thầm khí trời lạnh như thế, nơi nào còn có hoa cúc nở rộ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Khánh Dư Niên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook