Hoàng Tử Thật Làm Loạn

Chương 18

An Kỳ

14/09/2017

Tiểu nhân!

Gian xảo, xảo quyệt, tâm cơ thâm trầm, quỷ kế đa đoan thật là một kẻ tiểu nhân!

Trịnh Mẫn Chi ngồi trên xe ngựa trở về Lộc Lâm biệt uyển, trừng mắt nhìn vẻ mặt sảng khoái của nam nhân đang nhàn nhã ngồi ở bên cạnh nàng nhìn phong cảnh, trong lòng không ngừng chửi rủa hắn.

Buổi sáng ngày hôm nay, sau khi bọn họ thay quần áo, xử lý tốt, Đoạn Tử Di liền dẫn nàng đi xuống núi từ một lối khác.

Thì ra là ở giữa núi, có con đường có thể để ba chiếc xe ngựa đi, hơn nữa còn có chiếc xe ngựa chờ ở phía sau, chuẩn bị đón bọn họ quay về Lộc Lâm Sơn.

Đến lúc này, Trịnh Mẫn Chi không biết nên khen hắn suy nghĩ chu đáo, hay là chửi bới hắn tâm cơ quá sâu, một bụng quỷ kế

Cuối cùng, nàng quyết định hung hăng dạy dỗ hắn ở trong lòng.

"Đừng lén chửi ta ở trong lòng." Đoạn Tử Di đột nhiên quay đầu, ung dung cười một tiếng với nàng.

Trịnh Mẫn Chi không ngờ, ngay cả mình không có chửi ra ngoài miệng hắn cũng biết, nhất thời lúng túng, ngay sau đó hừ nhẹ một tiếng, cắn môi quay đầu.

"Ngươi đừng tức giận nữa." Đoạn Tử Di giống như con chó con đang làm nũng, đến bên cạnh nàng xin nàng tha thứ."Ngươi xem, ta mà không phái xe ngựa đến đón chúng ta, chẳng lẽ để cho ngươi phải đi bộ sao?"

"Ta không tức về việc đó?" Nàng tức là hắn bày mưu lừa nàng, đem nàng đùa giỡn xoay quanh hắn!

"Tóm lại, đừng tức giận nữa. Đợi trở lại Lộc Lâm Sơn, ta sẽ mời tú nương tốt nhất ở trên trấn Tang Điền, tới may đồ cho ngươi. Hồng, trắng, vàng, xanh, chỉ cần là kiểu dáng màu sắc mà ngươi thích, ta mời tất cả cho ngươi!"

Hắn hào phóng tặng y phục xinh đẹp, cho giai nhân của mình

Điều này vốn là làm tất cả nữ nhân trên thế gian cảm thấy uất ức liền vui vẻ, nhưng nghe ở trong tai của Trịnh Mẫn Chi, lại như cảnh tỉnh nàng.

Sắc mặt nàng đông cứng, nhìn đằng trước một hồi lâu, mới mở miệng yếu ớt nói: "Ta không thể đổi lại nữ trang."

"Tại sao?" Đoạn Tử Di ngạc nhiên, tiếp theo lại tức giận nói."Ngươi đã là nữ nhân của ta rồi, chẳng lẽ còn muốn trở về thái y quán chữa bệnh sao?"

"Không sai. . . . . . Ta chính là có ý định này." Trịnh Mẫn Chi cứng ngắc trả lời.

"Vậy tối hôm qua thì sao? Tối hôm qua ngươi cùng ta ở trên giường lăn lộn, là vì cái gì?" Hắn căng thẳng chất vấn.

"Ngươi. . . . . . Nhỏ giọng một chút!" Trịnh Mẫn Chi xấu hổ hận không thể chui xuống gầm xe ngựa.

"Ngươi sợ người khác biết? Yên tâm, không giấ giếm được! Rất nhanh, toàn bộ dân chúng của Đại Lý cũng sẽ biết ngươi, Trịnh Mẫn Chi, là nữ nhân của ta, Đoạn Tử Di."

"Ngươi —" Trịnh Mẫn Chi trừng mắt nhìn hắn, một lúc sau, ủ rũ quay đầu lại, nhìn đầu gối của mình.

Nàng nhỏ giọng nói: "Ngươi vẫn chưa rõ sao? Ta không thể ở bên cạnh ngươi. Hiện nay trong thiên hạ, đều biết ta là nam nhân, hơn nữa còn là một ngự y cung đình; một khi ta thừa nhận mình là nữ nhân, như vậy ta cùng với phụ thân của ta, chẳng phải là phạm vào tội khi quân? Theo lý, là phải bị xử trảm . . . . . ."

"Có ta ở đây, ai dám động đến ngươi?" Đoạn Tử Di vừa nghe chữ đến" Trảm " liền tức giận

"Nếu như là phụ hoàng của ngươi, Đương Kim Thánh Thượng khăng khăng muốn chém chúng ta, ngươi có thể ngăn cản sao?" Nàng hỏi ngược lại."Huống chi quốc hữu quốc pháp, gia hữu gia quy, mặc dù ngươi là con thân sinh của hoàng đế, cũng không thể tổn hại quốc pháp. Lại nói, phụ thân của ta là tuyệt đối không có khả năng. . . . . . Đồng ý để cho ta khôi phục thân phận nữ nhi ."

Vừa nghĩ đến điểm này, Trịnh Mẫn Chi liền cảm thấy chán nản." Mơ ước cả đời của phụ thân của ta, chính là có một nhi tử có thể làm rạng danh gia tộc; hôm nay ta, coi như đã miễn cưỡng đạt tới kỳ vọng của phụ thân của ta, ông ấy sẽ không tha thứ cho ta khi ta tự tiện ném đi thân phận này, để làm nữ nhân."

" Phụ thân của ngươi thật sự là kỳ quái! Chẳng lẽ là nữ nhi, thì không phải là đứa nhỏ của ông ta sao?" Đều là cốt nhục của mình, là nhi tử là nữ nhi có gì khác biệt? Đoạn Tử Di thật muốn chửi mắng phụ thân của nàng một trận.

Trịnh Mẫn Chi bi thương mà nói: "Đối với ông ấy mà nói, nhất định có sự khác biệt. Cho nên ta không thể ở lại bên cạnh ngươi, xin ngươi hãy cho ta trở về thái y quán."

Đoạn Tử Di nghe vậy, lại tức giận thêm một lần nữa."Nếu như nói phụ thân của ngươi là một lão ngoan cố, vậy ngươi chính là một tiểu ngoan cố! Hai cha con ngươi, cứng đầu giống nhau, khó có thể khai thông!"

Hắn muốn mắng cả hai, nhưng bởi vì không thấy được phụ thân của nàng, cũng chỉ có thể mắng nàng trước." Phụ thân của ngươi chỉ vì ý niệm ích kỷ muốn con trai, liền muốn ngươi nữ giả nam trang vào cung chữa bệnh, mà ngươi cũng ngốc nghe theo ông ta loay hoay, thao túng cuộc đời của ngươi. Trước kia ngươi là đứa bé, không thể trách ngươi sợ hãi quyền uy của ông ta, không dám phản kháng ông ta, nhưng hôm nay ngươi đã trưởng thành rồi, có cần thiết mọi chuyện đều nghe theo mệnh lệnh của ông ta, mặc cho ông ta điều khiển không? Ngươi phải làm chủ nhân của mình, cự tuyệt không để cho ông ta điều khiển cuộc đời của ngươi!"

Nhưng Trịnh Mẫn Chi nghe xong, vẫn bi thương lắc đầu."Ông ấy là phụ thân của ta."

Bởi vì là phụ thân của nàng, đối với nàng có ân sinh dưỡng, cho nên nàng sợ hãi ông ấy, tuân theo ông ấy, không cách nào phản kháng ông ấy.



"Là phụ thân của ngươi thì thế nào? Làm phụ thân, mà có thể con của mình nhào nặn, tùy ý khống chế sao?" Đoạn Tử Di không hiểu nổi ý nghĩ của bọn họ

Phụ hoàng cùng mẫu phi của hắn, dĩ nhiên cũng sẽ quản giáo năm đứa bé bọn họ, nhưng đều chỉ giảng đạo lý trên nguyên tắc, để cho bọn họ phân biệt đúng sai, hiểu được thiện ác, những chuyện khác, cũng không mạnh mẽ nhét quan niệm của bọn họ cho hài tử, ngược lại sẽ để cho bọn hắn tự mình suy nghĩ, tự mình lựa chọn cuộc sống của mình.

Cho nên đại hoàng huynh của hắn muốn kết hôn với một nữ nhi của võ lâm thế gia, bọn họ không có phản đối.

Nhị hoàng huynh của hắn muốn kết hôn với một nha đầu thị tẩm làm chính thê thì bọn họ cũng không nói qua một câu"Không" .

Hắn tin tưởng, nếu như hắn muốn cưới Trịnh Mẫn Chi, phụ hoàng cùng mẫu phi của hắn, tuyệt đối cũng tán thành.

Đây chính là môi trường mà hắn lớn lên, khoan dung, tự do, tự suy nghĩ.

Hắn thật không thể giải thích vì sao, người của Trịnh gia vì sao phải khóa mình ở trong ngõ cụt, không chịu đi ra ngoài?

"Ta. . . . . . Không có biện pháp phản kháng ông ấy, ta đã đồng ý với mẫu thân của ta. . . . . . Mẫu thân của ta đã đi rồi, phụ thân của ta ở trên đời này, chỉ còn ta là người thân, nếu như ngay cả ta cũng rời bỏ ông ấy, ông ấy sẽ không thể chịu đựng được, ta không đành lòng như vậy." Mặc dù phụ thân đối với nàng ít khi ôn hòa, nhưng nàng vẫn yêu thương phụ thân của mình, cho nên không đành lòng tổn thương ông ấy, hoặc để cho ông ấy thất vọng khổ sở.

"Ngươi. . . . . . Ngu hiếu!" Đoạn Tử Di rất nhanh bị Trịnh Mẫn Chi làm cho tức chết.

Hắn thật muốn bổ đầu nàng ra, muốn nàng đừng cố chấp như vậy nữa.

"Dù là ngu hiếu, ta cũng không thể phản bội phụ thân của ta."

"Cho nên ngươi kiên trì, muốn tiếp tục làm nam nhân?" Đoạn Tử Di sắc mặt lúc trắng lúc xanh, rất dọa người.

"Phải"

"Kiên trì muốn rời khỏi ta, trở về thái y quán, tiếp tục làm ngự y?"

". . . . . . Phải "

"Tốt." Đoạn Tử Di đột nhiên cười.

Chỉ là nụ cười dữ tợn âm u kia, ngược lại khiến cho người khác sợ hãi.

Hắn. . . . . . Muốn như thế nào?

"Ta có thể để cho ngươi rời đi." Hắn rộng rãi nói.

"Thật?" Trịnh Mẫn Chi có chút hoài nghi, lại có chút mất mát.

Cảm giác, hắn sẽ không dễ dàng thả người như vậy, nhưng. . . . . .

"Ngươi không tin tưởng ta sao?" Hắn trừng mắt nhìn nàng.

"Ta. . . . . . Tin tưởng! Ta đương nhiên tin tưởng!" Trịnh Mẫn Chi vội vàng gật đầu.

Chẳng lẽ hắn thiện tâm nổi lên, nguyện ý để cho nàng trở về thái y quán.

Mặc dù trong lúc nhất thời nhất định đau lòng, nhưng chuyện này đối với hắn mà nói, mới là tốt nhất.

Dù sao tương lai hắn sẽ cưới chính phi, coi như nàng khôi phục thân phận nữ nhi, cũng hoàn toàn không phải dòng dõi quý tộc, giữa bọn họ, vốn là không thể.

Mặc dù đã có một cuộc mãnh liệt, nhưng nhân cơ hội này phân ra. . . . . . Cũng tốt.

Trịnh Mẫn Chi cố gắng đè nước mắt chảy ra

"Chỉ là, ta có điều kiện." Đoạn Tử Di vừa cười một tiếng, nụ cười lúc này, quả thật rất âm hiểm.

"Điều kiện gì?" Không ổn, điều kiện đó nhất định là cực kì không ổn.



Đoạn Tử Di nhìn nàng, cười u ám , chậm rãi mở miệng, nói ra điều kiện của mình. . . . . .

"Cái đó Đại Sắc Ma!"

Trịnh Mẫn Chi nằm ở trên giường lớn của Đoạn Tử Di, cả người trần truồng, trên người chỉ trùm lên chăn gấm mềm mại.

Vốn là để nàng ở bên cạnh, cả đêm vui sướng, sau khi thoả mãn, sáng sớm liền thức dậy đánh quyền.

Nàng buồn bực đấm ván giường, không ngờ điều kiện của Đoạn Tử Di, là muốn nàng lấy thân báo đáp —— thời gian một tháng.

Hắn đồng ý, chỉ cần nàng cùng hắn một tháng, liền thả nàng trở về thái y quán, bữa sau cũng sẽ không quấy rầy nàng, hai người từ đó mỗi người một ngả, không còn qua lại.

Nàng đã thăm dò rõ ràng tính tình của hắn, biết người này không cho phép người khác cự tuyệt; nàng nếu không đồng ý, hắn tuyệt sẽ không thả nàng đi, đến lúc đó sẽ cùng với nàng ương ngạnh dây dưa, thật không tốt.

Dù thế nào đi nữa hắn đối với nàng, cũng chỉ là nhất thời mê luyến, chờ thỏa mãn yêu cầu của hắn, phần mê luyến này sẽ biến mất, như vậy đến lúc đó không cần nàng đau khổ cầu xin, đối phương cũng sẽ phái người đưa nàng về thái y quán.

Không thể nói nàng chính xác là vận khí tốt, vẫn chưa tới ước định một tháng, hắn đã chán ghét nàng. . . . . .

Trịnh Mẫn Chi nghĩ như thế, trên môi lại hiện nụ cười đau thương.

Nằm trên giường đã lâu, nàng tính toán xuống giường rửa mặt thay quần áo.

Đi ra phòng khách, nàng kéo cửa ra ngoài hỏi: " Chén thuốc mà ta phân phó, đã hầm xong chưa?"

"Đã hầm tốt lắm, Mẫn cô nương, nô tỳ lập tức bưng tới." Tỳ nữ búi tóc song kế, động tác nhanh nhẹn bưng nước thuốc vừa mới hầm không lâu.

Nói đến buồn cười, nàng mặc dù đồng ý với yêu cầu của Đoạn Tử Di, nhưng là yêu cầu Đoạn Tử Di đồng ý, không để cho người ngoài biết thân phận thật của nàng.

Đoạn Tử Di mặc dù oán trách nàng phiền toái, nhưng đã đồng ý thỉnh cầu của nàng, ngày hôm sau liền đem"Trịnh Mẫn Chi" hồi cung, không quá hai ngày, lại triệu một vị"Mẫn cô nương" đến thị tẩm

Mặc dù"Trịnh Mẫn Chi" cùng"Mẫn cô nương" dung mạo giống nhau, nhưng nam nữ bất đồng, hơn nữa một khi thay đổi trang phục, khí chất cả người cũng hoàn toàn thay đổi, cho nên bọn hạ nhân cũng không có người nào nghi ngờ: "Mẫn cô nương" chính là ngự y trong cung "Trịnh Mẫn Chi" .

Tỳ nữ đem chén thuốc đặt tại trên bàn, liền lặng lẽ lui xuống.

Trịnh Mẫn Chi ngồi xuống trước bàn, suy nghĩ ở trên nước thuốc, hồi lâu không có di chuyển.

Đó là dược nàng vì mình hầm.

Trong quá khứ nữ quyến trong cung, nếu cần dược tránh thai, phần lớn là do nàng cho các nàng phương thuốc; chỉ là vạn nhất không ngờ, hôm nay, nàng lại cũng cần uống dược này.

Nàng mặc dù giả dạng làm nam nhân, nhưng cuối cùng là thân nữ nhi, cùng nam nhân nằm với nhau, sẽ có thai , mà nàng tuyệt đối không thể mang thai.

Nếu không cẩn thận có thai, nhất định phải lập tức làm xảy, mà nàng không cho là mình có thể xuống tay được, mưu sát cốt nhục của mình; vì để tránh đi tới nông nỗi này, nàng trước tiên cần phải dự phòng.

Vuốt bụng bằng phẳng, Trịnh Mẫn Chi khó có thể khắc chế chua xót trong lòng.

Quá khứ nàng vô tình vô dục, trong mắt chỉ có việc chữa bệnh, ngày ngày trôi qua yên bình.

Nhưng kể từ khi gặp gỡ Đoạn Tử Di, nàng liền có lòng tham.

Nàng muốn biết cá nước thân mật, muốn biết nam nữ vui vẻ, muốn thử làm một nữ nhân.

Sau này, thỏa mãn tâm nguyện, cùng hắn có da thịt thân thiết, còn lưỡng tình lưu luyến, nay nàng có lòng tham muốn nhiều hơn, thí dụ như, một đứa nhỏ.

Nhưng nàng biết, điều đó là vạn lần không thể

Một khi có, hậu quả sẽ không tưởng tượng được

Nàng không phải tùy hứng đến vô pháp vô thiên như Đoạn Tử Di, tuyệt sẽ không lấy loại chuyện trọng đại này nói giỡn; vì lấy đại cục làm trọng, nàng phải dứt bỏ vọng tưởng của mình.

Trịnh Mẫn Chi dứt khoát kiên quyết bưng lên chén thuốc, sau khi thổi nguội, liền chậm rãi uống

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hoàng Tử Thật Làm Loạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook